Chương 15 - Bạn bè và kẻ thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Etan Boq tỉnh dậy sau giấc ngủ do ma túy gây ra trong bóng tối chật chội, nóng bức mà không có một photon ánh sáng nào. Đồng phục của anh có mùi hóa chất kinh khủng.

"Xin chào?" Anh gọi.

Không có câu trả lời. Anh cảm nhận xung quanh mình bằng đôi tay rờ rẫm. Những ngón tay chạm vào cơ thể ấm áp của những người khác. Anh đưa tay vuốt ve ngực mình. Anh vẫn mặc quân phục và dây đựng đạn vẫn còn đó, nhưng khẩu súng trường đã biến mất. Ngay cả con dao lưỡi lê cũng bị lấy đi, chỉ để lại một bao đựng vũ khí trống rỗng.

Anh lắc lắc những người khác. Mạch của họ vẫn đập, nhưng mọi người đều đang ngủ.

"Xin chào?" Anh lặp lại nói. "Có ai nghe tôi không?"

"Im lặng!" Một giọng nói rít lên từ đâu đó bên trái. Trong bóng tối, nguồn âm thanh dường như gần hơn thực tế. "Nếu không chúng sẽ nghe thấy chúng ta," người đàn ông đó sốt ruột thì thầm. "Sẽ tốt hơn cho anh nếu bọn chúng không nghe thấy giọng của anh."

Etan Boq bắt đầu tiến về phía giọng nói. Anh vấp vào cẳng chân của ai đó thò ra và anh ngã xuống một đống những người đang say ngủ. Nơi đâu cũng có một đống người đang nằm lăn lóc.

"Chúng ta đang ở đâu? "anh hỏi.

"Trong nơi giam giữ của Warding."

"Chúng ta bị bỏ lại trên tàu à?

Tay anh chạm vào mắt cá chân của ai đó.

"Bỏ tay ra," chủ nhân nó lẩm bẩm, co chân lại.

Etan quay lại đối mặt với giọng nói. "Tìm thấy anh rồi!"

"Để tôi yên!"

"Tôi sẽ không rời đi cho đến khi anh nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra ở đây."

"Biến đi! Tôi không muốn bọn chúng bắt được tôi."

"Anh là ai?"

Người đàn ông thở dài bất mãn. "Trưởng quan sát viên Suruq Reming, Tiểu đoàn 4."

"Tôi không quen anh. Còn tôi tên là Etan Boq."

"Tôi cũng không quen anh. Giờ thì biến đi!"

"Nghe này, tôi là một trung úy!" Etan nói dối, anh có quân hàm thấp nhất. "Vậy nên tôi có cấp bậc cao hơn anh. 'Bọn chúng' là ai? Chúng muốn làm gì?" Etan như đang nói chuyện với bóng tối.

"Anh không nhớ gì sao?"

Etan lắc đầu, rồi nhớ ra rằng người đối thoại với anh không nhìn thấy đường gì cả.

"Tôi không nhớ gì cả. Chúng ta đang hướng tới Beta-Garmon II. Thế giới này đã thất thủ nên chúng ta đã hướng về Beta-Garmon III," anh nói, lục lọi trong tâm trí mơ hồ của mình. "Lẽ ra chúng tôi phải gia nhập các đơn vị khác từ quê hương của mình."

"Và tên của thế giới quê hương của chúng ta là gì?"

Etan nhăn mặt lại. "Fasadia? Fasadia!" Anh nói. Cái tên đó gợi lên một ký ức dâng trào, giống như anh vừa kéo được một hòn đá nhỏ khỏi con đập và được thưởng một dòng nước trong vắt.

"Tuyệt vời. Vậy là anh còn chưa bị mất trí," Reming nói. Đế giày kêu cọt kẹt trên sàn kim loại. Người đàn ông đó ngồi dậy. "Nhưng anh không phải là sĩ quan. Tôi không gọi anh là "thưa ngài" và anh lại không nhận ra điều đó."

"Thôi được rồi," Etan Boq thừa nhận. "Tôi là xạ thủ tiền tuyến."

"Chỉ vậy thôi à."

"Chỉ có vậy thôi."

"Vậy thì anh phải gọi tôi là 'thưa ngài!" Reming nói.

"Thưa ngài," Etan ngoan ngoãn lặp lại.

Giọng điệu của Suruq Reming thay đổi, trong đó có chút uy quyền. "Anh có nhớ được vụ tấn công không?"

"Vụ tấn công nào cơ?"

"Không nhớ ra à." Reming nghiêng người về phía trước. Etan cảm thấy hơi thở phả vào mặt mình có mùi chua chát vì mất nước. "Bọn chúng ập vào ngay lập tức và gây bất ngờ cho các tàu vận chuyển. Và sau đó có lẽ chúng đã xâm nhập vào nguồn cung cấp không khí, vì chúng đã thải khí độc vào tất cả chúng ta."

"Có phải quần áo của tôi có mùi khó chịu vì khí gas không?"

"Đúng, cái mùi kinh khủng đó. Bây giờ làm ơn đừng gây ra tiếng động gì nữa. Chúng chỉ đến những chỗ có tiếng ồn. Và chúng chỉ bắt đi những người đã thức tỉnh."

"Bắt đi đâu?"

"Tôi không biết. Và tôi không muốn biết."

Etan ngồi dậy và co gối lên ngực. Ký ức lại ùa về với anh. Anh nhớ lại tiếng chuông báo động và âm thanh chấn động khi gunship địch đổ bộ lên tàu. Anh nhớ lại mình đã la hét và nhảy ra khỏi giường, chộp lấy khẩu súng las và chạy... chạy...chạy về phía....

Hai người nữa rên rỉ. Một người bắt đầu la hét vì sợ hãi.

"Ôi không, ôi không," Reming thì thầm. "Câm miệng!" anh ta rít lên "Câm đi!"

Yêu cầu tuyệt vọng nhưng thầm lặng của anh ta đã bị bỏ ngoài tai. Tiếng bước chân ầm ầm bên ngoài rồi nhỏ dần, ổ khóa kêu cạch cạch và cánh cửa trượt mở.

Ba Space Marines xuất hiện trong ánh sáng bên ngoài buồng lái. Ánh sáng làm Etan chói mắt trong thoáng chốc, nhưng sau một lúc anh đã có thể nhìn xung quanh. Căn phòng hóa ra lớn hơn nhiều so với anh nghĩ. Người nằm dày đặc khắp nơi, rìa đại sảnh chìm trong bóng tối. Một số rõ ràng đã chết.

Anh không thể nhìn thấy màu áo giáp của các Space Marine đó. Ánh mắt của anh bị thu hút vào ống kính quan sát của họ, rực sáng với ngọn lửa đỏ. Etan vô cùng sợ hãi những kẻ giết người này. Anh đã làm một điều ngu ngốc là cố gắng bò trở lại, điều này ngay lập tức thu hút sự chú ý của bọn chúng.

"Tên đó," gã chiến binh nói. Giọng nói phát ra từ loa vox nghe thật vô nhân tính. "Tên này và tên này nữa," giọng nói tiếp tục, mỗi lần đều chỉ vào một nạn nhân mới.

Hắn ta liếc nhìn Etan. "Và cả hai tên đó nữa," hắn nói thêm, chỉ thẳng về phía Etan. "Bắt đầu đánh thức những kẻ còn lại. Đây là những đối tượng thử nghiệm cuối cùng. Magos Protos muốn bắt đầu xử lý toàn diện ngay sau khi quá trình hiệu chuẩn cuối cùng của lão ta hoàn tất."

Các Space Marines bước đi một cách thô bạo ngay trên những người bị giam giữ, giẫm nát tay chân của những người chưa tỉnh dậy. Một tên dừng lại cạnh Etan và đưa tay ra, bắt đầu cúi xuống ngày càng thấp hơn, giống như một con quái vật đang đến cướp một cậu bé ra khỏi cái giường thời thơ ấu. Nhưng thay vì Etan, gã siêu nhân tóm lấy một người lính khác đang tuyệt vọng chống cự. Trong cơn hoảng loạn sững sờ, Etan sau đó mới nhận ra đó là Suruq Reming.

"Xem anh đã làm gì này! "Reming hét lên. "Tất cả là lỗi của anh!"

Một Space Marine khác tóm lấy Etan Boq, và đó cũng là lúc anh thật sự gặp rắc rối nghiêm trọng.

Bọn Space Marines kéo Etan, Reming và hàng tá tù nhân khác vào hành lang. Ở đó, họ được chia thành từng cặp. Etan bị khoá cùng với Reming, bị còng tay và đưa đến một khu vực của Warding, nơi mà Etan chưa từng đến trước đây. Giờ đây anh có thể phân biệt rõ ràng màu áo giáp của những kẻ bắt giữ mình: màu xanh ngọc và con mắt màu rực rỡ làm bằng đồng, chính là bọn Son of Horus.

Những tên chiến binh hóa ra đều là những người khổng lồ vượt qua mọi tưởng tượng của Etan. Chúng cao lớn như một toà tháp, bộ giáp khổng lồ kêu ầm ầm càng làm tăng thêm nỗi kinh hoàng. Anh phải chạy để theo kịp bước chân của chúng. Ngay khi bất kỳ tù nhân nào bị tụt lại phía sau, bọn Space Marines sẽ thưởng cho họ những đòn không thương tiếc. Nắm đấm của một siêu nhân đeo găng tay làm gãy xương người. Nỗi sợ hãi bị tổn hại về thể chất khiến Etan bước đi nhanh hơn. Anh không biết họ sẽ đi đâu từ hầm hàng, nhưng không khí ngày càng nóng hơn, và theo mỗi bước đi, tiếng động của máy móc đang hoạt động và tiếng la hét ngày càng rõ hơn. Etan liếc nhìn Reming. Khuôn mặt anh ta đã trắng bệch vì sợ hãi, đôi mắt lồi ra và phía trước quần của anh ta ướt đẫm do bàng quang vô tình xả nước tiểu.

"Đừng có nhìn tôi! "Reming lén lút thì thầm từ khoé miệng. Không còn lời nào được thốt ra nữa vì bọn họ nhanh chóng bị dồn một hội trường đầy lửa và khói, và các tù nhân được tách ra. Hàng trăm giường phẫu thuật tạm bợ xếp thành hàng ngay ngắn trong hội trường, những menial đầy sợ hãi và servitor với đôi mắt vô cảm chạy tán loạn xung quanh. Những chiếc giường được cắt từ vỏ kim loại và được gắn dây trói làm từ dây treo hàng hóa. Tất cả trừ một số ít ở giữa phòng vẫn còn trống. Chính từ nơi đó mà những tiếng la hét vang lên, và tất nhiên, Etan và những người khác bị đuổi thẳng đến đó.

Bằng nắm đấm và những lời chửi bới, bọn chiến binh đẩy họ vào một nơi sáng có nhiều máy móc bao quanh. Có vết máu trên sàn nhà. Mặc dù có các thiết bị y tế xung quanh nhưng mọi thứ đều có vẻ bẩn thỉu. Etan không biết cơn ác mộng nào đang chờ đợi mình, nhưng anh không hy vọng mình có thể sống sót được.

Quá trình này được giám sát bởi một Tech-adept mặc áo choàng đen. Năm người đàn ông nằm bị trói vào những chiếc giường gần đó. Mỗi người đều có một thiết bị nhỏ làm bằng kim loại bạc gắn vào thái dương bên trái. Những servitor và sert run rẩy vì sợ hãi đang đứng gần đó. Bốn người đã chết hoặc bất tỉnh; người kia đang vùng vẫy dữ dội chống lại dây buộc đang trói anh ta, bất động nhưng vẫn vặn vẹo qua lại như một cây vĩ cầm, và tiếng la hét dường như không ngừng nghỉ.

"Lô đối tượng thí nghiệm cuối cùng," người chỉ huy đám chiến binh nói một cách khinh bỉ. Rõ ràng hắn ta coi hoạt động này là không xứng đáng với phẩm giá của mình. Hai cấp dưới của hắn xếp các tù nhân thành hình bán nguyệt.

Lão magos kéo mũ trùm đầu ra sau, để lộ khuôn mặt già nua đến mức khiến Etan nhớ lại những con rối được biếm họa từ các nhà hát ở quê hương anh. Anh nhớ mùi đường phố xung quanh mình. Anh nhớ mình đã nắm tay cha mình.

"Hup hip! Đây là thời của cha già! "người kể chuyện vừa hát vừa đi vòng quanh sân khấu tròn nhỏ nơi những con búp bê của ông ta đang nhảy múa. "Nào, đi xuống đi, lão Vua già."

Cậu bé Etan thích nghe truyện cổ tích nhưng ban đêm cậu lại gặp ác mộng về những con búp bê tồi tàn... Ký ức ùa về bất ngờ đến nỗi trong một giây quên mất mình đang ở đâu. Chớp mắt bối rối, Etan quay trở lại hiện tại kỳ quái và cảm thấy tay chân mình đã trở nên yếu ớt như thạch. Anh sợ đến phát điên.

Lão magos giống như nỗi kinh hoàng thời thơ ấu của anh, lão ta đứng dậy và vươn lên, trở nên cao lớn vượt trội so với một người đàn ông ở cùng độ tuổi. Lúc này Etan mới để ý rằng gã tu sĩ không có chân mà chỉ mặc một chiếc áo choàng đen dài chạm tới sàn, tạo thành một vòng tròn ở nơi nên là chân của lão , áo choàng buông thõng xuống sàn nhà.

"Ồ, là lô cuối cùng phải không? Ta rất biết ơn các ngươi," lão Magos nói với vẻ tự mãn giả tạo đến mức Etan càng cảm thấy kinh hoàng hơn.

Lão magos tiếp tục bay lên cho đến khi mép dưới chiếc áo choàng dài lơ lửng trong không trung, bay bổng lên khỏi sàn. Lão ta trôi dọc theo hàng tù nhân, hạ xuống mỗi khi có ai đó nhận được sự chú ý của lão, gật đầu và lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở, đánh giá từng người đứng, nắm lấy cằm và quay đầu từ bên này sang bên kia. Lão dừng lại bên cạnh Etan, người vô tình rùng mình trước cái nhìn xuyên thấu của đôi mắt nút đen của lão.

"Ta nghĩ... ta nghĩ... Ồ, ta không thể nghĩ được gì! "lão Magos kêu lên. Lão giơ tay lên, bên dưới lớp vải trượt lộ ra một cánh tay tăng cường màu bạc. "Ta nghĩ ta không thể suy nghĩ được trong tình trạng ồn ào như vậy được. Làm ơn dừng âm thanh đó lại."

Một trong những serf vội vàng cúi đầu, lấy một chiếc cưa phẫu thuật từ giá đựng dụng cụ và, với một nỗ lực to lớn, đã cắt cổ người đàn ông đang la hét bằng bốn động tác do dự một cách hoàn toàn vụng về. Những chiếc răng cưa nghiến vào giữa thịt, sụn, rồi đến xương, mỗi lần kéo cưa đều phát ra một âm thanh ghê rợn độc nhất vô nhị. Người đàn ông bị cùm yếu đi. Tiếng la hét của anh ta nhường chỗ cho tiếng thở khò khè, và chẳng mấy chốc nó trở nên im lặng.

Sàn nhà chuyển sang màu đỏ của máu.

"Ngươi sẽ là người đầu tiên," Magos nói và chỉ vào Etan. Anh sững người với đôi mắt mở to.

"Vâng, vâng, đúng là ngươi đấy. Đi nào." lão Magos bay lên khỏi sàn và lơ lửng, vẫy tay với anh bằng bàn tay bạc của mình. "Đi thôi nào, đừng ngại. Ta không có ý định làm hại ngươi đâu. Ta không phải là một con quái vật. Chúng ta chỉ cắt cổ những kẻ không được việc, hiểu không?" Lão ta nói, bắt chước giọng điệu của một bác sĩ giỏi. "Ta chắc chắn là ngươi sẽ không sao đâu."

Hai menial cùng tóm lấy tay Etan. Anh để họ dẫn anh đến giường. Một trong những serf chỉ bớt sợ hãi hơn Etan một chút đang chỉ tay vào giường. Etan ngồi xuống.

"Ngoan ngoãn đấy. Tốt hơn hết là ngươi đừng nên chống cự, ngươi sẽ ít có nguy cơ bị tổn thương hơn," lão Magos cười khúc khích. "Nằm xuống."

Protos cúi xuống một cái khay có các thiết bị trông giống như những viên đá bạc nhỏ, từ đó nhô ra những sợi dây mỏng hơn sợi tóc người. Etan phải mất một thời gian sau khi tê liệt vì sợ hãi, anh mới nhận ra chúng chính là các thiết bị gắn trong đầu của người đàn ông bị sát hại. Magos ngoái đầu nhìn anh.

"Ta bảo ngươi nằm xuống. Nhanh lên, bọn ta sẽ không lãng phí cả ngày với mình ngươi đâu."

Etan nhìn lại bọn Space Marines. Thấu kính thị giác của chúng nhìn chằm chằm vào anh với thái độ thù địch rõ ràng. Anh nằm xuống một cách lưỡng lự. Lão Magos gọi những serf bằng một cử chỉ sắc bén và họ sít dây trói thật chặc lên anh.

"Ta là Magos Ardim Protos, Tech-priest cấp cao nhất. Ta, hay nói đúng hơn là Prime Hermeticon của Sarum," lão tu sĩ tuyên bố, "cho đến khi ta tìm thấy mục tiêu chung với những người thực hành về ars technologica và từ bỏ những danh hiệu lỗi thời. Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao mình lại ở đây chưa?"

Lão ta nhặt một trong những thiết bị có kích thước bằng hạt đậu từ khay và nhìn Etan.

"Không," Etan thừa nhận. Chiếc thắt lưng trên trán nhấn đầu anh vào giường. Anh không thể nghiêng đầu xem Magos đang định làm gì.

"Đôi khi chính ta cũng nghĩ vậy," Protos lại cười khúc khích. "Đi đến đó, đi đến đây, làm cái này, làm cái kia! Nhưng chẳng bao lâu nữa mọi việc sẽ được thực hiện. Và ngươi, bạn của ta, ngươi nên cảm thấy hãnh diện. Ngươi phải chiến đấu vì ngài Warmaster!"

"Vâng tất nhiên! "Etan kêu lên. "Bất cứ điều gì!"

Những lời này làm đi ngược với mọi thứ trong đầu anh, nhưng nỗi sợ hãi đã lấn át sự hổ thẹn.

"Thằng phản bội! "một người lính rít lên.

Tên Space Marine tát vào mặt anh ta một cú thật mạnh. Lực làm gãy xương và người lính bất tỉnh, kéo ngã người đồng đội bị còng tay. Reming thì khóc nức nở.

"Ngươi có thể nói ra lời này, nhưng ngươi thật sự sẽ hành động như vậy sao? Tất cả những thiết bị kỳ lạ này và một magos cao cấp như ta sắp biểu diễn, ai biết được thứ khoa học khủng khiếp nào sắp xảy ra với ngươi, nhỉ? Hở?" Lão ta cười khúc khích như thể đang kể một câu chuyện cười.

"Ông có phải là Dark Mechanicum không?"

"Đen tối, các ngươi gọi là thế à? Đen tối." Lão Magos lại cười toe toét, hướng ánh mắt về phía thiết bị bằng bạc và thở dài.

"Kẻ thù của bọn ta gọi bọn ta là đen tối. Và bọn ta gọi chúng là những kẻ ngu dốt. New Mechanicum là cái tên bọn ta đã chọn cho mình. Và bọn ta đã được đổi mới, thoát khỏi những luật lệ ngu ngốc do Synod of Mars và Hoàng đế Terra áp đặt, những kẻ đang can thiệp vào những vấn đề khác ngoài vấn đề của mình. Bọn ta đã từ bỏ những truyền thống vì mục đích giác ngộ."

Lão dang tay ra và nhìn lên. "Và bây giờ ngươi sẽ tham gia hành trình tìm kiếm kiến ​​thức của bọn ta, ngươi sẽ trở thành một phần của một mục đích vĩ đại! Ngươi đang nhận được đặc ân, ngươi biết đấy, ta không nói dối."

Magos đưa khuôn mặt trẻ tuổi của mình lại gần Etan, khiến anh bất giác căng thẳng. Hơi thở của Magos ngọt ngào đến khó chịu, có mùi hôi thối-mùi hôi của một người đàn ông nghiện đồ ngọt. Lão ta đang đưa thiết bị vào đầu đối tượng.

"Cái này là cái gì?" Etan hỏi.

"Ta tôn trọng những người đặt câu hỏi. Sẽ rất hữu ích nếu biết về mọi thứ, đặc biệt nếu nó liên quan đến cá nhân ngươi."

Lão tiến lại gần.

"Không có gì đặc biệt cả, một trong những dự án phụ của ta. Về cơ bản ta hầu như không làm gì cả, chỉ thực hiện một vài sửa đổi. Đây là hệ thống giao diện của skitarii."

Lão nhìn thiết bị với vẻ dịu dàng.

"Ngươi thấy đấy, bọn ta cấy nó vào người máy cyborg của mình. Điều này cho phép họ truy cập vào mạng thông tin của Mechanicum và trong khi chiến đấu, họ trở nên phản ứng nhanh hơn với các mệnh lệnh so với những con người tiêu chuẩn như ngươi. Tuy nhiên, điều quan trọng nhất đối với bọn ta trong việc này,"

Lão mỉm cười, khoe hàm răng đen, "là mục tiêu của ngươi và của ta. Những thiết bị này cho phép bọn ta điều khiển các chiến binh của mình. Đáng buồn thay là bọn ta đang thiếu quân lính. Cuộc chiến này đã diễn ra quá lâu và tên Rogal Dorn cứng đầu đang gửi ngày càng nhiều quân của hắn đến đây. Viện quân của bọn ta đang cạn kiệt và các rắc rối đang bắt đầu. Bọn ta không có thời gian để cải tạo những người như ngươi, mặc dù bọn ta có thể làm điều này, khi đó ngươi sẽ chiến đấu vì bọn ta mà không biết đến sợ hãi, vì ngươi sẽ không có khả năng cảm nhận được sợ hãi. Không có thời gian cho việc này, nhưng có đủ thời gian để cấy ghép phần công nghệ nhỏ này. Với những thiết bị như vậy, và một khoảng thời gian ngắn lên các chiến binh trung thành với Hoàng đế, bọn ta có thể tạo ra một người lính sẵn sàng chết vì một lý tưởng. Vì lý tưởng đúng đắn."

Lão ấn thiết bị vào thái dương của Etan. Những sợi dây xuyên qua da và cắm sâu vào đầu.

Etan nghiến răng đau đớn. Các dây dẫn xuyên qua các tế bào máu, dây thần kinh và cơ bắp. Những chiếc kim thu nhỏ đã chạm tới xương.

"Ta đã sửa đổi chúng để sửa đổi ngươi. Chỉ là một chút thôi. Một sự điều chỉnh lòng trung thành, thế thôi."

Dây dẫn vặn vẹo và cắm sâu vào hộp sọ của Etan. Cơn đau bùng lên một cách bất ngờ và mạnh mẽ. Không một người nào có thể kiềm chế được việc hét lên.

"Vâng, vâng, ta xin lỗi. Dây điện khoan vào hộp sọ của ngươi. Bây giờ chúng sẽ tách ra và tạo ra những kết nối thần kinh mới. Đừng lo lắng, cơn đau sẽ sớm qua đi, ta hứa đấy."

Etan hú lên và vùng vẫy trong đống dây đang trói mình. Ardim Protos vuốt ve trán anh bằng bàn tay kim loại mát lạnh.

"Suỵt," lão ta dỗ dành. "Suuuuuỵt. Ngoan nào. Sẽ không lâu đâu, không lâu lắm đâu!"

Etan vẫn đang co giật. Anh hét to đến nỗi gân cổ sưng tấy khiến anh khó thở.

Và đột nhiên mọi chuyện kết thúc. Anh nằm sóng soài trên giường. Máu chảy ra từ mũi.

"Nó có kết quả không? "anh nghe thấy một tên Space Marine hỏi.

"Ngươi nghe lệnh của ai?" Protos hỏi Etan.

"Warmaster," Etan nói.

Anh ngạc nhiên trước câu trả lời của mình, nhưng giọng nói đó không còn thuộc về anh nữa. Và hành vi của anh không còn là của riêng anh nữa.

Protoss vẫy tay với đám tay sai của mình. Họ cởi trói cho Etan.

"Đứng lên," Protos ra lệnh.

Etan đứng dậy. Anh không thể ngăn mình lại được; anh là tù nhân trong hộp sọ của chính mình. "Đấy thấy chưa," Protos nói. "Nó đã được việc. Bọn chúng đã sẵn sàng."

Protos bước tới giá đựng thiết bị và xoay nút xoay. Hàng chục servitor bước ra từ trong bóng tối, từng người một di chuyển đến đầu mỗi giường.

Gã Space Marine đứng thẳng dậy như muốn xua đi nỗi buồn chán, rồi bắt đầu ra lệnh:

"Mang chúng vào đây theo từng đợt hai trăm. Chúng ta cần xử lý năm mươi nghìn người trước khi hạ cánh!"

Những nô lệ con người vội vã thực hiện mệnh lệnh của hắn. Tên Space Marine quay sang Protos.

"Bọn nô lệ thần kinh này tốt hơn hết là phải được việc đấy."

Qua khóe mắt mở to của mình, Etan nhìn thấy Protos nhăn mặt.

"Ta ước gì ngươi đừng dùng cụm từ đó nữa," lão ta nói. "Nó nghe thật quá...thô tục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro