Chương 8 - Đội cảm tử Sagyar mazan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ilya Ravallion ngồi xổm xuống, cả người run rẩy. Bà tựa lưng vào bức tường phía sau và đan hai tay vào nhau. Ở đây lạnh quá. Lẽ ra bà nên mang theo một bộ đồ bảo hộ môi trường chứ không chỉ bộ quần áo cũ. Nhưng sau đó, việc mặc những màu sắc cũ trở nên quan trọng đối với bà. Trước đây nó không quan trọng, nhưng bây giờ thì có - tất cả màu sắc, tất cả các biểu tượng, tất cả đều có tầm quan trọng sống còn.

Bà không còn mặc vừa bộ quân phục cũ nữa. Người bà đã teo tóp lại và quần áo thì không co lại theo bà. Tuổi tác thật tàn nhẫn, lấy đi những khả năng đã giúp bà trở nên hữu dụng. Bà tự hỏi liệu quân đoàn có nhận thấy sự già nua của bà hay không. Nếu có thì họ chưa bao giờ đề cập đến chuyện đó, mặc dù có lẽ, bà nghĩ bụng, họ thậm chí còn thể hiện nhiều sự quan tâm hơn.

Bà nhắm mắt lại và cố gắng ngừng run rẩy. Từ xa, những loạt đạn pháo nổ ra, đánh dấu mặt trận phía Bắc đang trên đà tiến dần đều. Các chiến binh Quân đoàn trên Herevail là một trong những lực lượng yếu kém nhất họ từng gặp phải, nhưng bọn chúng vẫn có thể chiến đấu. Dù bị áp đảo về số lượng và bị bất ngờ, chúng vẫn chống cự với tất cả sự kiên trì đáng kinh ngạc mà mọi Space Marine đều sở hữu.

Đó có lẽ là điều ghê tởm nhất ở chúng. Bà thậm chí còn cảm thấy điều đó thật đáng ghê tởm đối với những người đang bảo vệ bà. Một chiến binh Quân đoàn là một cỗ máy giết chóc, không hề sợ hãi, không hề thấy hối hận. Đặt một người vào một tình huống bất khả thi, một tình huống có thể nghiền nát linh hồn của bất kỳ người phàm không được thăng thiên nào, và hắn ta sẽ tiếp tục chiến đấu, thử mọi cách, sử dụng tất cả nguồn lực gần như vô hạn theo ý mình với mọi mánh khóe và phát minh mà hắn sở hữu. Để kết liễu bọn chúng, chúng ta phải cắt cổ chúng thành những dải ruy băng. Để kết liễu một trong những tạo vật kỳ cục của Fulgrim, chúng ta thường phải làm nhiều hơn thế.

Và mọi chiến binh Scar đều tự hào về điều đó. Bà đã nghe thấy các hội anh em nói đi nói lại những điều giống nhau.

"Bọn ta không đầu hàng. Bọn ta là những người trung thành. Bọn ta là những người giữ vững lời thề."

Có những lúc bà mệt mỏi và kiệt sức - thường là vậy - bà muốn hét vào mặt họ.

"Các anh cũng không tốt hơn mấy điều đó!" bà muốn hét lên. "Nếu các anh có chút tầm nhìn xa nào đó, các anh nên bỏ chạy."

Bà chưa bao giờ nói điều đó. Và họ không bao giờ thay đổi. Họ vẫn bất khuất như ngày nào, dù ít cười hơn. Bây giờ họ đã mệt mỏi. Họ đang diễn lại những nghi lễ cũ về niềm vui, có lẽ với hy vọng nó sẽ không còn là trò giả tạo trong một tương lai không lường trước được nào đó, hoặc có lẽ vì đó là tất cả những gì họ còn xót lại.

Chìm trong những suy nghĩ đó, nhắm mắt lại, phải mất một lúc bà mới nhận ra rằng mình không ở một mình trong phòng. Ngay cả Yesugei, người có thể làm được nhiều việc, dường như cũng không bao giờ có thể giữ cho bộ giáp của mình không phát ra tiếng động khi di chuyển. Và còn cả mùi hương của ông ta nữa - hương trầm lâu năm nhuộm trên lớp gốm ceramite.

Bà không mở mắt. "Mọi việc thế nào rồi?" bà hỏi.

Bà cảm thấy vị Stormseer đến gần, cúi xuống bà. Bà cảm nhận được sự quan tâm của ông ta, và điều đó làm bà khó chịu.

"Thành phố này sẽ thất thủ trong vòng một giờ nữa," ông ta nói. "Những thành phố khác đang được bình định."

Ilya gật đầu. Một trận chiến nữa kết thúc. Ít nhất họ đã thắng trận này. "Họ có lời cảnh báo gì với chúng ta không?"

"Không có."

"Và có tin tức nào từ Cánh cổng không?"

"Chưa có."

Thở dài, cuối cùng Ilya cũng mở mắt ra.

Vị Stormseer Targutai Yesugei đang đứng trước mặt bà. Ông đã cởi mũ trụ, để lộ khuôn mặt phong trần đầy lo lắng. Bộ giáp của ông lấm tấm vết máu cũ, che đi nhiều tấm bùa và đồ trang sức treo trên phần giáp hình tròn. Nhưng điều đó thật quá tàn nhẫn - chúng không chỉ là những món đồ lặt vặt, và Ilya đã thấy ông ta có thể làm gì với chúng.

"Bà đã tìm thấy những gì mình cần tìm kiếm chưa?" Ông hỏi, giọng thận trọng.

Đó là câu hỏi khiến bà sợ hãi. Đây là sáng kiến của bà. Cuối cùng thì bà đã thuyết phục được Khả Hãn, và 1/5 toàn bộ lực lượng của Quân đoàn đã bị chuyển hướng. Bảy cuộc đột kích vào các đoàn tàu vận tải đã được dàn dựng, dọn dẹp mặt bằng cho một cuộc tấn công lớn vào căn cứ Kalium, tất cả đều nhằm chuẩn bị mở đường cho cuộc xâm lược lên Herevail.

"Lão ta không có ở đây," bà nói thẳng thừng. Bà thấy nó giúp ích được phần nào, không che giấu sự thật.

Yesugei gật đầu, trong mắt không có một chút trách móc nào. "Còn cái người chúng ta tìm thấy trong thành phố? Liệu ông ta có sống được không?"

"Ừ, ông ta sẽ sống. Ông ta đã được đưa tới tàu Sickle Moon." Bà đưa tay vuốt mái tóc xơ xác của mình, khi làm vậy bà nhận thấy nó đã trở nên giòn gãy đến mức nào. "Người đàn ông đó biết kẻ chúng ta đang tìm. Ông ta mặc áo choàng của Gia Tộc."

"Vậy thì tốt rồi, bà szu. Ông ta có thể biết nhiều thứ."

Ilya nhún vai. "Bây giờ sẽ không còn ai sống sót nữa. Tôi ra lệnh cho Hoi-Xian tra xét các ngọn tháp ở Vorlax. Không còn ai. Bọn chúng đã giết tất cả mọi thứ."

"Đó là những gì bọn chúng làm."

"Ừ, đó là việc chúng thường làm."

Tiếng súng đạn ở phương xa vẫn tiếp tục giảm dần khi các mặt trận Quân đoàn V được thành lập. Nhiều kén thả quân sẽ sớm hạ cánh, mang đến làn sóng thứ hai của các biệt đội Chiến thuật. Herevail sẽ được lùng sục để tìm sự hiện diện của kẻ thù. Khi tên cuối cùng trong số chúng bị săn lùng và giết chết, thế giới này sẽ lại bị bỏ hoang, các cơ sở còn sót lại của nó bị đánh đắm và mọi tài nguyên có thể thu hồi được đều bị cướp bóc để sử dụng cho hạm đội. Hiện tại không có ý nghĩa nào về việc chiếm đất cả - những cân nhắc như vậy đã thuộc về quá khứ.

"Vậy, bà szu, bà có cần chăm sóc y tế không?" Yesugei hỏi.

Ilya mỉm cười uể oải và ngước nhìn ông. "Họ sẽ làm gì giúp tôi?"

Yesugei bắt đầu nói nhưng Ilya ra hiệu cho ông im lặng. Cái thời mà bà bước vào Swordstorm trong trạng thái sợ hãi đến hóa đá đã qua lâu rồi - đối với bà, những White Scar giờ đây giống như gia đình, một nhóm sôi nổi gồm những đứa em trai, bất kể họ có thể nguy hiểm đến mức nào khi tâm trạng xấu ập đến. "Tôi nghĩ là các anh không có cách nào chữa khỏi bệnh tuổi già."

Khi bà nói những lời đó, một nhận thức không mong muốn lại ập đến với bà, một điều đã xảy đến với bà một cách đều đặn đến khó chịu trong vài tháng qua.

"Tôi sẽ không nhìn thấy sự kết thúc của cuộc chiến này. Và ngay cả nếu tôi có làm được thì nó sẽ có tác dụng gì? Tôi đã được huấn luyện để phục vụ ở một Đế chế khác, và điều đó đã vĩnh viễn trôi qua."

Yesugei cúi thấp người xuống ngang tầm với bà. Đó là một thao tác vụng về trong bộ giáp năng lượng. "Đừng tự trách mình," ông nói bằng giọng Gothic ngập ngừng. "Điều này đáng để thử. Nó có thể mang lại phần thưởng."

Sự lạc quan có thể bị hao mòn. Ngay cả những binh sĩ cấp cao của Quân đoàn cũng đã ngừng nói những lời vô vị với bà, nhưng Yesugei không bao giờ mất niềm tin.

"Còn bao lâu nữa chúng ta có thể rời đi?" bà hỏi.

Yesugei dừng lại, xem xét thông tin từ màn hình võng mạc của mình. "Bốn mươi giờ, nếu định mệnh ngả về chúng ta."

"Tôi muốn rời đi sớm hơn."

"Điều đó có nguy cơ sẽ bỏ sót một vài kẻ thù còn sống."

Ilya nhăn mặt và nhìn lên trần nhà đầy bụi bẩn của căn phòng hẹp. "Và ông nhất định phải giết hết bọn chúng, phải không?"

Yesugei rút tay lại. "Phải, chúng tôi sẽ làm vậy."

"Tôi cho rằng đó chính là điều mà các ông làm rất giỏi. Và càng ngày càng tiến bộ hơn trong lĩnh vực này."

"Szu, bà mệt rồi đấy."

"Chúng ta đã có thể làm được!" bà kêu lên, đứng dậy, cơn giận nhanh chóng làm bà kiệt sức. Bà nắm chặt nắm tay một cách vô ích. "Hai năm trước, dù chỉ một năm, cũng có thể có một con đường. Chúng ta có thể đã rời khỏi cuộc tàn sát này và quay trở lại Terra. Nhưng không, điều đó sẽ không làm thỏa mãn danh dự. Các ông muốn tiếp tục truy sát bọn chúng, hết lần này đến lần khác."

Yesugei vẫn quỳ một chân, vẻ mặt không bao giờ thay đổi, chờ cơn bão dịu đi.

Ilya nói: "Đáng lẽ cậu ta nên rút lui sớm hơn. Không ai trong số các ông nói với cậu ta. Tachseer chỉ muốn tiếp tục chiến đấu cho đến khi có điều gì đó chấm dứt nỗi đau đớn của cậu ta. Vì vậy, cậu ta cần phải được cho biết rằng việc tự tìm cái chết như vậy là vô nghĩa. Những kẻ thù này không hề ngu ngốc. Chết tiệt, đó là điều ngu ngốc nhất từng có. Ông không nghĩ Horus có thể tạo ra thứ này sao?"

"Chúng tôi đã thảo luận về vấn đề này trước đây rồi," Yesugei bình tĩnh nói.

"Ừ, và lúc đó cả ông cũng không chịu lắng nghe."

Ilya cảm thấy má mình đỏ bừng và cố gắng kìm nén cảm xúc. Bà tức giận với chính mình cũng như với ông ta. Tay chân bà nặng như chì, đầu bà nặng trĩu và hơi thở gấp gáp.

"Sau chuyện này, ông sẽ phải chịu lắng nghe. Nếu có một con đường, bất kỳ con đường nào, ông phải đi theo nó. Khi họ đề nghị một cuộc tấn công khác, một cuộc tấn công khác nữa, thì ông phải lên tiếng phản đối. Họ sẽ lắng nghe ông."

"Khả Hãn đang làm chậm bước tiến kẻ thù."

"Vâng, và với cái giá phải trả lên tới bao nhiêu? Một phần ba sức chiến đấu của chúng ta?" Bà lắc đầu. "Những anh em của ngài ấy đâu? Lãnh chúa Dorn ở đâu? Lãnh chúa Russ đang ở đâu? Chúng ta đang chiến đấu đơn độc và nó đang giết chết chúng ta".

Yesugei nhìn bà, trên khuôn mặt đầy sẹo của ông không có gì ngoài sự quan tâm nhân từ. Bà biết ngay ông ta đang nghĩ gì, vì ông đã nói với bà nhiều lần trước đây, và điều đó khiến bà muốn hét lên trong thất vọng.

Chúng tôi sẽ hy sinh bản thân nếu điều đó giúp cho Thế giới ngai vàng có thêm một ngày, một tháng, một năm nữa. Chúng tôi được sinh ra để làm việc này, thưa bà szu. Chúng tôi bị buộc phải chết. Bà thì thấy điều này thật khó chịu.

Nhưng lần này ông ấy không nói ra điều đó.

"Chính bà là người đưa chúng tôi đến Herevail," ông nói. "Bà tìm thấy người đàn ông này. Đó là một cái gì đó. Nó sẽ dẫn tới điều gì khác."

Ilya thả lỏng nắm đấm. Bà chợt cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đứng trước sự hợp lý không thể lay chuyển của Yesugei. Mỗi mình ông ta trong số đông, ông ta đã không bị suy thoái. Ông ta vẫn giống như khi bà gặp ông trên Ullanor, trở lại cái thời khi thiên hà được mở ra trước sự tiến bộ của nhân loại và mọi cuộc nói chuyện đều là nói về chiến thắng.

"Ừ," bà lên tiếng, yếu ớt, không còn sức để tranh cãi. "Ừ, nó có thể dẫn đến điều gì đó."

Yesugei đưa tay về phía bà, đặt một tay lên cánh tay trên của bà, đỡ bà dậy. Khuôn mặt ngăm đen của ông nứt ra trong một nụ cười yếu ớt. "Đừng phán xét người anh em tôi quá khắt khe," ông ta nói. "Cuộc chiến này làm hao mòn tâm hồn chúng ta. Tôi đã có cuộc thử thách của riêng mình trên Vorkaudar. Tôi đã thất bại. Trong giấc mơ, đôi khi tôi thấy mình trở thành người như thế nào. Đây là tất cả của chúng ta bây giờ. Ngài ấy bắt họ phải chiến đấu vì họ cần điều đó. Nếu không, cơn thịnh nộ sẽ nuốt chửng họ."

Bà dựa vào cánh tay ông. Bây giờ thể chất của bà đang rất yếu. Đã năm năm trôi qua khi bà khởi hành từ trụ sở khu vực Munitorum để săn lùng vị Primarch khó nắm bắt. Cảm giác như hai mươi năm vậy.

"Nếu chúng ta có thể rời khỏi nơi này sớm hơn thì chúng ta nên làm vậy,"

Yesugei nói với bà. "Vậy thì chúng ta sẽ mang phần thưởng trở về Swordstorm."

Bà gật đầu. Bà cần phải ngủ. Bà cần lắm, chỉ trong vài giờ thôi, để quên đi mọi thứ. Herevail là một thế giới chết chóc đáng ghét, giống như mọi thế giới đều nằm trên con đường đẫm máu dẫn tới Ngai vàng, và mùi hôi thối của nó khiến bà phát ốm hơn.

"Tôi chỉ hy vọng điều này mang lại giá trị gì đó," bà lẩm bẩm, cảm thấy chắc chắn rằng nó sẽ không như vậy.

******

Con tàu Búa Mây bay trước mặt họ, phun ra làn khói bồ hóng. Bên trên và bên dưới nó, bầu không khí của hành tinh Klefor rực sáng trong vẻ lộng lẫy tuyệt vời - một khối màu hồng đậm, xanh nhạt và xanh lam. Các đốm mây bay theo hình xoắn ốc về điểm từ tính phía bắc - một trong số ít điểm tham chiếu trực quan trên bầu trời luôn trong suốt và mờ mịt.

"Nó xấu xí quá," Sanyasa nói.

"Đúng vậy," Torghun đồng ý.

"Tôi nghĩ chúng ta nên tiêu diệt nó ngay."

"Tôi nghĩ anh nói đúng."

Chiếc khinh khí cầu Búa Mây vẫn đang giữ nguyên lộ trình, không có dấu hiệu nào cho thấy nó đã phát hiện ra họ. Đó là một con tàu rất lớn, dài năm mươi mét như một cái chong chóng gió treo lơ lửng trong không gian lung linh. Tám tua-bin của nó bừng cháy với luồng lửa nóng trắng, giữ cho khối thép khổng lồ này lơ lửng trên không. Các họng súng của nó quay vòng nã đạn một cách vu vơ, quét sạch bầu không khí vô tận đầy nước mắt của Klefor.

Nó vẫn còn cách xa mục tiêu. Khi đã vào đúng vị trí, của chiếc Búa Mây sẽ mở phần khoang ở bụng nó ra, để lộ những dãy bom bóng loáng nép mình trong giá đỡ, sẵn sàng được thả để đều đặn lao vút qua hàng kilomet trong không khí dày đặc trước khi đâm sầm vào mặt đất xa xôi. Những món vũ khí như thế này đã được triển khai một cách không thương tiếc trên Klefor, đánh bại các thành phố pháo đài của phe trung thành Alegorinda Stoneguard đến mức gần như khuất phục được bọn họ.

Nhưng không phải chiếc này. Nó sẽ chỉ còn bay được vài phút trước khi bị bắn hạn một cách đột nhiên và khá bất ngờ. Bảy chiếc jetbike lao ra khỏi ánh sáng chói chang của mặt trời, bay cao phía trên dòng khí dội ngược của chiếc Búa Mây. Tất cả đều có màu trắng bẩn thỉu, với mũi nhọn và động cơ khí quyển cực lớn. Khi con quái vật đã nằm trong tầm mắt phía trước, họ tách ra, chạy đua để lao lên trước cả những tên xạ thủ phòng thủ chiếc khinh khí cầu, trước khi chúng có thể kịp bắn một phát đạn.

Chiếc Búa Mây phát hiện ra kẻ thù và rẽ sang bên trái, lảng vảng trên những luồng gió lùa. Những loạt đạn phóng qua những chiếc jetbike đang lao tới, được nhắm từ những bệ súng hình cầu bố trí dọc theo thân tàu bằng sắt của nó.

"Hai!" Sanyasa hét lên, thờ ơ tránh xa chùm đạn phân mảnh và lao nhanh vào. Holian, Wai-Long và Ozad lao ra phía sau hắn ta, thu hút thêm hỏa lực trước khi tiến lại gần. Inchig và Ahm bay cùng với Torghun ở cánh đối diện, mỗi giây trôi qua càng tiến gần hơn.

"Hãy nhớ những gì tôi đã nói với anh về động cơ của nó," Torghun nói, khởi động lưới nhắm mục tiêu của mình và đồng bộ hóa với khẩu Bolter hạng nặng bên dưới của chiếc jetbike.

"Chúng là những thứ nguy hiểm nhất," Sanyasa trả lời một cách nghiêm túc, né tránh một loạt đạn khác đang lao tới.

Chiếc Búa Mây hiện ra lờ mờ phía trên đầu họ khi những chiếc jetbike đồng loạt lao xuống, rơi nhanh như những viên đá.

"Và do đó..." Torghun nói.

"...phải đến thật gần," Sanyasa kết thúc, dồn hết sức lực cuối cùng để đưa hắn vượt lên dẫn đầu đoàn đi săn.

Những chiếc jetbike lại lao lên, lao thẳng vào bộ động cơ đẩy đang khuấy động của chiếc Búa Mây. Họ lạc lối trong một khối không khí rung chuyển, được bao bọc bởi những chùm khói đốt sau. Sức nóng vẫn có thể được cảm nhận ngay cả khi mặc áo giáp, và họ vẫn ở cách xa mục tiêu chừng sáu mươi mét.

Bốn trong số bảy chiếc jetbike bám theo chiếc Búa Mây, cày xới vào các ụ súng của nó. Torghun, Sanyasa và Ozad vẫn bị cuốn vào vùng không khí nhiễu loạn của động cơ đẩy, cố gắng hết sức để đưa mũi chiếc jetbike của họ xuống dưới thanh dầm phía dưới khu vực rộng lớn của vỏ động cơ đẩy.

Torghun cúi thấp người trên yên xe, lờ đi ánh lửa bập bùng đang liếm lên con chiến mã của mình. Lưới nhắm mục tiêu của anh nhảy múa điên cuồng, bị sự rung lắc dữ dội đánh bật ra khỏi mục tiêu, vì vậy anh tắt chúng đi và sử dụng đôi mắt của mình.

Sanyasa nổ súng đầu tiên, tiếp theo là Torghun, với Ozad ở phía sau chỉ một phần giây. Ba luồng đạn Bolter bắn thẳng vào lò động cơ, va vào đường cong bên trong của động cơ đẩy và khiến kim loại vỡ thành từng mảnh. Các mảnh vụn bay ra ngoài, kêu leng keng và quay tròn khi nó vỡ ra khỏi cấu trúc phụ. Torghun cúi xuống thấp hơn, bắn liên tục khi một mảnh thép đang cháy hình lưỡi liềm bắn qua người anh.

Động cơ đẩy chính nổ tung xung quanh chu vi của nó và cắt ra khỏi bụng của chiếc Búa Mây. Ba chiếc jetbike lao dốc, thoát khỏi cụm động cơ đang tan rã. Những đám khói thải khổng lồ bốc ra từ những đường ống tiếp liệu đổ nát, lấm tấm những tia lửa điện. Quỹ đạo của chiếc Búa Mây lao xuống. Với một tiếng kêu ré lên và tiếng leng keng của những tấm kim loại đang bị méo mó, cỗ khinh khí cầu bắt đầu nghiêng đi, bắt đầu lao dốc khiến nó xuyên qua các tầng khí quyển và lao xuống bề mặt xa xôi của Klefor.

Torghun lao lên cao, lao qua làn đạn rải rác tuyệt vọng từ những ụ súng. Sẽ rất vui khi được chứng kiến thứ đó bốc cháy, mặc dù sự tàn lụi của nó vẫn sẽ mất hàng giờ và còn có những mục tiêu khác cần được tấn công.

"Darga," Inchig bắn tin vox từ vị trí thuận lợi của hắn ở phía trên bên phải, sử dụng một cấp bậc tương đương với trung sĩ Khorchin. "Kéo đến vị trí của tôi."

Khi Torghun lái xe sang phải, anh hiểu ý của Inchig - một loạt đạn Bolter phản công dữ dội như mưa rào nổi lên từ cột sống bị còng của chiếc Búa Mây. Wai-Long bị trúng đạn, và chiếc jetbike của anh ta nghiêng đi một cách thất thường, làm rò rỉ khói promethium.

Mũ trụ của Torghun phóng to, để lộ bộ giáp trần bằng thép hiện ra từ một cửa sập trên đỉnh phía sau của chiếc Búa Mây. Ngay cả khi chiếc airship bị mất độ cao, đám phi hành đoàn vẫn lao ra khỏi nó để chiến đấu.

"Cạo sạch chúng ra," anh ra lệnh, tập trung vào kẻ dẫn đầu. Anh lại nhắm bắn khẩu Bolter hạng nặng, tạo ra một vệt chấn động giáng xuống mái của chiếc Búa Mây trước khi chúng đập vào Wai-long, làm anh ta ngã khỏi chiếc jetbike và khiến anh ta bay lên trời mây, chân tay lộn nhào.

Nhưng nhiều kẻ khác bò ra khỏi bên trong, thiết lập các điểm hỏa lực và bắn vào những chiếc Jetbike đang bay vòng quanh thân chiếc khí cầu. Sanyasa bị trúng một loạt đạn, các mảnh áo giáp bay tung tóe khi bộ nguồn phát nổ. Một kẻ khác cố gắng dựng lên một vũ khí chùm tia gắn trên giá ba chân và đục một lỗ xuyên qua mõm chiếc jetbike của Gerg, nhưng khẩu súng và kẻ điều khiển nó đã bị thổi bay bởi một Holian đầy thù hận theo sát phía sau.

Khi chiếc Búa Mây lao xuống sâu hơn, chỉ còn một tên lính phòng thủ lộ diện trên nóc chiếc khí cầu - một chiến binh mặc giáp nặng đang cầm một thanh kiếm cưa xích. Kẻ đó vẫn đứng lồ lộ cả khi những chiếc jetbike bay vòng quanh để tiêu diệt, vung vũ khí cận chiến của mình và gầm lên những thách thức trong cơn gió cuồng nộ.

Torghun phát hiện ra các hạt nhắm mục tiêu đang khóa trên gã chiến binh kia và lao chiếc jetbike của minh về phía gã chiến binh đang vung vẩy thanh kiếm bên dưới.

"Để hắn lại cho tôi," anh ra lệnh, hướng con chiến mã của mình qua nóc chiếc khí cầu đang lắc lư. "Hắn là của tôi."

Khi chiếc jetbike trượt vào thân của chiếc Búa Mây, Torghun nhảy ra khỏi đó, thanh kiếm năng lượng của anh kêu xèo xèo. Kẻ thù của anh lao về phía anh, vượt qua địa hình lắc lư với sự cân bằng hoàn hảo. Hắn ta mặc một loại áo giáp cũ kỹ, được bao bọc bởi lớp vỏ cáp được gia cố và các ống giáp có gờ. Khói dầu rỉ ra từ bộ nguồn bị hỏng của hắn ta, và chiếc mũ trụ có rãnh của hắn được đánh dấu bằng những hoa văn chevron hình chữ V màu vàng bẩn thỉu.

Các Iron Warrior hiếm khi được đưa ra để trổ tài hùng biện trên chiến trường, và kẻ này cũng không khác với khuôn mẫu đó. Hắn ta lắc lư ở cự ly gần, thanh kiếm cưa xích gầm gừ. Torghun đón nhát chém đầu tiên bằng hai tay, hấp thụ đòn đánh và hất lưỡi kiếm trở lại. Anh lao theo, di chuyển theo độ nghiêng của boong tàu đang lao dốc, phản ứng nhanh hơn đối thủ nặng như sắt của mình.

"Ta thích tinh thần của ngươi," Torghun ca ngợi, tung ra nhiều đòn hơn với thanh kiếm cong như lưỡi hái vào cây kiếm cưa xích của đối phương. "Mặc dù không phải mùi hôi thối của ngươi."

Anh lao ra, dùng toàn lực đánh vào giữa lưỡi kiếm. Góc chém này hoàn hảo và được cắt gọn gàng qua các răng cưa đang quay, khiến các mắt xích bay tứ tung. Gã Iron Warrior nắm chặt tay và tung nắm đấm ra, nhưng Torghun đã lách sang trái, giật lưỡi kiếm lại, rồi lại chém ra, đâm thẳng vào cổ họng của kẻ thù. Lưỡi thép mang điện tích đâm xuyên qua, cắt đứt cả thịt và các liên kết áo giáp.

Torghun vung thanh kiếm lên trên, xé toạc đầu của tên Iron Warrior. Thanh kiếm cưa xích bị hỏng bị văng đi, lao xuống sườn của chiếc Búa Mây. Xác của chủ nhân nó ngay sau đó cũng bị kéo lê theo những tấm mái đang rung lắc điên cuồng.

Lúc này, chiếc khí cầu đang nghiêng gần 30 độ, và phần cột sống nhanh chóng biến thành phần bên sườn. Torghun chạy nhanh lên con dốc nơi chiếc jetbike của anh đang neo tự động, động cơ của nó vẫn nổ máy. Anh ném mình trở lại yên xe khi xác của chiếc Búa Mây rơi xuống và lao xuống vòng tay tử thần, đẩy bất kỳ thủy thủ đoàn nào còn ở trong đó vào một cú lao xuống theo hình xoắn ốc.

Anh bay xa khỏi con tàu, tra kiếm vào vỏ khi chiếc jetbike lao lên độ cao. Khi anh làm vậy, con chiến mã của Sanyasa lao qua, lắc lắc đôi cánh của mình theo một kiểu chào một cách thích thú.

"Cần thiết phải làm vậy không, thưa ngài darga?" Sanyasa bắn tin vox.

"Cách duy nhất để chúng nhận được bài học," Torghun trả lời, bắt kịp những người còn lại trong phi đội. Chiếc Búa Mây lúc này đã ở phía dưới họ một trăm mét và đang trong đà rơi. Các cánh ổn định của nó bị nứt vỡ, và các tuabin nâng bắt đầu chạy quá sức chịu đựng.

Những đỉnh cao đầy khí quyển của Klefor lấp lánh xung quanh họ, tràn ngập ánh sáng mặt trời và được tẩy sạch chất độc đang khuấy động của khí quyển. Ngay cả vệt động cơ của những chiếc Jetbike cũng có vẻ sạch sẽ hơn, bốc hơi thành những đường màu trắng nhạt đan xen trên một màn hình màu ửng hồng.

"Vậy thì đây là một chuyến đi săn tốt đẹp," Sanyasa nói và tiến về phía trước.

"Đúng vậy," Torghun nói, đuổi theo hắn ta. "Và còn nhiều chuyến săn nữa sắp tới."

Mười hai giờ trôi qua trước khi họ kết thúc cuộc đột kích. Họ cất những chiếc jetbike lên máy nâng và thoát khỏi bầu không khí phía trên của Klefor. Sau đó, họ cập bến lên con tàu R54 và tiến ra khoảng không.

Wai-Long không tham gia cùng họ. Chiếc jetbike của anh ta đã phát nổ do lao dốc không kiểm soát được sau cú va chạm mạnh, ngay lập tức tiêu diệt anh ta và thú cưỡi của mình. Đó là tử sĩ duy nhất của họ, mặc dù họ sẽ thương tiếc anh ta, vì anh ta là một chiến binh giỏi và một tâm hồn tốt đẹp. Gia nhập Sagyar mazan là bị ràng buộc với hai tình anh em - một cho Quân đoàn, và một cho những người bị buộc phải lưu vong.

Lúc đầu có hai mươi hai người trong số họ. Torghun là vị khan duy nhất trong số họ; những người khác được rút ra từ hàng ngũ các hội anh em đã tranh giành quyền kiểm soát các con tàu chủ lực ở Prospero. Họ gia nhập đội ngũ này với tư cách cá nhân, mỗi người được tách ra khỏi những người đồng đội cũ của mình, vì những đơn vị phạm sai lầm đó đã bị giải tán bởi các chỉ huy Quân đoàn.

Nhiều sagyar mazan đã xuống vực thẳm cùng với các đơn vị khác - chủ yếu là với các Iron Hands, mặc dù một số đã đi cùng Salamanders và Raven Guard. Đội của Torghun hoàn toàn là White Scars, một sự kết hợp đồng đều giữa người Terran và Chogoris. Họ đã đưa chiếc phi thuyền tấn công Hooked Arrow xuống dưới vực thẳm, đi xa nhất so với lực lượng chính của Quân đoàn và được giao một nhiệm vụ đơn giản: xóa bỏ tội lỗi của mình bằng cái chết khi phục vụ.

Chiếc Hooked Arrow đã tồn tại được hai năm, cuối cùng nó bị phá hủy trong một lần hành động kéo dài chống lại một đội Iron Warrior đang tuần tra ngoài Bãi cạn Periclan. Họ đã mất sáu người trong cuộc chạm trán đó, nhưng cái chết vẫn không đến với những người còn lại. Những người ở lại đã trưng dụng một tàu hộ tống sub-warp, chạy loanh quanh trong vài tháng giữa các thế giới, trước khi có cơ hội chiếm được một con tàu nhanh hơn, và họ đã đánh một con tàu tên là R54. Điều đó mang lại cho họ một bến đỗ thích hợp cho những chiếc jetbike còn sót lại và một kho vũ khí sẵn sàng bổ sung những chiến lợi phẩm thu được. Đó là một con tàu cũ nát, từng là tàu hộ tống nhỏ phục vụ cho Quân đoàn XIV, giờ hầu như không thể sống sót sau một cơn bão warp cường độ trung bình và chậm chạp như dầu rỉ ra từ một động cơ bị hỏng. Tuy nhiên, nó vẫn có một trường Geller, một dàn pháo hạm vẫn đang hoạt động và có khả năng giữ cho nó sống sót chỉ sau một đợt tấn công nữa.

Sanyasa từng muốn đổi tên nó. Giống như tất cả những người Chogoris, hắn ta nhận thấy những tên gọi không mang tính thi ca cho các tàu chiến tấn công. Torghun đã không để hắn ta làm vậy.

"Điều đó là xui xẻo lắm," anh đã nói với hắn như vậy. Vận may là thứ đã ám ảnh anh kể từ sau Prospero, điều chưa từng xảy ra trước đây. "Chúng ta sẽ sớm trở nên vô danh - hãy để con tàu này giữ lại cái tên cũ của nó."

Từng người một, lần lượt từng người anh em cứ chết đi. Đội hình giảm xuống còn mười, rồi tám, rồi bảy. Cái chết của Wai-Long khiến tổ đội trở thành thứ sáu, gần như không đủ để điều khiển một con tàu chỉ cần chạy loanh quanh trong hệ hành tinh ngay cả khi có sự bổ sung và sự hỗ trợ của các servitor. Torghun trước đây hiếm khi sử dụng tước hiệu khan của mình, và từ đó trở đi thậm chí còn ít sử dụng hơn, đảm nhận vai trò darga của một arban - đơn vị nhỏ nhất trong tất cả các sư đoàn.

Tuy nhiên, họ vẫn xông pha trước mặt trận. Đội hình chính của Quân đoàn V đã phân tán từ lâu, chia các cuộc tấn công của họ thành các cuộc tấn công riêng lẻ để tránh bị tiêu diệt hoàn toàn. Các đơn vị sagyar mazan còn sống sót cũng rút lui, đồng thời ở lại càng lâu càng tốt để tránh nguy hiểm. Chiến thuật duy nhất của họ là duy trì việc quấy rối kẻ thù - đánh phá các phòng tuyến của chúng, đánh vào các tuyến đường liên lạc của chúng, truy lùng các chỉ huy của chúng.

Tất cả các biệt đội cảm tử đi làm nhiệm vụ trừng phạm này, qua con đường quanh co này hay con đường quanh co khác, đều đã nghe những câu chuyện về Dwell. Đó có thể là thành tựu đỉnh cao của tất cả bọn họ, một thành tích đáng được ghi nhận ngay cả ở cấp cao nhất của Quân đoàn. Vị trí của Hibou Khan giờ không rõ, bị nuốt chửng bởi cuộc phản công đầy thù hận của Sons of Horus (*). Thỉnh thoảng, có tin nhắn được gửi đến từ chỉ huy Meduson của Iron Hands, mặc dù trong trường hợp của anh ta, việc phân biệt sự thật với tin đồn và thông tin sai lệch luôn khó khăn. Những câu chuyện vụn vặt và chiến công này đã thúc đẩy tham vọng và không cho phép sự tuyệt vọng đánh gục những người phải chết.

(*) Trận đánh ở Dwell, xảy ra trong cuốn Vengeful Spirit

Và vì vậy, họ sống một cuộc sống chạng vạng như buổi xế chiều, mãi mãi mấp mé bên bờ vực của một cái chết chính đáng, cưỡi trên cơn sóng tấn công của kẻ thù, lao vào nó như những con chuồn chuồn càng lâu càng tốt trước khi đà tiến không ngừng của nó bắt kịp họ. Ngày đó sẽ không phải là một nguyên nhân gây đau buồn, vì theo luật của Altak, tội lỗi của họ sẽ được xóa bỏ, giống như của Wai-Long - giống như tất cả những kẻ ăn năn khác đã từng.

Một chiến binh Sagyar Mazan với Lời thề tử thần trên huy hiệu quân đoàn





Trở lại con tàu, Torghun ngồi trên chiếc giường kim loại trong phòng mình, cầm thanh đao cũ của Wai-Long trong tay, lướt ngón tay dọc theo cán đao được chạm khắc chữ rune. Wai-Long vốn là người vùng thảo nguyên, và các anh em của anh sẽ muốn tổ chức cho anh ta một buổi lễ theo phong cách của thảo nguyên, đốt vũ khí, bảo vệ linh hồn của anh ta cho cuộc hành trình xuyên qua vòm trời trống rỗng. Nếu có một thi thể, nó sẽ bị lột bỏ áo giáp và vứt vào khoảng không, bắt chước những gì họ đã từng làm khi chiến tranh còn sử dụng ngựa chiến.

Họ gọi nó là Con Đường Thiên Đàng: cầu nối giữa thế giới linh hồn và thế giới xác thịt, điều mà Torghun chưa bao giờ nghiên cứu nhiều như lẽ ra anh phải làm. Rất ít người Terran làm điều đó. Ban đầu họ thích hợp lý hóa tất cả và cho những điều đó là mê tín. Sau đó, điều đó lại thay đổi, họ đã đụng độ ma quỷ chứ không phải các vị thần, và lợi ích của việc nhốt những thứ phi vật chất vào trong sự thiếu hiểu biết đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.

Họ đã ở rất gần bờ vực. Không ai trong số họ thực sự biết, vẫn chưa đầy đủ. Đôi khi, Torghun tỉnh dậy sau những cơn ác mộng, cơ thể đẫm mồ hôi, nhớ lại những giọng nói mà họ đã nghe thấy trên Starspear.

Kể từ đó, hậu quả của sự thất bại đã trở nên quá rõ ràng. Anh đã chiến đấu với các quân đoàn của Emperor's Children với những biến dị kinh khủng của chúng, và các chiến binh của Sons of Horus liên minh với bọn quỷ Dạ Xoa, và đám tông đồ của Word Bearers với chiếc áo choàng vẫn còn dính máu người phàm. Đó là tương lai mà anh đã bị đẩy ra xa. So với điều đó, cái chết trong chiến đấu giống như một phần thưởng vô giá.

Bên ngoài căn phòng, Torghun nghe thấy tiếng giầy bốt bọc thép. Anh đặt thanh đao trở lại giá đỡ, đúng lúc Sanyasa cúi xuống dưới cánh cửa có kích thước dành cho người phàm.

"Điều này xảy ra trước khi chúng ta bước vào warp," Sanyasa nói và đưa cho anh một bảng dữ liệu. "Tin nhắn gửi trực tiếp."

Torghun nhìn xuống phiến đá có mặt pha lê. Đó là tín hiệu liên lạc của quân đoàn, không phải tín hiệu thiên văn. Chúng được gửi qua các tuyến đường phụ được mã hóa, được truyền từ đội cảm tử này sang đội cảm tử khác. Phương pháp đó đã giảm phạm vi tin nhắn xuống nhiều lần nhưng lại tăng tốc độ và tính bảo mật. Bức thư cuối cùng như vậy đã được gửi đến hai năm trước, cảnh báo những người có dấu hiệu tử thần tránh xa con đường tấn công của ordu. Sau đó, không còn gì khác nữa.

Anh gõ chữ rune đầu vào và chờ quét võng mạc. Sanyasa đứng ngay bên trong ngưỡng cửa, không hề có ý định tham gia cùng anh.

Torghun đọc thông cáo. Sau đó anh đọc lại lần nữa. Sau đó, anh xóa nội dung và quét dữ liệu trong cuộn lưu trữ.

"Khi nào anh muốn thực hiện nghi lễ kal damarg?" anh hỏi, ném phiến đá lên bàn thờ bên cạnh.

"Lần tới khi chúng ta rời khỏi warp. Nó đã nói gì thế?"

"Một mệnh lệnh tránh xa khu vực. Chúng ta phải tránh xa Lansis và Gethmora."

"Chúng ta còn vài tháng nữa mới đến nơi."

"Thật là may mắn. Tình trạng con tàu thế nào rồi?"

Sanyasa nhìn anh một lúc. Sau đó, ánh mắt hắn ta lại nhìn xuống món vũ khí của Wai-Long đã được treo trên giá. "Đủ tốt. Ozad đã tìm ra được thứ gì đó trên máy quét augur. Có thể là thứ gì đó đáng để săn đuổi."

Torghun đứng dậy. "Tốt. Tôi sẽ xem qua nó." anh di chuyển đến ngưỡng cửa và Sanyasa đứng sang một bên để anh đi qua. "Klefor là một chiến thắng, người anh em ạ. Thật cao quý khi chết vì điều đó."

Sanyasa gật đầu. "Cầu mong số phận của chúng ta đều giống nhau."

"Thật vậy," Torghun đồng ý, đi ra ngoài và đi lên đài chỉ huy. "Chúng ta chỉ có thể tiếp tục hy vọng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro