Chương 13 - Dark Mechanicum

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh sáng chói chang khiến đầu Harrtek càng đau hơn. Trong phòng hắn không có cách nào giảm bớt công suất của đèn lumen, chúng chiếu thẳng vào mặt hắn một cách giận dữ. Một đêm nọ sau khi say khướt, hắn đã đập bể tất cả chỉ chừa lại một, và dùng một miếng giẻ đỏ che bóng đèn cuối cùng đó lại. Kết quả là một cảnh chạng vạng đẫm máu, giống như ánh đèn chiến đấu của buồng lái của Nuntio Dolores. Điều này vừa làm hắn bình tĩnh vừa khiến hắn khó chịu. Cơ thể bị hàng ngàn mũi kim đâm. Đầu hắn ong ong. Tâm hồn hắn khao khát được hợp nhất với cỗ máy.

Hắn sẽ không bỏ cuộc. Hắn sẽ vượt qua được ham muốn của mình.

Lúc đó đã là ca gác giữa đêm. Harrtek nhìn chằm chằm vào lá cờ chiến lợi phẩm chắp vá của mình trong bóng tối hồng hào. Hắn uống rượu amasec từ một cái ly hình tròn lắc lư trên tay. Hắn cảm thấy khó chịu không thể ăn gì được. Trong ánh đèn đỏ rực, tất cả các ô vuông của lá cờ dường như đều có cùng một màu, thậm chí rất khó để phân biệt chúng - vì vậy, ngọn cờ chiến lợi phẩm chẳng có ý nghĩa gì. Nó không thể tôn vinh những chiến thắng của Harrtek. Những chiếc đầu lâu được sắp xếp trong buồng lái và cắm trên thân của con Warlord có lẽ còn thích hợp hơn nhiều.

Có lẽ hắn nên....

"Ôi, hỡi Terra, ta có nên trưng bày đầu lâu trong phòng ngủ của mình không nhỉ?" Hắn than thở, nhấp thêm một ngụm rượu amasec. Vị giác của hắn trở nên nhạt nhòa; hương vị thoang thoảng của rượu rời bỏ hắn, Tất cả những gì còn lại là cảm giác nóng bỏng ở phía sau cổ họng. Hắn không mấy thích thú với hương vị hoặc tác dụng của rượu, nhưng vẫn kiên trì uống nó.

Hắn đưa tay xoa xoa đầu mình. Gần đây tóc của hắn rụng nhiều đến mức hắn phải cạo sạch phần còn lại. Các ngón tay của hắn lần lượt chạm vào vùng da mịn màng và những vùng mượt mà nơi tóc vẫn còn mọc. Điều này khiến hắn bình tĩnh lại một chút, hắn rơi vào trạng thái xuất thần trên bờ vực của sự bình thản và một cơn đau đầu không thể tả được.

Chuông cửa vang lên. Có người đang đến.

"Biến đi," Harrtek nói, nhưng không đủ lớn để người khách nghe thấy. Cánh cửa mở ra, ánh sáng yếu ớt từ hành lang tràn vào phòng, vẫn quá chói đối với mắt Harrtek. Một cái bóng đổ xuống lá cờ chắp vá.

"Ngươi muốn gì, Casson?" Harrtek hỏi.

Hắn không nhìn về phía cửa, nhưng ngoại trừ gã người hầu, không ai có thể mở ra được. Chỉ Casson mới biết mã khóa.

"Chào buổi tối, princeps majoris." Một giọng nói xa lạ, kiêu ngạo và khàn khàn vì tuổi già.

"Ngươi không phải Casson." Harrtek quay lại mà không đứng dậy khỏi ghế. Cử động này mang đến một cơn buồn nôn mới. Miệng hắn đầy nước bọt đắng nghét. Dạ dày hắn quặn thắt, và Harrtek nuốt nước bọt để kìm nén cơn buồn nôn. Hắn đã say khướt hơn hắn mong đợi.

Một adept của New Mechanicum bước vào phòng. Cao và gầy một cách bất thường. Từ hình dạng phần dưới cơ thể, người ta có thể đoán là do thiết bị di chuyển phản trọng lực đã thay thế đôi chân của lão ta. Một chiếc áo choàng đen che phủ cơ thể lão ta từ đầu đến chân. Viền áo bồng bềnh dường như có sức sống riêng.

Vị khách giơ bàn tay bạc gầy gò lên.

"À, vấn đề của sự nhàn rỗi. Legio Solaria đã rút lui và ngài không còn ai để chiến đấu."

"Ta đang nghỉ ngơi," Harrtek nói.

"Ngài đang say rượu, thưa princeps majoris."

"Vẫn còn tốt hơn là uống thêm chất kích thích. Một thói quen xấu là quá đủ với ta rồi."

Harrtek tự động nâng ly lên môi nhưng không uống. Hắn quyết định hôm nay thế là đủ rồi và đặt chai amasec lên bàn bên cạnh. "Chúng ta sẽ lại tham gia trận chiến sớm thôi. Iridium sẽ là của chúng ta."

"Bản thân ngài cũng biết rằng điều này không đúng. Hạm đội của chúng ta quá yếu để tiêu diệt hạm đội của chúng nên chúng ta sẽ không thể tận dụng được ưu thế về quân số của các cỗ máy mình. Tình hình vẫn như cũ: chúng ta lại rơi vào ngõ cụt. Và tôi đang muốn thay đổi tình thế này."

"Tất cả chúng ta ai mà không muốn thay đổi tình thế này," Harrtek nói một cách hách dịch.

"Có lẽ tôi nên đến vào lúc khác chăng? Mặc dù người hầu của ngài nói rằng đây là thời điểm tốt nhất để đến thăm ngài."

"Tên Casson chết tiệt. Hắn không có quyền quyết định ai có thể và không thể đến thăm ta."

Harrtek quay ghế lại và nhìn vị Tech-priest.Ánh sáng trong hành lang làm chói mắt anh, bóng dáng của vị tu sĩ dường như không ổn định trước ánh sáng. Khuôn mặt của Harrtek lộ rõ vẻ khó chịu đến nỗi vị Tech-priest phải bước sang một bên. Tiếng vo ve của động cơ phản trọng lực thu nhỏ chỉ khiến hắn đau đầu hơn.

Không có vị tu sĩ chặn ánh đèn, ánh đèn càng chiếu thẳng vào mắt Harrtek. Hắn lấy tay che mình lại. Vị Tech-priest đã di chuyển đến một góc phòng và hiện đang lơ lửng trên sàn giống như một bóng ma trong cơn ác mộng. Harrtek thậm chí còn tự hỏi liệu hắn có thực sự tỉnh táo hay không.

"Ngươi muốn gì ở ta?"

"Tôi đến với một lời đề nghị."

Harrtek khịt mũi.

"Chắc không phải là lời đề nghị tốt nhất đâu, vì ngươi đã lẻn vào đây vào lúc nửa đêm."

"Đêm và ngày chẳng có ý nghĩa gì với tôi," Tech-priest nói. "Bóng tối và ánh sáng chỉ là một trong nhiều khái niệm giới hạn thông thường trên trạm này. Ở đây không có ngày và đêm, chỉ có ý niệm riêng của chúng ta về chúng. Điều tương tự cũng có thể nói về thắng và thua. Đó là một sự lựa chọn. Ngài nỗ lực để giành chiến thắng. Tôi có một cách mới để đạt được nó. Để giành được chiến thắng."

"Người đang nói vớ vẩn gì thế?" Harrtek phẫn nộ. "Mọi Princeps đều phấn đấu để giành chiến thắng!"

"Nhưng không ai nhiều như ngài," vị tu sĩ phản đối. "Ngài có lý do để thúc đẩy. Ngài có lý do để chiến đấu."

"Mỗi người chúng ta đều có lý do."

"Nhưng lý do của họ không mang tính cá nhân nhiều như của ngài."

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi có thực sự nghĩ rằng ta sẽ bận tâm tới những đánh giá của người khác về việc ra lệnh rút lui không? Đây là cách duy nhất để Wesselek của maniple thứ mười tám có thể thoát chết. Hắn ta cố gắng che đậy sự xấu hổ của mình bằng sự chế giễu."

"Tôi không nói về chuyện đó. Khách quan mà nói thì ngài đã làm đúng."

"Vậy khách quan mà nói thì ngươi đang nói về cái gì vậy? "Harrtek giận dữ hỏi.

"Đứa con của ngài."

Harrtek quay lưng ra khỏi ánh sáng. Chứng đau nửa đầu trở nên tồi tệ hơn. Hắn từ bỏ việc cố gắng kiêng cữ, chộp lấy chiếc ly và uống cạn trong một ngụm. Khá hơn một chút rồi.

"Mấy con điếm từ Legio Solaria," hắn thở hổn hển. "Một trong số chúng đã sinh cho ta một đứa con. Và cô ta đã dâng đứa bé cho bọn tu sĩ chết tiệt như thể cố tình chế nhạo ta. Ta chắc chắn rằng nếu thằng bé sinh ra ở Legio của chúng ta, nó sẽ trở thành một chiến binh xuất sắc. Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra? Nó đã trở thành một Servitor? Cùng lắm là một túi bu lông và bánh răng chỉ biết lẩm bẩm, đoán bệnh tật của các cỗ máy qua vết dầu bẩn vẽ trên đầu máy."

Harrtek liếc nhìn người mặc áo choàng đang lơ lửng trong góc phòng. "Ta không có ý xúc phạm," hắn xin lỗi một cách giả tạo.

"Ngài có biết tại sao chúng tôi mặc quần áo màu đen không? "vị tu sĩ hỏi.

"Thành thật mà nói thì ta không quan tâm," Harrtek trả lời. "Biến đi."

"Chúng tôi mặc đồ đen để quên đi sao Hỏa," vị tu sĩ nói mà không rời khỏi vị trí của mình. "Đánh giá của ngài khá chính xác. Old Mechanicum bị sa lầy trong những nghi lễ vô nghĩa. Họ là những kẻ hèn nhát. Hầu hết tất cả họ sợ tiết lộ ra sự thật. Màu đen là màu của hư không. Đó là màu của sự vĩnh cửu. Đó là màu của sự ngu dốt mà chúng tôi mong muốn xóa bỏ bằng ánh sáng của tri thức."

"Ngươi đã tự giác ngộ như vậy rồi thì sao không mặc đồ trắng đi?" Harrtek hỏi một cách mỉa mai.

"Chúng tôi sẽ mặc áo choàng trắng khi hoàn thành sứ mệnh của mình, khi tất cả đều đã được biết, khi không một mẩu kiến ​​thức nào nằm ngoài tầm nắm bắt của New Mechanicum. Ngài có quyền nói một cách khinh thường cái gọi là Adeptus Mechanicus, những đồng nghiệp cũ của tôi, những người cuối cùng đã từ bỏ quyền độc lập của mình. Hoàng đế sẽ không bao giờ cho phép chúng tôi hiểu đầy đủ về Thần Máy. Bây giờ chúng tôi đã được tự do. Những hồ nghi cuối cùng đã được loại bỏ. Nhưng cho đến khi chúng tôi hiểu rõ mọi chuyện, chúng tôi vẫn sẽ mặc đồ đen như một lời nhắc nhở về bóng tối đã phủ lên tư duy của cả nhân loại. Thông qua nỗ lực của chúng tôi, niềm hạnh phúc của kiến ​​thức sẽ phát triển từ sự thiếu hiểu biết. Và tôi đến để mời ngài tham gia vào sứ mệnh của tôi. Tôi biết, tôi biết, đây là một cơ hội tuyệt vời," lão ta nói thêm, giơ đôi bàn tay bạc ra như để thể hiện sự khiêm tốn.

Harrtek cười lớn.

"Quả là một lời đề nghị hấp dẫn đấy, anh bạn," Hắn cầm lấy chai rượu. Cổ chai va lốp cốp vào mép ly khi rượu được rót đầy, "Nhưng ta không tham gia đâu. Những người bán hàng rong nói chuyện thậm chí còn thuyết phục hơn ngươi. Nếu ta có khả năng thuyết phục như vậy thì e rằng căn phòng của ta giờ sẽ đầy đồ trang sức và khăn lụa từ hàng trăm thế giới rồi."

Harrtek liếc nhìn quanh các bức tường một cách đầy ẩn ý. "Như ngươi có thể thấy, điều này không xảy ra với ta. Bây giờ hãy biến ra khỏi đây đi, đĩa trọng lực chết tiệt của ngươi đang khiến đầu ta càng đau hơn."

Thiết bị augmetics của vị mago phát ra âm thanh gầm gừ đáng ghét. Chuyển động của chiếc áo choàng dừng lại, chân lão ta chạm sàn nhưng vẫn không chạm vào bề mặt. Vị tu sĩ thậm chí còn không nghĩ đến việc rời khỏi phòng.

"Cảm biến thính giác của ngươi có vấn đề phải không? "Harrtek hỏi một cách giễu cợt. "Cút ra ngoài!"

"Tôi có thể đảm bảo với ngài, thính giác của tôi tinh tế hơn ngài rất nhiều." Hãy để tôi kể cho ngài một câu chuyện."

"Tuyệt vời," Harrtek hét lên. Hắn giậm chân và đứng dậy, hơi lắc lư. Cố tỏ ra mình còn tỉnh táo, hắn tiến về phía vị tu sĩ. "Nếu ngươi không muốn bay ra ngoài, ta sẽ ném ngươi ra ngoài, và đừng nghĩ đến việc buộc ta tội báng bổ. Ta là một tín đồ trung thành của Đấng Ba Ngôi, chỉ là cơn say hiện giờ của ta đã vượt quá lòng ngoan đạo của mình."

Harrtek lao tới vị tu sĩ. Nắm tay của hắn chỉ còn cách chưa đầy mười centimet, đột nhiên toàn thân hắn như tê dại. Bộ cấy ghép trở nên nóng bỏng, cơn đau tức thời xuyên qua hệ thần kinh và các cơ bị chuột rút. Hai hàm răng va vào nhau inh ỏi.

"Ta sắp kể cho ngươi nghe một câu chuyện," vị tu sĩ nói, "và ngươi sẽ phải lắng nghe ta. Và sau đó ngươi sẽ quan tâm đến mức lắng nghe lời đề nghị của ta và đồng ý với nó, ta chắc chắn ngươi sẽ chấp nhận lời đề nghị đó của ta. Vì bây giờ ngươi có vẻ tạm thời không thể nói được gì nên ta mặc định chấp nhận rằng ngươi đã đồng ý lắng nghe."

Harrtek phát ra một tiếng khò khè nghèn nghẹn, điều đó không có nghĩa là đồng ý chút nào, nhưng vị tu sĩ phớt lờ sự phản đối của hắn.

"Trong số các đồng nghiệp của ta vẫn có nhiều người vẫn trung thành với lời thề với Hoàng đế. Họ đã bị lừa gạt. Hoàng đế không phải là Omnissiah, không phải hóa thân bằng xương bằng thịt của Thần Máy, mà là một kẻ dối trá xảo quyệt nhất, kẻ có hành động chống lại mọi thứ mà bọn ta đã đấu tranh kể từ thời Age of Technology kết thúc trong máu lửa và chết chóc. Bọn ta là những người sùng bái kiến ​​thức, và Hoàng đế đã cả gan xâm chiếm thế giới của bọn ta, tước bỏ mọi thứ của bọn ta ngoại trừ tên tuổi, và đưa ra luật xác định điều gì bị cấm và điều gì được phép. Hiệp ước Crimson ném gông xiềng lên bọn ta. Bây giờ New Mechanicum đã được tự do, và bọn ta đã biết được nhiều bí mật mà Hoàng Đế sẽ không bao giờ để bọn ta biết được."

"Ta nghĩ bây giờ là lúc để giới thiệu bản thân mình, nhỉ? Tên ta là Ardim Protos. Ta lấy làm hãnh diện khi coi mình là một trong các Sứ đồ đầu tiên của Sotha-Nul, sứ giả New Mechanicum của ngài Warmaster và đại diện của Fabricator-General Kelbor-Khal. Ta lấy làm khiêm nhường trước vinh dự được ban cho ta, vì bà ấy thấy được sự phù hợp để chọn ta làm thành viên hội đồng của bà ấy."

Lão ta cười tự giễu và nói tiếp.

"Ta đã cố gắng hết sức để chứng minh sự tin tưởng của bà ấy. Tên tuổi của bọn ta, Cult Mechanicus gắn liền với lực lượng của Empyrean. Ta không nghĩ ngươi biết quá nhiều về điều này. Sứ đồ Vorrjuk Kraal đã làm rất tốt việc truyền bá sự thật về Vũ trụ cho các thành viên trong Legio của ngươi," vị Tu sĩ đang đề cập đến một Word Bearer được cử tới Legio Vulpa như một người hướng dẫn về mặt tâm linh.

"Hắn ta rao giảng cho các ngươi niềm tin vào các vị thần cổ đại, và như ta nhận thấy, các chiến binh của các ngươi dành sự tôn vinh đặc biệt cho một trong số họ, cái người tên là Khorne, vị thần chiến tranh. Thật khôn ngoan khi thờ phụng ông ta, tốt hơn hết là đừng làm họ khó chịu trong lúc này."

Ardim Protos nói tiếp.

"Nhưng mà bọn cuồng tín của Lorgar không hiểu một điều - những vị thần này chẳng là gì so với sức mạnh và sự uy nghi của Thần Máy. Và các thành viên của giáo phái đang phát triển của bọn ta đã sử dụng ân sủng của Omnissiah - là Omnissiah thực sự chứ không phải tên tiên tri giả mạo của Terra để khai thác sức mạnh của warp. Trường Geller, tên lửa warp, lá chắn hư không, tất cả những thứ này đều quen thuộc với ngươi. Nhưng với những nguyên tắc đằng sau chúng, ngươi có thể đạt được nhiều điều hơn nữa. Thông qua sự hiểu biết mới về những công nghệ này, trước tiên bọn ta sẽ làm chủ được năng lượng của Empyrean, sau đó là những thực thể hạ cấp hơn, và cuối cùng, chính các vị thần sẽ quỳ gối và công nhận quyền lực tối cao của Thần Máy, mặc dù ta đang nói với ngươi điều này trong sự tự tin tuyệt đối, nhưng vị thần của ta không muốn báo trước cho kẻ khác biết về điều này đâu."

Ardim Protos cười khô khốc.

"Thần Máy không giống như tất cả bọn họ, là chúa tể của cả hai thực tại, vật chất và phi vật chất, materium và immaterium, vì Người đang cai trị cả hai thực tại đó. Quả thật bọn ta, New Mechanicum thật may mắn khi được giải thoát khỏi những vị thần giả mạo và biết được sự thật của thực tại. Đề xuất của ta liên quan trực tiếp đến việc này. Các đại dương của Empyrean cũng là nơi sinh sống của các sinh vật khác. Chúng có thể bị bắt và chuyển đến thiết bị của thế giới phàm trần. Ngươi hiểu ý ta chứ? Rên ư ử một lần nếu ngươi hiểu, hai lần nếu ngươi không."

Harrtek ậm ừ một lần. Nước bọt tràn đầy miệng chảy xuống cằm.

"Tuyệt vời. Ta dự định tạo ra cỗ máy chiến tranh mạnh mẽ nhất, vượt trội hơn tất cả những gì hiện có."

Lão ta giơ một bàn tay máy móc của mình ra trước mặt, lòng bàn tay hướng lên. "Một cỗ Titan Warlord. lão tu sĩ giơ bàn tay thứ hai lên. "Một linh hồn của một thực thể vĩ đại hơn trong warp."

Cả hai lòng bàn tay khép lại với tiếng vang kim loại.

"Cùng nhau, chúng sẽ trở thành vũ khí hủy diệt cuồng nộ. Sau khi thay thế hồn máy bằng một thực thể từ warp, cỗ máy thần thánh sẽ hoạt động hiệu quả hơn và phản ứng nhanh nhẹn hơn. Ngươi không biết ta, Princeps Majoris Terent Harrtek, nhưng ta biết ngươi. Ngươi đã được chọn là ứng cử viên tốt nhất cho quá trình này. Hãy tưởng tượng rằng ý chí của ngươi sẽ không hợp nhất với tâm trí thông thường của một Titan, mà sẽ chạm đến linh hồn của một vị thần."

Lão ta tiến lại gần Harrtek. "Nghe hấp dẫn lắm phải không? Bây giờ ta sẽ trả tự do cho ngươi."

Một tiếng tách lớn vang lên dưới áo choàng của vị Adept, và cơn đau đang làm tê liệt Harrtek biến mất. Hắn khụy gối và chống hai tay xuống sàn, nôn mửa ầm ĩ.

"Thật đáng thất vọng về mặt sinh học." Protos bay ngược ra xa khỏi Harrtek, người vẫn đang phun ra thứ chất lỏng có mùi hôi.

"Điều này thật điên rồ," Harrtek nói. Hắn đứng dậy trên đôi chân run rẩy và lau môi bằng ống tay áo đồng phục. "Ta đã nhìn thấy rất nhiều sinh vật như vậy. Đây là bọn xenos chết người không thể kiểm soát được."

"Chúng không phải là xenos, ít nhất là không như ngươi tưởng tượng," Protos phản đối. "Nhưng chúng thực sự nguy hiểm nếu ngươi xử lý chúng không đúng cách. Những gì ta đề nghị với ngươi không phải là chưa có tiền lệ. Nó đã được thực hiện một lần ở Astagar. Phương pháp này hoạt động hiệu quả."

Cái tên này nghe quen quen với Harrtek.

"Đó có phải là một trong những thế giới của Ultramar không?"

"Hoàn toàn đúng. Kết quả là, cỗ Titan duy nhất xuất hiện nhận được linh hồn thực sự thông qua phép thuật phù thủy và lời cầu nguyện. Than ôi, công việc chỉ được thực hiện ở Quân đoàn thứ mười bảy mà không có sự tham gia của các Magos có năng khiếu như ta. Cỗ máy tỏ ra không ổn định và sau đó đã bị phá hủy bởi Astartes của Quân đoàn thứ mười ba."

"Vậy thì tại sao ngươi vẫn cố làm chuyện này?"

Protos cho biết: "Cỗ máy được tạo ra trên Astagar, bất chấp mọi khuyết điểm của nó vẫn rất tuyệt vời. Nó đã cho bọn ta thấy những khả năng to lớn. Bọn ta đã đào sâu nghiên cứu nghệ . Phương pháp của bọn ta tốt dần lên. Ổn định hơn. Bền hơn . Cá nhân Sota-Nul đã hoàn thiện quy trình này. Công việc của bà ấy rất truyền cảm hứng. Bà ấy đã tự mình tiến hành những thí nghiệm cuối cùng."

"Nếu đó là sự thật, thì bà ta bị điên rồi."

"Bà ấy rất mạnh mẽ. Bà ấy được ban phước."

"Điên rồ," Harrtek lặp lại. "Những sinh vật từ warp đều ghê tởm."

"Bản thân ngươi cũng chọn theo tôn giáo này, ngươi cũng nhận ra rồi mà."

"Sự mộ đạo cũng có giới hạn của nó. Vị thần tối cao của ta vẫn là Thần Máy."

"Còn thần chiến tranh thì sao?"

"Một đồng minh hữu ích, thế thôi," Harrtek trả lời.

"Vậy là ngươi từ chối lời đề nghị của ta à?"

"Vấn đề lớn nhất của bọn tu sĩ các ngươi là các ngươi không bao giờ hiểu cái gì là lời đề nghị cả. Ta nói không. Cút ra ngoài."

"Thật đáng thương hại. Ngươi có thể trở thành một cái gì đó không chỉ là một con người. Ta cấp cho ngươi sự thiêng liêng. Ta mang đến cho ngươi sự tự do khỏi những rắc rối mà ngươi đang gặp phải hiện nay."

Lão ta chỉ vào đầu Harrtek và đôi tay run rẩy của hắn. "Ngươi đang bị bệnh phải không? Hội của ngươi tìm kiếm sự liên kết chặt chẽ hơn với các cỗ máy thần thánh, và điều này thật đáng khen ngợi, nhưng MIU không thể tạo ra sự thống nhất hoàn hảo. Ngươi đã sử dụng khả năng của nó đến giới hạn, cũng như của chính ngươi. Sự đau đớn, yếu đuối, đau nửa đầu, tê liệt của ngươi... Ta có thể mang đi hết tất cả những thứ này. Hơn nữa, ta sẽ cung cấp cho ngươi mọi thứ mà bất kỳ Princeps nào của Legio Vulpa đều mơ ước.. Ta sẽ đảm bảo sự hiệp thông hoàn toàn của ngươi với Thần Thánh. Mãi mãi."

"Hợp nhất với một cỗ máy thần thánh trong một khoảng thời gian nhất định khác hoàn toàn với cảnh bị lạc trong đó mãi mãi."

Khuôn mặt nhăn nheo của Protos hiện ra từ bóng tối của mũ trùm đầu. Khuôn mặt già đến mức tưởng chừng như đã trở thành một đứa bé sơ sinh tròn trịa: không còn răng, nhẵn nhụi và hồng hào. Đôi mắt sáng lên trí thông minh nham hiểm đang ngắm nhìn bộ dạng nhếch nhác của Harrtek và vũng nôn mửa trên sàn.

"Ta tin là có sự khác biệt," vị Adept nói một cách chế nhạo. "Thật đáng tiếc khi phải từ bỏ tất cả những điều này."

"Ta sẽ không làm những gì ngươi muốn," Harrtek gắt gỏng.

"Ngươi sẽ thay đổi ý định. Căn bệnh của ngươi sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn. Ngươi nên thấy hạnh phúc, Harrtek. Ngươi đau khổ vì ngươi đã tiến gần đến mục tiêu Legio của mình hơn bất kỳ ai khác, nhưng khát vọng của bọn ta không phải lúc nào cũng mang lại lợi ích cho bản thân, và cuối cùng ngươi sẽ chết. Titan của ngươi đang chống lại ngươi, phải không? Và nó sẽ còn tệ hơn nữa. Sẽ có lúc ngươi mất kiểm soát nó."

"Cút ra ngoài! "Harrtek hét lên.

"Bọn ta đã chuẩn bị một điều bất ngờ cho những kẻ định biến Iridium thành bàn đạp chiến lược. Một khi ngươi thấy năng lực của bọn ta, ngươi sẽ thay đổi quyết định."

"Ta nói ngươi cút ra ngoài!" Harrtek hét lên và với lấy khẩu súng ngắn của mình. "Nhanh."

"Ngươi vẫn chưa hoàn toàn hiểu chính xác những gì ta đang đề nghị với ngươi đâu." Protoss ném cho hắn một cái nhìn hiểu biết. "À, được thôi. Hẹn gặp lại ngươi sau."

Động cơ phản trọng lực hú lên chói tai. Vị tu sĩ được bốc lên khỏi sàn và bay ra ngoài cửa.

Harrtek chói mắt vì thứ ánh sáng yếu ớt, hắn mù quáng đập tay vào nút bấm và cánh cửa đóng sầm lại. Hắn dựa vào tường và uể oải trượt xuống sàn. Hắn ngồi bất động trong khoảng một giờ nữa rồi mới gọi Casson đến dọn đống nôn mửa đang bốc mùi hôi thối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro