Chương 25 - Trong vương quốc của bầy quỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người chiến binh mặc giáp thép đã trở nên mạnh mẽ hơn. Mỗi cú đánh đều nặng nề hơn, được phán đoán chính xác hơn, được thúc đẩy bằng một cơn giận dữ thuần khiết hơn.

Sẽ là chưa đủ, vì nghệ thuật của Cario thuộc một loại khác - sự theo đuổi vô tư đến sự hoàn thiện trong võ thuật, miễn nhiễm với những thay đổi thất thường của ham muốn chiến đấu. Đó là một trong những điều trớ trêu lớn nhất của thiên hà khi thứ học thuyết từng được chia sẻ rộng rãi trong Quân đoàn của hắn ta, nay đã bị biến đổi thành việc theo đuổi sự thừa mứa không thể kiểm soát. Nhưng sau đó, sự tàn lụi của cuộc Đại Viễn Chinh đã làm nảy sinh nhiều sự trớ trêu cay đắng.

Hai lưỡi kiếm lại va vào nhau, kiếm và đao, một thanh đâm ra như một mảnh băng, thanh còn lại xoay tròn như một cây roi xích bị tuột khỏi dây neo. Làn sóng chiến đấu đã đẩy cả hai lên cầu thang và hắn thả mình trôi theo nó.

"Bây giờ thì bọn ta đang săn lùng ngươi ," Cario lạnh lùng nói. "Soái hạm của ngươi đang bốc cháy."

Shiban giáng một đòn khác vào - một đòn dữ dội đầy nọc độc. "Thà bị đốt cháy còn hơn là phá vỡ lòng trung thành."

"Lòng trung thành." Những quả đạn Bolter đâm vào cổng vòm phía trên đầu họ, lối đi lên đài chỉ huy trên cao. "Thật trớ trêu là ngươi lại đề cao điều đó. Đáng lẽ ra nó nên bị xóa bỏ."

Những White Scar chạy lên đầu cầu thang, đến nơi những ngọn cờ của biệt đội Palatine Blades treo trên lan can màu vàng. Trên sàn phản chiếu, hàng trăm chiến binh đụng độ, một số ở khoảng cách gần, một số chạy đua để giành lấy vị trí thuận lợi. Hiện tại mỗi bên đã hoàn toàn không muốn rút lui, chiến đấu bằng mọi kỹ năng đã được cải thiện về mặt di truyền. Nắm đấm giã nát xương thịt, lưỡi kiếm cắt xuyên qua gốm ceramite, đạn Bolt xé nát da thịt tạo thành tiếng va chạm.

"Không phải bọn ta," Shiban gầm lên, tránh một cú chém ngang có thể làm đứt dây cáp ở mụ trụ của anh.

"À vâng. Các ngươi là một Quân đoàn đặc biệt." Những cánh cổng hiện ra lờ mờ, bóng loáng và có nhiều cây cột. Một con aquila khổng lồ không có tì vết đang tỏa sáng phía trên họ, cái đầu nghiêm nghị của nó đang chiêm ngưỡng cuộc tàn sát. Bên ngoài cánh cửa có thể thoáng thấy đài chỉ huy. "Ngoại trừ mười bảy quân đoàn còn lại."

Cario vẫn đang đấu tranh với chính mình, vung lưỡi kiếm theo hình bát giác lấp lánh, kiềm chế cơn thịnh nộ đặt ra trước mắt và để nó tự cạn kiệt. Tuy nhiên, Shiban vẫn chưa có dấu hiệu mệt mỏi và tiếp tục tấn công, những người anh em của anh ở bên cạnh buộc những kẻ phòng thủ phải lùi vào bóng của con đại bàng bóng loáng.

"Hãy nhìn những gì các ngươi đã làm với chính mình," Shiban nói một cách khinh bỉ. "Hãy nhìn vào những vết thương mà ngươi đã tự tạo ra cho mình."

"Cái này à, là do bọn Scar các ngươi." Cario lần đầu tiên cảm nhận được sự khuấy động của sự cám dỗ bên trong mình, và một cảm giác lo sợ lan khắp người hắn. Vẫn còn quá sớm. "Hơn nữa, không phải tất cả bọn ta đều đắm chìm trong chuyện này."

"Chủ nhân của ngươi đã bắt tay với quỷ rồi." Thanh đao ra đòn đâm sâu vào, được bao quanh bởi một quầng sáng chói lóa. Điều gì đó đã xảy ra - Shiban đang chiến đấu vượt quá chính giới hạn của mình, còn hăng hái hơn cả lúc ở trên Memnos. "Điều đó cũng sẽ đến với ngươi."

Cuộc giao tranh lan sang tận đài chỉ huy, và loạt đạn Bolt ngày càng gia tăng, nổ tung trước những cửa sổ quan sát bằng kính bọc thép và các cụm thiết bị chỉ huy nối tiếp. Cario rút lui cùng các anh em của mình, rút lui theo từng đoàn quân dày đặc về phía ngai chỉ huy.

"Không ai được miễn nhiễm cả," Cario nói, sự chú ý của hắn giờ hoàn toàn tập trung vào việc được sống sót sau cuộc tấn công dữ dội, vì sâu bên trong hắn, một đôi mắt lại mở ra. "Chính ngươi cũng đang bị bệnh."

"Ta đã từng rồi." Shiban dùng hai tay giộng mạnh thanh đao xuống, khiến thanh đao gần như bị cong oằn. "Nhưng bây giờ, tại đây, cuối cùng thì ta đã nhớ lại bọn ta đã từng như thế nào trước đây."

Cuộc chiến tay đôi tàn bạo tràn ngập trên bệ ngai, dâng lên một làn sóng màu trắng ngà và tím. Những White Scar vẫn tiếp tục lao tới, bất chấp làn mưa đạn và kỹ năng của bọn kiếm sĩ đang chống lại họ. Cario cảm thấy ngai vàng đang đến rất gần rồi. Khi đài chỉ huy rơi vào tình trạng hỗn loạn của trận chiến ác liệt, hắn chỉ lờ mờ nhận thấy ánh sáng warp hoành hành khắp khoảng không bên ngoài và những lưỡi lửa liếm ra từ rìa của một cơn lốc khổng lồ.

Nhưng hắn biết điều đó có nghĩa là gì: con tàu của hắn đang đi quá bờ vực. Nó đang chạy đua về phía đó, không người lái, mù quáng, không có hy vọng để rút lui.

Sâu bên trong, sinh vật có sừng mỉm cười, để lộ hàm răng đen.

"Không..." hắn hét to.

Cario thực hiện một cú chém ngang tàn bạo, đánh bật thanh đao sang một bên, sau đó lùi lại và chém xuống cổ họng. Shiban đỡ được, nhưng chỉ vừa đủ và lần đầu tiên anh lùi lại sau cú va chạm.

"Nỗ lực của ngươi thật là lãng phí," Cario giận dữ nói. "Các vị thần của ngươi đã bị giết, các thần tượng của ngươi đã bị đập vỡ. Các thế lực mạnh hơn hiện đang thống trị thế giới."

Thanh kiếm nhảy múa, ngày càng nhanh hơn đến mức không thể bị ngăn cản, được điều khiển với khả năng kiểm soát bậc nhất và sức mạnh vô song. Shiban bị đánh trả, cố gắng chống chọi với sự tăng tốc đột ngột của gã kiếm sĩ.

"Ngươi chiến đấu vì một lý tưởng đã chết rồi," Cario nói với anh, lắng nghe khi giọng nói của chính hắn trở nên căng thẳng, tràn ngập tiếng vang của một kẻ khác. "Ta đã nói rồi - không có can đảm trong sự mù quáng."

Shiban không trả lời, hơi thở của anh bây giờ trở nên hổn hển. Anh tấn công và vung thanh quan đao lên, nhưng lúc này anh đang vung ở thế phòng thủ.

"Và đối với kẻ mạnh, sẽ luôn có một con đường," Cario rít lên, đẩy kẻ thù của mình lùi lại hai bước và truy đuổi không ngừng. "Bọn ta kiểm soát những thứ bọn ta sử dụng. Bọn chúng là kẻ bề tôi. Bọn chúng mới là nô lệ."

Hắn đâm thanh kiếm charnabal, đâm trúng thanh đao ở giữa và làm gãy phần cán. Với một luồng năng lượng được giải phóng, thanh quan đao gãy lìa, mỗi nửa quay thành vòng tròn. Shiban bị đẩy ngã theo đà và anh té xuống bậc thềm. Anh nằm bật ngửa ra, cố gắng với lấy một món vũ khí khác.

Cario lao tới, nhảy lên không trung, giữ lưỡi kiếm thẳng đứng, nhắm vào tim đối thủ.

Khi hắn làm như vậy, sự hiện diện bên trong trỗi dậy, gầm lên trong niềm vui sướng, trở nên hiện hữu rõ hoàn toàn trong tâm trí hắn. Da thịt nó sáng ngời, thân khô bóng loáng như rắn, nó đang cười, giống như những sinh vật trong khe nứt đang cười.

Cario tiếp đất bên cạnh Shiban, sẵn sàng đâm kiếm vào mục tiêu. Khi hắn làm vậy, một vụ nổ lớn làm rung chuyển boong tàu, phát ra từ khoảng không bên ngoài. Những cửa sổ quan sát bùng lên ánh sáng, nóng bỏng và chói lóa.

Trong tích tắc, Cario nhìn lên trên.

Tàu Ravisher đã ra đi, bị nổ tung trong một loạt các động cơ quá tải. Xác rỗng của nó lăn tròn, nhào lộn về phía cái miệng há hốc của khe nứt warp, và từ trái tim bị lửa xé nát của nó xuất hiện những sinh vật đã ăn thịt nó - một quân đoàn trong số chúng, tràn ra hỗn hợp giữa warp và không gian thực, la hét lên trong vui sướng. Dẫn đầu chúng là một con quái vật có sừng khổng lồ mang một thanh trường kiếm, bay lên như một thiên thần hủy diệt trên ngọn lửa và giếng máu, nó to lớn không thể tưởng tượng nổi, đẹp đẽ không thể tưởng tượng nổi.

Sinh vật bên trong hắn đáp lại. Cario cảm thấy máu mình nóng lên, tim đập thình thịch. Mồ hôi chảy xuống da hắn, sủi bọt khi nó sôi lên trên bộ phận cơ quan carapace sưng tấy của hắn. Da và xương ở thái dương của hắn uốn cong. Giáp ống chân và ống tay của hắn bắt đầu phình ra, bùng nổ từ bên trong với những cơ bắp phàm trần biến thành thịt xoắn từ warp.

Và đây là lần đầu tiên, hắn muốn điều này.

Lần đầu tiên, hắn chứng kiến các chủ thể của empyrean được giải phóng, và biết rằng hắn không có lối thoát, rằng tất cả những gì hắn từng có chỉ là thời gian đếm ngược, tích tắc chậm rãi và giờ nó đã kết thúc.

Shiban rút một con dao găm dài từ thắt lưng ra, đứng dậy. Cario có thể giật lưỡi dao ra khỏi tay người chiến binh. Hắn có thể đâm thanh kiếm của mình vào bụng người chiến binh và mổ bụng anh ta ra. Thay vào đó, lưỡi kiếm của hắn lại rơi xuống, để ra sơ hở.

Shiban lao lên tận dụng lợi thế, đâm con dao găm sâu vào ngực Cario. Cơn đau rất dữ dội, nhưng không phải từ vết thương thể xác. Sinh vật trong hắn quằn quại, chợt sợ hãi, chợt giận dữ.

Cario quỳ xuống, chiến đấu hết mình để kiềm chế sức mạnh sắp được giải phóng. Shiban lờ mờ nhìn hắn ta, sẵn sàng tấn công lần nữa, nhưng rồi do dự, giơ cao lưỡi dao.

Lúc đó Cario khó có thể nói được. Cơ thể của hắn sẽ sớm không còn là của riêng hắn nữa. Con ác thú đã cuộn tròn, lây nhiễm vào máu hắn, chiếm lấy tứ chi của hắn. Những lời thì thầm không còn là những lời thì thầm nữa - chúng là những mệnh lệnh.

Mọi linh hồn mà hắn từng kết thúc, hắn đã làm như vậy với tư cách là một chiến binh phàm trần ngay từ đầu, mang màu sắc của Quân đoàn như hắn đã được rèn giũa trên Chemos. Xuyên suốt tất cả - Bước ngoặt vĩ đại, sự tàn sát lên những tên đổ tể của Terra, cuộc hành quân tới ngai vàng - hắn vẫn là chính mình: Ravasch Cario, hội Palatine Blade, chiến binh hoàn hảo nhất của Quân đoàn hoàn hảo nhất, không cống hiến gì hơn ngoài việc truy cầu sự hoàn hảo.

Hắn không hối tiếc điều gì cả, không lựa chọn, không giết chóc, vì hắn đã mong ước tất cả những điều đó. Nhưng không còn nữa. Số phận của Konenos sẽ không thuộc về hắn, và hắn sẽ chết như hắn đã sống - đứa con trai thực sự và duy nhất của Hoàng đế.

"Ngươi cũng sẽ diệt vong như ta thôi," Cario cười toe toét với Shiban. "Nhưng dù gì thì, người anh em à, ngươi đã chiến đấu rất tốt."

Shiban đâm con dao găm tới mục tiêu, và với một tia lửa phân hạch, nó cắt xuyên qua áo giáp của Cario và đi sâu vào trái tim chính của hắn. Shiban cầm chuôi dao bằng cả hai tay và kéo nó sang một bên, xé toạc ngực của gã prefector và cắt xẻ vào xương sống của hắn ta.

Sinh vật có sừng gầm lên, vùng vẫy dữ dội trên mặt nước. Nhưng đã quá muộn - ý thức của Cario mất dần khi hắn ngã xuống boong tàu, thanh kiếm của hắn va vào sàn kim loại.

Cuối cùng, khi tiếng gầm của trận chiến nhỏ bé này mờ dần thành những tiếng vang mờ ảo, và Cario nhìn thấy những White Scar đầy hận thù đang chiến đấu mà giờ đây họ chắc chắn sẽ thắng, không gì có thể dập tắt được niềm vui của hắn.

Con thú bên trong gào thét nhưng bất lực.

"Ta vẫn không bị ô uế," hắn thở hổn hển đến hơi thở cuối cùng và không còn biết gì nữa.

******

Lance of Heaven ầm ầm khi lao qua rìa cổng, toàn bộ cấu trúc của nó rung chuyển khi bị các lực lượng to lớn níu giữ. Có một loại trọng lực trong cơn lốc - một lực kéo xé toạc mọi phi thuyền và kéo nó sâu hơn, hút vào như cát lún. Những gì còn lại của hạm đội quân đoàn V được vận chuyển ngày càng nhanh hơn, mờ dần trong tốc độ cực cao, bị kéo đi vượt xa công suất trong động cơ warp của họ.

Những bức tường năng lực gầm rú lao qua qua, nhấp nháy như nhịp tim, tăng tốc theo từng giây. Hình dáng của những người trên đài chỉ huy trở nên mờ nhạt, giọng nói bị bóp méo. Phía sau họ, rất xa phía sau, cánh cổng đóng sập lại, gửi những đợt sóng xung kích mới truy đuổi họ. Những đường cong ngoằn ngoèo của tia sét aether màu trắng neon đuổi theo họ, tóm lấy gót chân họ, quấn quanh những động cơ đang cháy và vươn tới một cách vô ích để tóm lấy họ trong cuộc rượt đuổi tuyệt vọng.

Khi cánh cửa chớp cuối cùng đóng sầm lại, Đại Hãn thấy được cái nhìn cuối cùng về cơn điên cuồng đang cuồn cuộn phía trước, và cảm nhận được một khoảnh khắc chia cắt ở tâm bão. Ở phía trước, quá xa để bắt kịp, tàn dư của Dark Glass quay tròn và tan rã. Ông nhìn thấy chiếc vỏ sắt đen đó cuối cùng đã bay đi, cháy thành tro.

Đằng sau nó là thế giới ngầm, không gian warp mà Veil đã nói đến - tầng sâu, Seethe, tầng sâu của Warp.

Rồi thứ đó cũng biến mất, bị nhốt khỏi tầm nhìn phàm trần, ẩn sau chì và sắt và những biểu tượng cổ xưa được khắc bởi các kỹ sư công nghệ của Terra.

"Chúng ta luôn biết," Đại Hãn nghĩ. "Chúng ta luôn biết rằng để dịch chuyển trong warp, chúng ta cần những biểu tượng và kiến ​​thức bí mật. Thật dễ dàng để quên nó đi, để giả vờ rằng mọi thứ đã khác. Đó là sai lầm đầu tiên."

Lần va chạm đầu tiên của thân tàu được báo hiệu bằng một cú nghiêng đột ngột sang mạn phải - một cú hích lớn hơn nhiều so với sự bất ổn của warp sẽ mang lại.

Jaghatai liếc nhìn màn hình chiến thuật. Hạm đội của ông trải dài phía trước ông, theo đội hình dày đặc, tất cả đều di chuyển với tốc độ điên cuồng như nhau. Đồng hồ bấm giờ kêu lạch cạch, các cảm biến quay vòng vòng, đồng hồ đo vận tốc bị nóng chảy và nổ tung. Trên màn hình máy quét augur đang nhấp nháy, ông thấy các con tàu của Quân đoàn III đu bám theo họ vào cánh cổng và đã phát nổ ở miệng cổng. Những tàn dư đang cháy bay theo dòng xung lượng, trôi theo gần với vệt plasma của Lance of Heaven.

Chín Stormseer vẫn ở trên đài chỉ huy cùng với thầy phù thủy Arvida, và họ ngừng các nghi lễ tiên tri trong warp của mình. Naranbaatar, người có sức mạnh lớn nhất sau Yesugei, một chiến binh lão thành trong bộ áo giáp chạm khắc đầy chữ rune cầm một cây gậy bằng gỗ mun, nhìn lên trần nhà cao ngất ngưỡng của đài chỉ huy, khuôn mặt không đội mũ của ông ta đột nhiên căng thẳng.

Những tiếng động tiếp theo, giống như những mũi nhọn thép kéo lê trên sắt gỉ, đào sâu xuống. Những tiếng kẽo kẹt lớn vang vọng dọc theo chiều dài của cấu trúc mái vòm.

Đại Hãn biết những âm thanh này. Chúng đã từng xuất hiện trong những giấc mơ của ông kể từ những ký ức xa xưa nhất, những vòng xoáy băng và lửa xa xôi, trước khi ông lần đầu tiên thực sự có được nhận thức về bản thân mình trên Chogoris.

Bọn chúng đang cố gắng cào cấu để tìm đường chui vào.

"Bình tĩnh!" Đại Hãn hét lên, sải bước đến mép bục chỉ huy. Mọi khuôn mặt trên đài chỉ huy đều hướng về phía ông - những menial làm việc tại các trạm định vị, các sĩ quan mặc áo choàng trắng, những người chiến binh đứng ở mọi ngã tư và đầu cầu, những nhà tiên tri với dây chuyền bằng xương và cây trượng lông ngựa. "Bây giờ chúng ta đang ở vương quốc của các vị thần. Đây là nhà của bọn chúng, bọn chúng sẽ không chấp nhận sự hiện diện của người phàm trong đó."

Thân tàu lại rung lên, bị xé toạc bởi những cú va chạm mạnh từ bên ngoài. Không có vết nứt nào trên lớp giáp adamantium, vì cư dân của cõi empyrean không phải đang chống lại những rào cản của vật chất, mà là những rào cản tâm linh của ma thuật công nghệ đang bao bọc nó.

"Bây giờ bọn chúng sẽ đến, thèm khát thêm máu tanh," Đại Hãn nói với bọn họ. "Nhưng chúng ta đã đổ máu đủ rồi, và những người khác đã đổ máu để đưa chúng ta đến đây, và bọn chúng sẽ không còn gây đổ máu thêm nữa."

Móng vuốt đầu tiên xuyên thủng, đấm ra khỏi trần nhà bên trong, lung linh như một khối ảnh ảo ba chiều. Một mùi nước hoa nồng nặc khó chịu tỏa ra khắp đài chỉ huy, theo sau là những tiếng thét chói tai của một thế giới khác.

Đại Hãn rút thanh kiếm Tulwar của mình. Khắp đài chỉ huy, mỗi chiến binh đều cầm một lưỡi kiếm. Các cửa chớp warp kêu lách cách, các động cơ warp kêu rên rỉ.

"Bọn chúng tìm cách tiêu diệt chúng ta vì chúng ta đang dẫn dắt những người khác!" Đại Hãn gầm lên, sải bước tới chỗ Arvida đang đứng. "Chúng ta không được gục ngã!"

Thêm nhiều móng vuốt lao tới. Tiếng la hét của cõi aether đã đạt đến đỉnh điểm. Những ngọn roi thép gai trườn ra, xuyên qua độ dày của kim loại, cuộn tròn như một sinh vật có tri giác, và lớp bảo vệ bên trong các mái vòm vỡ tan, làm tan biến những phần tử cuối cùng của trường năng lượng Geller.

"Vậy nên chúng ta sẽ đứng vững ở đây!" Đại Hãn gầm lên, thách thức đám đông đang tụ tập. "Chúng ta sẽ đứng vững chỗ này! Chúng ta là Talskar, Con trai của Chogoris, và đây là bài thử thách cuối cùng!"

Sau đó, các sinh vật trườn qua, la hét và tru lên thành những điềm báo cho nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất - chân tay duyên dáng, bàn tay móng vuốt, đầu có sừng, móng guốc chẻ đôi, chúng chảy qua thân tàu như chất lỏng chảy tràn vào bên trong.

"Cho đến tận cùng thời gian!" Đại Hãn gầm lên, chuẩn bị đón chào bọn chúng. "Chúng ta thách thức bóng tối!"

Sau đó, mọi giọng nói của những người phàm cất lên trong sự hoan hô và giận dữ, không hề nản lòng trước quân đoàn khủng bố đang lao xuyên qua vật chất để cào cấu vào họ, họ giương lên mọi vũ khí mà họ vẫn sở hữu, và các chiến binh lao theo vị Primarch của họ vào trận chiến trên một con tàu đang lao sâu vào những con đường bị lãng quên của cõi aether.

"Khagan!" họ gầm lên, át đi tiếng la hét của cõi empyrean. "Ordu gamana Jaghatai!"

Hai đội quân hội tụ và lũ quỷ dữ lao về phía con người, trận chiến nổ ra trên Lance of Heaven ngay cả khi nó chạy xuyên qua vực sâu của cõi warp sống động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro