Chương 4 - Trận chiến tại Cổng Kalium

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Eidolon nhìn những con tàu đang cháy và chết đi, dù không phải bằng đôi mắt mà hắn từng sở hữu. Giờ đây hắn nhìn thế giới với những màu sắc phong phú hơn và tận hưởng nỗi thống khổ của nó bằng một giác quan tinh tế hơn. Bộ giáp của hắn không làm gì để cản trở điều đó - những điều mà những người thợ dệt xác thịt đã làm với các cơ chế cổ xưa của nó đã khuếch đại dòng chảy cảm xúc, truyền tải nó, lọc ra những thứ phù du và chỉ để lại phần cốt lõi của nó để thưởng thức.

Hắn đứng kế bên buồng dịch chuyển tức thời của mình, hắn chưa muốn bước vào bởi vì các cửa kính quan sát cho phép hắn chiêm ngưỡng những gì đang xảy ra trên Cổng Kalium.

Cách đó năm mươi kilomet - chỉ là một chấm nhỏ trong bức tranh hình học của chiến tranh hải quân - một tàu khu trục của White Scars lao về phía Keystone, sống lưng bị gãy và hai bên sườn bốc cháy. Các gunship tấn công nó, xé toạc những tấm giáp vật chất ít ỏi còn sót lại dọc theo thân tàu của nó. Chiếc tàu khu trục duy trì hoả lực liên tục, duy trì tốc độ bắn trong khi cấu trúc của nó tan chảy và lung linh thành các nguyên tử.

Eidolon có thể cảm nhận được nỗi kinh hoàng đến từ con tàu đó. Hắn có thể ngửi thấy mùi sợ hãi toát ra từ đó, mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông của những người lính cầm súng và các sĩ quan chỉ huy phàm trần khi họ thực hiện nhiệm vụ của mình. Trong đầu hắn đang đặt mình vào vị trí của họ, dưới những sàn tàu đổ nát, bị nghiền nát và bị thương tật, không khí thoát ra qua một mạng lưới các vết rách do loạt đạn xuyên thủng thân tàu.

Điều đó khiến hơi thở của hắn trở nên gấp gáp hơn.

"Ước gì ta có thể ở đó," hắn nghĩ bụng. "Ta ước gì điều đó có thể xảy ra với ta."

Xung quanh hắn, các anh em của hắn đã dàn trận để chiến đấu. Họ mặc cùng một bộ giáp - thứ từng là giáp Mark IV, được viền bằng vàng của quân đoàn, nhưng giờ đây đã bất chấp mọi mô tả. Cổ áo giáp và thân trên của chúng phình to một cách kỳ lạ, được liên kết bằng dây cáp ngoằn ngoèo với các cụm khuếch đại âm thanh đặt giữa các tấm gốm ceramite được trang trí lộng lẫy chồng lên nhau. Mỗi chiến binh đều mang theo một loại vũ khí giống nhau - Kakophoni, những khẩu súng hình cây đàn organ khổng lồ với buồng loa cồng kềnh và bộ cộng hưởng âm thanh tâm linh. Ngay cả lúc này, những khẩu súng vẫn ngân nga với một giai điệu sâu lắng làm rung chuyển sàn tàu, khiến những vật chất lỏng lẻo xung quanh chúng nảy lên và run rẩy.

Các giáo phái âm thanh ban đầu là do Marius Vairosean sáng tạo ra, nhưng giờ đây đã lan rộng ra toàn bộ Quân đoàn, ngày càng phổ biến khi những món quà tàn khốc của chúng ngày càng lộ rõ. Bản thân Eidolon, người đã chấp nhận các đột biến một cách trọn vẹn hơn bất kỳ ai khác kể từ khi hồi sinh, mang một chiếc búa sấm sét trong đôi găng tay nặng nề của mình, cái đầu búa gầm gừ của nó tràn ngập vật chất tâm linh bí ẩn. Nó tỏa ánh sáng màu xanh lá cây bệnh hoạn lên khung sắt của cánh cổng ngoài căn phòng, nhấp nháy theo nhịp của những khẩu súng hình đàn organ đang chạy không tải.

Hắn vẫn đợi. Ngoài ra, trong khoảng không phía trên Kalium, thêm nhiều con tàu bị xé nát và thuyền viên trên đó bị ném vào chân không. Hắn quan sát những con tàu White Scar tiên phong đang lao vào cơn mưa lửa, và biết chúng sẽ phải trả giá như thế nào. Hắn nhìn thấy Konenos luôn trung thành thoát khỏi bóng tối của Vòng Cổ và bước vào vũ điệu hủy diệt. Hắn nhìn những quả ngư lôi văng tung tóe như thủy tinh vỡ giữa cơn lốc và biết rằng mỗi quả ngư lôi đều chở theo các chiến binh còn sống bên trong.

Hắn nhắm đôi mắt đau nhức của mình và lắng nghe những âm thanh. Dù có trống rỗng hay không, những âm thanh vẫn ập đến tai hắn, được dẫn dắt qua aether bởi những lời thì thầm của ma quỷ.

...đường liên lạc cũ! Giữ máy! Hãy tiếp tục như vậy...Vì Hoàng đế! Nadir! Thêm công suất...

...khoảng 25 điểm. Phóng loạt đạn thứ 2. Để ý những đòn phản công từ...

...không thể chịu đựng lâu được nữa, thưa ngài. Vỏ tàu sẽ vỡ, prometh...o! KHÔNG! Chưa! Nó là gì vậy? Cái quỷ gì thế này...

Những âm thanh được dệt như những sợi chỉ, những giọng nói đó từ sâu thẳm, mỗi giọng nói đều sinh động bởi những dục vọng và ham muốn được trát trên khuôn mặt của cõi phi vật chất. Chẳng bao lâu nữa, những kẻ hét lên những âm thanh đó sẽ bị nhấn chìm trong cơn sóng lớn, không hơn gì thức ăn cho những trí tuệ khao khát đang bơi lội ở đó.

"Thưa ngài," giọng Von Kalda vang lên qua kênh liên lạc.

Eidolon đã biết sĩ quan cố vấn của mình sẽ nói gì, nhưng hãy để sinh vật đó lên tiếng đi. "Gì?"

"Chúng sẽ công phá được rào cản," Von Kalda miễn cưỡng báo cáo. "Bọn chúng đang mất các tàu, rất nhiều tàu, nhưng chúng ta không thể ngăn cản bọn chúng đổ bộ. Keystone đã được gia cố, nhưng nếu như quân địch cũng có hắn ta nằm trong số đó..."

Eidolon nhận ra sự yếu đuối trong giọng nói của viên cố vấn của mình và sẽ ghi nhớ tên hắn để xử phạt sau. Primarch vẫn là Primarch; bọn họ ai cũng đã mắc sai lầm, bọn họ đã có người bị giết.

"Bình tĩnh đi. Ta sẽ dịch chuyển," Eidolon nói với hắn ta, cuối cùng cũng bước qua cánh cổng sắt và vào trung tâm của phòng dịch chuyển tức thời. Khi hắn bước vào chỗ, những Kakophoni xung quanh hắn đã đứng nghiêm chào, chuyển động của họ đã chậm lại vì cơn kích thích khi được ra trận, thấu kính mũ trụ của họ gợn sóng như xà cừ sáng bóng. "Ngươi sợ điều gì, Von Kalda? Sợ chết à?"

"Chúng ta đang tổn thất quân đội ở đây, thưa ngài tướng chỉ huy," Von Kalda trả lời. "Chúng ta biết bọn chúng không thể sử dụng Cánh Cổng. Chúng ta có nên để cho chúng...."

"Mỗi tên mà chúng ta giết được ở đây đều sẽ tước bỏ đi một người bảo vệ nữa trên Terra," Eidolon trả lời, cảm nhận được sự tích tụ của sức mạnh aetheric trong căn phòng. Những tia sét lạnh lùng lóe lên trên các cột xung quanh hắn, bóp méo không gian thực. "Hơn nữa, ngươi đã bỏ qua điểm mấu chốt."

Không khí rùng mình, căng thẳng chờ đợi vụ nổ sẽ biến hiện thực từ trong ra ngoài và đâm một ngọn giáo sống của warp vào lãnh địa của các giác quan. Eidolon nhấc cây búa sấm sét của mình lên, chờ đợi sự giải phóng tạm thời của việc dịch chuyển - sự nghỉ ngơi thoáng qua sau nỗi đau đớn tột cùng của sự tồn tại của hắn.

"Là điều gì?" Von Kalda hỏi, giọng hắn ta trở nên yếu ớt khi điện tích dịch chuyển đạt tới đỉnh điểm.

Eidolon mỉm cười. "Rằng chúng ta sống vì điều này."

Một lúc sau, căn phòng tràn ngập ánh sáng, các giác quan tắt lịm như ngọn nến tắt, và những âm thanh chói tai xuyên qua các thế giới và suy nghĩ hòa vào vòng xoáy gào thét của trận chiến.

******

Shiban chém thanh quan đao, dựa vào trọng lượng của nó để đập xuống thanh kiếm. Đối thủ của anh đỡ đòn một cách thành thạo, không để ý đến những tia lửa của trường phân hạch đang bắn vào áo giáp của hắn. Xung quanh họ, trải rộng dọc theo các góc tối của căn phòng, cuộc giao tranh vẫn tiếp tục, giờ ngày càng tàn khốc và càng ở cự ly gần. Bên dưới đôi giày trận của họ, động cơ của Terce Falion đang kêu lên hết cỡ.

Kẻ thù của anh rất mạnh mẽ. Sử dụng thành thạo lưỡi kiếm, các đòn đánh chính thống như tất cả các con trai của Chemos, nhưng lại rất thông minh với nó. Vũ khí của họ lại đụng độ nhau, không ích gì. Họ tách nhau ra, di chuyển thận trọng, mỗi người đều tìm kiếm kẽ hở trong các thế phòng thủ hoàn hảo.

"Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?" kẻ thù của anh hỏi, liếc nhìn tứ chi góc cạnh và bộ giáp cồng kềnh của anh.

Shiban không nói gì, tập trung tâm trí. Anh chém ra, thêm sự hiểm độc vào từng động tác, nhằm mục đích chém vào cổ tên kiếm sĩ. Nhà vô địch của các Emperor's Children rút lui, né tránh đòn tấn công, nhanh chóng quay trở lại với thanh kiếm của mình.

"Ngươi di chuyển như một cỗ máy vậy," kẻ thù của anh nói, nhảy lùi lại vào tầm quét kiếm với một loạt đòn đánh. "Ta đã giết rất nhiều đồng loại của ngươi, và họ chiến đấu giống con người hơn."

"Tất cả chúng ta đều đã thay đổi," Shiban càu nhàu, bắt đầu ngưỡng mộ sự ngoan cường của kẻ thù. Kẻ này giỏi hơn một bậc so với những người chiến binh khác mà anh đã giết - bậc thầy về món vũ khí hắn đã chọn, một người nghệ sĩ.

"Tất cả chúng ta, phải rồi."

Họ lại lao vào nhau, tấn công vào áo giáp của nhau, quan đao và lưỡi kiếm chém vào nhau.

Shiban tung cú đá bằng gót chân của mình, trượt mục tiêu trong gang tấc. Sau đó, anh phải phòng thủ, tránh được lưỡi kiếm khi nó sợt qua một chút. Anh lùi lại một bước, tạo khoảng trống, tận dụng động lực mà các cấy ghép tăng cường mang lại cho anh.

Ta cũng đã từng chiến đấu một cách nghệ thuật. Ta cũng từng tô điểm cho nó.

"Ngươi không mang bệnh," Shiban quan sát, những lời nói vô tình trượt ra khỏi môi anh.

Những kẻ mang bệnh tật. Đó là những gì mà ordu đã gọi những đột biến đa dạng và việc tự mổ xẻ bản thân được thực hiện bởi các Quân đoàn phản bội. Rất nhiều người giờ đây còn giống thú vật hơn cả con người, cơ thể biến dạng của họ tàn tạ và bị hành hạ, một địa ngục chờ sẵn của những biến đổi về gien liên tục.

Kẻ thù của anh cười lớn, một âm thanh thật tàn nhẫn. "Không bị bệnh giống như các anh em của ta, ý ngươi là thế à? Không, vẫn chưa. Nó sẽ đến sớm thôi."

Shiban tiếp tục rút lui, để kẻ thù truy đuổi mình. Từ khóe mắt, anh nhìn thấy các chiến binh của mình cũng làm như vậy, đúng như họ đã bàn bạc, nhường chỗ để chạy về phía đài chỉ huy.

Bên dưới tất cả, tiếng rên rỉ của động cơ ngày càng lớn.

"Ta sẽ không bao giờ hiểu được điều đó," Shiban nói.

Một tiếng khịt mũi phát ra từ mặt nạ của kẻ thù. Thanh kiếm mờ ảo xung quanh bộ giáp của hắn như một làn xương mù màu bạc. Những lưỡi kiếm lại chém vào nhau: leng keng, đinh tai, vang vọng.

"Ngươi không hiểu được điều gì hả, đồ man rợ? Rằng bọn ta nên mong ước điều gì đó lớn lao hơn? Ngươi đã được tặng một món quà và đầu óc ngươi quá đơn giản để nhận ra nó. Ngươi đấu tranh cho một điều gì đó đã lỗi thời rồi - tất cả những gì ngươi có trước mắt chỉ là các giới hạn." Các thanh binh khí vẫn quay vòng quanh nhau, đan xen, lao tới, đập xuống như búa tạ. "Tuy nhiên, đối với bọn ta ... Đối với bọn ta, những giới hạn đều đã không còn tồn tại nữa rồi."

Shiban đến chân cầu thang. Anh cảm thấy sự căng thẳng ở những cơ bắp mà mình vẫn còn xót lại. Mồ hôi chảy xuống cổ áo giáp. Kẻ thù của anh nhanh hơn, mạnh hơn, tinh vi hơn và hắn sử dụng thanh kiếm như thể nó nhẹ tênh, chẳng có trọng lượng gì.

" Trước đây ta đã có thể nhanh hơn. Ta đã có thể mạnh mẽ hơn."

Những White Scar còn sống sót lùi lại xa hơn, từng bước một rút lui lên cầu thang. Các Emperor's Children đuổi theo họ, tất cả đều chiến đấu hoàn hảo như viên thủ lĩnh của họ. Đá bị đập vỡ xung quanh họ, văng ra khỏi lan can bởi những phát đạn bắn bừa bãi. Tiếng động cơ rên rỉ vang lên thành một bức tường âm thanh ken két, tràn lên từ vực sâu.

"Vậy tại sao ngươi không nắm bắt cơ hội?" kẻ thù của anh hỏi, nghe có vẻ thực sự tò mò. "Ngươi không thể nào có tình yêu lên Terra được, không như bầy ong mật của Dorn. Ngươi thực sự đang có một sự lựa chọn."

Shiban bắt đầu thở dốc. Thanh đao có cảm giác nặng nề trong tay anh, giống như một cục chì. Bây giờ anh đang phải hứng chịu những đòn tấn công - những đòn đánh ngoại vi, làm sứt mẻ phần rìa bộ giáp của anh. "Ta đã tuyên thệ."

Lại là tiếng cười. "Lời thề của ngươi! Ta cũng mang lấy lời thề trong từng hơi thở."

Cánh cổng dẫn tới đài chỉ huy giờ đang vẫy gọi - một mái vòm bao la, trên đỉnh là con chim ưng Memnos. Ngoài kia là giàn cao, những hố servitor đẫm máu, xác của thuyền trưởng vắt trên ngai vàng của chính cô ta. Shiban nhìn thấy Jochi đang chiến đấu hết mình, giờ đang ở bên vai anh, giống như họ đã từng ở hẻm núi ở Chondax. Ở nơi đó họ cũng đã bị áp đảo.

"Ngươi chẳng thề thốt gì cả," Shiban rít lên, cố gắng hết sức khi thanh kiếm lao vào. Anh lờ mờ nhận thấy mái vòm đang mở ra phía trên mình, bay vút lên phía mái vòm như pha lê của các vì sao. Anh nghe thấy một tiếng thét đau đớn bị bóp nghẹt - một người anh em của anh không chống nổi kẻ thù, một linh hồn khác đã ra đi. "Không giống như bọn ta."

Một tiếng rít khó chịu phát ra từ kẻ thù của anh, kẻ đang tiến lại gần hơn, đánh hơi được kết cục. Vũ khí của họ lại khóa chặt lại, phát ra những trường năng lượng hoang dã. "Đúng, vâng, các ngươi tốt đẹp hơn bọn ta," Kẻ phản bội thốt lên một cách cay đắng. "Bọn ta đã làm những gì mình đã làm bởi vì bọn ta yếu đuối và tự phụ, và chỉ có các ngươi, những người bảo vệ cam chịu cho ngai vàng mục nát này, mới có thứ đức hạnh đó."

Họ lăng xả trên giàn cao, đánh nhau liên tục, những mảnh giáp gốm ceramite bay thành vòng tròn xung quanh họ.

"Lời thề của ngươi," Shiban càu nhàu, cố gắng hết sức để không bị cắt cổ.

"Sự kiêu ngạo của ngươi," kẻ thù của anh thốt lên, gia tăng đòn tấn công vào một cơn giận dữ lạnh lùng mới. "Chủ nhân của ta bây giờ đang đồng hành cùng các vị thần. Ngươi đã bị lừa dối, và ngươi biết rõ điều đó, nhưng ngươi vẫn bám vào sự thiếu hiểu biết."

Lưỡi kiếm charnabal rung chuyển dọc theo cán đao, cọ sát vào chỗ tỳ vai của vũ khí. Shiban loạng choạng suýt ngã. Sau đó, anh buộc phải đỡ đòn - một cú giằng chéo ngang cổ họng khi thanh kiếm lại húc vào.

"Vậy tại sao ngươi không đón nhận những món quà của vị thần mới của mình?" Shiban hét lên, lại bị đẩy lùi. "Ngươi sợ cái gì?"

Kẻ thù của anh dằn lưỡi kiếm của hắn xuống, ghim thanh quan đao vào lớp giáo bảo vệ của Shiban. Mặt nạ mũ trụ của họ cách nhau một gang tay, được chiếu sáng bởi sự dư thừa của các trường năng lượng rối loạn đang sôi sục.

"Ta sẽ nắm lấy chúng bằng cả hai tay khi thời cơ đến," nhà vô địch các Emperor's Children nói, giọng nghiêm túc đến man rợ. "Cho đến lúc đó, đừng nói về những điều ngươi không hiểu."

Shiban nói: "Bọn ta đều biết những thay đổi đó là gì."

"Ngươi biết chết là như thế nào mà."

"Đúng đấy. Nhưng không phải ngày hôm nay."

Đúng lúc đó, tiếng động cơ gầm lên hết mức, khiến bong chỉ huy rung chuyển. Shiban vung tay lên, đẩy kẻ thù lùi lại một bước. Chiến binh Emperor's Children phản ứng ngay lập tức, đưa mũi kiếm của mình vào tầm, sẵn sàng tấn công vào trung tâm hàng phòng ngự đang mất cân bằng của Shiban.

Nhưng nhát chém không bao giờ đến. Mái vòm pha lê phía trên đầu họ vỡ vụn, trút xuống một loạt mảnh vỡ lấp lánh trên toàn bộ chiều rộng của đài chỉ huy. Bong bóng khí bên trong nổ tung ra bên ngoài, lao vào khoảng không và cuốn theo xác của các thủy thủ đoàn quay cuồng theo nó.

Những White Scar đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc này, hãy để cơn bão mang họ đi. Các Emperor's Children hành động theo bản năng, kích hoạt khóa trọng lực trên ủng của họ, kẹp chặt vào sàn tàu đang rung chuyển. Hai lực lượng đang đấu tay đôi bị tách ra, bị chia cắt bởi bầu khí quyển đang bị rút đi

Trên tất cả, lơ lửng trên các cạnh lởm chởm của mái vòm bị vỡ là một chiếc Stormbird của quân đoàn V, khẩu Bolter hai nòng của nó trút đạn vào không gian đổ nát của đài chỉ huy.

Shiban vặn người, vươn tay về phía khoang chở quân đang mở toang, những ngón tay anh kẹp chặt vào mép. Anh đã tự kéo mình đến nơi an toàn, Jochi và hai người khác cũng vậy - tất cả đều đã thoát ra ngoài. Lần tiếp theo khi nhìn xuống, trong chốc lát anh không thấy gì ngoài một đống xác chết đẫm máu, va vào những mảnh vụn rơi ra từ boong chỉ huy, tất cả đều bị thổi bay vào khoảng không, khi bầu không khí tràn xuống vực thẳm.

Rồi anh nhìn thấy tay kiếm sĩ đang bám vào ngai chỉ huy, nhìn chằm chằm vào anh.

"White Scar!" nhà vô địch hét lên trong vòng xoáy, sự ghê tởm hiện rõ qua tín hiệu vox mở. "Ta đã nghe những câu chuyện về lòng dũng cảm của ngươi."

Shiban không nói gì mà bỏ vào trong khoang. Stormbird thoát khỏi đài chỉ huy đang tan rã, quay trở lại trung tâm của cuộc chiến tranh hư không phía bên kia.

"Đoàn tàu đã được đưa đi bao nhiêu chiếc?" anh hỏi người phi công, mệt mỏi kẹp thanh đao vào giá treo tường.

"Bây giờ tất cả đều nằm trong tay kẻ thù," câu trả lời vô cảm vang lên. Shiban gật đầu. Ở phía bên kia của khoang chở quân, Jochi dựa vào bức tường bên trong, thở dốc qua tấm lưới vox bị hư hỏng.

"Ra hiệu cho tất cả các đơn vị rút về các khinh hạm. Chúng ta sẽ rút lui."

Anh cân nhắc việc quay lại để lần cuối nhìn về gã chiến binh đã đánh bại anh một cách dễ dàng. Hắn ta có thể muốn chào hoặc đưa ra lời thách thức nào đó.

"Không phải bây giờ. Ta đang đau đớn đến tận tâm hồn."

"Đủ rồi," anh gầm gừ, nhấn nút điều khiển để nâng đoạn đường thả quân lên. "Tăng năng lượng cho động cơ. Đưa chúng ta ra khỏi đây."

******

Perturabo đã phá hủy vĩnh viễn sự bất khả xâm phạm của Keystone, nhưng hệ thống phòng thủ do các Emperor's Children thiết lập sau đó vẫn rất đáng gờm. Những khẩu pháo được kết nối với nhau bắn ra từ các nhịp xuyên tâm đặt ngang mặt của các tầng lắp ghép, làm tắc nghẽn không gian cục bộ với những đường đạn las đan xen nhau, nối liền với các vệt sáng rực của tên lửa đối hạm. Quân đoàn V đã cử gunship của họ lao xuống và né tránh xuyên qua làn mưa đạn. Những chiếc tiêm kích đánh chặn xuất hiện đầu tiên, từng đợt chúng càn quét các vị trí đặt súng khi chúng sà xuống và nghiêng cánh. Các phi công áp sát theo các sườn cong của bức tường bọc thép của Keystone, hét lên qua các tấm adamantium trong khi phóng ra các loạt tên lửa của họ. Chẳng bao lâu lớp vỏ bên ngoài bốc cháy, nổ lách tách trong chân không khi các ổ chứa đạn bốc cháy và các đường dẫn nhiên liệu nổ tung.

Sau những đợt oanh kích nhẹ nhàng là các gunship hạng nặng, mỗi chiếc chở hàng tá bộ binh. Thunderhawk, Stormbird và Fire Raptor lao qua các hàng rào phòng thủ, những khẩu Bolter của chúng gầm lên và những động cơ đẩy bừng sáng. Nhiều chiếc đã bị phá hủy, vỡ tan bởi đạn pháo phóng từ vị trí cố định, nhưng hàng chục chiếc khác đã vượt qua được, thổi bay con đường dưới cái bóng của những bến tàu lớn.

Sau khi vượt qua các cánh cổng, Fire Raptors sẽ trút hết kho vũ khí tầm gần của mình và vị trí của kẻ thù trong giây lát sẽ bị bốc hơi sau những vụ nổ gợn sóng màu trắng neon. Những chiếc Thunderhawk lao qua những mảnh vỡ quay cuồng, lao xuống các tấm đế khổng lồ để thả các biệt đội xâm nhập. Những chiếc Stormbird với giáp trụ nặng hơn và trọng tải lớn hơn, vẫn tiếp tục tiến xa hơn, hấp thụ hỏa lực tập trung để đến điểm triển khai của chúng. Những chiếc tàu vận chuyển đậu phía sau vị trí đổ bộ, bắt đầu thả xe tăng tấn công, xe chở quân và các bệ súng di động.

Được hỗ trợ bởi hàng loạt các bệ vũ khí cố định đã được xây dựng, các đội tấn công chớp nhoáng của quân đoàn White Scars lao ra khỏi điểm xuất phát của họ, lao qua cơn mưa hỏa lực phòng thủ đang rung chuyển. Họ phá vỡ vòng vây tường thành đầu tiên, xông vào các hố súng và tiến về phía trước, dọn chỗ cho nhiều biệt đội hơn tiến lên và góp phần vào cuộc tấn công dữ dội. Nhiều khẩu súng hạng nặng hơn được vung xuống từ khoang hở của những chiếc tàu vận chuyển đang bay lơ lửng, và cơn mưa pháo từ nơi sâu hơn bên trong cảng không gian đã được đáp trả bằng sự trừng phạt hỏa lực từ những kẻ tấn công. Mọi cuộc tấn công đều diễn ra nhanh chóng, mạnh mẽ, không ngừng nghỉ và có sự phối hợp - giống như cách quân đoàn đã luôn tận hưởng, giờ đây đã được tôi luyện qua nhiều năm trong lò lửa nội chiến.

Bến tàu Bốn và Năm, những tua sắt ngoài cùng vươn ra vực thẳm nhanh chóng bị chiếm giữ, khu vực neo đậu của chúng bị tràn ngập và các cứ điểm được thiết lập. Bến tàu Ba nhanh chóng có giao tranh gay gắt, mặc dù sự kháng cự dã man từ các quân đoàn của Emperor's Children đã ngăn cản bước tiến. Giao tranh nhanh chóng lan rộng đến các bãi tái trang bị được dùng để tiếp liệu cho những con quái vật khổng lồ di chuyển trong không gian, thắp sáng những cần cẩu và đầu đường ray cao chót vót. Những giàn cần cẩu bay khổng lồ và những cuộn dây nâng được thắp sáng bởi ánh chớp và ánh sáng của đạn dược, sau đó bị che khuất bởi những làn khói cuồn cuộn bốc lên qua "bong bóng khí quyển" của bến tàu.

Khi Các Emperor's Children triển khai thêm lực lượng tới Bến tàu số 5, mở ra mặt trận thứ hai dọc theo sườn phải của cuộc tiến công của các White Scar, các tay đua hoang dã của Quân đoàn V đã phát động cuộc làn sóng thứ hai theo kế hoạch của họ - các biệt đội grav-speeder and jetbike, được giữ trong các đơn vị dự bị trong lần va chạm ban đầu và bây giờ đã được thả ra. Những speeder gào thét lên băng qua các bến cảng đang rực cháy, vượt qua đám bộ binh đang tiến tới và tiến sâu vào bóng tối phía xa. Nhiều tàu vận tải hạng nặng hơn bất chấp ánh hào quang của hỏa lực chống tàu để tiếp viện cho đầu cầu thả quân đang ngày càng lan rộng. Land Raiders được thả ra khỏi thân của những con tàu vận tải Thunderhawk, đập mạnh vào boong bến tàu trước khi lao về phía trước, những khẩu lascannon của chúng bắn những chùm tia sâu vào trung tâm chiến tuyến của kẻ thù. Xe tăng chiến đấu Sicaran tăng tốc tấn công dữ dội, rung chuyển dữ dội khi chúng lao qua đống đổ nát bốc khói của hệ thống phòng thủ nay đã câm lặng. Ngày càng có nhiều speeder tấn công với tốc độ cao được đưa vào vị trí và lao đi ngay lập tức, đổi hướng và trượt qua các loạt đạn đang lao tới.

Chẳng bao lâu sau, cuộc giao tranh đã lan đến Cổng Nội Địa, sáu cổng vòm hình con đại bàng aquila đội vương miện, cổng vòm kiểu Gothic, mỗi cái đủ lớn để đưa một con tàu không gian thuộc lớp tàu hộ tống đi sâu vào khu vực bên trong của Keystone. Bây giờ tất cả chúng đều đang bốc cháy, những cây cột cao vút đã nứt nẻ và những bức tường thành phía ngoài của chúng tỏa ra ánh sáng đỏ rực sau những đợt pháo kích liên tục của súng cối. Khi Quân đoàn V tiếp cận mục tiêu, toàn bộ sức nặng của lực lượng phòng thủ bộ binh được bố trí đã được tung ra để chống lại họ - các biệt đội Chiến thuật Emperor's Children được yểm trợ bởi các tiểu đoàn con người lấy từ các trung đoàn đã phản bội, được hỗ trợ bởi các đại đội xe tăng và walker bọc thép của chúng. Các Biệt Đội Devastator đội vương miện màu ngọc lưu ly đã chiếm giữ các vị trí thuận lợi ở hai bên Cổng và nhanh chóng biến chúng thành khu vực tàn sát đầy nghẹt thở. Các nhóm bộ binh của Quân đoàn III dày dặn kinh nghiệm chiến trường tiến tới giao tranh với các đơn vị tiền phương của Hội anh em White Scar, và một trận chiến tay đôi đã nổ ra dưới bóng tối của những cánh cổng lờ mờ. Giữa tiếng rên xiết và bùng nổ của pháo binh, những món vũ khí xưa cũ và súng Bolter đã gây đủ hậu quả trong một sự tàn ác, sự đối xứng vĩnh viễn của việc giết chóc.

Quân đoàn V đã đạt được đà tiến mạnh nhất ở đây, tiến về phía tiền sảnh vào chính Keystone, chiếm hết điểm này đến điểm khác và hướng các khẩu đại bác của kẻ thù để chống lại những đám quân phòng thủ đang ở xa hơn. Một bức tường dài của các Land Raider lao xuống trung tâm chiến trường, nghiền nát xác của những kẻ bại trận và lao tới những kẻ đang chạy trốn khỏi vòng xoáy tàn sát. Theo sau họ, ngày càng có nhiều bộ binh tràn vào các lỗ thủng, đốt cháy những gì chưa bị hỏa lực lascannon tiêu diệt. Các biệt đội tấn công lao qua những cánh đồng giết chóc đang cháy âm ỉ, các Jump-pack của họ rào gú trong làn sương mù nhiệt lung linh, trước khi các chiến binh đáp xuống mặt đất, tấn công bằng kiếm cưa xích và súng ngắn.

Chưa hết, ngay khi đội tiên phong đang tìm cách chiếm lấy cánh Cổng đầu tiên của khu vực của cảng bên trong, những ngọn giáo màu sương muối giáng xuống, xé toạc lớp vỏ thực tại và biến thành dạng vật chất của sét và gió bão. Các tấm thép trên boong bến tàu đã bị nghiền thành bột. Sóng xung kích xuyên tâm bùng nổ khắp chiến trường, hất tung các chiến binh khỏi mặt đất và khiến những Walker bọc thép loạng choạng. Những T=tia phóng điện ngoằn nghèo chứa cặn aether bốc cháy và những đám mây plasma xanh lục nở rộ trên nền lửa.

Các chiến binh màu tím và vàng sải bước từ tâm của cơn bão bất thường, di chuyển có mục đích và không vội vàng, từ từ tỏa ra, không hề cố gắng tránh né hàng ngũ thiết giáp đang tiến về vị trí của mình.

Những kẻ mới đến mang bộ giáp cổ xưa của Chemos, mặc dù có hoa văn trang trí công phu hơn những người anh em ở các biệt đội Chiến thuật của họ, và giáp của họ lấp lánh do mùi hôi thối gây buồn nôn của warp. Mỗi chiến binh cầm một khẩu súng hình đàn organ lắc qua lắc lại đang được buộc bằng dây xích và dây cáp lấp lánh. Cùng lúc đó, các dị nhân theo phong cách baroque của Kakophoni đã đến được vị trí được chỉ định, hạ họng súng xuống, chọn mục tiêu và bắn.

Thứ gì đó do chúng phát ra không thể gọi là âm thanh được.

Không có từ ngữ nào trong ngôn ngữ của nhân loại có thể mô tả được những gì mà các môn đệ của Fulgrim đang giải phóng lúc này, vì các công cụ gây cảm giác quá khích không chỉ tạo ra địa ngục thính giác. Hoạt động đồng bộ, các vụ nổ âm thanh khổng lồ lan khắp bầu khí quyển nhân tạo của cổng không gian trong các làn sóng hủy diệt phân tử làm biến dạng thực tế. Các đội đột kích của Quân đoàn V đang trên đà tiến đã bị đẩy lùi, thoát khỏi các chỗ nấp đang phát nổ xung quanh họ. Những đội quân ở quá gần bị tiêu diệt ngay lập tức, biến mất trong những vòng xoáy đẫm máu và những mảnh áo giáp. Các tấm thép trên sàn tàu bị nứt vỡ, nghiêng ngả một cách điên cuồng khi bộ phận cân bằng trọng lực rên rỉ, căng thẳng để chống lại các thế lực đáng sợ đang hoành hành trên chúng.

Đội hình thiết giáp bị đình trệ, ẩn nấp giữa những nơi trú ẩn còn sót lại và phóng mọi thứ họ có vào mũi nhọn của các Kakophoni. Các đội Chiến thuật trong làn sóng thứ hai tiến lên phía sau lớp vỏ xe tăng không chắc chắn, mũ trụ của họ tự động làm giảm mức độ âm thanh bị biến dạng tàn khốc đang quét qua chiến trường. Thậm chí điều đó vẫn chưa đủ khi vũ khí âm thanh tấn công trực tiếp, trong trường hợp đó, áo giáp năng lượng bị xé toạc, các chiến binh choáng váng dẫn đến cơn hôn mê đẫm máu ngay cả khi kính mũ của họ phát nổ và các cơ quan nội tạng tan nát.

Các biệt đội tấn công Emperor's Children đã phát động một cuộc phản công, được bảo vệ bởi các làn sóng âm thanh tâm linh tỏa ra trước mặt chúng. Những White Scar đang bị đẩy lùi, mất quân số trên các vị trí mà họ mới giành được, bước tiến của họ bị cản trở bởi cú sốc khủng khiếp của loại vũ khí phi tự nhiên như vậy. Thêm nhiều ngọn giáo aether đâm vào bê tông đá và adamantium bị vỡ vụn, mỗi ngọn giáo tự vỡ ra để lộ ra một làn sóng chiến binh tinh nhuệ mới đến nữa.

Từ khe nứt lớn nhất, hình dáng lấp lánh của Soul-Severed xuất hiện, bộ giáp của hắn tỏa ra thứ ánh sáng đến từ thế giới phi vật chất, chiếc búa sấm sét của hắn lung linh, chiếc mũ sắt dát vàng của hắn là một luồng ánh sáng nhảy múa đầy chướng khí.

Tướng chỉ huy Eidolon, người kiêu hãnh nhất trong cái giống loài đầy kiêu hãnh của mình, quay chiếc mũ sắt tàn nhẫn của mình qua đống mảnh vụn đổ nát trong cuộc tiến công của xe tăng địch, hắn há hốc mồm trong đau đớn và hét lên.

Sự tàn phá vượt xa bất cứ điều gì do anh em của hắn gây ra. Thực tại bị tách ra, bị đốt cháy khỏi nền móng của nó bằng cách giải phóng các sóng âm thanh thách thức vật lý của cõi warp. Eidolon đã tiến hóa kể từ khi được hồi sinh, sức mạnh của hắn được tăng cường để phù hợp với sự kiêu ngạo xưa nay của hắn. Sóng xung kích tàn khốc xé toạc, tạo ra một con đường hủy diệt xuyên qua bất cứ thứ gì cản đường nó, chia đôi thân của những chiếc xe tăng mắc kẹt, làm nứt áo giáp, đập vỡ hộp sọ và làm vỡ mạch máu. Toàn bộ bến tàu quay cuồng, hất tung các chiến binh khỏi mặt đất và khiến những grav-speeder đâm sầm vào đống kim loại đang lao xuống. Những đám khói bốc lên từ cuộc tàn sát, được thắp sáng bởi những đám cháy đua nhau bừng lên và tiếp tục bị xé nát bởi những vụ nổ tiếp theo.

Cuộc tấn công có thể đã kết thúc ngay sau đó. Đối mặt với sự tàn phá mãnh liệt như vậy, đầu bãi đổ bộ có thể đã bị vỡ vụn thành hư vô, bị đẩy lùi trở lại các điểm xâm nhập và lao vào khoảng không cháy bỏng phía sau. Tuy nhiên, lực đẩy về phía trước đã giúp quân đoàn V có đủ thời gian để đưa Lance of Heaven vào trong phạm vi dịch chuyển tức thời. Ngay cả khi Eidolon tàn phá các bến tàu, hình dáng to lớn của chiếc thiết giáp hạm vẫn hiện ra từ đám cháy phía xa xa, dàn pháo của nó nã ầm ầm vào đám tàu địch xung quanh, mũi tàu vẫn mang màu trắng và vàng.

Thêm nhiều luồng ánh sáng khác cuộn tròn và phun ra, lần này là giữa hàng ngũ những White Scar đang bị bao vây. Những cột tinh chất aether thuần khiết gầm lên, mỗi cột tỏa bóng hình một chiến binh bên trong. Những người này có tầm vóc lớn hơn bất kỳ ai, đứng ngạo nghễ trong bộ giáp màu trắng ngọc trai được tô điểm bằng những vòng xoáy vàng và đỏ. Từng người một, họ vào vị trí, cầm những thanh đao năng lượng có lưỡi móc bằng bạc nguyên chất nhất tỏa ra ánh sáng điện màu xanh. Bộ giáp màu trắng ngà của họ lấp lánh bất chấp máu và rác rưởi xung quanh, được tô điểm bằng những dấu hiệu bộ lạc của Chogoris đã mất và được trang trí bằng những cuộn giấy cầu nguyện đang bay phấp phới.

Khi thoát ra khỏi chiếc kén lửa, đám chiến binh đông đảo của ordu vung thanh kiếm tulwar của họ vào bầu không khí rực lửa - một biển thép sáng lấp lánh.

"Khagan!" họ gầm lên. "Ordu gamana Jaghatai!"

Người cao lớn vĩ đại nhất trong số những người mới đến, rực rỡ trong chiếc mũ trụ hình đầu rồng được chạm khắc bằng vàng được trang trí công phu, không nói gì cả mà chỉ chĩa lưỡi đao có vòng lửa vào giữa cơn bão lốc xoáy. Về ông ta đã hiện thực hóa các zadyin arga của đại quân của mình, những người mà Imperium đặt tên là Stormseer, những pháp sư gọi đến những cơn bão. Họ giơ cao những cây gậy đầu lâu của mình để chống lại sự hỗn loạn, và cơn bão bị tra tấn bằng âm thanh đã bị xé toạc khi hai trận đại hồng thủy đâm vào nhau.

Giữa hàng ngũ những psyker mang bộ giáp trắng như xương đó đang diễu hành một người hoàn toàn khác biệt, người đó có bộ giáp màu đỏ thẫm và đôi tay đang bừng lên ngọn lửa viền đen. Xung quanh hắn ta, những cơn gió xé rách đang thổi mạnh nhất, và khi hắn giơ tay lên để thi đua với thứ âm thanh điên cuồng, sự bùng nổ của khả năng làm chủ năng lượng từ warp đã san bằng địa hình trong hơn năm mươi mét.

Với sức mạnh cuối cùng đã được tập trung lại, chiếc mũ đầu rồng cuối cùng cũng lên tiếng. Ngay cả khi cơn cuồng phong trút xuống chiến trường, giọng nói của ông ta vẫn xuyên qua bản giao hưởng, sắc nét và trong trẻo như bầu trời xanh ngọc của Altak.

"Các ngươi đã nhìn thấy kẻ thù," ông nói, và lao vào cuộc xung phong khủng khiếp sẽ đưa ông đến đối đầu với tên tướng chỉ huy. "Cổ họng của kẻ thù đã lộ diện rồi - bây giờ hãy chém đứt nó đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro