Chương 19 - Những người con trai của Hoàng Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở rìa của hệ sao Beta-Garmon, kết cấu giữa các thế giới bị xé toạc và một hạm đội khổng lồ đang bỏ lại sự điên rồ ở phía bên kia của thực tại. Nhiều con tàu xuất hiện nhiều đến nỗi chúng chặn hết ánh sáng của các vì sao. Hàng trăm Battle-barge, tàu tuần dương, thiết giáp hạm, tàu vận tải chở quân. Họ đến và đến như một dòng thác chảy xiết đến mức có thể tàn phá toàn bộ quỹ đạo chật hẹp của Terra. Dẫn đầu họ là soái hạm của Primarch Sanguinius, chiếc Red Tear, một thiết giáp hạm khổng lồ độc nhất vô nhị thuộc lớp Gloriana. Hình dạng của nó khác hẳn so với hình dáng của những người anh em của nó, vì nó được thay đổi để giống với giọt máu mang theo đôi cánh, biểu tượng của Quân đoàn IX.

Thiên Thần ra lệnh mở cửa chớp ngay cả trước khi tàn dư của năng lượng warp ô uế biến mất, vì vậy thủy thủ đoàn của Red Tear buộc phải đưa tay lên mắt để che chắn trước ngọn lửa của thế giới khác đang tỏa ra từ mũi tàu. Sanguinius quan sát chúng chăm chú như một nhà tiên tri quan sát ngọn lửa tự nhiên. Ngài nhìn thấy gì ở chúng thì không ai biết, nhưng một lúc sau, mặt vị Primarch đanh lại, ngài tựa lưng vào ngai vàng và nói:

"Vậy ra đây chính là những gì mà cuộc đại hội quân do Rogal tổ chức để lại cho chúng ta."

Những đường tua xoáy của warp biến mất, thay vào đó là một biển khí đốt mù mịt cuồn cuộn. Không có kẻ thù phục kích trước mặt họ. Theo tín hiệu của Đội trưởng Raldoron, năm trăm chiến binh mặc giáp đỏ vừa hạ vũ khí của họ dọc theo các vị trí bắn trên boong chỉ huy. Tiếng ồn ào đi kèm với chuyển động của họ trong sự im lặng của đài chỉ huy nơi mà những người đàn ông và phụ nữ làm việc chăm chỉ vang lên chói tai, nhưng nhanh chóng tắt đi. Các Space Marine đông cứng như những bức tượng, và chỉ có tiếng vo ve yếu ớt của bộ áo giáp cho thấy rằng họ vẫn thuộc về thế giới của người sống.

Bên cạnh ngai vàng của Sanguinius có một chiếc ghế khác, cũng có tầm vóc dành cho một Primarch, nhưng Jaghatai Khan người đang lẽ nên ngồi lên nó lại đang đứng thẳng. Chúa tể của Ordu không cần một cái ghế ngồi. Ông ta không bao giờ ở yên một chỗ, giống như biệt danh Chiến Ưng được mọi người đặt cho, sẵn sàng lao xuống bất cứ lúc nào từ trên trời với những móng vuốt duỗi thẳng và tham gia vào một trận chiến đẫm máu.

"Tinh vân Garmon như đang được tái sinh vậy," Khan nói, ông ta khoang tay trước ngực. Giống như người anh em của mình, ông ta đang mặc đầy đủ trang bị chiến đấu.

Nhiều khu vực của cụm sao trước đây đen tuyền, nay đã rực sáng ánh than hồng của chiến tranh. Khan đã không nói quá: dường như đám mây khí mang lại sự sống cho cụm sao đã quay trở lại.

"Có bao nhiêu con tàu đang chết dần để mang đến cho chúng ta một màn trình diễn như vậy?" Sanguinius hỏi. "Chúng ta đang tiến vào biển lửa."

Ánh mắt của Khan chuyển động, tự tin tìm kiếm từng hệ sao chính của cụm. Ông ta có tầm nhìn xa và bình tĩnh đến mức người ta có thể tưởng tượng ra vị Primarch này có thể nhìn thấy bề mặt của những thế giới xa xôi này mà không chút khó khăn gì.

"Hàng nghìn," Jaghatai Khan nói. "Còn nhiều hơn hàng nghìn nữa." Ông ta hướng ánh mắt về phía người anh em mình. "Mọi chuyện tệ như chúng ta đã lo sợ."

"Thậm chí còn tệ hơn," Sanguinius nói. Ngài bị nỗi buồn lấn át. Nếu Jagatai dường như nhìn vào tất cả những ngóc ngách ẩn giấu của thực tế, thì Sanguinius lại nhìn vào bóng tối mà con người phàm trần không thể tiếp cận được. Đại Thiên Thần đã thay đổi, giống như tất cả những người con trung thành với Hoàng đế, những nỗi đau bị phản bội đã ảnh hưởng đến ngài nặng nề hơn những người anh em của mình. Một bàn tay bọc vàng của ngài nắm chặt tay vịn của ngai vàng, tay kia chống cằm. Đôi cánh của ngài rung lên, và những đồ trang trí cầu kỳ trên chúng cũng rung lắc theo.

"Chúng ta đã cho rằng kẻ thù sẽ chặn đường và chúng ta phải chiến đấu mở đường máu." Khan nói. "Và giờ thì kẻ thù đang ở đâu rồi?"

"Có vẻ như chúng ta đã đến quá muộn rồi," Sanguinius gợi ý. "Kiểm tra thời gian!" Ngài hét vào một hố thiết bị được bố trí dưới sàn tàu.

"Chuyến đi diễn ra tốt đẹp," Khan tiếp tục cuộc trò chuyện trong khi các thành viên thuỷ thủ đoàn vội vã thực hiện yêu cầu của Thiên Thần.

"Warp vẫn đang sôi sục. Cơn bão Ruinstorm có thể đã tan nhưng các thế lực từ thế giới khác vẫn đang chống lại chúng ta."

Một người đàn ông mặc đồng phục của hạm đội Blood Angels đưa cho Primarch một mảnh giấy.

"Chúng ta đã đến muộn," Sanguinius nói. Ngài đưa tờ giấy cho người anh em của mình. "Chúng ta đã tới trễ vài tuần. Mau mở tất cả các kênh vox!" Ngài hét lên với thuỷ thủ đoàn của mình. "Gửi tin nhắn cho tất cả các lực lượng trung thành. Thông báo cho họ về sự hiện diện của chúng ta."

"Đừng kéo tôi vào chuyện này, người anh em," Khan nói. "Kế hoạch phải được giữ nguyên như hai ta đã thỏa thuận."

"Như hai ta đã thảo luận," Thiên Thần chỉnh lại. "Hãy để tiếng gầm của súng ống và máy móc báo hiệu cho sự hiện diện của anh. Tôi sẽ là một cây búa, còn anh sẽ là một con dao găm. Anh đã quyết định nơi mình sẽ tấn công trước tiên chưa?"

"Tôi có một số ý tưởng," Jaghatai Khan trả lời. "Nhưng tôi không muốn trói mình vào những kế hoạch cứng nhắc. Đối với những người như Dorn, các kế hoạch phải vững như những bức tường của pháo đài, nhưng đối với tôi, kế hoạch là những song sắt của một cái lồng. Tôi đi đến nơi gió cuốn tôi đến."

"Anh chính là cơn gió, Jaghatai, anh là cơn bão táp, anh là cơn cuồng phong!" Sanguinius nói.

Khan đồng ý: "Đôi khi điều này đúng, nếu hoàn cảnh cho phép. Cơ động nhanh, đột kích mạnh. Linh động. Nhưng không có cơn bão nào dù thổi mạnh đến đâu có thể dập tắt được ngọn lửa mà chúng ta đang thấy."

Thiên Thần gật đầu. Ánh sáng của những đám mây bốc cháy phía trước nhuộm lên khuôn mặt ngài một màu cam rực lửa và biến đôi cánh của ngài thành màu hoàng kim.

"Giá như chúng ta có thể." Sanguinius nhìn người anh em của mình. "Nếu chúng ta có thể ngăn chặn Horus, chúng ta sẽ làm điều đó. Nhưng bây giờ khi thấy khoảng không đang bốc cháy, tôi đã thấy đồng tình với Dorn: kết quả của chiến dịch sẽ không được quyết định trên Beta-Garmon. Chúng ta sẽ phải làm hắn chảy máu. Phải phá vỡ lực lượng của hắn. Ít ra thì chúng ta hãy tước đi một phần sức mạnh của hắn và làm chậm cuộc tiến quân của hắn. Và sau đó chúng ta sẽ rút lui và hội quân với Rogal."

Khan gật đầu đồng ý. "Tôi cảm ơn anh đã đồng hành cùng tôi trong suốt chuyến đi này." ông ta dừng lại. "Tôi hơi quá háo hức để giữ được sự độc lập của mình. Thật vui khi được dành thêm thời gian bên anh." Khan nhìn người anh em này với ánh mắt tự hào. Họ khao khát được cùng nhau đi xa, ông ta đang nói một cách chân thành.

Sanguinius cúi đầu.

"Lòng hiếu khách của tôi luôn sẵn sàng phục vụ anh, người anh em."

"Và tôi cũng vậy," Khan trả lời. "Tôi sẽ đi tập hợp quân đoàn của mình. Tôi sẽ thông báo cho anh về mục tiêu đầu tiên của chúng ta trước khi chúng ta chia quân ra. Sau này, anh sẽ được biết về hành động của tôi qua tiếng gào thét của kẻ thù của chúng ta."

"Nó nên là phải thế."

"Tôi chắc chắn chúng ta sẽ không được gặp lại nhau cho đến khi chúng ta cùng kề vai sát cánh bên các bức tường của Cung điện."

Sanguinius đứng dậy từ ngai vàng của mình. Những đồ trang trí quý giá bắt đầu kêu lạch cạch trên áo giáp và đôi cánh của ngài. Ngài ôm lấy vị Primarch anh em của mình và áp má vào má của ông ta.

"Cố gắng trở về trong bình an nhé, người anh em của tôi." Lời nói của Sanguinius rót vào tai Jaghatai như lời thì thầm buồn bã. "Còn quá ít người trong chúng ta để chống lại hắn. Nếu cả hai chúng ta đều chết ở đây, cha chúng ta sẽ phải gánh chịu số phận diệt vong."

"Không có gì có thể ngăn cản được tôi."

"Tôi chắc chắn điều này bằng cả trái tim mình."

"Anh cũng sẽ trở về đó được mà," Khan nói.

Đôi mắt đẹp của Sanguinius nhắm lại vì đau đớn bên trong.

"Rồi chúng ta sẽ biết."

Họ đã mở rộng vòng tay của nhau. Khan cười toe toét.

"Anh sẽ trở về được mà, hỡi Đại Thiên Thần, để đối đầu với bóng tối đang đến gần!" Ông ta chỉ tay vào khoảng không đang cháy bỏng. "Chuyến hành trình này chỉ là món khai vị cho chúng ta mà thôi. Một bữa đại tiệc thực sự đang chờ đợi trên Terra, và anh đã có sẵn một chỗ trên bàn tiệc. Chuyện đó sẽ không thay đổi được đâu."

"Chúng ta phải tin tưởng rằng mọi chuyện sẽ như vậy." Nụ cười của Sanguinius không giấu được nỗi buồn.

"Hẹn gặp lại anh." Khan đặt tay lên vai người anh em của mình. Ánh mắt của họ chạm vào nhau. "Đừng làm gì liều lĩnh đấy nhé."

"Tôi sẽ cố."

Jaghatai gật đầu và bước đi. Các chiến binh của Đội cận vệ Sanguinary đứng gác ở lối vào chính của boong chỉ huy liền vỗ vào vũ khí và đứng nghiêm chào ông ấy rời đi.

Thiên Thần quay trở lại ngai vàng.

"Raldoron," ngài gọi viên đội trưởng đại đội một của mình. "Giám sát việc thu thập thông tin tình báo. Hãy chuyển chúng cho ta khi con nhận được chúng."

Trong vài giờ nữa, Sanguinius vẫn ở trên boong chỉ huy và hạm đội bất động trong khoảng không.

Lúc đầu, không có câu trả lời nào từ các thế giới bị bao vây, và Thiên Thần chỉ còn lại một mình với những suy nghĩ của chính mình. Những hình ảnh về cái chết ám ảnh ngài, và mặc dù ngài chấp nhận những gì sắp xảy ra, ngài vẫn bị dày vò bởi sự không chắc chắn về địa điểm và thời gian xảy ra sự kiện này. Warmaster có thể vội vàng đến đối đầu với hạm đội của ngài ngay bây giờ. Có lẽ ngài chỉ còn sống được vài giờ nữa thôi. Hoặc nhiều tháng. Nhưng vị Primarch không hề nghi ngờ một điều: số mệnh của ngài là phải chết.

Có lẽ ngài đã quá vội vàng cho cuộc đối đầu này. Thật khó để chấp nhận việc biết trước về tương lai của mình. Chẳng phải chính ngài phải chịu trách nhiệm về cái chết của chính mình sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu những hình ảnh đau khổ về cơ thể đầy máu và khuôn mặt đắc thắng của Horus trở thành sự thật chính vì sự háo hức muốn thực hiện lời tiên tri của ngài? Nghịch lý này đã trói buộc ý chí của Sanguinius. Hành động hay không hành động, quyết định này khiến ngài đau đớn, mặc dù ngài đã cố gắng không tin vào số phận và tự định hình số phận cho mình. Kinh nghiệm của ngài về Davin đã loại bỏ nhiều nghi ngờ của ngài, nhưng lại tăng thêm nhiều nghi ngờ khác.

Ngài nghĩ về người người anh em ương ngạnh của mình, Night Haunter, kẻ mà ngài đã ném vào không gian.

"Ta nghĩ bây giờ ta đã hiểu ngươi rồi, Konrad. Ngươi đang đi về phía số phận của ngươi, và ta đang đi về phía số phận của ta."

Red Tear cảm nhận được nỗi đau của ngài. Giống như ngài, chiếc soái hạm này đã bị hư hỏng nặng nề và vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Cái hồi còn trên đế chế dị giáo Imperium Secundus, xưởng đóng tàu của Guilliman đã làm mọi cách có thể, nhưng Veritas Ferrum, con tàu ma quỷ được triệu hồi để ngăn chặn họ khỏi Davin đã phá hủy những thành quả lao động tốt đẹp đó. Sanguinius cảm nhận được nỗi đau của con tàu như thể đó là nỗi đau của chính mình. Bề ngoài cả hai đều vẻ mạnh mẽ và khỏe mạnh, nhưng cả hai đều bị thương tổn đến tận tâm can.

Bóng tối dày đặc bao trùm xung quanh vị Primarch, và trong một thời gian, ngài hoàn toàn ẩn mình trong bóng tối, nhìn ra biển lửa bên cửa sổ. Khuôn mặt của Horus hiện ra trước mắt ngài, sưng tấy đến mức không thể nhận ra do ảnh hưởng của thế lực đen tối. Ngài nhìn thấy cú vung chùy của hắn. Ngài đã chứng kiến ​​cái chết của mình hết lần này đến lần khác. Ngài nhớ lại cái giá mà các con trai mình phải trả, lời nguyền kép do cái chết của mình gây ra. Nếu tìm được ít nhất một lối thoát khác, ngài sẽ lao tới đó, nhưng ngài không thấy gì ngoài hai lựa chọn cho cái chết không thể tránh khỏi.

Lòng quyết tâm về mục đích mà ngài tìm thấy được ở Davin quá mong manh. Nó giống như ngọn lửa, niềm tiên chính là nhiên liệu giúp duy trì ngọn lửa đó. Và Sanguinius nhận ra rằng niềm tin của mình đang dần cạn kiệt.

"Thưa ngài." Lời nói của Raldoron xuyên qua suy nghĩ của Thiên Thần nhưng không đánh thức được ngài. Đối với ngài, chúng giống như tiếng vọng của ký ức, tiếng vang xa xăm khi cây chùy lại bắt đầu giáng xuống.

"Thưa ngài Sanguinius." Người đội trưởng đại đội một chạm tay xuống cẳng tay vàng của vị chúa tể của mình, nó trông nhỏ bé, giống như lòng bàn tay của đứa trẻ đang cố gắng trấn an cha mình.

Vị Primarch giật mình tỉnh dậy sau cú chạm tay, và Raldoron vội vàng lùi lại một bước.

Đại Thiên Thần bối rối nhìn quanh, vẫn chưa hiểu mình đang ở đâu. Sau đó mặt ngài sáng bừng lên.

"Raldoron."

Raldoron cúi chào. "Đã nhận được tin nhắn đầu tiên."

Anh ta đưa ra một mảnh thông điệp bằng plastek có dòng chữ màu đen hiện rõ.

Sanguinius kiểm tra dấu hiệu độ tinh khiết và chi tiết của tín hiệu. Tin nhắn này đến từ trung tâm chỉ huy của Alpha Garmon thông qua Carthega Telepathica, một ngôi đền truyền tin khổng lồ trên Beta-Garmon II.

Ngài ngẩng đầu lên. "Đây là tất cả những gì nó nói à?"

"Ngoại trừ các chi tiết, vâng," Raldoron trả lời.

Sanguinius quay lại dòng văn bản duy nhất được biên dịch ra từ giấc mơ của một psyker. Bên dưới là những cột thông tin về sức mạnh quân sự và tình hình hiện tại, nhưng chỉ có một tin nhắn cá nhân khiến ngài chú ý.

Thiên Thần đọc to nó. "Tạ ơn Hoàng đế."

Sau đó, các thông điệp thiên văn bắt đầu đến từ khắp Beta-Garmon. Lúc đầu chậm rãi, một hoặc hai cái một lần. Nhưng sau vài giờ, các báo cáo liên tục đổ về như thác lũ.

Từ những thông tin rời rạc được ghép lại với nhau, một bức tranh tổng thể nhanh chóng hiện ra. Một ảnh ảo chiến thuật khổng lồ được thắp sáng, mọi bit dữ liệu đều được xử lý và bổ sung ngay lập tức, làm rõ tình hình trong Garmon Beta.

Cuộc Đại Hội Quân của Dorne đã không tiến hành theo kế hoạch. Không có dấu hiệu phối hợp trên toàn bộ vùng chiến sự. Trong những ngày đầu của cuộc xung đột, một số sĩ quan cấp cao tự xưng là tư lệnh tối cao, và ba người trong số họ thẳng thừng từ chối đáp ứng mệnh lệnh của những người khác. Từ khắp nơi trên Imperium, rất nhiều đơn vị khác nhau đã đến cụm sao này, từ những đội quân tàn tạ rách rưới của những người sống sót cho đến toàn bộ các nhóm tác chiến đến nỗi Sanguinius cũng cảm thấy khó khăn trong việc tổ chức lại chúng.

"Hàng chục thế giới, hàng triệu binh sĩ, hàng chục Legio Titan," ngài phàn nàn khi xem qua các báo cáo mới nhất. "Các đội quân đến từ những hướng khác nhau, vào những thời điểm khác nhau và tuân theo lệnh của những người chỉ huy khác nhau."

"Quá nhiều thứ đang lần lượt được đưa vào chiếc cối xay thịt này," Raldoron nói và chỉ vào ảnh ảo ba chiều. "Chẳng có sự tổ chức nào ở đây cả. Tại sao các Legio Titans lại ra trận một mình? Tại sao họ không chiến đấu cùng các đơn vị khác?"

"Họ kiêu hãnh và độc lập," Sanguinius giải thích, "ngay cả đối với thế giới lò rèn mà họ được kêu gọi để bảo vệ. Việc tái tổ chức lại Mechanicum chỉ làm phức tạp thêm vấn đề."

"Thật là điên rồ. Họ đang làm phá hỏng cơ hội chiến thắng của chúng ta."

Sanguinius hướng ánh mắt về phía đứa con trai của mình.

"Trong hoàn cảnh tương tự, chúng ta cùng sẽ hành xử theo cách tương tự."

Sanguinius đặt tập thông tin xuống. "Chúng ta có thể trông cậy vào điều gì? Tàn dư của cơn bão Ruinstorm vẫn cản trở các chuyến bay và liên lạc thông thường. Cuộc chiến tranh vĩ đại nhất trong thời đại chúng ta đang diễn ra. Không chỉ có súng ống mới gây nguy hiểm cho chúng ta. Mà cả những thứ được gọi là thần thánh cũng đang chống lại nỗ lực của chúng ta."

"Đây không phải là Signus Prime," Raldoron phản đối. "Không có đề cập đến bọn ma quỷ trong các tin nhắn. Cõi vật chất không có vết nhơ của bọn Neverborn."

"Chúng ta không ở trên Signus Prime," Sanguinius lặp lại. "Không có sự điên rồ của Davin hay Veritas Ferrum ở đây, nhưng ma quỷ và thực tại bị lây nhiễm không phải là vũ khí duy nhất của kẻ thù của chúng ta. Ở đây có rất nhiều thế lực và phương tiện trước đây từng phục vụ cho Hoàng đế. Chúng ta phải đối mặt với những thực thể vĩ đại nhất của warp. Bây giờ sẽ không có cuộc chiến nào đơn giản và dễ hiểu nữa. Ở đây không thể có chiến thắng, chỉ có việc báo trước thất bại mà thôi."

"Vậy thì," Raldoron nói, "nhưng chúng ta có Carthega." Trung tâm này lẽ ra sẽ trở thành một công cụ chỉ huy, nhưng thay vào đó nó chỉ tổng hợp danh sách những người đã ngã xuống. Thu hoạch của cái chết tăng lên mỗi giờ. Việc thương tiếc người chết có ý nghĩa gì nếu người sống tiếp tục chết?"

"Trong trường hợp không có một người chỉ huy duy nhất, không có gì ngạc nhiên khi nơi này được giao vai trò như vậy. Đây là tiếng kêu đau đớn dành cho Terra và ta đã đáp lại."

Sanguinius đứng dậy. "Raldoron, mau tập hợp các đội trưởng và Chapter Master. Chúng ta đã có đủ thông tin để lập kế hoạch chiến dịch. Gặp ta ở phòng chiến lược trong một giờ nữa. Thực hiện ngay lập tức."

"Vâng, thưa ngài," Radoron cúi đầu.

Sanguinius cao giọng với thủy thủ đoàn trên boong chỉ huy.

"Mọi người nên tiếp tục thu thập thông tin. Mang cho ta mọi thứ liên quan đến cụm sao. Ta không nghĩ người anh em ta sẽ sẵn lòng lộ diện tới gặp ta, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để được đối mặt với hắn. Mau đi tìm nó đi, đi tìm Vengeful Spirit. Hãy tìm cho ta tên Warmaster để chúng ta có thể bắt hắn phải chịu khuất phục."

Thủy thủy đoàn đã tăng gấp đôi nỗ lực của họ. Những servitor xác nhận đã nhận được lệnh bằng một tiếng cọt kẹt cơ học. Sanguinius hài lòng ghi nhận những cố gắng của họ, và ngay lúc đó những tia sáng mới thắp sáng khoảng không. Nhìn lại, ngài thấy những con tàu của White Scars đang tách ra từ hạm đội khổng lồ. Họ tuân theo phong tục của mình: đi săn mà không cần hỗ trợ, tấn công mà không báo trước. Nhìn như những con tàu vũ trụ khổng lồ di chuyển rất chậm chạp nhưng thực tế chúng nhanh chóng tăng tốc và nhanh chóng biến thành những điểm sáng. Sau đó khoảng không bắt đầu rung chuyển, các White Scars trượt vào trong warp, và ánh sáng của chúng vụt tắt.

"Chúc anh đi săn thuận lợi nhé, người anh em," Thiên Thần nói.

Một tin nhắn đến từ Khan và nó đã được gửi ngay lập tức. Sanguinius gửi lời chào. Ngài không cần phải hỏi về mục tiêu đầu tiên của Jaghatai. Theo như những gì ngài biết về người người anh em bí mật của mình, ông ta sẽ giáng cho kẻ thù một đòn đáng kể.

Ngài ngồi xuống và lại rơi vào trạng thái mơ màng, đắm chìm trong những suy tư, chờ đợi quân đoàn của mình tập hợp lại. Một sự hài hước đen tối đọng sâu trong xương thịt ngài.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi vượt qua thử thách trên Signus Prime, ngài hoàn toàn cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro