Chương 5 - Đòn nhử mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cario vẫn bất động, đông cứng vì cơn thịnh nộ lạnh lùng. Những mảnh kính bọc thép rơi xuống xung quanh hắn, nảy lên và trượt đi giữa cơn bão đi qua của chiếc Stormbird.

Cuối cùng, một người trong đội của hắn đã xác định được vị trí bịt kín khí quyển của đài chỉ huy. Cơn bão oxy dữ dội đã bị cắt đứt, không để lại gì ngoài chân không. Những mảnh thi thể và vỏ máy tính cogitator cuối cùng đã rơi trở lại boong tàu.

Hắn từ từ thả lỏng cánh tay cầm kiếm của mình. Haiman bước tới chỗ hắn. Người chiến binh đó nhìn lại cơ thể của hắn, hầu như không bị một vết xước nào, ít nhiều là do cách hắn chăm sóc bản thân sau mỗi cuộc chiến. "Tôi cứ nghĩ mọi chuyện sẽ tệ hơn thế này," Haiman nói qua kênh nội bộ.

Cario hít một hơi dài rồi gật đầu. Hắn cựa quậy, tra thanh kiếm vào vỏ.

"Ừ," hắn đồng ý. "Tại sao phải mất công chiếm lấy những con tàu này nếu không giữ được chúng?"

Hắn bước tới chỗ một số thấu kính auspex vẫn còn hoạt động, được bố trí ở rìa bệ chỉ huy. Màn hình chiến thuật vẫn nhấp nháy trên màn hình tối, tìm ra dấu vết của các tàu vận tải giữa vòng xoáy của các chiến hạm. Mô hình chung đã đủ rõ ràng - bọn White Scars đang bị phe của hắn áp đảo hơn rất nhiều, đang rút lui về các tàu khinh hạm của chúng và tiến về điểm nhảy Mandeville. Bọn chúng đã mất một loạt gunship trong cuộc rút lui, nhưng cả hai chiến hạm vẫn còn nguyên vẹn.

Chỉ khi Cario quan sát những điểm sáng trượt qua viên pha lê thì cảm giác khó chịu đầu tiên mới ập đến với hắn.

"Những tàu vận tải này đang gia tăng năng lượng cho cú nhảy warp," hắn lẩm bẩm, nhớ lại những lời của đối thủ.

Haiman gật đầu. "Tôi đã cử Vorainn tới để hủy chuỗi kích hoạt này."

Nhịp đập của động cơ ngày càng lớn kể từ khi họ đặt chân lên con tàu chở hàng này. Về sau cuối trận đánh, Cario mới phát hiện ra rằng tiếng ồn như vậy không hề đặc trưng cho việc chuẩn bị cho quá trình dịch chuyển vào warp. Bây giờ do trong môi trường chân không, hắn không thể nghe được xem liệu nó có tiếp tục tăng lên hay không.

"Tại sao phải tốn công sức chiếm lấy những con tàu này..."

Hắn quay gót, nhìn chằm chằm qua những cái hàm răng gãy của vòm quan sát. Thân tàu khổng lồ của các tàu vận tải khác vẫn còn nhìn thấy được, hầu như không bị ảnh hưởng bởi các đòn tấn công với bạo lực cực độ xảy ra với chúng. Các Emperor's Children có mặt trên mọi đài chỉ huy. Các trận chiến đổ bộ lên đó đều diễn ra nhanh chóng.

"...nếu không giữ được chúng?"

Cario bắt đầu di chuyển. Sáu thành viên của nhóm của hắn vẫn còn sống. "Tất cả theo ta," hắn ra lệnh. "Liên lạc với Vorainn. Bảo hắn quay lại đây." Toàn đội lập tức đi theo, và họ bắt đầu di chuyển nhanh chóng trở lại con đường họ đã đến. Khi họ đi qua các lớp bịt kín khí quyển ở phía sau đài chỉ huy và quay trở lại vùng điều áp, tiếng hú của động cơ lại vang lên trong tai họ. Nó chói tai và bóp nghẹt họ, giống như một con thú điên cuồng bị nhốt dưới vực sâu và đang nổi cơn thịnh nộ đòi được giải thoát.

"Phát tín hiệu ưu tiên, tới tất cả các biệt đội tiêu diệt - Rút lui! Rút về hư không."

Hắn bắt đầu chạy. Khi làm vậy, Vorainn xuất hiện từ một trong nhiều căn phòng bên cạnh và tham gia cùng họ trong cuộc chạy nước rút.

"Sẽ mất bao lâu?" Cario hỏi.

"Tính theo từng giây," Vorainn bình tĩnh trả lời.

Cario chửi rủa. Họ còn cách nhà chứa máy bay một chặng đường dài, và trong mọi trường hợp, những White Scar sẽ không để tàu đổ bộ chờ ở đó để được đưa đi - chúng có thể đã được thu hồi lại hoặc bị phá hủy. Hắn chạy nhanh hơn, hình dung lại con đường hắn đã đi để đến đài chỉ huy, nhớ lại mọi khía cạnh của nó.

Sẽ có các khoang cứu sinh. Gần đây, dành cho đội vận hành đài chỉ huy.

Khi hắn bước đi, sàn tàu rung chuyển. Tiếng ồn của động cơ chuyển từ tiếng nghiến trong cổ họng thành thứ gì đó giống như tiếng rít, vang vọng từ trần nhà cao.

Cario đến một ngã tư có một hành lang ngang - một lối dẫn sang phải dọc theo con đường hắn đã đi để đến đài chỉ huy, lối còn lại dẫn sang trái vào những khu vực không xác định.

Hắn rẽ qua trái. Khi hắn vừa làm vậy, vụ nổ đầu tiên nổ ra, đập vỡ những bức tường phía sau. Urelias bị vướng vào vụ nổ và bị nghiền nát giữa hai phần tường va chạm. Những người còn lại tăng tốc, chạy dọc theo hành lang đang nổ tung khi ngọn lửa phun ra từ giữa những tấm kính trong suốt.

Những tiếng nổ vang dội vang lên, chồng chéo lên nhau. Cario có một tưởng tượng khó chịu về tất cả những loại đạn dược nằm sâu trong hầm đang cùng nhau phát nổ. "Tới khoang cứu sinh" Vorainn báo cáo.

Ngay khi những lời vừa thoát khỏi môi hắn ta, trần nhà phía trên đầu hắn sụp đổ, bị đập xuống bởi một luồng plasma rực lửa. Hắn và ba người khác bị cuốn trong đống đổ nát, rơi xuống vực sâu của con tàu khi sàn tàu tan thành những mảnh vụn bốc cháy.

Cario giờ chỉ có một mình Haiman, chỉ có thể cố gắng chạy nhanh hơn cuộc tàn sát đang nhấn chìm hắn, chạy đua để đón đầu làn sóng hủy diệt đang cuồn cuộn. Những thanh giá đỡ đứt gãy và uốn cong, mờ ảo giữa sức nóng cực độ. Ngọn lửa địa ngục lao theo họ, liếm lấy gót chân họ.

Họ xông vào vào một căn phòng hẹp với một dãy các khoang cứu sinh gắn vào bức tường phía xa. Hầu hết đều bị vỡ nát do các vụ nổ xảy ra xung quanh, hoặc có lẽ do những kẻ đã cố tình mồi cho động cơ quay vòng vòng một cách điên cuồng đến mức mất kiểm soát.

Cario và Haiman tăng tốc dọc theo dãy, tìm kiếm những buồng cứu sinh còn nguyên vẹn. Vào thời điểm họ đi đến cuối dãy, rõ ràng đây là những gì còn xót lại - một khoang cứu sinh một người đã cháy rụi với những ngọn lửa bập bùng đầu tiên. Trong vài giây nữa, khi con tàu bước vào giai đoạn tan chảy cuối cùng, nó cũng sẽ biến mất.

Cario liếc nhanh về phía người chiến binh của mình.

Haiman rút kiếm ra và đặt nó vào tư thế chào của hội anh em.

"Những đứa con của Hoàng Đế," hắn nói giọng khô khốc.

Cario chào lại. "Cái chết đến với kẻ thù của Người."

Sau đó, hắn bò qua cửa cách khí của khoang cứu hộ và kích hoạt các kẹp nối. Từ bên ngoài, ngay cả khi môi trường của con tàu vận tải đang biến thành lửa lỏng, Haiman đang mở cửa thân tàu bằng tay không, đảm bảo lối thoát an toàn cho vị prefector của mình.

Cario kéo dây xích để cố định quanh mình, kích hoạt chuỗi vụ nổ và gửi lệnh phóng.

Động cơ của khoang cứu sinh bắt đầu hoạt động, tràn ngập căn phòng phía sau hắn với plasma. Cario nghĩ, trong một phần triệu giây, rằng hắn đã nghe thấy tiếng thét đau đớn của Haiman , trước khi cánh cửa khoang đóng sầm lại và chiếc kén bị ném vào khoảng không.

Tốc độ rất khủng khiếp, nhanh như một quả ngư lôi đổ bộ lên tàu nhưng kém kiểm soát hơn. Trong vài giây, Cario hoàn toàn mất phương hướng khi quả cầu adamantium nhỏ bé điên cuồng bay xuống vực thẳm. Thông qua ô cửa sổ hình tròn, hắn có ấn tượng thoáng qua về những đám cháy lớn đang cuốn vào khoảng không, bị phá hủy bởi hình bóng của những con tàu chiến bị hỏng.

Dần dần, hắn đã tìm cách đưa khoang cứu sinh ra khỏi vòng xoáy của nó bằng cách kích hoạt bộ tăng tốc khẩn cấp. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Một bức tường kim loại màu đỏ rỉ sét khổng lồ lao ra khỏi hắn, nhanh chóng thu nhỏ lại. Hắn nhìn thấy các biểu tượng của Memnos Combine và các dấu hiệu của các hội vận tải của Đế quốc, tất cả đều bị đục thủng bởi các vết nứt rò rỉ plasma.

Sau đó, tàu Terce Falion phát nổ.

Tác động xảy ra ngay lập tức - một làn sóng kim loại nóng chảy cuồn cuộn lao ra từ tâm chấn, chặn mọi thứ khác lại trong một vòng xoáy các mảnh vụn quay tròn. Cario đã có thời gian để tựa mình vào lồng kiềm chế trước khi sóng xung kích hình vòng cung đập vào khoang cứu sinh, khiến nó nghiêng một lần nữa, bị vùi dập giữa những luồng khí đốt cháy siêu nóng.

Mặc dù Cario không thể biết được điều đó, nhưng mọi tàu chở hàng trong đoàn tàu đã được sắp đặt để phát nổ cùng một lúc, biến toàn bộ đoàn tàu khổng lồ thành những mặt trời thu nhỏ. Bản thân không gian dường như bốc cháy trong cơn cuồng nộ, biến thành một cơn bão nhiệt và ánh sáng đang lan rộng với tốc độ chóng mặt. Tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy qua cửa sổ quan sát là những khối màu đỏ và cam lộn xộn. Những con tàu chở hàng rất khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn nhiều so với những chiếc chiến hạm mạnh nhất của Quân đoàn, và cái chết của chúng giống như ngày tận thế của các thế giới.

Vào thời điểm cơn hỗn loạn tồi tệ nhất bùng phát, khoang cứu sinh của Cario đã bị ném ra xa tâm chiến trường, thiết bị quan sát của nó bị nứt và tên lửa đẩy của nó đã cháy cạn. Mặc dù lớp giáp nặng nề của nó đã hấp thụ những đợt sóng xung kích tồi tệ nhất, những chữ rune cảnh báo vẫn nhấp nháy dọc bên trong căn phòng chật hẹp, chỉ ra nhiều chỗ mà khoang chứa này đã bị hư hỏng.

"Suzerain," hắn bắn tin vox, tự hỏi liệu có con tàu đó có còn sống không.

Trong một lúc, không có gì ngoài tiếng rè rè trả lời thay cho tiếng liên lạc. Sau đó, sau nhiều lần thử nữa, liên kết đã mở ra.

"Chúng tôi đã có vị trí của ngài rồi, thưa prefector," giọng Harkian vang lên.

Cario để cái đầu nặng nề của mình tựa vào vòng kim loại của lồng cố định. "Báo cáo đi. Còn các khinh hạm thì sao?"

"Một chiếc bị phá hủy. Cái còn lại bị hỏng.

Cario cười lạnh. Hắn biết mà, biết rằng gã chiến binh mặc áo giáp thép sẽ ở trên con tàu vũ trụ còn sống sót. "Danh tính của nó là gì?"

"Là Kaljian, thưa ngài."

"Chúng ta có giữ lại được tàu vận tải nào không?"

"Không. Ba con tàu bị mất trong vụ nổ. Con số thương vong vẫn đang..."

"Kaljian. Ghi lại cái tên đó và nói với mỗi scryer mà chúng ta có phải truy dấu của nó trong aether. Hãy để mọi người biết rằng tất cả các hội anh em đều có một món nợ danh dự mà chỉ có thể thỏa mãn bằng sự phá hủy của nó. Hãy triệu tập các Dược Sư và bảo họ phải nghĩ ra các hình thức tra tấn."

Đầu dây bên kia có chút do dự. "Nó sẽ được thực hiện, thưa ngài."

"Ta sẽ gặp lại hắn ta một lần nữa!" Cario hét to, mặc dù không còn nói chuyện với Harkian nữa. Vỏ của khoang cứu sinh quay về phía trước, đang trôi đi theo động lượng.

Hắn vẫn còn nguyên vẹn. Lưỡi kiếm của hắn vẫn còn nguyên vẹn.

Kẻ thù đã bị đánh bại nhưng chưa bị tiêu diệt. Điều đó không thể được phép tiếp tục như vậy - mọi thứ phải được hoàn thành trước khi hắn có thể nghe theo những lời thì thầm về số phận của Quân đoàn.

Sau đó trong mắt Cario hiện lên hình ảnh một sinh vật trong giấc mơ của hắn, đội vương miện với nhiều sừng, giờ nó đã mạnh mẽ hơn, dâm đãng hơn, và tự tin hơn. Nó sẽ tận dụng sự thất bại của Cario như nó vẫn luôn làm, để đẩy nhanh quá trình thăng hoa của nó.

Cario nhắm mắt lại. Hắn rơi vào vào sự thiền định chiến đấu, mục đích để làm dịu cơn giận của mình và khôi phục khả năng chỉ huy lạnh lùng của các võ sĩ đấu tay đôi. Hắn xem xét lại những gì mình đã làm, những lỗi lầm mình đã mắc phải, và quyết tâm rút kinh nghiệm để trở nên sắc bén hơn, tự chủ hơn, hoàn thiện hơn bao giờ hết.

Cái khoang cứu sinh lăn ra xa hơn, quay tròn như một vỏ đạn rơi xuống vực thẳm hung bạo.

"Ta sẽ gặp lại hắn ta," Cario lặp lại, biết đó là sự thật.

******

Cảm giác.

Cảm giác.

Sự vội vã, con sóng, hẻm núi, niềm vui, sự vô tận của nó.

Không có từ ngữ, không có hình ảnh, không có khả năng giải thích trọn vẹn - tất cả chỉ là phải sống chung với nó, để cho dòng thác lũ chảy vào huyết quản của ngươi và lấp đầy chúng bằng ngọn lửa của nỗi đau, niềm vui và sự lãng quên.

Nỗi đau không bao giờ bỏ đi. Nó tăng lên, trở nên đau đớn, đến mức tiếng hét của hắn là tiếng hét thực sự, thoát ra từ đôi môi vụn vỡ và sinh ra trong dây thanh âm đẫm máu. Nhưng điều đó không quan trọng, vì nỗi đau nhắc nhở hắn rằng hắn vẫn sống, và cái lạnh tê dại của kiếp này đã phải chịu đựng trong một kiếp khác. Mỗi hơi thở hắn hít vào đều là minh chứng cho điều đó - giúp biện minh cho hắn, khiến hắn trở nên vĩ đại hơn, tiếp thêm nhiên liệu cho lò lửa địa ngục đã thắp sáng trong trái tim ứ máu, căng thẳng của hắn.

Eidolon lao vào trận chiến. Mỗi cú bổ của cây búa sấm sét, mỗi vụ nổ khi đầu búa kim loại va vào và giết chết, mỗi cú giật lại từ cán búa nặng trịch khi nó làm vỡ xương và áo giáp; tất cả đều vang vọng lại thành sự hòa trộn của một thứ trải nghiệm nguyên chất.

Và hắn muốn nhiều hơn nữa.

Nhiều hơn nữa.

Hắn lao về phía trước, hai mắt của hắn mờ đi trước màu sắc, trở nên mờ ảo và quá lộ liễu bởi những tác động cực mạnh tấn công các giác quan trên bộ giáp bị tàn phá của hắn. Hắn có thể cảm thấy cơ thể phàm trần của mình hoạt động vượt xa khả năng chịu đựng ban đầu của nó. Các chất kích thích của Fabius hiện đang hoành hành trong hệ tuần hoàn của hắn. Một ngày nào đó chúng sẽ giết chết hắn nếu kẻ thù không làm được điều đó, nhưng hắn vẫn yêu những gì chúng đang tác động lên hắn.

Đây là phần thưởng. Hàng ngàn nỗi thống khổ trong cuộc đời mới của hắn đã tìm thấy giải thưởng trong những khoảnh khắc này. Fulgrim không phải là kẻ ngốc. Ông ta không hề yếu đuối hay bị lừa dối. Ông ta đã nhìn thấy điều này trước khi bất kỳ ai - chân trời trải nghiệm, vượt xa những gì mà sự dối trá của Sự Thống Nhất đã được dọn sẵn cho họ. Đây là thứ mà nhân loại đã được tạo ra để mở khóa - để làm lại chính mình, để phát triển, để đảm nhận vai trò của một thứ gì đó tốt đẹp hơn. Nếu những số phận đen tối đều rất tàn khốc thì chúng cũng là bàn thờ của đấng tạo hóa, biến những vật chứa xác thịt tội nghiệp thành phương tiện cho những vị thần mới và đầy động lượng.

" Bọn ta không hề hèn hạ," Eidolon nghĩ vậy khi chiếc đầu búa quay tròn, xé toạc và thổi bay bộ ngực của một chiến binh White Scar đang quay cuồng. "Đây là sự hoàn hảo mà bọn ta luôn bị từ chối."

Máu bắn tung tóe trên kính mũ của hắn, biến thế giới thành một màu đỏ thẫm mơ màng. Hắn có thể ngửi thấy nó qua lỗ mũi phập phồng của mình - giàu adrenaline, đặc chất dinh dưỡng, thứ vấn chất thuộc về thiên tài công nghệ sinh học của tên Hoàng đế Giả Hiệu.

" Bọn ta đang cải thiện điều này," Eidolon cười lớn, âm thanh đó đủ để làm vỡ kính và móp chì. "Bọn ta đang cải thiện điều này! "

Hắn lảo đảo tiến về phía trước, cười toe toét, vượt qua làn sóng cảm xúc. Một khi được giải phóng, vô số khả năng giác quan sẽ nhấn chìm hầu hết mọi thứ khác, và hắn phải đấu tranh để duy trì sự nắm bắt của mình ở đây và bây giờ.

Bức tường của âm thanh ồn ào đang bị xé toạc, rách nát như một tấm màn lớn. Có thứ gì đó đang chống lại hào quang của các Kakophonic, làm cùn các cạnh của nó và đẩy nó trở lại.

Eidolon chớp mắt thật mạnh, buộc bản thân phải lấy lại tự chủ. Hắn nhìn thấy những chiến binh mặc bộ giáp Terminator đang tiến về phía hắn, hai bên là những người thợ dệt sợi warp trong bộ áo giáp màu trắng nhạt như xương. Hắn nhìn thấy những nguồn năng lượng hoang dã chảy trong mạch máu của những kẻ đó, phát sáng như chất lân quang trong bóng tối.

Chúng rất hùng mạnh, hắn lưu ý, nhắc nhở bản thân đừng ngạc nhiên. Các pháp sư của bọn White Scar rất mạnh mẽ - giống như những pháp sư cổ ngữ của Fenris, chỉ có điều là bọn chúng trung thực hơn.

"Cút đi!" hắn hét lên, và thế giới bừng sáng vì vinh quang từ tiếng thét chết chóc của hắn.

Tuy nhiên, kẻ thù vẫn tiếp tục, vượt qua cơn bão hủy diệt mà vụ nổ tâm linh gây ra, dựa vào đó, được bao bọc trong nghệ thuật ma pháp kỳ lạ và vẻ uy nghi vật chất của bộ chiến giáp của họ.

Chiến binh vĩ đại nhất trong số đó đội một chiếc mũ trụ hình đầu rồng có bờm vàng, mà trong tầm nhìn mờ ảo của Eidolon, trông nó rất sống động, hàm nó há ra và đôi mắt sáng rực vàng. Cái người đó, cao lớn hơn tất cả những người khác, chiến đấu với vầng hào quang xinh đẹp, vượt qua cơn bão âm thanh như thể được sinh ra để dành cho nó, và thanh kiếm cong dài của hắn bùng cháy với những ngọn lửa phản chiếu.

Eidolon cười lớn. Hắn mơ hồ nhận ra những người anh em của mình đang lao thẳng vào nhau, hai lực lượng tinh nhuệ của hai Quân đoàn lao vào nhau. Áo giáp nặng nề kêu vang lên do tác động của thép dập và không khí bốc khói do khí aether được giải phóng dữ dội. Ma thuật hoang dã bùng nổ xung quanh tất cả bọn họ, bốc cháy khi nó tác động lên làn sóng la hét của lũ quỷ dữ.

Kẻ thù của hắn đang chờ đợi hắn, đâm lưỡi kiếm cong của hắn xuyên qua những kẻ chống lại hắn với sự hoàn hảo gần như lờ đờ chậm chạp. Có điều gì đó đáng chú ý về những động tác đó - một sự tự do phóng túng mà không một người sinh ra ở Chemos nào có thể cho phép mình làm điều đó được

Eidolon nâng cây búa của mình lên, đo khoảng cách xuyên qua màn sương mù của tiếng ồn và màu sắc. Những thông tin chiến thuật bị bóp méo cho hắn biết về trận chiến rộng lớn hơn đang diễn ra trên khắp các bến tàu - toàn bộ các biệt đội đã bị đốt cháy, gunship bị bắn hạ, Walker bị tiêu diệt. Các đợt tiến quân bị đình trệ. Cuộc tấn công đang sa vào vũng lầy của cuộc chiến đã được đào sẵn. Kẻ thù không thể chiếm được Keystone. Đối với tất cả sự hung hãn của chúng, chúng đã không đến với đủ số lượng. Chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng buộc phải lui quân.

Eidolon mỉm cười, cảm thấy môi mình nứt nẻ. "Một nỗ lực dũng cảm!" hắn gọi lớn. "Tuy nhiên, các ngươi đã lạc đường ở đây rồi."

Kẻ thù của hắn không nói gì. Những lá cờ cầu nguyện quấn quanh tấm chiến giáp màu trắng ngà của ông ta khi ông ta lao vào cuộc tấn công. Thật nhanh, thật tự do.

Họ đã đụng độ với nhau. Eidolon giơ đầu búa lên để đón đòn tấn công sắp tới, và hai vũ khí đập vào nhau. Hắn lùi lại phía sau, bị lưỡi đao lốm đốm lửa đuổi theo. Hắn lại hét lên, khiến không khí rung chuyển, nhưng chiếc mũ trụ đầu rồng đã xuyên qua nó. Vũ khí của họ vung lên, đập vào nhau một lần nữa.

Lần này, cú va chạm đã làm hắn đau đớn. Eidolon ngã ngửa ra sau, hai mắt của hắn nổi lên những đường gân đen. Hai người tung ra nhiều đòn hơn - những đòn chấn động, những đòn đập nát sàn bến cảng xung quanh, làm móp lớp giáp cổ xưa và khiến bầu không khí cháy bỏng phồng rộp.

"Ngươi không thể trốn thoát qua Cổng Kalium," Eidolon nhổ nước bọt, nếm máu của chính mình cùng với máu của những người mà hắn đã giết. "Cánh cổng này đã đóng lại với ngươi."

Vẫn không có phản hồi. Chiếc mũ đầu rồng cao chót vót so với hắn.

Đánh, rồi rút, đánh lại lần nữa. Kẻ này thật đáng kinh ngạc.

Eidolon lùi lại, buộc phải rút lui ngay cả khi quân của hắn vẫn giữ vững. Có lẽ, xem ra, cuộc tấn công đều nhằm mục đích này - để kết liễu hắn thêm một lần nữa, tước đi bộ óc chiến thuật vĩ đại nhất của Quân đoàn III.

Búa và kiếm Tulwar đập vào nhau, rùng mình vì những cú đánh, phun năng lượng phân hạch ra mọi hướng. Tấm giáp ngực cồng kềnh của Eidolon bị nứt ra, phát ra tiếng ồn nhiễu trắng từ các bộ khuếch đại bị hỏng. Hắn khuỵu một gối xuống, nhìn chiếc mũ đầu rồng lao tới tung đòn cuối cùng.

Khi bóng của kẻ thù phủ lên người, Eidolon nở một nụ cười gượng. Bị giết bởi hai vị Primarch - bao nhiêu người có thể giành được vinh dự đó? Chưa hết, khi cơn bão lửa gào thét, cộng thêm tiếng kêu la của người chết và người hấp hối, rung chuyển bởi tiếng nổ của súng cối và lựu đạn bộc phá krak, sự thật đột ngột đến với hắn.

"Nhưng ngươi không phải là hắn ta," Eidolon nói, nắm chặt cây búa sấm sét. "Ngươi không phải, nếu không thì ta đã chết rồi."

Hắn đứng dậy, giương cây búa ra trước mặt bằng hai tay. Hai món vũ khí lại kêu lạo xạo với nhau, uốn cong sau những nhát chém liên tục và chết chóc. Lần này, sự tuyệt vọng của Eidolon khiến hắn mạnh mẽ hơn và hắn đã buộc kẻ thù phải lùi lại một tí xíu.

Cuộc đua của các cảm xúc quay trở lại, như thể thưởng cho hắn vì đã nhận ra điều đó. Eidolon lại cười. "Vậy tại sao ông ta lại cử ngươi đến đây? Ngươi có biết mình đang chiến đấu chống lại ai ở đây không?

Kẻ thù của hắn đã tăng gấp đôi đòn đánh của mình, giao đấu với những đòn đánh điên cuồng, đầy ma thuật của Eidolon với những pha phản đòn hung dữ của chính hắn. Tốc độ của hắn rất duyên dáng, chiến đấu với tứ chi mềm dẻo gần giống như bọn xenos.

"Ngươi chỉ là một trong những nhà vô địch của hắn mà thôi," Eidolon rít lên, buộc kẻ thù của mình phải lùi bước. Hắn có thể nghe thấy một nửa sự bất hòa ngày càng gia tăng xung quanh mình - Kakophoni đang buộc các Stormseer phải lùi bước, cũng như các Emperor's Children khắp các bến cảng đang đánh chiếm lại các địa hình bị phá hủy. Eidolon tung ra một cú vung búa trái tay man rợ về phía cái mũ rồng, đánh trúng chiếc mặt nạ vàng và khiến người chiến binh loạng choạng. Hắn chiếm thế chủ động, đánh kẻ thù lần nữa, đập đầu búa sâu vào phần giáp nhấp nhô. Thanh kiếm Tulwar cắn sâu vào phần ức ngực, chém vào cánh tay trước của hắn và cắt đứt xuyên qua gốm ceramite, nhưng nó vẫn không ngăn được cuộc tấn công dữ dội. Eidolon tung cú đấm móc lên trên, đấm vào lưới vox của mũ trụ đầu rồng. Chiếc mặt nạ bằng vàng và ngà voi bị tuốt sạch, tách ra khỏi khuôn mặt bên dưới.

Eidolon tung nắm đấm còn lại của mình ra, đấm chiếc găng tay vo tròn vào khuôn mặt lộ ra của kẻ thù. Thêm nhiều cú đấm giáng xuống, một loạt vào cổ, vai, cổ họng. Bây giờ hắn đang chiến đấu theo cách của một Primarch, hai bàn tay nắm chặt, sức mạnh thô sơ nguyên thủy của hắn được giải phóng. Họ vật lộn như những con thú, và chiếc mũ trụ đầu rồng cuối cùng cũng trượt ra, đôi ủng kéo lê trên sàn đẫm máu.

Eidolon nhảy lên người đối phương như một con sư tử vồ lên trên con mồi, cúi thấp khuôn mặt đeo mặt nạ của hắn vào cơ thể bị tàn phá của kẻ thù.

"Ngươi thua rồi, người Chogoris," Eidolon thì thầm. "Một quân đoàn khôn ngoan hơn hẳn thì đã bỏ cuộc từ lâu rồi."

Lần đầu tiên, kẻ thù của hắn dường như đang cố nói chuyện. Qua tấm giáp che mặt bị vỡ, vết sẹo lởm chởm chạy dọc má hiện rõ.

Eidolon cúi mặt xuống hơn nữa. "Ngươi nói cái gì?"

Lời nói lạc đi - một tiếng thì thầm khàn khàn. Eidolon mất kiên nhẫn, ấn ngón tay vào cổ họng trần trụi và chuẩn bị bóp. "Hãy biết rằng con đường của Cánh Cổng đã bị phá hủy," Eidolon nói với hắn ta, nói nhẹ nhàng nhất có thể mà bộ phận cấy ghép của hắn cho phép, nhìn máu đặc chảy ra trên chiếc găng tay tráng men màu tím của hắn. "Ngay cả khi các ngươi chiếm ưu thế ở đây, nó cũng là vô nghĩa. Ngươi không thể trốn thoát đến Terra. Mọi con đường đều đã được canh chừng, mọi con đường đều đã được canh gác."

Tuy nhiên, kẻ thù của hắn vẫn cố gắng nói. Eidolon siết chặt hơn, bóp nghẹt sự sống của đối phương.

"Ngươi đã thất bại ở đây. Hãy biết điều này. Ngươi đã thất bại."

Và rồi, bất chấp tất cả, người chiến binh đó vẫn nói, cố thốt ra những lời đó qua cái hàm bị gãy của mình.

"Nó giữ..." hắn ta rít lên.

Bị thu hút, Eidolon nới lỏng lực tay.

"Nó giữ..."

Những tiếng nổ vang lên, tiếng vang xa xa của nhiều sự hủy diệt hơn. Các bến tàu bị xé toạc, từng bến một.

"Nói đi!" Eidolon rít lên, dừng đòn kết liễu thêm một lúc nữa.

Chiến binh White Scar cố gắng tập trung vào Eidolon - đôi mắt nâu trong trẻo giữa tàn tích của một khuôn mặt với da thịt căng mọng, vẫn không hề sợ hãi, vẫn với vẻ thanh thản đến phát điên.

"Nó giữ chân các ngươi... tránh xa khỏi... Herevail."

Lúc đó, Eidolon đứng thẳng lên, thả tay ra. Hắn đột nhiên cảm thấy mất thăng bằng, như thể tiếng gầm và tiếng vang bên tai đã làm đầu óc hắn rối tung lên.

Hắn biết cái tên đó. Mà hắn có biết không nhỉ? Những vết chích của chất kích thích nhói lên trong cổ họng hắn, khiến hắn khó có thể nhớ được. Herevail. Một chiến binh? Một đường đi ngầm khác trong cõi warp?

Vâng vâng. Hắn nhớ ra cái tên đó rồi. Một thế giới. Nhưng Herevail chắc chắn chẳng là gì cả - một hành tinh mà bọn hắn đã chinh phục nhiều tháng trước. Nó được đồn trú dày đặc, an toàn và cách xa các tuyến đường warp chính. Nhưng ngay sau đó: các khí tài đã được rút khỏi khu vực này, cho cuộc chi viện tới Memnos, cho các cuộc đột kích khác, cho cả việc này.

"Có cái gì trên Herevail?" hắn hỏi, lại cúi xuống, nửa nói với người chiến binh bị hạ gục, nửa nói với chính mình. Những vệt màu nhòe nhoẹt trước mắt hắn. Hắn lại đưa tay xuống cổ người chiến binh, định tóm lấy hắn ta, kéo hắn ta lên. Tên chiến binh vẫn còn sống. Hắn ta có thể bị đánh bầm dập, chịu đựng nỗi đau vượt xa sức tưởng tượng của phàm nhân. Ngay cả bây giờ, hắn ta có thể bị buộc phải nói chuyện.

Tuy nhiên, ngay khi những ngón tay của Eidolon chạm tới phần cổ áo giáp vỡ vụn, một làn sóng xung kích đã đánh trúng hắn, ném hắn đi và đẩy hắn văng qua bến tàu đang bốc cháy. Đôi ủng của hắn tiếp đất sâu vào những tấm thép sàn bến tàu bị xáo trộn khi hắn đứng thẳng dậy, và đầu cây búa sấm sét của hắn bừng sáng trở lại với những tia lửa điện. Hắn quay lại tìm kiếm nguồn phát ra thứ sức mạnh đó

Bên kia bến tàu phủ đầy khói, trận chiến đã nghiêng hẳn về phía Quân đoàn III - toàn bộ đội hình của quân đoàn White Scar đang rút lui, được hỗ trợ bởi hỏa lực dày đặc từ chiếc gunship đang bay là là. Cổng Bên trong tiếp tục bốc cháy nhưng vẫn chưa bị đánh chiếm, và thêm nhiều biệt đội Chiến thuật Emperor's Children đang hành quân, xếp hàng ra khỏi khu thánh đường bên trong.

Một tên psyker mặc bộ giáp đỏ thẫm - một Thủ thư của Quân đoàn - vẫn ở trước mặt hắn, giữ nguyên vị trí ngay cả khi những người anh em chiến đấu của hắn ta đang từ từ lùi lại. Tên Thủ thư đứng trên thân chiếc mũ trụ rồng bị rơi, bộ giáp của hắn ta kêu lách tách với bạc viền đen, đôi chân hắn vững vàng.

"Không," cái tên chiến binh mới đến nói. "Ngươi sẽ không được biết đâu."

Giọng của hắn ta không giống những kẻ khác - có văn hóa, dễ nghe với những từ ngữ tiếng Gothic, ít mang giọng Chogoris hơn. Trong một khoảnh khắc, Eidolon không thể hiểu nổi, sau cùng thì hắn đã nhớ ra màu sơn của bộ giáp.

"Không thể ngờ được," hắn lẩm bẩm, tập trung năng lượng cho tiếng hét chết chóc có thể xé nát áo giáp của tên chiến binh Thousand Sons và đốt cháy cơ thể hắn ta thành những dải da rực lửa. "Ta cứ nghĩ đồng loại của ngươi đứng về phía bọn ta."

Tên phù thủy không mang theo vũ khí, nhưng đôi găng tay của hắn ta kêu xèo xèo trong sự biến dạng, như thể chúng đang nửa chìm trong một thế giới khác. Ngay cả khi hai mắt đang mờ mịt do các kích thích hóa học,Eidolon vẫn chứng kiến được sức mạnh của đối phương đang được thể hiện rõ ràng - một phù thủy của Prospero, bằng cách nào đó thoát ra từ đống đổ nát của thế giới quê hương hắn ta và hiện đang chiến đấu giữa những đám quân man rợ này.

"Đừng chạm vào anh ta," thầy phù thủy cảnh báo, "nếu không thì đời ngươi sẽ kết thúc ở đây."

Eidolon thấy mình mỉm cười ngay cả trước khi bắt đầu di chuyển trở lại. Tiếng thét chết chóc tích tụ trong buồng tăng cường của hắn, phồng lên trong lồng ngực và sẵn sàng tràn vào bong bóng khí quyển bị tàn phá. "Vậy thì kết thúc lần nữa đi," hắn hít vào hơi thở ban đầu.

Nhưng tên phù thủy đã ra tay trước. Cử chỉ đó thật khó để theo dõi, vì nó đã được hình thành trước khi bất kỳ ai trong số họ lên tiếng, được chuẩn bị từ trước và bây giờ được đưa vào thực tại, nhanh hơn suy nghĩ. Đôi găng tay lấp lánh của hắn xòe rộng ra, xoáy vào làm cản trở thị giác, hút ánh sáng và hình dạng ra khỏi cõi vật chất.

Eidolon há cổ họng của mình ngay khi mọi thứ nổ tung. Hắn bị ném lên không trung, đầu hắn đập mạnh vào chiếc mũ trụ bên trong. Hắn nghe thấy tiếng gầm mới trong tai, tiếng sấm của gió thổi, trước khi hắn rơi trở lại boong sàn tàu, cách nơi hắn vừa đứng ba mươi mét. Lảo đảo, hắn ngẩng đầu lên, cố gắng giành lại lợi thế. Hắn đã mất cây búa sấm sét và hắn có thể cảm thấy máu chảy khắp bộ giáp của mình. Màn hình mũ trụ của hắn kêu lách tách với các hình ảnh bị rè ngoằn ngoèo, khiến chiến trường chao đảo và nhảy lên.

Hắn nhìn thấy tên phù thủy một lần nữa, giờ đây đứng cô đơn giữa vòng tròn hư vô. Vụ nổ tâm linh đã san phẳng toàn bộ khu vực chiến trường, phân tán các Kakophoni và biến các tấm giáp adamantium thành một khung cảnh phế liệu âm ỉ. Những cơn dư chấn như nhịp tim vẫn còn đọng lại trong vụ nổ tâm linh mà hắn đã phóng ra từ bàn tay siết chặt.

Eidolon cố gắng há cổ họng mình, nhưng những cơn đau đớn ướt át kéo theo gần như khiến hắn phải ngậm miệng. Hắn nhìn xuống để thấy những dòng máu chảy trên ngực mình, và thấy bộ giáp nguyên sơ của mình đã trở thành một mớ hỗn độn như thế nào. Da thịt trần trụi lấp lánh giữa các cạnh lởm chởm, thậm chí xanh xao dưới ánh sáng của ngọn lửa promethium.

Nhăn mặt, hắn đứng dậy, đúng lúc nhìn thấy tên phù thủy dịch chuyển đi cùng với đồng đội thương của hắn, chắc chắn đã bị kéo trở lại bên trong một trong những tàu chiến khổng lồ vẫn đang neo vị trí gần trong khoảng không phía trên Keystone. Trên khắp các khu vực neo đậu, đội hình của White Scars đang được đưa đến nơi an toàn nhờ các chuyến bay có kỷ luật của tàu đổ bộ, được hỗ trợ bởi làn sóng tấn công liên tục từ vô số phi cơ tiêm kích đang vây quanh các bến cảng.

Các khí tài của quân đoàn đang phản ứng, bố trí lại các đơn vị và pháo binh để hạ gục nhiều nhất có thể. Họ đã đạt được một số thành công và tổn thất của đối phương tiếp tục nặng nề, nhưng điều đó sẽ không đủ để ngăn chặn việc rút quân.

"Đây là những gì bọn chúng đang làm," Eidolon lẩm bẩm với chính mình. "Không bao giờ có một mục tiêu vững chắc - chúng đến, chúng đi, như những con chim đuổi theo xác chết. Nhưng vì cái gì cơ chứ?"

Các báo cáo bắt đầu gửi đến hắn khi hệ thống áo giáp của hắn phục hồi sau cú sốc. Hắn cảm thấy các chất kích thích chiến đấu đang giảm đi nhanh chóng khi kẻ thù đã bỏ đi hết.

Konenos đang liên lạc. Von Kalda cũng đang liên lạc. Những người thợ săn đang căng dây xích, thúc giục chủ nhân cho phép họ truy đuổi những kẻ man rợ đang chạy vào khoảng không.

Eidolon phớt lờ tất cả. Hắn nhìn ra những bến cảng đang bốc cháy, cho đến nơi phần lớn Keystone khổng lồ đang nhô lên thành những đường cong được xây dựng hoàn hảo. Hắn có thể tưởng tượng ra hàng ngàn linh hồn phàm trần, những người dưới sự chỉ huy của hắn, những người đã thề sẽ kết liễu hắn, tất cả đều bị khóa trong chuyển động và phản chuyển động...

Tất cả những điều này đều chỉ là những đòn nghi binh. Những đòn nghi binh ở Memnos không che giấu được gì ngoài những đòn nghi binh đối với Kalium. Khan đã đưa tay phải ra, rồi tay trái, nhưng lưỡi kiếm vẫn được giấu kín.

Eidolon liếm môi, gần như không nhận ra mùi vị của dòng máu đậm đặc của mình.

"Vậy thì trên Herevail có cái gì nhỉ?" hắn trầm ngâm khi bến tàu bốc cháy xung quanh hắn. "Tên Khan đang thấy thứ gì ở đó mà ta không thể thấy?"


Revuel Arvida kiên cường chống lại những kẻ phản bội


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro