Chương 9 - Bậc thầy săn lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Konenos sải bước qua các hành lang của Keystone, đá bay những mảnh vụn cuối cùng của trận chiến sang một bên. Những tiếng nổ bị bóp nghẹt vẫn vang lên từ các tầng dưới - đội cảm tử của White Scar, bị bỏ lại phía sau để cản trở cuộc truy đuổi. Bọn chúng tỏ ra rất khó bị giết, mặc dù cái kết sẽ đến trong vòng một giờ nữa. Các bến tàu của Kalium đã được tái chiếm, loại bỏ những bẫy mìn còn sót lại và dọn bãi cho các tàu đổ bộ của Quân đoàn III để mang đến các công trình phòng ngự.

Đây thực sự là một trận phòng thủ ra trò, đã gây thiệt hại nặng nề cho kẻ thù. Đáng lẽ nó phải được thỏa mãn.

Konenos bước vào Sảnh Hình Ảnh, hầu như không nhìn lên những bức tượng của Đức hạnh Hoàng gia, biểu tượng trừu tượng của những thứ đã từng được quảng bá rầm rộ: Sự bền bỉ, Lý trí, Sự cần cù siêng năng, tính cần kiệm. Tinh thần nghệ thuật thật đáng kinh ngạc - thứ rác rưởi tê liệt, bất tài mà các Văn phòng Tuyên truyền đã sản xuất ra với số lượng công nghiệp trong Giai đoạn đầu của cuộc bành trướng.

Ngay cả trước khi được giác ngộ, hắn không thể tưởng tượng được Fulgrim lại dung túng cho bất kỳ thứ bẩn thỉu nào trên tàu chiến của Quân đoàn III. Đúng như vậy, quân đội của hắn đã làm mất đi vẻ đẹp những thứ bên trong pháo đài Keystone, thay thế đầu của các bức tượng bằng những cái đầu đẫm máu của các chiến binh White Scars, chặt đứt những cánh tay dang rộng, thay thế các bộ phận cơ thể bức tượng khác bằng nhiều hành vi tục tĩu khác nhau. Nhìn chung, cuộc sống đã có lắm thứ gây thỏa mãn hơn dưới thời kỳ mới.

Hắn đã đến được cánh cổng dẫn vào thánh đường Mirrored của căn cứ này, nơi Eidolon đã chọn làm trung tâm chỉ huy của mình. Những người lính canh, hai người chiến binh đội mũ trụ với aquila bằng vàng và đá saphia, cúi đầu khi hắn đi qua.

Những bức tường phía sau lấp lánh ánh sáng phản chiếu. Cuộc chiến vẫn chưa xâm nhập sâu vào cấu trúc thượng tầng của Keystone nên tất cả vẫn còn nguyên vẹn. Mặc dù vậy, những nô lệ giác quan vẫn đang bận rộn đánh bóng, tinh chỉnh, trang bị lại. Những tấm rèm lụa treo thành từng lớp trên trần nhà cao, những màn sương cuồn cuộn từ những đám bột hương được bơm ra từ những lư hương bay lơ lửng. Một trăm nô lệ phàm trần cúi chào khi hắn đi qua, đầu họ áp xuống sàn nhà hình bàn cờ, bất động chờ đợi mệnh lệnh. Hầu hết đều đã bị biến đổi - kéo dài ra, nén lại, làm mù mắt, có thêm mắt, bất cứ ý tưởng bất chợt nào mà những người thợ dệt da thịt muốn thỏa mãn. Những người chiến binh đứng giữa họ, một số đang đánh bóng lưỡi kiếm, một số đang trong trạng thái ngẩn ngơ sau trận chiến.

Bản thân Eidolon ngồi trên ngai bằng đá lưu ly và rèn bằng đồng. Chỗ kê tay của nó được chạm khắc thành hình hai con rắn đang chồm lên, mặt sau được đúc thành hình một cái hàm mở với những chiếc răng cong. Trong miệng sinh vật đó, những hình ảnh địa ngục quằn quại, di chuyển tinh tế dưới ánh sáng của nhiều chân nến, hoặc có lẽ từ những nguồn sáng khác.

Eidolon ngồi sụp xuống ghế, nghịch nghịch thứ gì đó trong lòng bàn tay của mình. Mũ trụ của hắn đã biến mất, và hắn trông có vẻ ủy mị.

Konenos biết tại sao - hắn cũng cảm thấy như vậy. Việc rút lui trong chiến đấu bây giờ khó khăn hơn bao giờ hết. Sự suy giảm của các chất kích thích rất khắc nghiệt và chỉ được cải thiện một phần bằng cách điều chỉnh liều lượng thấp hơn. Thế giới bên ngoài chiến trường đã trở nên gần như mờ nhạt vĩnh viễn - một khung cảnh mộng mơ có âm lượng thấp và phần viền mềm mại.

Ít nhất bây giờ chúng ta có thể sống sót sau cuộc rút lui của bọn chúng, hắn nghĩ bụng, hoàn toàn nhận thức được hướng đi này sẽ dẫn đến đâu. Điều đó có thể không phải lúc nào cũng đúng.

"Nhạc trưởng," Eidolon nói, nâng cái cằm bầm tím của mình lên một chút. "Áo giáp của ngươi trông lộn xộn quá."

Konenos mỉm cười. Người chiến binh White Scar cuối cùng mà hắn giết đã tìm cách chém đứt được giáp ngực của hắn. Kết quả là tiếng hét của hắn đã làm vỡ đầu người chiến binh, nhưng sự mất cân đối của bộ giáp vẫn gây khó chịu.

"Nó sẽ được thay thế, thưa ngài," hắn trả lời. "Mệnh lệnh đã được giao cho các nghệ nhân rồi."

"Chắc chắn ngươi sẽ có những gợi ý sáng tạo."

"Sẽ có... nguồn cảm hứng từ Chogoris."

Đôi mắt của Eidolon lướt qua tấm rèm lụa. Chuyển động của hắn thậm chí còn chậm chạp hơn dự kiến. Có lẽ hắn đã dùng liều thuốc quá mạnh. "Ta đã hy vọng hắn có thể đã tham gia cuộc tấn công, Chiến Ưng."

"Vậy thì chúng ta sẽ thua."

"Có lẽ vậy." Eidolon có vẻ trầm tư. "Nhưng ngươi có nghĩ bây giờ chúng ta đã tiến được bao xa không? Giết một Primarch... Điều đó sẽ làm xáo trộn sự cân bằng."

Konenos không nói gì. Eidolon có quyền mơ mộng - có lẽ hắn ta đã đạt được điều đó nhờ vào số lượng mà hắn đã hạ sát được trên bãi tàu. Trong số bọn họ, tất cả những kẻ có năng khiếu về thứ vũ khí địa ngục phát ra âm thanh tâm linh, cho đến nay hắn ta là người thành thạo nhất.

Và như vậy, ai mà biết được? Có lẽ Eidolon thậm chí đã đúng. Có lẽ Fabius thực sự đã biến hắn ta thành đối thủ xứng tầm với với những vị tiền bối của Quân đoàn. Hoặc có thể đó chỉ là sự ngạo mạn cũ kỹ, được đặt trong một chiếc bình mới mà thôi.

Konenos nói: "Chúng tôi có báo cáo về các cuộc đột kích khác."

"Ta biết chúng rồi," Eidolon trả lời một cách thờ ơ. "Chúng ta đã thắng một số trận, một số thì chúng ta đã thua."

"Chúng ta đã hút máu bọn chúng một cách sâu sắc."

"Chắc chắn rồi, nhưng ta cho rằng trái tim của chúng không thực sự dành cho việc đó. Nói cho ta biết, ngươi có biết cái tên Herevail không?

"Thế giới đó vốn của thủ đô của tiểu khu Telgam. Nó phản kháng việc tuân thủ trong hai tháng. Bây giờ đang trong giai đoạn suy giảm cuối cùng. Tại sao ngài lại hỏi vậy?

"Có thứ gì ở Herevail không vậy?"

Konenos đã phải vặn óc ra. "Sản lượng công nghiệp thuộc loại trung bình. Nơi đây đã đông dân cư và có kế hoạch thành lập các trung đoàn. Ngoài ra..."

"Ừ, ừ, chán quá, quá nhiều thứ ta đã biết rồi. Đó là mục tiêu thực sự của bọn chúng, ngươi biết điều này không? Chúng đã chuẩn bị để thua trận ở Kalium, tất cả để che đậy cuộc tấn công của chúng ở đó. Chúng biết nhiều hơn chúng ta. Đó là thế giới của chúng ta, thế giới mà chúng ta sở hữu, và chúng ta đã bỏ lỡ điều gì đó."

Konenos cau mày. "Tôi có thể cử đội giám sát tới đó."

Eidolon cười uể oải. "Khi họ tới đó, bọn Scar đã biến mất từ lâu rồi. Ngươi đã hiểu rõ chúng rồi mà."

"Vậy thì chúng ta sẽ đuổi theo chúng." Konenos cảm thấy luồng hóa chất chiến đấu cuối cùng bùng lên khi nghĩ đến điều đó. "Chúng đang bỏ chạy, thưa ngài. Chúng ta có thể hạ gục chúng khi chúng đang chạy trốn."

"Ngươi không phải là người đầu tiên đưa ra lời khuyên này đâu. Hãy nhìn xem."

Eidolon ném một bảng thông tin vào Konenos, người đã bắt được nó bằng một tay. Đó là một bảng lệnh tiêu chuẩn, được sử dụng để lưu trữ các diễn giải về chiêm tinh học. Các chữ rune trên bề mặt tinh thể của nó có hai cấp độ mật mã, sau đó được ngụy trang thêm bằng các tham chiếu từ thần thoại Chemos. Những người tiên tri giấc mơ nhận được thông điệp này giờ đã chết - mọi đường truyền từ một nguồn tin như vậy sẽ được bảo mật rất cẩn thận.

Phải mất một lúc hắn mới mở khóa được nội dung. "Warmaster," cuối cùng hắn mới lên tiếng. Hắn không trả lời ngay lập tức.

Vậy ra, Horus quan tâm đến việc làm của chúng ta hơn cả người cha ruột của chúng ta.

"Thật thú vị phải không?" Eidolon nhận xét. "Chúa Tể Tử Thần đang vội vã tiến về phía chúng ta. Bằng cách nào đó, Lupercal đã nghĩ trong đầu rằng chúng ta sẽ hợp tác tốt với Quân đoàn mười bốn. Ta thực sự không nghĩ điều đó có thể xảy ra, phải không?"

"Coi nào, thưa ngài, đây chính là điều ngài muốn," Konenos nói, nghiên cứu kỹ các tập lệnh. "Sự phê chuẩn để xử lý toàn bộ Quân đoàn Năm. Cùng với Death Guard, điều đó có thể thực hiện được."

"Ta đã được nhận thêm một mệnh lệnh trước đây. Ta không phải là một kẻ hèn hạ ngu ngốc, cũng không phải là Con trai của Horus, bị chỉ huy bởi khối ung thư sưng tấy bởi warp đó." Ánh mắt của Eidolon liên tục chuyển sang các lớp sương mù, như thể hắn đã chôn giấu thứ gì đó đằng sau chúng khiến hắn tò mò. "Vì vậy ta không có ý định làm theo mệnh lệnh này. Ta đã chán ngấy những kẻ man rợ và mong muốn tìm những linh hồn khác để hành hạ. Ngươi không thấy thích thú khi chúng ta đùa giỡn với các con trai của Ferrus sao? Bọn chúng chết thật chậm rãi và chết trong cơn thịnh nộ."

Konenos đang định trả lời thì cánh cửa lớn ở Thánh Đường đột nhiên mở ra. Thi thể của một tên gác cửa đeo mặt nạ đẫm máu ngã qua khe hở, vũ khí của hắn văng khỏi tay. Konenos quay lại, chộp lấy khẩu súng ngắn của mình. Xung quanh rìa của Thánh Đường, các chiến binh đã nâng khẩu Bolter lên.

Một bóng người đơn độc bước vào, mặc áo giáp của Quân đoàn III, không có vũ khí trên tay. Hắn không đội mũ trụ, để lộ gương mặt với những đường nét như điêu khắc của tầng lớp quý tộc Chemos. Một đôi mắt xanh băng giá đang quan sát cung điện của Eidolon với vẻ khinh thường lạnh lùng.

"Và bây giờ," Eidolon lẩm bẩm, "lại có thứ này tới để gây phiền nhiễu cho chúng ta."

"Thưa ngài!" Ravasch Cario gọi lớn, bước vòng qua gã chiến binh gác cửa đang chật vật và sải bước lên ngai vàng. "Tôi cứ nghĩ rằng Soul-Severed vẫn đang tiếp tục trận chiến. Hãy chấm dứt sự bối rối của tôi và cho tôi biết tại sao ngài vẫn chưa tiến quân vào khoảng không."

Eidolon tò mò nhìn kẻ đột nhập. Dần dần, những người xung quanh rìa hành lang thả lỏng tay cầm vũ khí của họ, mặc dù họng súng vẫn chĩa thẳng vào đầu Cario.

"Một Palatine Blade à," Eidolon nói. "Một vinh dự thật đặc biệt. Nhưng lính của ngươi đâu hết rồi hả, prefector? Chắc chắn là ngươi đã không đánh rơi chúng trên đường đi đấy chứ."

Cario đến đứng trước Eidolon và Konenos luôn theo dõi hắn ta suốt chặng đường. Khả năng chịu đựng của tay kiếm sĩ này là hoàn hảo, tư thế đĩnh đạc của hắn hoàn hảo, nhưng việc thiếu sự cải thiện về mặt xác thịt thật đáng thất vọng. Nó nói lên sự thiếu tham vọng, và số phận đã có cách trừng phạt mức độ kiêu ngạo đó.

"Ngài đã gửi cho chúng tôi một phần mười những gì chúng tôi yêu cầu," Cario buộc tội, không thèm liếc nhìn Konenos. "Nếu ngài đáp lại yêu cầu tiếp viện, tôi đã có thể ở đây, dẫn đầu một đoàn tàu tiếp tế được trục vớt."

"Tiếp viện," Eidolon nói. "Đó là cách ngươi gọi, đúng không?"

"Chúng tôi phát hiện ra sự thức tỉnh trong warp. Ngài chắc chắn cũng đã phát hiện ra được chúng." Cơn thịnh nộ của Cario được kiềm chế một cách khéo léo và lạnh lùng như đá cẩm thạch. "Nếu bây giờ ngài để bọn chúng chạy thoát, là ngài đã buông bỏ danh dự cuối cùng của mình."

"Giờ thì, người anh em. Ta đã làm điều đó từ lâu rồi."

Cario trừng mắt nhìn lên ngai vàng. "Vậy giờ hãy đi săn bọn chúng."

"Ngươi đang bị nhiều khẩu súng Bolter chĩa vào từ mọi góc độ." Eidolon nói, "Prefector à, ta không nghĩ là ngươi có đủ tư cách để đưa ra nhiều mệnh lệnh."

Cario đã ra tay trước khi âm tiết cuối cùng thoát ra khỏi miệng Eidolon. Konenos nổ súng ngay lập tức, chậm mất một phần nhỏ. Tất cả những người khác đều bắn, cũng quá chậm - chất ma túy sau trận chiến còn trong máu họ, sự uể oải, tất cả cộng dồn lại.

Cario phóng tới ngai vàng chỉ bằng một cú nhảy vọt, lao lên khỏi bệ và vung thanh kiếm đã rút ra của mình lên chiếc cổ đầy thịt của Eidolon. Hắn ấn lưỡi thép của thanh kiếm vào lớp da trắng xám, xiết chặt vai của "Kẻ bị cắt đứt linh hồn" bằng chiếc găng tay còn lại của mình.

"Đừng làm gì nữa hết!" Eidolon thét lên, ra lệnh với quân lính của mình, lúc này đang tập trung về phía ngai vàng. Konenos, người đang chĩa khẩu súng ngắn của mình vào thái dương của Cario, đưa ngón tay lên cò súng.

Lúc này tướng chỉ huy Primus đang thở dốc. Đôi mắt hắn lấp lánh. "Thần linh ơi, ngươi nhanh thật đấy."

"Và ngài thì đã béo lên rồi." Đôi mắt của Cario vẫn nheo lại. "Những tiếng thét chết chóc sẽ không được nghe thấy trong chân không. Vẫn cần tới những lưỡi kiếm."

"Vậy là ngươi đã chứng minh được rồi. Nhưng xin hãy rút lui ngay lập tức - trái ngược với mong muốn , ta thấy mình không muốn giết ngươi ."

"Vậy thì hãy kết thúc trò chơi giả tạo này đi. Hãy ra lệnh truy đuổi."

"Ta không thích bị chỉ dẫn khi đang bị chĩa kiếm vào người."

Theo dõi màn kịch đang diễn ra, Konenos tự cho phép mình nở một nụ cười khô khan.

Mọi dấu hiệu đều nói lên điều ngược lại.

Chậm rãi, Cario thu lưỡi kiếm ra. Hắn ta rút lui khỏi ngai vàng. Tuy nhiên, cơn giận vẫn còn và hắn không tra thanh kiếm charnabal vào vỏ.

"Thật xấu hổ, anh em," Eidolon nói, đôi má bị khâu vá của hắn đỏ bừng khi hắn điều chỉnh tư thế. "Đã có lúc chúng ta tranh luận về chiến lược của mình bằng những lời lẽ hoa mỹ."

Cario nhìn một cách khó chịu lên những tấm lụa, những nô lệ vặn vẹo, những làn hương. "Đã có lúc chỉ cần lời nói thôi là đã đủ."

"Nhưng điều gì khiến ngươi cho rằng ta có cách nào đó để tìm ra tên Khan?" Eidolon vẫn đang tận hưởng. "Hắn có danh tiếng về tốc độ, ngươi biết đấy."

Cario bước xuống khỏi bục và sải bước tới tấm lụa dài. Với một đòn tấn công kép bằng lưỡi kiếm, một đòn rồi lại hai đòn, hắn chém tấm rèm sang một bên. Đằng sau bức rèm, treo trên những sợi dây xích vàng cao quá sàn nhà hình bàn cờ là một khối thịt. Đã từng còn hơn thế nữa - một chiến binh siêu phàm khoác trên mình bộ giáp gốm ceramite màu trắng ngà. Bây giờ nó chỉ còn là thịt và gân, còn đang run rẩy, không được phép chết nhờ những cỗ máy tra tấn kẹp vào thân não, cột sống, những gì còn lại trên khuôn mặt của nó. Một tiếng hét thầm lặng đọng lại trên khuôn mặt không còn da của nó, lặp lại qua cuộn dây của bộ khuếch đại đau đớn. Những tấm giáp được điều chỉnh bằng tâm linh đã được đặt ở hai bên thái dương, mỗi tấm dẫn dây cáp vòng lên trần nhà phủ đầy hương trầm. Mặc dù không có mắt nhưng nó vẫn cảm nhận được tấm vải liệm bị tuột ra và co giật.

"Ngài nghiên cứu được nhiều chưa?" Cario hỏi.

Eidolon nhún vai. "Bọn ta chỉ mới bắt đầu thôi."

Cario cuối cùng cũng tra thanh kiếm của mình vào vỏ. Hắn quay lại ngai vàng. "Hãy làm điều này và tin tức sẽ được truyền tới mọi hội anh em Palatine trong khu vực. Nếu ngài cảm thấy nhàm chán với trò chơi này, ít nhất hãy xem xét tính thẩm mỹ - chúng tôi có thể làm điều này với tất cả bọn chúng."

Eidolon nhìn tên prefector một cách thèm khát. Đó chính là chìa khóa đối với hắn, Konenos nhận ra: Tướng chỉ huy Primus không còn chiến đấu vì chính nghĩa nữa, không vì Fulgrim, thậm chí không vì chính bản thân hắn ta. Hắn ta tham chiến chỉ để giữ cho mình tiếp tục có được chút khoái cảm.

"Chúa tể Tử thần đang đốt cháy đường đi trong warp," Eidolon nói. "Ông ta đã được lệnh tham gia cùng chúng ta. Ngươi có biết điều này không?"

Cario dán đôi mắt xanh của mình vào vị thủ lĩnh trên danh nghĩa của mình. "Điều đó không thay đổi gì cả."

Eidolon mỉm cười. "Nó thay đổi mọi thứ." Hắn quay sang Konenos. "Và ngươi sẽ đồng ý với điều này, ta nói không sai chứ?"

"Luôn luôn."

"Ừ, luôn luôn."

Eidolon ngồi lại trên ngai vàng, mắt dán chặt vào Cario. "Ta cần thứ gì đó để khuấy động lại máu của mình. Có lẽ ngươi chính là thứ đó."

Vị prefector quay đi, không quan tâm. "Bất cứ điều gì ngài cần," hắn nói, giọng trầm xuống. "Chỉ cần đưa tôi đến đủ gần thôi. Tôi không đòi hỏi gì thêm nữa."

******

Việc tập hợp toàn bộ hạm đội là sự kiện nhạy cảm.

Trong phần lớn thời gian của chiến dịch kéo dài nhiều năm sau Prospero, Các White Scar đã bị phân tán. Chondax là một sai lầm - một trường hợp hiếm hoi khi toàn bộ Quân đoàn hoạt động như một. Khi lực lượng của Warmaster đã giành được lợi thế, Quân đoàn V đã quay trở lại hình thức của họ - tách nhỏ ra, thành lập các tiểu đoàn tự trị, sử dụng tốc độ và tàu không gian của mình để đi trước sự hủy diệt một bước.

Giờ đây, những mệnh lệnh mới đã được đưa ra - các con tàu đang rút lui, từng hải đoàn này tới hải đoàn khác, chiến đấu vượt qua vùng biển aether hỗn loạn để tham gia cùng nhóm chỉ huy trong Hệ sao Aerelion. Những chiếc đã tới nơi giờ đây đang treo trên quỹ đạo cao phía trên Aerelion III, một hành tinh khí màu chàm khổng lồ kèm theo những cơn bão điện dữ dội.

Chiến tranh quy mô lớn trong vũ trụ luôn rất khó để theo đuổi một cách chắc chắn. Trong trường hợp không có bất kỳ hệ thống phát hiện đáng tin cậy nào hoạt động trên quy mô siêu hệ sao, các chỉ huy hạm đội phải đánh giá vị trí của kẻ thù thông qua âm thanh khi cõi warp bị đánh thức , hoạt động gián điệp không chắc chắn, đọc các thông điệp tâm linh hoặc một sự may mắn mù quáng. Các cuộc chiến tranh thiên hà không nhằm mục đích chinh phục các vùng lãnh thổ tiếp giáp; đó là những trận chiến vì hàng ngàn điểm sáng giữa bóng tối vô tận - những thế giới pháo đài có thể bị tấn công từ mọi hướng vào bất kỳ lúc nào. Sự tồn tại của cái gọi là "trận tuyến" và "đầu nhô ra của pháo đài", mặc dù được các chiến lược gia nhắc đến rộng rãi, nhưng theo ý nghĩa chặt chẽ nhất là không chính xác, vì sự mở rộng khoảng không vật lý chỉ được ánh xạ một cách thất thường tới các dòng chảy cơ bản đang chi phối cõi phi vật chất. Trước khi Horus bắt đầu cuộc chạy đua đến Thế giới ngai vàng, không có cuộc tấn công nào như vậy, kể cả ở Ullanor, thực sự xứng đáng được mô tả như một mặt trận duy nhất. Chỉ có đà tiến quân của Warmaster thông qua quy mô và sự táo bạo tuyệt đối của nó, mới mang lại khối lượng hủy diệt cần thiết để tạo thành một con đường mạch lạc của các thế giới bị tàn phá, và thậm chí khi đó, khoảng cách vẫn lớn hơn nhiều so với các khu vực không gian được kiểm soát và đã được hiểu rõ.

Tuy nhiên, việc đặt tất cả khí tài chủ lực của quân đoàn vào cùng một nơi là một rủi ro, đặc biệt khi kẻ thù đang đông hơn các White Scars nhiều lần. Đại Hãn đã cố tình tránh giao chiến quy mô lớn trong suốt những năm tháng mà chiến tranh được mở rộng, biết rằng điều này sẽ tự kết liễu mình. Chỉ khi vòng vây của kẻ thù khép chặt và chính sách tấn công có chủ đích trở nên kém hiệu quả thì chiến lược mới được thay đổi.

Quá trình này đầy nguy hiểm từ đầu đến cuối. Các thông điệp thiên văn có thể bị chặn, mã hóa được giải mã, liên lạc vật lý bị tấn công. Sẽ an toàn hơn nếu nán lại Aerelion chỉ trong vài ngày, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn thế để tập hợp các tàu chiến của quân đoàn đang bị xé lẻ, trong thời gian đó vị trí của chúng luôn có khả năng bị phát hiện.

Một chính sách cung cấp thông tin sai lệch đã được kích hoạt cùng với nỗ lực liên lạc thực sự, điều này trở nên dễ dàng hơn do những kẻ không phải là người Chogoris gặp khó khăn trong việc hiểu ngôn ngữ Khorchin. Những cuộc hội quân giả đã được gieo vào những thông điệp của các nhà thiên văn, những cái tên không chính xác trộn lẫn với những hướng dẫn đúng đắn. Các đội cảm tử đã được gửi đến những địa điểm xa xôi để tạo niềm tin về những cuộc hội quân giả, mỗi hành trình bay đều được thiết kế cẩn thận để giống với thực tế.

Bây giờ, tất cả những gì có thể làm được đều đã được thực hiện. Ordu đang tập trung lại, chuẩn bị cho một nhiệm vụ dẫn đến việc thực hiện những lời thề này, hoặc đem tới cái chết của họ vì nỗ lực này.

Mọi khinh hạm nhỏ còn sử dụng được đều đã được đặt trong phạm vi giếng trọng lực của Aerelion, và một tàu canh gác luôn tuần tra nơi xa xa trong phạm vi hệ sao. Tất cả các lối tiếp cận điểm Mandeville đều đã được khai thác nghiêm ngặt, chỉ chừa lại một con đường rõ ràng để cho phép các tàu có chuỗi mật mã cần thiết có thể ra vào.

Từ một phòng quan sát riêng trên đỉnh tháp chỉ huy của Swordstorm, người thiết kế cái sách lược này đang quan sát hạm đội của mình đang tiến vào một cách mạch lạc. Ông ta nhìn những đường nét bóng bẩy của Qo-Fian lướt qua cái bóng to lớn của Lance of Heaven, còn Tchin-Zar ở cách xa chỉ mới phá vỡ tấm màn che hai giờ trước đó. Mỗi thiết giáp hạm đều bị thiệt hại nặng nề. Những chiếc gần đây đã thực hiện giai đoạn dịch chuyển từ Kalium là những chiếc trong tình trạng tồi tệ nhất, và hiện được bao quanh bởi những lớp vỏ nặng nề của giàn giáo hư không, trên đó có rất nhiều đội sửa chữa của quân đoàn và các đội giám sát của Mechanicum.

Không có bóng đèn lumen nào được thắp sáng trong phòng của Đại Hãn. Hai ngọn nến đang cháy, mỗi ngọn đều có mùi dầu từ Chogoris - một ngọn là iryal, xức cho những người sắp ra trận, ngọn còn lại là gagaan, bôi lên trán những người đã chết. Giữa những ngọn nến là hai mảnh mũ đầu rồng của Qin Xa, máu của hắn vẫn còn vương trên những đường nét cong cong bên trong.

Khi chiếc mũ đó được đưa tới trước mặt vị Primarch, ông đã không nói gì cả. Ông đã ngồi trên ngai chỉ huy của chiếc Swordstorm, các mảnh vỡ được ôm trong lòng, đôi mắt đen của ông tập trung vào kim loại, như thể bằng cách nhìn sâu vào chúng, bằng cách nào đó, ông có thể đảo ngược số mệnh của chủ nhân nó.

Không ai dám quấy rầy ông, và thủy thủ đoàn trên chiếc soái hạm đã giữ im lặng, nín thở chờ đợi.

Cuối cùng, vị Primarch đã nhấc chiếc mũ trụ bị hỏng của mình lên và đưa ra mệnh lệnh mà ông đã trì hoãn quá lâu.

"Không chờ thêm nữa. Ra lệnh tập hợp."

Và họ đã làm như vậy trên Aerelion. Vị chúa tể của Đại Quân đã lui về phòng riêng của mình, và không ai dám mạo phạm không gian thiền định thiêng liêng của ông ta.

Đó cũng chính là không gian nơi ông đã tiếp đón Cha của mình vào lần cuối cùng hai người ở riêng với nhau. Hồi đó, cả hai đều đứng trước những khung cửa sổ pha lê vĩ đại, ngắm nhìn đường cong trong màn đêm của Terra từ từ lăn xuống bên dưới họ. Họ đã trao đổi vài lời trước khi chia tay, vì giữa họ khó có thể nói được lời nào. Họ đã lảng tránh vấn đề gây chia rẽ họ - Chân Lý Hoàng gia - vì cả hai đều không muốn chia tay với những ký ức tồi tệ.

Và vì vậy, ký ức lâu dài nhất của Đại Hãn về người Cha mang cùng một mã gien của mình - sâu sắc hơn những màn phô diễn sức mạnh vĩ đại ở Ullanor, lâu dài hơn cả lần đầu tiên vinh quang buông xuống vùng thảo nguyên Chogoris - là về một sự vụng về rất con người.

Ông đã cố gắng nói về sự uy nghiêm của Swordstorm, để làm nổi bật những gì các nghệ nhân của ông đã tạo ra một con tàu bậc nhất bằng những gì họ được giao. "Không có con tàu nào nhanh hơn," ông đã nói vậy. "Không có gì phục vụ Người tốt hơn. Chúng con đã dồn cả tâm huyết vào việc này và khiến nó trở nên hoàn hảo."

Cha của ông đã hiểu điều đó. Ngài đã đánh giá cao sự khéo léo của những thay đổi này. Hơn bất kỳ ai khác, Hoàng Đế hiểu rõ công nghệ cổ xưa nằm ở trong cốt lõi của các tàu chiến của Imperium, vì thiên tài của Ngài nằm đằng sau những khuôn mẫu cổ xưa, cũng như nó nằm đằng sau tất cả những thứ khác có ý nghĩa quan trọng trong đế chế thiên hà đang mở rộng.

Tuy nhiên, Ngài đã không khen ngợi con trai Ngài vì công lao này, vì đó chưa bao giờ là cách của Ngài. Khuôn mặt kiêu hãnh của Ngài khó có thể nhìn thấy rõ ràng, khó tả và nghiêm khắc đến thế, chưa bao giờ rời bỏ sự quan tâm của mình đến những ngôi sao bên ngoài tấm kính của chiếc chiến hạm.

"Và ngay cả những điều này," Hoàng đế đã nói, "sẽ chỉ là thoáng qua."

Điều đó có nghĩa là gì? Hỏi cũng chẳng ích gì, vì Chủ Nhân Của Nhân Loại chưa bao giờ giải thích. Vào thời điểm đó, Đại Hãn đã coi nhận xét này là ám chỉ đến tốc độ của Swordstorm, nhưng sau đó Hoàng Đế không còn có thể duy trì ảo ảnh nữa. Mọi thứ trong thái độ của người Cha của ông đều gợi lên sự thiếu kiên nhẫn - mong muốn chuyển từ những gì đã làm sang những gì có thể làm được. Hoàng đế đang nói về một thứ gì đó khác, một điều gì đó sẽ xảy ra sau những gì Ngài đang xây dựng giữa đống đổ nát trong quá khứ của Terra, một điều gì đó vẫn chưa được tiết lộ.

Giờ đây, khi tất cả đã bị thiêu rụi, Đại Hãn ngày càng nhớ lại khoảnh khắc đó. Có những đêm điều đó mang lại cho ông hy vọng, vì luôn có khả năng rằng Hoàng đế bằng cách nào đó đã thấy trước sự rạn nứt lớn này, và nó ăn khớp với những kế hoạch của Ngài theo một cách nào đó - và điều đó không phải là hoàn toàn không thể xảy ra, vì thiên tài của Ngài ngay từ đầu đã không ai sánh kịp, điều đó ai cũng công nhận ngay cả bởi những người đã chiến đấu một cách vô ích chống lại sự quật khởi của Ngài.

Nhưng Đại Hãn không thể duy trì niềm hy vọng đó lâu dài. Với mỗi thất bại, mỗi cơn sóng thần của một thế giới bị tàn phá khác, rõ ràng là những kế hoạch vĩ đại đã bị trật bánh, và Horus đã hành động vì những lý do hoàn toàn là của riêng mình. Trong suốt nhiều thế kỷ lập kế hoạch, tầm nhìn của Hoàng đế đã tỏ ra sai lầm, quá sơ hở để bị tấn công và có khả năng bị hủy diệt.

"Ngươi đang có ý định gì vậy?"

Đại Hãn tự hỏi chính mình, quan sát những cái bóng của hạm đội chiến tranh khổng lồ của mình đang được tập hợp.

"Ngươi chưa bao giờ là một kẻ ngốc. Ngươi biết những rủi ro khi giao việc điều hành chiến tranh cho các con trai của ngươi. Chắc chắn phải có cái gì đó khác."

Có lẽ Magnus đã biết. Có lẽ những người thân cận nhất với Hoàng đế trong vai trò cố vấn - Dorn, Guilliman, Fulgrim - cũng đã làm như vậy. Đại Hãn chưa bao giờ gần gũi ai. Ông và Cha của ông khác nhau về mọi mặt, là những người phục vụ theo những tín ngưỡng khác nhau, với nhiều thiện cảm bẩm sinh như những người sống du mục luôn dành cho những người sống định cư. Nếu có lý do cho những quyết định của Hoàng đế sau cuộc diễu binh Khải Hoàn thì các White Scar đã không được kể về điều đó. Họ bị gạt qua bên lề giống như mọi khi, để đưa cuộc chiến ra phần rìa bên ngoài của đế chế, bị lãng quên cho đến khi người ta cần đến họ một lần nữa, bị sợ hãi, bị coi thường, bị ghẻ lạnh như những chiến binh berserker của Russ, nhưng không thể đoán trước được.

"Vì vậy, ta chiến đấu vì người Cha mà ta chưa bao giờ yêu quý, chống lại người anh em mà ta đã từng yêu quý. Ta bảo vệ một đế chế không bao giờ cần đến ta, chống lại một đội quân có thể hạ gục ta trong tích tắc."

Thế nhưng lời thề đã được thực hiện. Lời thề không thể bị phá vỡ. Nhìn thấy sự sa ngã của Mortarion là đủ rồi, cũng như cảnh tượng về sự đổ nát ở Prospero. Horus đã đổi tên bạo chúa này lấy bạo chúa khác, những kẻ cuối cùng sẽ nuốt chửng hắn. Nếu việc giả vờ như cõi warp chưa từng tồn tại là một sai lầm, thì việc tin vào lời nói của những kẻ sống trong đó còn sai lầm hơn nữa.

Các ranh giới đã được vẽ ra. Tất cả những gì còn lại là thử thách của mỗi bên.

Jaghatai quay lưng lại với khung cửa sổ, quay lại căn phòng thắp nến. Cái bóng người dưới mái vòm bên ngoài bàn thờ tưởng niệm Qin Xa là hình dáng của Jubal Khan. Hắn ta không hề cử động, chờ lệnh để được lại gần, cho đến lúc đó hắn vẫn đứng im như tượng đá.

"Đến đây," Khả Hãn ra lệnh, đi ngang qua bàn thờ và đi xuống một cầu thang ngắn. Jubal bước vào bên cạnh ông, và họ cùng nhau bước vào một căn phòng khác bên dưới tầng quan sát. Ở đó, những bức tường sa thạch cắt thô được treo những cuộn thư pháp. Ngọn lửa bùng cháy trong những hố tròn xếp thành hàng, giống như chúng đã từng xảy ra ở các vương quốc Talskar cũ. Tia sét của Quân đoàn đã được dát vàng trên bức tường phía xa, và kim loại lấp lánh từ ngọn lửa nhảy múa. Da thú được căng trên giá gỗ, được cạo sạch sẽ, căng như sợi gân.

"Ngươi có tận mắt thấy anh ta ngã xuống không?" Đại Hãn hỏi, với lấy một cốc rượu halaak - loại sữa lactose lên men mà chỉ thể trạng của người Chogoris mới hấp thụ được mà không gặp khó khăn gì.

"Không, thưa Khả Hãn. Chúng tôi đã bị chia cắt bởi trận chiến."

"Anh ta được thầy phù thủy đưa về tàu."

"Đúng vậy."

Đại Hãn nhấp một ngụm dài, cảm nhận vị chát. "Họ nói với ta rằng Cổng Kalium đã được gài mìn."

"Các máy quét augur của hạm đội đã phát hiện ra chúng khi chúng tôi đến gần," Jubal nói, đứng nghiêm trước mặt vị thủ lĩnh của mình, hai tay chống hai bên. Hai người trông thật giống nhau - mũi khoằm, mái tóc dài màu đen bóng như dầu, làn da sẫm màu. "Chúng ta không thể sử dụng cánh cổng đó được."

"Vậy nên ngươi đã hủy bỏ cuộc tấn công."

"Con số thương vong quá lớn. Nếu Cánh Cổng còn nguyên vẹn thì..."

"Lẽ ra ngươi phải tiếp tục chiến đấu với hy vọng lật ngược tình thế. Và vẫn thua." Đại Hãn nghiên cứu tất cả các báo cáo về chiến trường và đã đánh giá mọi chiến thuật mà mỗi phân đội sử dụng. "Đúng như ngươi đã nói - con số thương vong quá lớn. Thật tốt khi ngươi đã rút lui, vì kẻ thù càng ngày càng hiểu rõ chúng ta hơn."

Ông nhìn chằm chằm vào đáy cốc của mình. Chất lỏng đục ngầu nhìn lại ông.

"Khả Hãn, ngài có tức giận không?" Jubal thận trọng hỏi.

"Tức giận?"

"Đây là một thất bại nữa. Đội Keshiga..." Jubal bỗng im bặt lời.

Đại Hãn cảm thấy đau đớn và dừng lại trước khi trả lời. "Qin Xa mang theo cả ngàn linh hồn. Anh ta còn quý trọng bọn họ hơn cả bản thân mình. Đó là tất cả những gì chúng ta có thể hy vọng, phải không?" Ông ngước nhìn thẳng vào Jubal. "Chúng ta có thể bỏ trốn, chui rúc vào nhau, hy vọng tránh được nguy hiểm về số lượng, và có lẽ chiến tranh sẽ bỏ qua chúng ta. Hoặc chúng ta có thể tấn công kẻ thù tại nơi hắn di chuyển, tin tưởng vào số phận sẽ bảo vệ linh hồn của chúng ta."

Môi ông mím lại, gần như mỉm cười, mặc dù ông không hoàn toàn che giấu sự tổn thương. "Gió thổi hướng đông, gió thổi hướng tây. Vận mệnh của chúng ta sẽ thay đổi."

Ông bước tới hai chiếc ghế đẩu, được đóng theo phong cách của các vị lãnh chúa Altak - thấp sát sàn đá, những thanh gỗ dài đan chéo nhau, được phủ da thuộc đã qua xử lý. Mỗi chiếc đều lớn hơn nhiều so với những ngai vàng của lãnh chúa phàm trần, được chế tạo phù hợp cho các Legiones Astartes. Đại Hãn chỉ về phía một cái ghế và ngồi xuống cái kia. Đôi chân dài của ông duỗi thẳng được bao phủ với chiếc áo kaftan màu đỏ thẫm đang mềm mại phủ lên trên lớp da thuộc.

Jubal đã làm theo lời yêu cầu, mặc dù không thấy thoải mái chút nào. Giống như hầu hết các ordu, hắn thích đứng hoặc ngồi trên yên ngựa hơn.

"Ta cần một Keshiga mới," Đại Hãn nói.

"Namahi là một lựa chọn tốt."

"Ta vẫn chưa nói chuyện với hắn ta. Ta muốn nói chuyện với ngươi."

Jubal thậm chí còn trông khó chịu hơn. "Khả Hãn, ngài cho tôi quá nhiều vinh dự."

"Quá nhiều vinh dự à?"

"Nhiều hơn những gì tôi xứng đáng được nhận." Jubal ngước lên nhìn ông. "Thủ lĩnh của đội Keshig là cánh tay phải của ngài. Anh ta là thanh kiếm của ngài. Anh ta phải biết rõ tâm trí của ngài hơn ai hết. Tôi đã không có mặt ở Chondax, cũng không phải trên Prospero. Có những người khác xứng đáng hơn."

"Hasik đã chết rồi. Jemulan đã chết rồi. Danh sách này ngắn hơn ngươi nghĩ."

"Còn Tachseer thì sao?"

"Cậu ta thì sao?"

"Có rất nhiều người trong hội anh em mong muốn cậu ta ngồi vào vị trí đó."

"Các chiến binh của ta mong muốn rất nhiều thứ. Không có nghĩa là ta phải đáp đáp ứng hết cho họ." Đại Hãn nhấp thêm một ngụm nữa. "Shiban là một nhà thơ, Yesugei nói với ta như thế. Bây giờ cậu ta không viết, không ca hát, không mỉm cười".

Ông lắc lắc chiếc cốc rượu trước mặt, ngắm nhìn ánh sáng phản chiếu trên vành cốc. "Ta phải bảo vệ nhiều hơn cho sức mạnh chiến đấu của ordu, Jubal à. Có những người dưới sự chỉ huy của ta chiến đấu với ánh mặt trời của vùng thảo nguyên trong mắt họ. Có những người phản ánh lại bóng tối của kẻ thù, vì nó đã ăn sâu vào máu họ. Cả hai đều sẽ chém giết theo lệnh của ta, nhưng ta không thấy vui và không bao giờ thấy được niềm vui trong việc giết người không mang tính nghệ thuật. Ngươi có hiểu những gì ta đang nói không?

"Tôi nghĩ cậu ta luôn thấy khó chịu khi bị mọi người gọi là người phục hồi."

"Và điều đó đang làm phiền lòng ngươi."

"Không thành vấn đề. Miễn là ngài đã biết."

"Hãy cứ để họ thì thầm." Đại Hãn đặt chiếc cốc xuống. "Vậy là chúng ta đã đồng ý rồi à? Ngươi sẽ không từ chối ta ngay lập tức. Ta trao cho ngươi vinh dự này và ngươi sẽ chấp nhận nó một cách miễn cưỡng, đôi chân của ngươi kéo lê về phía ta như một đứa trẻ bị đòn roi."

Jubal cười lớn, bất chấp chính mình. "Ngài từ chối lời khuyên của tôi, vậy còn nói gì nữa? Lưỡi đao của tôi là của ngài, thưa Khả Hãn, như xưa nay vẫn vậy. Nhưng hãy cho tôi nói ra một điều - tôi sẽ không lấy danh hiệu đó. Qin Xa là Thủ Lĩnh Keshig duy nhất mà ngài biết. Tôi sẽ không sống dưới cái bóng của anh ta."

Đại Hãn nghiêng đầu. "Cứ như vậy đi. Ngươi là thợ săn, kẻ giết mãnh thú. Vì vậy ta đặt tên cho ngươi là Ahn-ezen, Bậc thầy săn đuổi. Ngươi nghe thấy thế nào?"

Jubal đứng dậy và cúi thấp đầu. "Khả Hãn, nó rất hợp với tôi."

Đại Hãn lần lượt đứng dậy và rút thanh tulwar của mình. Ông giơ nó ra trước mặt, để cái bóng cong bao phủ khuôn mặt rực lửa của Jubal. "Ta sẽ cho ngươi danh xưng này. Không còn là Chúa tể Tia chớp mùa hè nữa, mà là thợ săn của ta. Người kỵ sĩ của ta, người mang đến chiến lợi phẩm cho ta. Ngươi sẽ mang lại danh dự cho Đại Quân, ngay cả khi bóng tối buông xuống."

"Tôi chắc chắn về điều đó."

Đại Hãn đặt lưỡi kiếm vào má Jubal, giữ thăng bằng nó một cách hoàn hảo, đặt nó lên mép vết sẹo đang nhô lên. "Hãy dọn sạch các hư ảo, con đường phía trước sẽ rất tối tăm." Sau đó, ông rút nó ra, đốt thanh thép trước ánh lửa trước khi đặt nó trở lại bao kiếm màu ngà. "Chúng ta sắp hết chỗ để đi rồi, Ahn-ezen."

"Tất cả đều phải thay đổi."

"Ừ, phải vậy. Những cơn bão bao quanh chúng ta, chúng ta không thể tiến hành những cuộc đột kích này nữa. Ta đang tập hợp ordu lại với nhau, ngay cả những người đã từng vi phạm luật Altak. Chúng ta sẽ đoàn kết và cùng ứng phó điều này."

"Vậy ngài có thể nói cho tôi biết được không?" Jubal hỏi. "Mục đích của ngài là gì?"

"Chưa. Ta đang chờ tin tức từ cố vấn của mình," Đại Hãn nói với vẻ mặt nhăn nhó. "Bây giờ ta cảm nhận được ông ta, ông ta đang ở rất gần. Thực ra, chính vì ông ta mà ta đã đẩy các con trai của mình vào vòng nguy hiểm. Nếu ông ta mang đến tin tức mà chúng ta hy vọng, thì có thể vẫn còn đường đến bên Cha ta và đến các bức tường thành của Terra."

"Và nếu không thì sao?

"Nếu không, thì chúng ta không thể rời khỏi khoảng không," Đại Hãn ảm đạm nói. "Chúng ta sẽ chết ở đây, nhưng chúng ta sẽ biến nó thành một cái chết như những bài hát được cất lên."

Ông với lấy chiếc cốc của mình và uống cạn phần còn lại. "Nhưng chẳng bao lâu nữa, thiên hà sẽ được biết, bằng cách này hay cách khác, sự thách thức đó vẫn tồn tại trong ngôi nhà quanh co đầy sự dối trá này."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro