Chương 12 - Đại Mẫu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Esha đang đi dọc theo hành lang dài chạy dọc bên trái con tàu thì Abhani đi cùng cô. Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy con gái nhưng không lộ cảm xúc ra ngoài, vẫn giữ thái độ bình tĩnh của một sĩ quan cấp cao. "Legio trên hết" là phương châm của họ. Esha là chỉ huy của Abhani và sau đó mới là mẹ của con bé.


"Tại sao bà lại muốn gặp chúng ta nhỉ?" Cô con gái hỏi. Cô ta vẫn còn khá non nớt và vẫn giữ được sự hồn nhiên trẻ trung của mình. Abhani khiến Esha nhớ lại tuổi trẻ của mình. "Chỉ gặp mỗi mẹ và con? Thật là bất thường. Có điều gì như thế này đã từng xảy ra với mẹ hay chưa?"


"Chuyện đó đã xảy ra," Esha nói. "Và phải rồi, điều này thật bất thường."


"Mẹ nghĩ bà muốn gì?" Abhani không bỏ cuộc. Cô ấy cau mày. "Chúng ta có làm gì sai không?"


"Đừng cố đoán mò, con gái à. Đại Mẫu làm mọi chuyện theo ý muốn của chính bà. Con cần học cách kiềm chế. Một thợ săn giỏi nhận thức được tình hình hiện tại và sử dụng nó để làm lợi thế cho mình mà không lãng phí thời gian vào việc suy đoán và hối hận."


Abhani im lặng. Esha cảm thấy nhói lên tội lỗi. Không phải cô cũng đã có những cảm xúc như vậy nửa giờ trước sao? Những ngày đầu tiên với Abhani dường như là khoảng thời gian tuyệt vời nhưng chúng đã qua lâu rồi. Sự chênh lệch tuổi tác giữa họ nhỏ hơn nhiều so với giữa hai chị em và con gái được sinh ra từ tử cung nhân tạo của Legio. 


Esha được sinh ra khi mẹ cô đã hơn trăm tuổi. Sự ra đời tự nhiên của Abhani không làm cho tình hình trở nên dễ dàng hơn mà chỉ làm nó phức tạp hơn. Esha thắc mắc tại sao con người lại sinh sản tự nhiên trong thời gian dài như vậy và tại sao một số người vẫn tiếp tục làm như vậy cho đến ngày nay. Tất nhiên, sinh học có ý nghĩa, nhưng các mối quan hệ rất phức tạp.


Trong sự im lặng khó xử, họ đi bộ thêm mười lăm phút dọc theo hành lang dài, rồi bay qua đường hầm tốc hành cho đến khi đến đầu bên kia của Tantamon và lối vào tàu đổ bộ của Maniple đầu tiên.


Những gì họ nhìn thấy khiến Esha vô cùng bối rối. Đường hầm phía sau cổng cao chứa đầy danh sách lời thề và nến làm từ sáp thơm. Các bức tường được bao phủ bởi những công thức toán học được in công phu gồm những thuật toán thiêng liêng còn dang dở. Cô nhận ra tất cả chúng, mặc dù cô không biết những bí mật cao nhất của phần quan trọng nhất của giáo phái, điều này đưa các Tech-priest của bất kỳ thế giới lò rèn nào đến gần nhất có thể với Phương trình gốc, với sự trợ giúp của Omnissiah sẽ đưa Machina-Cosmos trở về với cuộc sống.


Có một sự im lặng tôn kính trong nhà chứa máy bay. Warlord của Đại Mẫu tên là Luxor Invictoria được bố trí trong ánh hào quang rực rỡ ở phía xa của tàu đổ bộ. Có những cửa sập giống hệt nhau ở mũi và đuôi tàu vũ trụ, giúp tăng tốc độ hạ cánh trong điều kiện chiến đấu; nhưng những cánh cổng đó đã hoàn toàn bị ẩn dưới một ngọn cờ làm từ một mảnh vải duy nhất cao hơn năm mươi mét. Ở hai bên bờ vai rộng có đầu súng thần công của Luxor Invictoria có thể nhìn thấy các cạnh của biểu tượng hegemaarkhus: biểu tượng của Tigris dưới dạng một khu phức hợp rèn hình chóp cao, đóng khung ngọn lửa tri thức thiêng liêng trên nền bánh răng.


Một triệu ngọn nến làm từ dầu thải đã biến lối đi trung tâm thành một dòng sông ánh sáng. Các Myrmidons của First Maniple, tất cả đều là các Warlord đang đứng canh gác cho vị thủ lĩnh của họ, đối mặt với cánh cửa mà Esha và Abhani đã bước vào. Tất cả các phương tiện đều nổ máy, vũ khí sát thương của họ đều nhắm vào những người phụ nữ đang bước vào.


Tàu vận tải đổ bộ nay đã biến thành một nhà nguyện. Điều đó thật kỳ lạ, kể cả đối với Đại Mẫu. Thông thường, các Magi chỉ thể hiện lòng sùng đạo của mình trong ngôi đền và cố gắng không làm lộn xộn bất cứ thứ gì trên các tàu đổ bộ. Sự im lặng dường như còn đáng ngại hơn. Không có Tech-priest hay servitor nào làm việc xung quanh, không có bài thánh ca hay lời tụng kinh nào về các phương trình thiêng liêng.


Abhani sững người, miệng hơi hé mở. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Cô ấy hỏi.


"Không có gì mà chúng ta nên bận tâm." Nhưng việc thể hiện lòng sùng đạo công khai ở đây như vậy đã khiến bản thân Esha vô cùng bối rối.


Một Premidius, một Tech-priest cấp cao còn được gọi là deimechanic tiến lại gần và ra hiệu cho họ đến chân cầu thang xoắn ốc bằng đồng và mã não được xây quanh chân trái của Luxor Invictoria. Ông ta chỉ lên trên, cúi chào và bước đi.


"Theo mẹ nào, con gái," Esha nói.


Các bước xoắn và quấn quanh chân, đưa chúng đến gần hơn với các cơ chế chuyển động thiêng liêng. Esha nghi ngờ rằng cầu thang được thiết kế để gợi lên cảm giác khiêm nhường và thiết kế này đã thành công. Bên cạnh những pít-tông khổng lồ dưới đầu gối của Titan, cô cảm thấy mình thật nhỏ bé. Rẽ một lần nữa, họ tiến tới phía trước, và đầu của cỗ Titan như một tảng đá đè lên những người phụ nữ, che phủ họ bằng cái bóng của nó.


Các bậc thang dẫn họ tới những bảng điều khiển có đường cong phức tạp, cho phép họ đi qua hông của Titan và thân của những con quay hồi chuyển khổng lồ. Sau đó, cầu thang lại từ bên ngoài đi lên, dẫn tới một gờ đá ở phía sau. Lối vào cỗ Warlord nằm phía trên thắt lưng, thấp hơn về mặt giải phẫu so với lối vào của Reaver, nơi cửa sập được cắt giữa hai vai. Leo lên mỏm đá, họ thấy mình ngang tầm với những khẩu pháo khổng lồ của cỗ máy thần thánh. Đại Mẫu tin tưởng vào lợi thế của những đòn tấn công chính xác vào kẻ thù từ khoảng cách xa nên Luxor Invictoria được trang bị đôi súng Vulcan.


Cánh cửa không mở ra cho họ. Hệ thống nhận dạng, một thiết bị tráng lệ được phủ sơn đen trắng nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt đánh giá. Họ đã dừng bước.


"Giờ sao đây mẹ? "Abhani hỏi.


"Chúng ta sẽ đợi ở đây, nếu đó là điều Đại Mẫu muốn, con gái ạ."


Abhani thở dài và quay người tựa vào lan can ban công, nơi cô ấy có thể nhìn vào lá cờ có biểu tượng của thế giới rèn của họ. Các tháp phòng thủ được kích hoạt của Titan theo dõi mọi hành động của cô ấy. Trong sự im lặng, người ta có thể nghe thấy tiếng vo ve đang phá vỡ sự yên tĩnh của các động cơ lắp đặt nơi đây.


Esha vẫn đứng đối mặt với biểu tượng trang trí trên cánh cửa. Hơi ấm của lò phản ứng tỏa ra từ bên trong. Tiếng những chiếc bu lông nặng nề được tháo ra từng chiếc một khiến Abhani quay lại với mẹ mình, còn Esha thì căng thẳng đứng dậy. Cánh cửa mở ra, xẻ đôi hộp sọ và bánh răng thiêng liêng.


Trong bóng tối của lối vào, đôi mắt xanh của Vox Omni Machina lóe lên.


"Xin chào Princeps Majoris Esha Ani Mohana và Princeps Abhani Lus Mohana. Đại Mẫu đang chờ đợi các cô." Ông ta bước sang một bên.


Abhani lao về phía trước nhưng bàn tay của Esha đã ngăn cô ấy lại.


"Ý nghĩa của tất cả những điều này là gì, thưa đức ngài của máy móc?" Esha hỏi. "Tại sao tàu đổ bộ lại biến thành một ngôi đền?"


" Giây phút long trọng đã đến, hỡi các con gái của chiến tranh," Tiếng nói của Vox Omni Machina vang lên.


"Ý ông là gì?" Cô ngạc nhiên.


"Ta biết rõ về cô, princeps majoris. Cô sở hữu trí tuệ nhạy bén cần thiết để suy luận tình hình hiện tại từ những hàm ý trực quan trước mắt mình. Ta không thích hợp để nói ra điều đó. Đại Mẫu sẽ thảo luận vấn đề này với cô nếu đó là ý muốn của bà ấy."


Esha thở dài thất vọng và bước vào Luxor Invictoria. Một cầu thang xoắn ốc dẫn họ lên phía bên phải của con Titan khổng lồ, đi qua những ngăn mở chật chội chứa các khoang máy chủ và giá đựng thiết bị cần thiết để bảo trì cỗ máy. Lò phản ứng được đặt trong một xi lanh kín kéo dài ở giữa thân máy. Công suất đầu ra của nó vượt xa so với Domine Ex Venari, và ngay cả khi chạy không tải, nó vẫn phóng điện vào không khí và khiến kim loại rung chuyển.


Trong tâm nhĩ của phần thân trên, phía sau đầu, hai neokora (vỏ não) mới hoạt động dưới sự giám sát của lớp vỏ ngoài. Chúng làm công việc của mình trong sự im lặng đầy tôn kính. Toàn bộ bức tường phía sau được chiếm giữ bởi một bàn thờ với nhiều phương trình được viết trên giấy, tàn tích của những ngọn nến và lễ vật dưới dạng các bộ phận nhỏ và đồ trang sức linh thiêng. Các Tech-priest không hề để ý đến những người phụ nữ vừa bước vào, nhưng kính cẩn quay đi khi cánh cửa mở ra để họ không xúc phạm Đại Mẫu chỉ bằng cái chạm mắt.



Hồ chứa của Đại Mẫu ngay lập tức hiện ra trong tầm mắt, vì nó chiếm phần lớn diện tích buồng lái nơi thực hiện quyền chỉ huy. Loại Titan càng cao quý thì buồng lái của nó càng thiêng liêng và bản thân Luxor Invictoria cũng rất thiêng liêng. Abhani thở hổn hển một chút. Cả hai mẹ con đều cảm thấy dựng tóc gáy khi họ vừa bước vào chốn thiêng liêng này.


Buồng lái chìm trong bóng tối. Các đèn báo trạng thái của cỗ Titan đang ngủ nhấp nháy màu đỏ, hổ phách, xanh lam và xanh lục trên kính bọc thép của bể chứa. Nước ối lấp đầy thùng chứa một cái bóng màu xanh dương. Những đường tối hơn chạy qua nó có thể là ống dẫn thức ăn, cầu nối thần kinh, hoặc có lẽ là tứ chi của chính Đại Mẫu.


Mẹ của Esha sống bên trong một cái nhà tù làm từ kính bọc thép và chất lỏng hỗ trợ.


Đèn Lumen bùng lên trong buồng lái và ở đáy bể. Bóng xanh trở thành trắng xóa. Một hình dạng con người di chuyển chậm rãi bên trong khối chất lỏng. Bộ phát vox được bật kêu lách tách,


"Esha Ani. Abhani Lus," Đại Mẫu lên tiếng, giọng bà vang khắp phòng. "Chào mừng con gái và cháu gái của ta. Hãy mau bước vào thánh đường chỉ huy." 


Cả hai Princeps bước vào trong phần đầu của Luxor Invictoria, và cánh cửa đóng lại sau lưng họ. Bể chứa hầu như chiếm hết chỗ trống trong buồng lái, hai người phụ nữ buộc phải đứng dựa lưng vào tường, kính bể chứa lập lòe áp ngay trước mặt họ.


"Chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi nhỉ, con gái," Mohana Mankata Vi nói.


"Đã lâu lắm rồi," Esha trả lời.


"Và với cháu nữa, cháu gái."


"Cảm ơn Đại Mẫu. "Con...Con... thật vinh dự cho con," Abhani lắp bắp.


"Con cũng đã từng tới đây rồi mà."


Những lời này được gửi đến Abhani, nhưng âm thanh từ loa vox phát ra từ mọi hướng, khiến chúng trở nên vô cảm.


"Con không có nhớ," Abhani nói.


"Lúc đó con vẫn còn là một đứa bé được ẵm bồng trên tay," Đại Mẫu giải thích.


"Mẹ đã đưa con tới đây à?" Abhani quay sang hỏi Esha.


"Ta muốn đích thân được gặp con," Đại Mẫu nói.


"Thật đáng tiếc là con đã không nhớ được một sự kiện vinh dự như vậy, con xin lỗi," Abhani cúi đầu.


"Không phải tất cả các sự kiện trong cuộc đời đều có ý nghĩa liên quan tới danh dự," Đại Mẫu nói. "Lần gặp mặt đầu tiên đó là đặc ân của gia đình, và là niềm vui của ta. Và bây giờ con đã là một phụ nữ trưởng thành và là một Princeps, vì vậy con có thể coi chuyến thăm này là một phần thưởng. Và ta chắc chắn con sẽ luôn ghi nhớ nó."


Bất chấp những cơ chế điện tử kỳ lạ, giọng nói của Mohana Mankata Vi vẫn đầy sự hài hước.


"Con có thể giúp gì cho mẹ đây, thưa Đại Mẫu?" Esha hỏi.


Đầu của Warlord cũng chật như đầu của Reaver của cô. Các moderati của Mohana Mankata Vi phải đi qua một lối đi hẹp để đến nơi làm việc của họ. Phần phía trước của căn phòng hoàn toàn bị chiếm giữ bởi hệ thống hỗ trợ sự sống của Đại Mẫu.


"Con luôn thích nói thẳng vào vấn đề nhỉ, con gái của ta? Tốt thôi. Legio Atarus sẽ sớm thay thế chúng ta và chúng ta sẽ phải chuyển sang hệ sao chính."


"Nhưng... Nhưng đây là trận chiến của chúng ta!" Abhani bối rối kêu lên. "Chúng ta đã giữ vững nơi này được vài tuần rồi. Vinh dự khi đánh chiếm lại Theta-Garmon phải thuộc về chúng ta!"


Thái độ của Abhani chuyển từ nhu mì sang giận dữ trong giây lát. Chính phẩm chất này đã khiến mối quan hệ giữa hai mẹ con trở nên phức tạp. Con bé thừa hưởng tính hung hăng của cha mình. Esha nghiến răng.


"Im lặng," Esha ra lệnh. "Đừng thắc mắc về ý muốn của Đại Mẫu."


"Quyết định đã được đưa ra," Đại Mẫu nói. "Beta-Garmon đang cầu cứu. Thế giới thủ đô đã rơi vào tay của tên Warmaster. Thành phố Nyrcon một lần nữa nằm trong tay hắn ta. Các hành tinh phụ của Beta-Garmon đang gặp nguy hiểm chết người. Chúng ta sẽ chấp nhận yêu cầu cứu viện của Tướng Quân Bollivar của trung đoàn Fasadia và đưa các cỗ máy của chúng ta lên Beta-Garmon III."


"Còn tất cả những gì chúng ta đã làm thì sao? Còn cuộc chiến ở đây thì sao?" Abhani nói. "Các lực lượng trung thành đã đạt tới số lượng tới hạn. Cuộc tấn công sẽ sớm bắt đầu! Chúng ta không thể từ bỏ vinh quang này. Chúng ta đã có quyền khi giành được chiến thắng của mình ở đây."


"Hãy nhớ là con đang nói chuyện với ai!" Esha rít lên.


"Một Princeps phải bày tỏ suy nghĩ của mình," Mohana Mankata Vi nói với con gái mình, "mặc dù không phải với giọng điệu thái quá như vậy," bà nói thêm và quay sang cháu gái mình. "Đây là quyết định của ta. Chúng ta sẽ được thay thế bởi Legio Atarus. Chúng ta không sở hữu đủ vũ khí hạng nặng để tranh giành vùng chiến sự này. Firebrands có nhiều cỗ máy hơn và tỷ lệ đơn vị chiến đấu tiền tuyến lớn hơn. Chiến tranh sẽ giành phần  thắng nhờ việc áp dụng mức độ vũ lực thích hợp. Đây không phải là một cuộc chiến có lợi cho Order của chúng ta. Tài năng của chúng ta đang được cần tới ở nơi khác."


Esha nắm lấy tay Abhani. Cô con gái cố gắng giằng ra nhưng Esha nắm rất chặt.


"Chuyện gì xảy ra thế? Có phải chúng ta đang chạy theo gót chân người khác như chó săn? "Abhani vẫn không bỏ cuộc. "Người ra lệnh cho chúng ta là ai mà chúng ta phải tuân theo? Thưa Đại Mẫu, làm ơn. Chúng ta phải ở lại đây và đảm bảo nhiệm vụ được hoàn thành. Đừng nghe theo bọn họ!"


Giọng của Mohana Mankata Vi vang lên rất lớn. 


"Phải tuân theo à? Một Legio của Collegia Titanica không cần phải vâng lời bất cứ ai cả, Abhani Lus. Chúng ta là những người bảo vệ cho những cỗ máy thần thánh. Chúng ta là nắm đấm sắt của Thần Máy. Chúng ta ở trên tất cả mọi thứ. Vượt trên mệnh lệnh của Terra và Sao Hỏa. Chúng ta không tuân theo mệnh lệnh của thế giới lò rèn của chúng ta. Theo thiết chế cổ xưa, chúng ta độc lập để tránh bị lôi kéo vào giới chính trị của loài  người. Chúng ta bảo vệ tài sản của Cult Mechanicus nếu thấy cần thiết. Chúng ta đồng ý lắng nghe những kiến ​​nghị yêu cầu hỗ trợ và đưa ra sự ủng hộ mạnh mẽ theo ý chí tự do của chúng ta và cũng phải dựa trên phẩm giá của những người kiến ​​nghị. Chúng ta không được ai ra lệnh cả. Các Titan của Imperial Hunters tham chiến theo lệnh của ta chứ không phải của ai khác. Nếu chúng ta đến Beta-Garmon thì đó chỉ là do ta đã ra mệnh lệnh mà thôi. Đã có một tháng đàm phán đằng sau quyết định của ta. Ta không hành động hấp tấp. Không bao giờ."


Abhani khịt mũi giận dữ và hất tay mẹ mình ra.


"Bình tĩnh nào cháu gái. Chúng ta không có một sức mạnh hoàn chỉnh. Chúng ta là những hunter killer. Trận chiến giành lấy Theta-Garmon V sẽ là cuộc đụng độ trực diện giữa hàng chục maniple hạng nặng. Nếu chúng ta đụng độ Tiger Eyes và Legio Vulpa trong một chiến trường mở, chiến thắng sẽ thuộc về bọn chúng. Hãy để Firebrands chiến đấu ở đây vì vinh quang của họ. Đây là loại hình chiến tranh của bọn họ. Chúng ta sẽ có ích hơn ở nơi khác."


"Con không thể chịu đựng được điều này! Những con chó từ Legio Vulpa vẫn còn ở đây! Chúng ta có thể đánh bại và tiêu diệt chúng. Đây là quyền lợi của chúng ta. Tại sao chúng ta không thể ở lại để trợ chiến cho Firebrands?"


Bóng dáng Mohana Mankata Vi chuyển động trong bóng tối của màng ối.


"À, Abhani Lus, ta hiểu yêu cầu của con đến từ đâu. Sự căm thù của con đối với các đối thủ cũ của chúng ta là đáng khen ngợi, nhưng hành vi của con không xứng đáng với danh hiệu Princeps. Con sẽ phải nhớ vị trí của mình và bình tĩnh lại, nếu không quyền chỉ huy Os Rubrum sẽ được chuyển giao cho người khác. Hoặc có lẽ được giao nhiệm vụ cầm bánh lái sẽ hạ nhiệt niềm đam mê của con và cho con thời gian để suy nghĩ cẩn thận về sự phức tạp mang tính chiến lược của một cuộc chiến tranh cơ giới."


Mặt Abhani trắng bệch. "Con..."


"Quỳ xuống, Abhani Lus."


Abhani quỳ xuống. Mái tóc đỏ xõa xuống mặt, che giấu đi sự xấu hổ.


"Ta không phán xét con một cách khắt khe, cháu gái, vì ta cũng phải gánh chịu gánh nặng của cảm xúc con người. Con có thực sự nghĩ rằng ta gọi con tới đây với mục đích chia sẻ thông tin này khi con có thể tìm hiểu về mọi thứ cùng với những người khác không? Con nghĩ tại sao một Princeps của một cỗ Warhound thông thường lại được phép diện kiến ta? Ta đảm bảo với con rằng đó không phải là vì ta đang tìm kiếm lời khuyên của con. Ta tôn trọng con khi nói ra với con về những vấn đề như vậy, và con thể hiện sự tôn trọng của mình bằng cách chất vấn về phán đoán của ta?"


"Con xin lỗi, xin hãy tha thứ cho con. Đừng lấy đi Os Rubrum của con. Con sẽ cống hiến hết giá trị của mình, con xin thề!" Abhani nói.


Giọng của Mohana Mankata V dịu lại.

"Lý do ta muốn gặp cả hai con là vì rất có thể Legio sẽ phải chia quân ra. Có lẽ không phải bây giờ, nhưng điều đó là rất có thể. Esha là đứa con gái ruột cuối cùng của ta, và con là đứa cháu gái cuối cùng thực sự của ta. Hai người các con là một phần của ta, không phải những sinh vật được tạo ra từ gien nhân tạo có mã gien bị đánh cắp từ ta, hay những bản sao được sinh ra từ việc sao chép các bản sao. Các con là con cháu của ta. Chúng ta là một gia đình."


 Giọng của bà càng trầm hơn. "Gia đình là điều từng có ý nghĩa gì đó đối với nhân loại, trước khi sự điên rồ mà chúng ta đang trải qua xé nát niềm hy vọng ngắn ngủi của Imperium. Đứng dậy đi cháu gái. Hãy đến cạnh bể của ta. Hãy quên đi sự tức giận của con, nhưng hãy nhớ đến mối quan hệ ruột thịt của chúng ta."


Abhani tựa người vào bể kính. Một hình bóng mơ hồ đưa tay về phía cô ấy. Bây giờ Esha nhìn thấy hình dáng của mẹ cô rõ ràng hơn bao giờ hết. Bất chấp những dây cáp có thể nhìn thấy trong chất lỏng và các thuộc tính khác của hệ thống hỗ trợ sự sống của bà vốn rất khác xa so với tự nhiên, bà ấy vẫn vẫn là con người. Cái đầu của Đại Mẫu đã bị bóng tối che khuất một nửa, tiến lại gần hơn, rồi một bàn tay đặt lên bể kính. Nó trắng trẻo, xanh xao, sưng tấy vì dịch thấm từ màng ối nhưng đó là một bàn tay bằng xương bằng thịt. Một bàn tay của người còn đang sống, Abhani liền thấy rùng mình.


"Phải, phải," Mohana Mankata Vi nói, như thể bà lần đầu tiên được nhìn thấy cháu gái mình. "Cháu xinh đẹp, ưa nhìn, đồng thời cũng khỏe mạnh và cường tráng, xứng đáng là con gái nhà V. Ta thấy con rồi, Abhani Lus. Con nhìn rất giống ta. Ta cũng niềm kiêu hãnh và có ý chí riêng. Phần thưởng của ta là sức mạnh vô hạn. Và cái nhà tù bằng chất lỏng này. Hãy kiểm soát bản chất bốc đồng của con, nếu không nó sẽ dẫn con đến sự hủy diệt." 


Bàn tay trượt xuống tấm kính và lại biến mất trong bóng tối. "Ta rất vui mừng khi được gặp con, nhưng con vẫn còn nhiều điều phải học hỏi. Chúng ta là một gia đình, đừng quên điều đó, nhưng hãy nhớ rằng Legio phải được đặt lên hàng đầu."


"Con xin thề, con sẽ cố gắng," Abhani hứa. "Con sẽ nỗ lực gấp đôi. Con sẽ nhân ba chúng. Con xin lỗi."


"Hãy để ta tự hào và mãn nguyện về sự trưởng thành của con và không còn phải nghe những lời bào chữa cho sự thiếu sót của con. Bây giờ thì hãy đi đi, cháu gái của ta. Ta muốn nói chuyện với mẹ của con. Cầu mong Thần Máy sẽ hướng dẫn con đến những với sự hiểu biết sâu sắc hơn và dõi theo cỗ máy của con."


Cửa mở. Abhani cúi chào và rời khỏi căn phòng chật chội. Phía sau cô, cánh cửa lại đóng lại.


"Con vẫn chưa tiết lộ điều đó với con bé sao, cô con gái cuối cùng của ta," Mohana Mankata Vi giờ còn lại một mình với Esha.



"Không, Và con sẽ không bao giờ kể. Con bé không nên biết chuyện đó."


Sâu trong bể, đầu của Mohana Mankata Vi di chuyển trong mớ dây cáp rối tung.

"Có lẽ đó là điều tốt nhất. Có lẽ đó là điều tốt nhất ngay cả khi chúng ta đang không có chiến tranh. Abhani Lus ghê tởm Death Stalker như bất kỳ phụ nữ nào trong Legio của chúng ta nên làm, nhưng lòng căm thù của con bé đối với Vulpa vượt xa bất kỳ thợ săn nào khác. Đây là dấu ấn của cha nó. Vulpa là một giống chó đầy thù hận và giận dữ. Ngoài ra ta luôn tự hỏi, sâu trong thâm tâm con bé có biết hay không?" 


Bà ấy dừng lại. "Nhưng ai mà cần lý do nào khác để ghét Death Stalker, bản chất của bọn chúng là như vậy. Legio Vulpa là những chiến binh tàn ác."


"Và không chỉ bọn chúng," Esha nói thêm. "Quân đội của Hoàng đế luôn có đặc điểm là sự tàn ác quá mức."


"Con gái ta đang bào chữa cho đồng minh thuở trước của chúng ta à?"


"Không, con không bào chữa," Esha phản đối. Cô nhìn qua Đại Mẫu, đến nơi chiếc bể bị thu hẹp lại và xuyên qua chiếc cổ thủy tinh hẹp viền kim loại đi vào một bó dây cáp dày đang giúp bà ấy sống sót. "Không có lời biện minh nào cho những gì bọn chúng đã làm."


Cô nhìn vào khối u màu xám nơi đầu của Mohana Mankata Vi ẩn giấu, và tự hỏi bây giờ mẹ mình đã trông già như thế nào. Esha được sinh ra nhiều năm sau khi Đại Mẫu được đặt vào bể chứa — quả trứng đông lạnh cuối cùng của bà đã phát triển thành công ở giai đoạn bào thai — và cô chưa bao giờ nhìn thấy mẹ mình lúc còn trẻ. Esha có các ảnh chụp, và những người biết Mohana Mankatu Vi khi còn là phàm nhân đều nói rằng hai mẹ con rất giống nhau. Trí tưởng tượng của Esha, thường được kiểm soát cẩn thận khi chỉ huy Reaver đã vẽ nên một bức tranh kỳ lạ về sự già nua, làn da mỏng manh khoác trên mình mảnh vải trắng ẩm ướt và đôi mắt teo lại như hạt anh đào. Cô không bao giờ có thể tưởng tượng mẹ mình là ai khác ngoài một bà già, và nhìn mình trong gương, cô nhìn thấy những dấu vết tuổi tác trên khuôn mặt mình, gợi nhớ đến tuổi già đang ập đến.


"Con chỉ tự hỏi là liệu họ có bao giờ có nhiều sự lựa chọn không. Nếu có ai trong chúng ta được phép lựa chọn."


Loa vox của Mohana Mankata Vi phát ra âm thanh điện tử kỳ lạ. Có lẽ nó thay thế một tiếng thở dài. Không chắc các Tech-priest đã tính đến tiếng thở dài, một cử chỉ rất thuần túy của con người là một hành động vô nghĩa hay không. Đối với hầu hết các tu sĩ, nó không mang theo bất kỳ thông tin nào. Esha buồn bã nghĩ rằng các tu sĩ trong tôn giáo của cô đã cách xa nhân loại biết bao.


"Đôi khi ta cũng nghĩ như vậy," Mohana Mankata Vi nói. "Nhưng ta đã sai. Tất cả những thành công và bất hạnh trong cuộc đời ta đều bắt nguồn từ một quyết định bốc đồng. Con có còn nhớ câu chuyện về việc như thế nào mà ta đã trở thành Grand Master không?"


"Tất nhiên," Esha lúng túng ngập ngừng, "Đại Mẫu, con đã nghe mẹ kể câu chuyện này nhiều lần rồi."


Đại Mẫu im lặng.


"Ta ngày càng trở nên đãng trí. Hậu quả của tuổi già," bà nói. "Ta đã có thể bỏ lại giải thưởng. Nhưng ta đã nhặt nó lên. Nếu không có điều này thì mọi chuyện đã khác rồi. Và Legio Solaria sẽ hoàn toàn khác. Họ sẽ không được gọi là Imperial Hunters nếu máy móc không được điều khiển bởi các nữ thợ săn bậc thầy. Nếu trên Tigris, gien và truyền thống không được lấy từ các nữ thợ săn của nhà Vi mà là từ các hiệp sĩ, có lẽ Legio sẽ không khá hơn Deathstalker. 


"Ừ, chắc chắn rồi," Esha đồng ý.


"Con có tin vào định mệnh không? "Đại Mẫu hỏi.


Esha chuyển từ chân này sang chân khác, sau đó chắp tay ra sau và duỗi thẳng lưng.

 "Con không thoải mái khi trả lời," Mohana Mankata Vi chỉ ra. "Một tỷ lệ lớn những lời ngụy tạo về Mười sáu Quy luật Phổ quát đều vật lộn với câu hỏi hóc búa này."


"Điều luật thứ tám: Omnissiah biết mọi thứ, thấu hiểu mọi thứ."


"Phải. Nếu Ngài biết và hiểu mọi thứ, thì theo định nghĩa, kế hoạch của Thần Máy sẽ được biết và thấu hiểu. Và nếu Machina Cosma tuân thủ các nguyên tắc có thể dự đoán được, thì những nguyên tắc này cần được biết và dễ hiểu. Theo triết lý này, Vũ trụ là một mật mã có thể được giải mã bởi những người đã đạt đến mức hiểu biết cao nhất."


Esha im lặng. Bất kỳ ý kiến ​​​​nào được bày tỏ đều có nghĩa là gia nhập một trong những phe phái chính trong Mechanicum.


Mohana Mankata Vi nói: "Ta không tin rằng tất cả đều đó đã được định sẵn. Thần máy đã khiến loài người hiểu được những bí ẩn trong sự sáng tạo của mình. Điều đó sẽ có ý nghĩa gì nếu chúng ta không có lựa chọn nào khác mà phải lăn đi như những vòng bi thép dọc theo đường đi của một cỗ máy tạo ra những quyết định ngẫu nhiên? Ta đã đi đến quyết định rằng hành động của ta không phải là định mệnh. Khoảnh khắc đó trong ngày huy hoàng đó, lẽ ra ta có thể thoát khỏi cuộc rượt đuổi. Lẽ ra ngay từ đầu ta đã có thể chọn không dắt ngựa ra ngoài. Ta lẽ ra có thể chứng kiến ​​các Hiệp sĩ vượt qua vạch đích từ khán đài cùng với các chị em gái và mẹ của ta. Nhưng ta là một thợ săn nên ta đã chọn đi ra ngoài. Ta là người bốc đồng và khó chịu với những hạn chế trong văn hóa của chúng ta, vì vậy khi thời cơ đến và anh trai ta đánh rơi chiếc cúp, ta đã quyết định nhặt nó lên. Ta không cảm thấy mình được ai định hướng. Ta không cảm thấy điều đó là không thể tránh khỏi. Ta nhớ mình đã tự đưa ra quyết định đó, con gái à. Không có sức nặng vũ trụ nào đè nặng lên ta buộc ta phải làm điều đó. Ta đã lựa chọn, chắc chắn như người thợ săn có lựa chọn bắn mũi tên vào con mồi của mình hay là không. Nó cũng chắc chắn như khi con chọn thời điểm để giải phóng cơn thịnh nộ mặt trời của plasma destroyer của mình. Đó là lựa chọn của ta, Esha."



Mohana lại đến gần kính bể.

"Trên khắp Thiên hà, vào mọi thời điểm mỗi ngày, tất cả đàn ông và phụ nữ đều đưa ra lựa chọn. Đây là những khoảnh khắc của quyết định có ý thức. Họ là những người đưa lịch sử tiến về phía trước. Con đường xuyên thời gian được lát bằng ý chí của con người chứ không phải bởi kế hoạch của thần thánh hay số phận. Ta tự làm chủ bản thân ta. Chính vì lý do này mà trong tất cả các chủng tộc, chỉ có chúng ta mới giành được sự ưu ái của Omnissiah và được tạo ra theo hình ảnh thiêng liêng của Ngài. Không có gì đã định hướng cho hành động của ta. Ta ra lệnh cho các vị thần nhân danh họ. Họ không ra lệnh cho ta. Con có hiểu không?"


"Như người nói, thưa Đại Mẫu," Esha trả lời và cúi đầu kính cẩn. "Con đã hiểu mọi thứ ngay từ đầu."


Mohana Mankata Vi lùi vào bóng tối.

"Con luôn là một trong những người thông minh nhất. Ta tự hào về con. Con biết rằng chính ý chí đã cho phép chúng ta làm chủ các Titan. Con đang sở hữu năng lực này một cách dồi dào. Đó là một món quà hiếm có nên ta đã đưa ra một lựa chọn khác."


Esha nhìn lên.


"Đã đến lúc ta phải chỉ định người kế thừa cho vị trí Grand Master của Legio Solaria." Ta đã quyết định rằng con sẽ mặc chiếc áo choàng này. Đây là tuyên bố chính thức của ta. Từ giờ phút này trở đi, ta chỉ định con làm người thừa kế."


Lần này đến lượt Esha bối rối và mất kiềm chế.

"Tại sao lại là con? Con không phải là chiến binh giỏi nhất hay chỉ huy giỏi nhất. Có nhiều thợ săn xứng đáng hơn."


"Ta không đồng ý với con. Con là thủ lĩnh của Maniple thứ hai, và con là người con gái thực sự cuối cùng của ta."


"Sự truyền thừa về mặt huyết thống có sức mạnh về mặt biểu tượng," Esha đồng ý, "Nhưng đó không phải là lời biện minh cho việc chỉ định con là người thừa kế của mẹ."


"Con gái à, trong Legio này có những Princeps giỏi hơn con và có những nhà lãnh đạo có năng lực hơn. Nhưng con biết kết hợp cả hai phẩm chất này theo tỷ lệ tốt nhất. Con sẽ đảm nhận vị trí này vì đó là mệnh lệnh của ta. Ta sẽ sớm công bố quyết định của mình. Nhưng ta nghĩ sẽ tốt hơn nếu con biết trước những người khác."


"Mẹ có nghĩ chúng ta sẽ thất bại trong trận chiến không?" Esha hỏi. "Tình hình có thực sự nghiêm trọng đến mức ngay cả mẹ cũng lo sợ cho số phận của Legio không?"


Đại Mẫu cười lớn. Bộ máy cho phép bà nói chuyện đã bị bối rối bởi sức mạnh hài hước của bà và biên dịch nó thành một âm thanh tổng hợp bị ngắt quãng.


"Ta không lo lắng về các cỗ máy và cả các con gái của mình! Chúng ta là Legio Solaria! Kẻ thù không bao giờ có thể đánh bại được chúng ta. Và chúng ta không bao giờ quay lưng lại với trận chiến. Máu và ý chí của chúng ta sẽ mãi mãi bảo vệ Legio của chúng ta."


"Thế tại sao lại là lúc này? "Esha hỏi. "Tại sao mẹ lại tuyên bố con là người kế vị?


"Ta gọi con và Abhani Lus đến đây vì ta cùng muốn gặp hai con. Đây có thể là lần cuối cùng mà bà, mẹ và con gái quây quần bên nhau. Một ham muốn ích kỷ nhưng ta vẫn là con người. Ta là người mẹ sáng lập cuối cùng. Dù tốt hay xấu, một kỷ nguyên khác đang mở ra cho Legio của chúng ta. Ta không lo sợ cho Legio, Esha à, vì nó sẽ nằm trong tay chúng ta. Trong tay con."


"Vậy thì đang có chuyện gì xảy ra?


"Con đã biết chuyện gì đang xảy ra mà. Nói cho ta hay đi."


"Con không thể," Esha trả lời, nhưng cô biết tất cả ngay khi nhìn thấy những ngọn nến trên tàu đổ bộ và những cuộn giấy có những phương trình còn dang dở. Cô cúi đầu xuống. Nói to điều đó có nghĩa là đưa ra sự thật về những gì đang xảy ra. 


"Vậy thì ta sẽ nói ra điều đó," Mohana Mankata Vi thốt lên một cách đầy tự hào. "Ta sắp chết rồi, con gái của ta, và ta không còn sống được bao lâu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro