Chương 22 - Manushya-Rakshsasi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại Hãn lao nhanh từ bến tàu về phía đài chỉ huy. Các hành lang chật cứng người, nhiều người mang theo những gánh nặng trong tâm hồn. Các chiến binh chỉ đạo họ, thúc giục họ tránh đường, thô bạo nhấc những người đã té ngã xuống đất và đẩy họ về phía trước.

Đây không phải là cách mà ông ra lệnh cho Quân đoàn của mình trước đây, nhưng ông đã có thể hiểu được lý do của việc đó. Mặc dù không mắc phải căn bệnh aether tồi tệ nhất trên trạm không gian, Swordstorm vẫn ồn ào với một cơn sốt gần như không thể kìm nén được, một loại điên loạn chỉ sinh ra khi tiếp xúc với cõi warp. Khuôn mặt của những người phàm đang in hằn dấu vết của nó - một cái nhìn đầy ám ảnh, khắc sâu nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của giống loài.

"Tình hình chiến đấu của chúng ta đã đến mức nào rồi?" Đại Hãn hỏi người hộ tống của mình, Qasahn, một trong những chiến binh của Namahi.

"Nó đã sắp vượt ngưỡng chịu đựng của chúng ta rồi, thưa Khả Hãn," câu trả lời vang lên. "Tachseer đang rút trở lại hạm đội, và kẻ thù sẽ đuổi theo chúng ta."

Họ bước vào phòng chờ của đài chỉ huy, leo lên những bậc thang quanh co. Không khí vang vọng từ tiếng gầm gừ gay gắt của động cơ plasma hoạt động hết công suất, định hướng chiếc soái hạm và đưa nó vào vị trí tối ưu. Khi họ đến đài chỉ huy, Jubal đã đợi sẵn.

"Mừng ngài đã trở lại, Khả Hãn," Jubal cúi chào rồi đứng lùi lại khỏi ngai chỉ huy.

Đại Hãn không có động thái gì để ngồi lên nó. "Nói cho ta biết đi."

"Chúng ta đã đánh thiệt hại chúng một cách hiệu quả khi chúng vượt qua rào cản. Hiện chúng ta đang trong tình trạng phòng thủ và tất cả các tàu đều đã sẵn sàng".

Đại Hãn nghiên cứu các màn hình trình diễn chiến thuật, sau đó nhìn lên và nhìn qua các cửa kính quan sát. Hạm đội White Scar đã áp dụng đội hình khuree - một hình cầu rời rạc với các thiết giáp hạm tiền tuyến ở khu trung tâm được bao quanh bởi những tàu hộ tống ở hai bên sườn. Việc triển khai cho phép phát triển các sườn theo bất kỳ hướng nào, đối phó ngay lập tức với kiểu tấn công của kẻ thù.

Các tàu của Shiban đã có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, đang chạy đua trong cuộc rút lui trước khi bị áp đảo. Phía sau họ, vẫn chỉ là một vệt bạc lốm đốm trên khoảng không, là đội tiên phong của bọn phản bội đang truy đuổi, cố gắng hết sức để tiếp cận trong tầm bắn, những pháo Lance của chúng nhấp nháy lẻ tẻ khi chúng bắn thử vài phát.

Jubal đã di chuyển hạm đội của mình ra xa khỏi quả cầu pha lê, nhằm mục đích mang lại cho hạm đội nhiều không gian để cơ động nhất có thể, tuy nhiên tình hình cơ bản không ảnh hưởng đến ai - họ bị bao vây, không có nơi nào để chạy trốn. Kẻ thù đã chặn đứng các điểm Catullus Mandeville, và bất kỳ nỗ lực nào nhằm thoát ra khỏi hàng rào aether khi đang hứng chịu hoả lực khủng khiếp của kẻ thù đều là hành vi tự hủy diệt.

Đại Hãn quay lưng lại với khung cảnh. Hàng trăm thủy thủ đoàn làm việc tại trạm của họ, tất cả đều được giám sát bởi các chiến binh của Jubal. Các không gian mở ra trước ngai chỉ huy - những quảng trường rộng, nơi mà bình thường các cận vệ Keshig sẽ tập hợp để bảo vệ vị chúa tể của họ - thay vào đó lại bị chiếm chỗ bởi các chiến binh từ nhiều hội anh em, vẫn chưa được sắp xếp theo thứ tự, trông như thể họ vừa mới đến đây vậy.

Ilya đứng trước mặt họ và nhìn lại Đại Hãn một cách kỳ lạ - thách thức và có chút lo lắng.

"Bọn họ là các Sagyar mazan, thưa Khả Hãn," bà nói. "Thật không phù hợp khi để họ mục nát trong khoảng không khi ở đây đang cần các chiến binh."

Đại Hãn đưa mắt nhìn qua đám đông đủ loại. Họ được trang bị theo những cách cực kỳ khác nhau. Một số mặc áo giáp cũ, số khác lấy chiến giáp từ những kẻ thù mà họ đã giết. Họ mang theo đủ loại vũ khí - súng Bolter, vũ khí năng lượng , lưỡi kiếm thẳng mang dấu ấn của các Quân đoàn khác. Những người không đội mũ trụ thể hiện di sản của mình một cách đầy tự hào - làn da ngăm đen của người Chogoris, làn da đa dạng hơn của người Terran, tất cả đều được đánh dấu bằng vết sẹo nhạt màu trên má trái.

Họ cũng đều cảnh giác như ông. Trong quá khứ, ông đã tuyên án họ từ lâu rồi. Ông đã xử tử một số khan của họ, những người khác thì bị ông cho lưu đày và hiện tại đều đã chết.

Ông bước đến gần họ, và họ im lặng chờ đợi, không ai lùi bước.

"Đây là nơi của những người có danh dự," Đại Hãn nói. "Các ngươi đã được trao cơ hội để kiếm lại nó."

Sau đó, ông nhìn tất cả bọn họ, Jubal, Namahi, Arvida. Các Stormseer đã tập hợp ở đây, cũng như những cận vệ Keshig trở về từ Dark Glass.

"Vậy là một cơn bão đang nổi lên, các anh em của ta," ông nói. "Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với nó."

******

Ở sâu trong lòng chiếc Proudheart, những âm thanh ngày càng lớn của trận chiến hầu như không tác động được đến sự im lặng ẩm ướt. Lò ấp ma quỷ của Von Kalda đã được bảo vệ nghiêm ngặt, cả về mặt vật chất lẫn siêu hình.

Những bể thủy tinh quản thúc, một hàng bể chứa chạy dọc theo bên trong bức tường của phòng triệu hồi. Mỗi chiếc bể đều đang rộn ràng với một cư dân cõi warp, quằn quại trong từng mạch máu, co giật vặn vẹo tứ chi giống như những phôi thai trong bụng mẹ. Một làn sương mù của thế giới khác đọng lại thành một lớp dày trên tấm kính bọc thép trước mắt hắn, nó đang cuộn tròn và căng cứng lại.

Von Kalda cảm thấy những giọt mồ hôi chảy ra từ trán khi hắn quỳ xuống. Những nghi thức này luôn khó khăn như bất cứ điều gì hắn từng biết, xé nát tâm hồn hắn bằng từng lời nói và biểu tượng được vẽ ra. Một trăm nô lệ đã bị tàn sát chỉ để đổi lại được một đứa trẻ chưa được sinh ra, tất cả đều đang run rẩy trong những bể thủy tinh chứa đầy ma thuật.

Bọn chúng đang thì thầm bằng những âm thanh đứt quãng, gần như đạt đến giọng nói đầy đủ, ngày càng mạnh mẽ hơn khi chiếc soái hạm tiến gần đến khe nứt warp. Các con quỷ dữ có thể cảm nhận được sự gần gũi của nó, và sức mạnh cơ thể của chúng tăng lên khi chất liệu của cõi thực tại đang mỏng đi.

Von Kalda đứng dậy, cảm thấy chóng mặt trong giây lát. Hắn thả cây liềm của mình xuống sàn, nơi nó ướt sũng khi rơi xuống biển nội tạng trải dài trên nền đá.

"Sắp gần đến đó rồi," Manushya-Rakshsasi nói, vẫn là kẻ đứng đầu trong số những sinh vật mà hắn đã triệu hồi. "Ta có thể cảm nhận được cánh cổng."

"Chưa...vẫn chưa," Von Kalda thở hổn hển, biết rằng thời gian là tất cả. Bọn chúng cần những linh hồn phàm trần, việc nhập thể cần các vật chủ trung gian và các nghi thức vẫn chưa được hoàn thành. "Ngươi hãy nhìn đi."

Hắn loạng choạng bước tới một bàn thờ khổng lồ đặt trên tường của căn phòng, sự kết hợp giữa các dạng sinh học và công nghệ thời kỳ Thống Nhất. Hắn đặt lòng bàn tay lên một màn hình cảm ứng, và các cây cột tỏa sáng màu đỏ như máu.

Giữa bọn quỷ dữ, cách khoảng năm mét trong làn sương mù đầy mây của buồng sinh nở, những hình ảnh ba chiều hiện ra. Những đường viền con tàu trong suốt nhảy múa quanh một trục, bơi vào và ra ở tiêu cự gần.

"Các con tàu đó," Von Kalda thông báo. "Đối tượng để nhập thể của các ngươi."

Ba nhóm tàu vận chuyển được tạo ra - đội hình chính gồm các chiến hạm của White Scars, nhóm đột kích nhỏ hơn mà tàu Proudheart hiện đang truy đuổi, và số lượng lớn hơn các tín hiệu của Death Guard và Emperor's Children. Von Kalda điều khiển phạm vi của ảnh ảo ba chiều, phóng tới gần phía sau đội tiên phong của Quân đoàn V đang rút lui. Ba con tàu có vẻ ngoài sắc bén mạnh mẽ nhất là Kaljian, Ravisher và Suzerain.

Manushya-Rakshsasi khao khát quan sát ảnh ảo ba chiều, đôi mắt hạnh nhân của nó nheo lại để nhìn qua những vòng xoáy trong khi bị nhốt trong cái cũi của nó.

"Con mồi."

"Ngươi mong muốn một cái tên. Ta đã đánh dấu linh hồn đó cho ngươi."

"Và hắn đã rất mạnh mẽ rồi đấy."

Tàu Suzerain hiện đã ở gần vật săn của nó, bị che khuất bởi chiếc Ravisher to lớn hơn. Von Kalda để ý rằng Konenos đang giữ khoảng cách gần đến mức nào, hầu như không duy trì đủ khoảng cách giữa hắn và tàu của Cario để ngăn các lá chắn hư không va chạm nhau. Hắn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra - chiến hạm của cái gã prefector đó muốn đến đủ gần để phóng ngư lôi đổ bộ lên tàu và tấn công con Khinh Hạm White Scars đang chạy trốn. Ảnh ảo ba chiều cho thấy những chấn động rung chuyển mỗi khi một viên đạn va chạm với tấm lá chắn của tàu Kaljian.

"Hôm nay sẽ là lễ phong thần của hắn," Von Kalda nói và bắt đầu mỉm cười. "Gã kiếm sĩ đó vẫn chưa nhìn thấy hết tiềm năng của Quân đoàn, nhưng ta chắc chắn rằng ngươi sẽ khai sáng cho hắn thật tốt."

Tàu Suzerain giờ đã đến gần hơn, áp sát đuôi tàu Kaljian đang chạy chậm lại. Cuộc rượt đuổi gần như đã kết thúc.

"Họ đã bắt kịp lũ man rợ," Von Kalda thở ra khi cảm nhận được thời cơ đang đến với mình. Giờ đây, các phôi thai đang đập thình thịch vào lớp vỏ giam cầm chúng, sẵn sàng để bùa chú đưa chúng thoát ra ngoài và bước vào thế giới vật chất thực thụ, và hắn quay sang con quỷ dữ trong niềm hân hoan. "Bây giờ hãy chứng kiến cuộc tàn sát nào."

"Ngươi đánh giá thấp kẻ thù của mình quá sớm."

Von Kalda nhìn lại ảo ảnh ba chiều và thấy được sự thật về nó. Khinh hạm White Scars không giảm tốc độ vì nó bị hư hỏng - nó bay chậm lại để phóng ngư lôi đổ bộ lên chính con tàu đang truy đuổi nó. Thủy thủ đoàn của Kaljian đã sử dụng mọi hoả lực cuối cùng để chọc thủng mảng lá chắn hư không phía trước của Suzerain, sau đó gửi các chiến binh của họ quay trở lại cõi hư không để đối đầu với những kẻ săn lùng họ.

Manushya-Rakshsasi có vẻ rất thích thú với điều này.

"Hành động này thật đẹp mắt. Thật là dũng cảm."

Von Kalda vội vã quay trở lại ngôi sao năm cánh nơi hắn đã thực hiện các nghi lễ, làm nhoè các ảo ảnh ma quái khi hắn lao qua chúng. "Điều này càng làm phức tạp thêm mọi thứ."

Ánh sáng warp bắt đầu quay tròn và phóng lên tường, khuấy động những vũng máu và khiến chúng sôi sục. Những phôi thai rít lên, cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Von Kalda giải phóng chữ rune sức mạnh cuối cùng của mình, và dòng máu chảy qua các ống trụ thủy tinh sôi sục và phun ra, bốc hơi vào hư vô, giải phóng các phong ấn và cắt đứt xiềng xích ngăn cách các thế giới.

"Ta sẽ cho ngươi những cái tên," hắn nói.

"Bọn ta đã có những cái tên rồi."

Lần này có nhiều hơn một giọng nói trả lời hắn - cả một dàn hợp xướng, kết tinh từ aether, đôi mắt của chúng lấp lánh ánh sáng khúc xạ từ thế giới khác. Những sợi roi đầy gai và đẫm máu cào cấu qua lớp kính ngăn cách, và những móng guốc chẻ đôi giậm xuống giữa làn khói đang tan dần.

Một tiếng nứt vang vọng khắp căn phòng, vang vọng từ trần nhà thấp và làm vũng máu gợn sóng. Cùng một lúc, những phôi thai của quỷ phóng mình lên trên, bơi lội như cá trong bể, cơ thể dài ngoằn ngoèo của chúng linh hoạt hài hoà theo từng đợt sóng nước hình sin.

"Vẫn chưa tới lúc!" Von Kalda buột miệng, bước ra khỏi sự bảo vệ của ngôi sao năm cánh, cố gắng gọi bọn quỷ quay lại. Chúng chưa có khuôn mẫu linh hồn, tên thật của những nạn nhân bị hiến tế - tất cả những gì chúng có chỉ là những ảo ảnh ba chiều, trong thế giới vật chất, chúng không khác gì người mù là bao.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Manushya-Rakshsasi là kẻ đầu tiên trốn thoát khỏi nơi giam cầm, lớp vỏ của nhà tù của nó phát ra ánh sáng chói mắt, khiến tấm kính bọc thép uốn cong và nứt ra. Những sinh vật khác theo sau, la hét trong sung sướng, bị kéo vào cõi thực hoàn toàn bởi những cơn đau đớn nhân danh bọn chúng.

Von Kalda chạy lên các bình ấp quỷ, nép mình vào tấm chắn. Bên trong chúng, những khoảng không trống rỗng, chỉ có những cuộn khói bẩn đang từ từ lắng xuống đất. Hắn quay đầu nhìn lại trong bất lực, nơi hình chiếu ba chiều vẫn đang chiếu trận chiến từ khoảng không và cố gắng xác định xem lũ quỷ dữ đã nhìn thấy gì và chúng đang đi đâu.

Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại ở con tàu chiến đang nằm ở vùng trung tâm, con tàu đã trôi dạt vào phần giữa của hình chiếu ba chiều.

"Ối," hắn thở ra yếu ớt, tựa lưng vào tấm kính. "Ôi không."

******

Chiến hạm Ravisher gầm lên sau cơn thịnh nộ của Suzerain, bắn yểm trợ vào hướng nghiêng của tàu Kaljian. Khoảng không bên ngoài dày đặc những chùm đạn và tia las, lấp đầy những con đường đan xen của thợ săn và kẻ bị săn.

Konenos quan sát từ đài chỉ huy khi tàu của Cario duy trì cuộc tấn công dữ dội không ngừng nghỉ, tung hết loạt đạn này đến loạt đạn khác vào đuôi tàu Kaljian đang rút chạy.

"Hắn ta thực sự đang tức giận," Konenos quan sát, giọng hắn ta gay gắt qua bộ khuếch đại vox trong mũ trụ của mình.

"Chúng ta có nên tiếp cận gần bọn chúng không?" Erato ngập ngừng hỏi. Ở trong khoảng cách hẹp như vậy với những con tàu vũ trụ đang nã đạn ầm ầm không hẳn là tự sát, nhưng cũng chẳng có được lợi ích gì mấy.

"Ồ vâng," Konenos trả lời, cầm lấy thanh kiếm năng lượng của mình. Lưỡi kiếm đang rít lên giận dữ, rung chuyển trong tay hắn. "Khi Von Kalda thả chúng ra, ta muốn được thấy bọn chúng tận mắt. Chúng là của riêng chúng ta để trói buộc - những món vũ khí mạnh mẽ nhất mà chúng ta từng biết và chỉ bị ràng buộc bởi mệnh lệnh của chúng ta mà thôi."

Sau đó, Ravisher đã xả ra toàn bộ cơ số đạn của nó, làm chậm lại tốc độ tiến về phía trước của nó nhưng gần như phá hủy lớp lá chắn phía sau của Kaljian. Bên dưới chỗ của Konenos, dưới sân thượng bên dưới ngai chỉ huy của hắn, hàng trăm cận vệ Kakophoni của Eidolon chờ đợi với sự thiếu kiên nhẫn gần như không thể kiềm chế, chúng đã mặc áo giáp, những khẩu pháo tâm linh hình đàn organ của chúng kêu vo vo trong quá trình chuẩn bị trước trận chiến. Một khi chiếc Khinh Hạm kia bị chọc thủng và mở toác ra, bọn chúng sẽ nhanh chóng lao vào thân tàu, đuổi theo những kẻ cuồng tín của Cario để chứng kiến sự thay đổi đang diễn ra với bọn họ.

"Chúng đã phóng ngư lôi đổ bộ lên tàu," Erato lên tiếng như thể ngạc nhiên lắm.

"Tốt," Konenos đáp lời, hầu như không lắng nghe và nghĩ đến cuộc tàn sát sắp diễn ra trong các hành lang hẹp.

"Không, không phải là tàu Suzerain đã phóng," Erato nói. "Mà là con mồi của nó."

Konenos với lấy một màn hình chiến thuật và kéo nó lại gần. Tàu Kaljian quả thực đã phóng dàn ngư lôi của mình, chúng đang lao vút qua hàng loạt tia las đang lao tới để đâm vào mũi tàu Suzerain.

Hắn đang định nhận xét về hành động táo bạo đó thì chợt nhận ra dây thanh quản của mình đã ngừng hoạt động. Hắn cố nói lại lần nữa, cố gắng thốt ra từng lời, nhưng chẳng có gì cả. Sự thất vọng dâng cao, hắn quay lại với bọn Kakophoni. Tất cả bọn chúng cũng đang bị câm lặng, vùng vẫy, dùng tay đập mạnh vào tấm lưới vox.

Erato nhìn chằm chằm lại Konenos, không chắc liệu có mệnh lệnh nào được đưa ra hay không. "Sao vậy thưa ngài?"

Có điều gì đó rất kỳ lạ đang xảy ra. Các cơ quan gào thét trong cổ họng Konenos co rút lại, phát ra một chuỗi tiếng gào thét làm vỡ mọi thấu kính cách hắn mười mét. Những menial phàm nhân, thậm chí cả những kẻ đã trải qua phẫu thuật để loại bỏ mọi giác quan cũng đang ngã hàng loạt xuống sàn, chảy máu ra từ đôi tai đã được khâu lại.

Konenos cố gắng hét lên, nhưng cơ thể hắn không còn tuân theo ý muốn của hắn nữa. Bầu không khí trên đài chỉ huy tăng lên đột ngột, trở nên ẩm ướt và ngột ngạt. Tiếng la hét vang lên, nhưng không phải từ môi của những người phàm. Các trạm cảm biến bỗng phát nổ và nhiều màn hình pha lê vỡ tan tành.

Lúc đó Erato đang hét lên điều gì đó, kêu gọi hỗ trợ, chạy xa ra khỏi các Kakophoni. Konenos hầu như không thể nhìn thấy gì, hai mắt của hắn đang bị ô nhiễm bởi một vệt màu tím thô bạo tràn vào mắt hắn như thuốc nhuộm. Tim hắn đập dồn dập, đập thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực đang căng thẳng của mình.

Hắn loạng choạng lùi lại, cảm thấy những tấm giáp của mình phồng lên và nứt ra. Một giọng nói lúc đầu nhẹ nhàng nhưng sau đó tăng dần về cao độ, nhẹ nhàng vang lên trong đầu hắn.

"Ta đã để mắt tới ngươi ngay từ ban đầu," giọng nói rít lên. "Quá nhiều tài năng, quá nhiều thứ để chơi đùa."

Konenos cố gầm lên thách thức, cố chống lại ý thức giờ đây đang dồn ép bên chính hắn, phồng lên như một khối u trong tâm hồn hắn và xua đuổi mọi thứ ngoại trừ sự điên loạn của chính nó.

Bọn Kakophoni giờ đều đã gục ngã xuống, tấm giáp ngực của chúng nổ tung khiến những mảnh gốm ceramite rơi loảng xoảng ra khắp boong tàu. Các thuyền viên phàm trần của tàu Ravisher đã chộp lấy vũ khí và bắt đầu bắn vào chúng, nhưng điều đó chỉ đẩy nhanh tốc độ biến đổi mà thôi.

Konenos gào thét lên trong đau đớn nhưng không có âm thanh nào thốt ra được. Linh hồn quỷ dữ bùng cháy nhanh chóng chiếm lấy xác thịt, đẩy phần thể xác cuối cùng của gã Nhạc Trưởng rơi vào quên lãng. Chiến giáp của hắn nổ tung ra ngoài, để lộ một phần cơ thể mới bên dưới, ngoằn ngoèo với thịt màu tím và những đường gân đen. Vóc dáng của hắn phình to ra, to lớn đến mức kinh tởm, cho đến khi hắn cao vượt trội hơn những người xung quanh. Ngay lập tức, bốn cánh tay gân guốc và bọc trong da lộn màu đen phóng ra từ đôi vai để thay thế cho hai cánh tay của hắn, và những chiếc sừng mọc ra, vặn vẹo từ phần xương trên khuôn mặt đang tan biến của hắn. Hắn bước đi những bước chân đầu tiên, và thay vì trong một chiếc ủng nặng nề, một chiếc móng guốc chẻ đôi đang làm nứt sàn tàu.

Hít một hơi thật sâu, và một tiếng hét chói tai bắn ra khắp đài chỉ huy, xuyên qua lớp kim loại rắn xung quanh, nghiền nát các cột bê tông đá thành bột và tạo ra những khe nứt rộng ngoằn ngoèo trên mặt boong tàu đang nhấp nhô.

Tất cả Kakophoni đều giống như vậy - chúng phồng lên, to lớn, bùng phát như những loài ký sinh từ cơ thể mềm nhũn của vật chủ. Chúng khệnh khạng trên đôi chân có khớp ngược, cúi mình xuống sàn một cách ghê tởm, những chiếc lưỡi dài đung đưa quanh cái miệng không môi đầy răng.

Sinh vật đó từng là Konenos, nhưng giờ nó là Manushya-Rakshsasi, nó vung tay ra sau, trút bỏ những mảnh áo giáp cuối cùng và hú lên đắc thắng. Một thanh kiếm dài cuộn tròn từ hư không đang hóa thành hiện thực đang được nó nắm chặt trong tay. Phần còn lại của đội quân quỷ dữ hét lên đáp lại, chúng vẫn duyên dáng, vẫn mê hoặc và uyển chuyển trong những cái xác thịt đã từng rất ì ạch. Đôi mắt của chúng ánh lên sự ác độc thuần túy, trong khi giọng nói của chúng khiến người ta ghê rợn không thể chịu đựng nổi - giống như tiếng la hét hấp hối của cả một thế giới, đan xen thành một tiếng kêu điên cuồng duy nhất, khủng khiếp với cường độ đến phát điên.

Erato lùi lại, nhắm khẩu Bolter của mình vào vị chỉ huy cũ của mình, bắn với độ chính xác như thường lệ. Những viên đạn xuyên vào phần da thịt lộ ra ngoài của Manushya-Rakshsasi, khiến dòng máu đen trào ra từ những vết thương sâu. Con quỷ dữ hét lên trong trạng thái ngây ngất, tiếng kêu khoái cảm của nó làm cho các bóng đèn lumen vỡ tan tành và dội xuống nó những tinh thể đa diện. Nó phóng móng vuốt về phía trước, tóm lấy cổ họng của Erato.

"Đứa trẻ dũng cảm," Manushya-Rakshsasi nói và siết chặt.

Cổ của Erato bị nghiền nát, con quỷ vứt bỏ thi thể mềm nhũn đó với một tiếng uỵch ướt át.

Trên khắp đài chỉ huy, nòi giống của quỷ dữ giờ đã được thả rông. Một số nhảy vọt qua boong tàu, di chuyển nhanh hơn bất kỳ phàm nào nào từng di chuyển, hàm răng của chúng đã ướt đẫm máu nóng của những người không may cản đường đi chúng. Những con quỷ khác đứng dậy như những thiên thần man rợ, những đường nét uyển chuyển của chúng rực sáng với những vòng hoa tử đinh hương, giữ những chiếc cột sống bị xé toạc của những nạn nhân bị giết trong móng vuốt của chúng như những chiến lợi phẩm. Không có cách nào chống lại chúng - tiếng gào thét ngày càng tăng của chúng xé nát chính những nguyên tử xung quanh, tách rời thịt và làm khô héo vật chất. Chúng tản ra, lao qua các bậc thang và đào sâu vào các hố chứa những con servitor.

Manushya-Rakshsasi chứng kiến tất cả diễn ra, một nụ cười nhân ái trên khuôn mặt méo mó, khủng khiếp của nó. Đôi móng vuốt trên hai cánh tay phụ của nó đang giơ cao lên trên hộp sọ thon nhọn. Ở đâu đó sâu bên trong nó, Cái người được biết đến là Azael Konenos đang gào thét câm lặng trong đau đớn, linh hồn của hắn đang dần dần tan rã.

"Cánh cổng đang mở ra," Manushya-Rakshsasi nói, thích thú với âm thanh vang vọng từ giọng nói của chính mình.

Không gian thực đang dần tách ra và con người quá chậm chạp để có thể nhìn thấy nó. Những ranh giới chia cắt hai thế giới đã bị xói mòn, rồi bị phá vỡ, giờ lại bị bẻ cong. Và ở trung tâm của cơn bão là những pháp sư bão tố, những tên phàm nhân dám triệu hồi các nguyên tố của cõi aether về cho mình. Chúng là những loại thịt ngon nhất, những miếng ăn ngọt ngào khiến cho cõi vĩnh hằng dường như không thể chịu đựng nổi.

"Bây giờ hãy giao con tàu cho ta, để bọn ta có thể đưa mình đến gần hơn," Manushya-Rakshsasi ra lệnh, cảm thấy cơ thể của nó ngày càng phồng lên, ngày càng lớn hơn, cao hơn và cao hơn nữa, cho đến khi nó bao phủ ngôi mộ đẫm máu trên đài chỉ huy trên tàu Ravisher. "Và chúng ta sẽ thưởng thức bữa đại tiệc."

******

Yesugei chỉ do dự một lần trước khi thế chỗ Achelieux. Ông có thể cảm nhận được sức mạnh phi thường trong linh hồn của động cơ, tràn vào thế giới của giác quan như bức xạ từ lò phản ứng. Những giai điệu rùng mình xuyên qua ông, đào sâu vào bản chất của ông, xuyên qua áo giáp của ông hầu như không bị cản trở bởi khả năng làm chủ tâm linh của ông.

Ông sợ hãi. Điều đó lẽ ra là không thể, những cảm xúc như vậy đã bị xua tan sau nhiều năm dài rèn luyện và tái cấu trúc lại gien - nhưng thứ này, nguyên nhân gây ra cơn đau đớn này lại khiến ông sợ hãi. Phải mất một thời gian dài ông mới có thể đá bay phần thi thể cuối cùng của Achelieux ra khỏi ngai bằng vàng đã được đánh bóng và chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy ra tiếp theo.

Xung quanh ông, ánh sáng warp nhấp nháy và lung linh, dâng lên trong trục và biến vào hư vô. Ông có thể cảm nhận được sức nặng khủng khiếp của chiếc mỏ neo bên dưới, đâm vào một vết thương trong cơ thể sống của vũ trụ, và thoáng tự hỏi làm thế nào một thứ như vậy lại có thể được tạo ra. Hoàng Đế có ở đây không? Nơi này có phải do Người đã xây dựng trong những năm dài ẩn dật, hay trong thời kỳ hỗn loạn do chiến tranh tàn phá của cuộc Đại Viễn Chinh?

Nhưng những suy nghĩ này chỉ là sự xao lãng, những nỗ lực tuyệt vọng để trì hoãn những việc phải làm. Achelieux đã cố gắng mở Cánh Cổng nhưng không thành công. Vị Novator này có rất nhiều kiến thức uyên thâm về cõi warp, nhưng ông ta không phải là một psyker theo đúng nghĩa. Làn sóng nổ giao thoa khổng lồ vẫn kéo dài vào không gian, quả cầu pha lê chuyển động xung quanh trạm không gian, tất cả đều được gây ra khi Achelieux cố gắng chỉ huy sức mạnh của ngai vàng.

"Chỉ có vị Primarch được đề cử mới có đủ sức mạnh để duy trì liên kết này hoạt động."

Một vị Primarch. Một trong Mười tám người, mỗi người có vai trò riêng, mỗi người có mục đích riêng. Thế thì người đó là ai? Chắc chắn phải là một vị Psyker hùng mạnh. Có lẽ là Magnus? Hay Lorgar? Có lẽ là Thiên thần, hay nhà tiên tri Curze? Hay điều này đã bị bỏ qua, một thí nghiệm đã bị lãng quên và chỉ được phát hiện khi đường dây liên lạc bị cắt đứt? Những câu hỏi vẫn còn đó, tụ lại rất nhanh, tất cả đều không thể trả lời được.

Ông lại lần nữa do dự. Dù sự thật là gì thì vị Primarch được chỉ định cho ngai vàng sẽ không bao giờ có cơ hội ngồi lên nó lúc này, và ít ra thì Achelieux đã đúng về điều đó. Thậm chí ngay cả ý nghĩ cố gắng tự mình khởi động cỗ máy này dường như cũng là biểu hiện của niềm kiêu hãnh, sự điên rồ hoặc tuyệt vọng.

Tuy nhiên, còn có thể làm được gì nữa chứ? Yesugei có thể cảm nhận được những cái chết đang xảy ra trong khoảng không, hàng trăm người, sắp tới hàng ngàn người. Sức mạnh của Quân đoàn đang bị chảy máu, cách xa nơi đang cần nó nhất, đổ máu trong một cuộc xung đột mà nó không thể cản trở bước tiến của tên Warmaster.

Yesugei tiến gần hơn tới ngai vàng. Ông từ từ quay lại, cảm thấy hơi nóng ác độc chạy dọc sống lưng. Ông đặt tay lên hai chỗ kê tay, ngón tay cuộn tròn trên đầu của hai con chim ưng, ông nắm tay thật chặt.

Sau đó, ông đã ngồi lên chiếc ngai vàng.

Cho đến thời điểm này, ông chưa bao giờ nỗi đau thực sự nào, chỉ là thứ mà con người gọi là nỗi đau - những tổn thương cơ thể thoáng qua có thể được chữa lành, chịu đựng hoặc dẫn đến cái chết. Điều này thì khác. Đây là một địa ngục với những cảm giác thiêu đốt, bao trùm tất cả, xé toạc tâm hồn ông và xé nó ra khỏi cơ thể ông, lùng sục những gì còn sót lại và lột bỏ những cặn bã cuối cùng của xác thịt ông thành một bóng ma ký ức đang gào thét dữ dội.

Đầu của Yesugei bật ngược ra sau, bị khóa vào kim loại giống như hộp sọ của Achelieux vậy. Ông hét lên, phổi ông trống rỗng, nhưng âm thanh đó bị át đi bởi tiếng sấm rền và dồn dập. Tay chân của ông bị kẹp chặt, bị khóa chặt bởi sức mạnh thần thánh của ngai vàng. Trong một khoảnh khắc, có lẽ là rất lâu, ông đã nghĩ nó sẽ giết chết ông ngay lập tức. Cơn cuồng nộ của cõi warp bị cỗ máy hút lên, nó được khuếch đại, thay đổi và uốn cong bởi các bộ phận phức tạp bên trong của nó, được đẩy ra ngoài cơ thể ông, lao lên trục và thoát ra mê cung khổng lồ của các cánh quạt và cuộn dây năng lượng phía trên. Ông cảm thấy cơ thể mình đang bốc cháy, tiêu hao như nhiên liệu. Ông cảm thấy đầu óc mình như được mở rộng ra, linh hồn ông tan biến. Không có gì, không có gì có thể so sánh được với nỗi kinh hoàng - cơn cuồng phong đau đớn, cơn lốc gào thét của sức mạnh vô tận và ghê tởm này.

Phòng ngai vàng xung quanh ông biến mất, thay vào đó là một khối màu sắc vỡ vụn sôi sục.

Ông nhìn thấy một mặt phẳng rộng lớn, bằng phẳng xa tít tắp, phun trào như nước, bị sét đánh chẻ đôi và bị dày vò bởi những vụ phun trào từ bên trong. Rồi ông bay vút lên trên nó, thoát xác, tan biến, chỉ là một bóng ma trước khuôn mặt vĩnh hằng.

Ông nhìn thấy những ánh sáng bên trong cõi Seethe, những điểm sáng mãnh liệt giữa một khối lửa linh hồn đang cuồn cuộn, và thấy rằng chúng là những thế giới, hàng triệu thế giới, bị ném đi qua sự bao la của tạo hoá. Ông nhìn thấy những con đường lấp lánh giữa những thế giới đó, một số rộng lớn và tràn ngập ánh sáng rực rỡ, số khác là những vệt mờ nhạt uốn khúc vào cõi hư vô.

Cơ thể phàm trần của ông vẫn đang gào thét. Da thịt ông vẫn đang bốc cháy. Linh hồn của ông đang bị hút cạn, ăn mòn, bị kéo vào quên lãng bởi thứ siêu năng lực của ngai vàng đã được mở khóa.

Ông vươn lên cao hơn và vượt qua cơn đau đớn, ông nhận ra được những khuôn mẫu trong sự hỗn loạn. Có sự chuyển động giữa các kênh ánh sáng - vô số linh hồn bị thiêu đốt khi băng qua cõi vô hình. Ông nhìn thấy những đội quân khổng lồ hùng mạnh đang hành quân, chúng dàn trận như những đội kỵ binh cổ xưa, đội hình rộng lớn đã phình to hơn bất cứ thứ gì từng thấy ở Ullanor. Tất cả bọn chúng đều hướng đến cùng một hướng - hướng tới điểm sáng lớn nhất, nằm ở phía tây thiên hà xa xôi, nơi tất cả các đường dẫn lấp lánh giao nhau.

Phía trên thế giới đó tỏa sáng một ngọn hải đăng hùng mạnh, xuyên suốt và sống động, mặc dù đang chùn bước khi cơn bão ập đến. Các đội quân tiến lại gần hơn theo từng nhịp đập của trái tim thiên hà, bóp nghẹt nó, cưỡi theo dòng thủy triều của warp, tiến về nơi sẽ sắp đặt cho một cuộc bao vây.

Có một chiếc ngai thứ hai trên thế giới đó, giống như chiếc mà ông đang ngồi, mặc dù lớn hơn nhiều, mạnh mẽ hơn rất nhiều, cũ hơn, bẩn thỉu hơn, nằm sâu hơn trong kết cấu của cả cõi thực tế và phi thực tế. Ngai vàng đó, cái Ngai vàng thật sự được đẩy vào trung tâm của cõi aether, rễ của nó đâm sâu xuống, phân nhánh thành nền móng dưới bức màn ánh sáng lung linh.

" Có nhiều tầng nhiều lớp. Có tầng aetheris, những con đường nông cạn. Có tầng sâu, động mạch lớn, cắm sâu hơn. Có tầng tối nghĩa, gốc rễ của nỗi kinh hoàng. Điều này giúp ngài như thế nào? Không một người phàm còn sống nào có thể định hướng được những con đường sâu thẳm."

"Ngay cả Ngài ấy cũng không thể."

Những lời nói của Veil quay trở lại với ông từng mảnh, từng mảnh một, giống như một giấc mơ xưa cũ. Ông không còn hình dung được khuôn mặt của gã đàn ông đó nữa. Ông không còn có thể hình dung được chính mình nữa.

"Ngài có thể thấy ánh sáng của Cartomancer. Ngài có thể đi theo nó. Đi sâu hơn, và trường Geller tan vỡ. Những ánh sáng lọt ra ngoài. Mắt bị mù. Càng vào sâu, chất độc càng nặng."

Ông đã nhận ra sự thật. Cả hai ngai vàng đều được tạo ra vì cùng một lý do - để tìm ra những con đường sâu hơn, để giải thoát loài người khỏi cơn ác mộng của cõi warp, để kết nối qua những con đường ẩn giấu, những con đường mà chỉ bọn xenos mới biết và Hoàng đế đã tìm thấy một số cách để xâm nhập vào đó. Dark Glass là nút thắt nhỏ hơn, nút thắt mà công nghệ của nó đã được thử nghiệm, neo đậu ở những nơi xa nhất trong khoảng không trong khi cuộc Đại Viễn Chinh đang lùng sục con đường ngày càng mở rộng của nó từ thế giới quê hương. Trong sự hỗn loạn nổ ra kể từ đó, cánh cổng đã bị bỏ lại phía sau, đã mất nhưng không bị lãng quên bởi cả những người tạo ra nó cũng như những kẻ phản đối ý tưởng của nó trong đại sảnh mê cung của Paternova.

Con đường đã được mở ra trên Terra, không được kiểm soát và bị hư hại. Yesugei có thể nhìn thấy nó một cách rõ ràng, nó đang chảy máu như một động mạch bị cắt đứt, các mép rách rưới của nó tràn ngập xác thịt của lũ quỷ Dạ Xoa, số lượng lên tới hàng triệu con. Đáng lẽ phải có một linh hồn trên ngai vàng phía trên nó, bảo vệ nó, có thể hoàn thành mối liên kết giữa các thế giới, nhưng chiếc ngai đang trống rỗng.

Để tiếp cận Terra - đó là điều Achelieux đã cố gắng làm, để mở ra một con đường xuyên qua các tầng sâu. Không cơn bão nào có thể cản trở những con đường đó, vì chúng chạy vượt ra ngoài những gì đã biết, vào vực sâu của sự lãng quên, nơi chỉ còn bóng ma của những vị thần xenos bị giết còn buồn thảm nán lại.

Ilya đã đúng. Có một con đường, mặc dù không trọn vẹn.

Với tất cả những gì còn lại của bản thân, biết rõ sự nguy hiểm, biết được nỗi đau, Yesugei vươn tay tới ngai vàng, đào sâu vào sự phức tạp xấu xa của nó. Ông nhìn thấy các tụ năng lượng bên trong nó cháy sáng như những tinh vân đầy sao. Ông cảm nhận được linh hồn máy móc, lạnh lùng, tàn nhẫn và bền bỉ của nó, và biết rằng nó có thể bị chế ngự, dù chỉ trong chốc lát.

Đôi môi của ông đã biến mất, cháy ra tro. Đôi mắt ông bị đốt cháy, những ngón tay ông tan chảy trong lớp giáp ceramite, nhưng sức lực vẫn còn, vừa đủ, vừa đủ để làm những gì cần phải làm.

Ông gửi đi mệnh lệnh sắp tới của mình, ngai vàng bùng nổ thành ánh sáng vàng. Những nguồn năng lượng khủng khiếp không còn bị trói buộc, và căn phòng xung quanh ông vỡ ra, bị mở tung bởi sự giải phóng các luồng năng lượng nguyên thuỷ bên trong. Những cột lửa warp bốc lên trục trạm không gian, đập nát và gặm nhấm nhiều tầng phía trên và xẻ đôi những dầm sắt đen chịu lực.

Yesugei đưa tay ra. Đầu tiên, ông chạm vào ba tâm trí, ba linh hồn đang sống.

Đây là vì lời từ biệt sau cùng.

Sau đó, với lời cuối cùng được thốt ra từ cái miệng hữu hình của mình, ông đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

"Mở ra."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro