《ssj × ysh》 những miếng thuốc cao với những bức vẽ (chỉ dành cho gái ngoan)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SEO SOO JIN × YEH SHU HUA

Tên truyện: những miếng thuốc cao với những bức vẽ (chỉ dành cho gái ngoan)

Tên gốc: patches with pictures (only for the good girl)

Tác giả: shushusbaobei

Người dịch: NHÊ

Nguồn: AO3 (https://archiveofourown.org/works/31287206)

BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ – TRANSLATED WITHOUT PERMISSION

Tóm tắt:

thật tệ khi có một tri kỷ ủy mị. thật bất tiện vì sống nửa đời người như một bụi hoa đen đủi.

vũ trụ thay thế[1] nơi nếu tri kỷ của bạn có một vết thương rỉ máu, bạn sẽ nhận được một chùm hoa trên cùng một chỗ

❀❀❀

Thật tệ khi có một tri kỷ ủy mị. Thật bất tiện vì sống nửa đời người như một bụi hoa đen đủi: hoa ngô đồng từ đầu gối của bạn và hoa cúc trên đầu ngón tay. Tất nhiên là những bông hoa nở là đẹp, nhưng đó là khi chúng đang mọc trên đồng cỏ. Nghĩ thử đi, chẳng hạn khi trên khuỷu tay, không nhiều lắm.
Khó chịu nhất là hoa hướng dương. Quá to và nặng, thì bạn nên buộc lại để cuống không bị gãy. Tuy nhiên, hoa cẩm chướng khiến bạn cảm thấy như một nghĩa địa... Đây là những thứ tồi tệ nhất.

Đung đưa bàn chân trên ngói, Shuhua quan sát: một y tá đang chạy quanh phòng như tên bắn – cô ấy cố gắng tìm một miếng thuốc cao, nhưng chỉ có than hoạt tính và aspirin, như mọi khi. Cô y tá có những bông hoa nhỏ màu trắng nở trên má như cây thường xuân. Tên y tá là Soojin và chắc chắn cô không tức giận. Không phải tại Shuhua, cũng không phải vì thiếu thuốc cao hay tại các bạn cùng lớp của Shuhua. Có lẽ là tại hiệu trưởng, người đã không dạy dỗ những người bạn học này hẳn hoi. Nhưng không sao, Shuhua có thể tự mình đứng lên – chỉ có một vết xước trên má em thôi mà. Môi người con trai mà em đã đánh rướm máu và cả bàn tay cậu ta đều bị xây xát trên đường nhựa, cậu ta đã đến rồi, nhưng Shuhua không cần biết về điều đó.

"Cậu ta không nên nói những điều vô nghĩa," Shuhua nói, chùi những giọt nước mắt đang trào ra đi và cố mỉm cười tự hào.

Soojin đang điều trị vết xước bằng oxy già. Oxy già tạo bọt và tiếng xì xì, Shuhua cũng vậy:

"Đau à?" Soojin thổi vào má em một hơi thật nhẹ nhàng và cái nhìn ân cần khiến Shuhua càng muốn khóc hơn.

"Không hề gì sất!" Trên thực tế thì rất đau. "Em chỉ không mong vậy thôi."

Tất nhiên, nó rất đau. Cái tát vào mặt cũng gây tổn thương, và cách họ đánh cô ấy một cách không lời – đau đớn ra sao. Ừ, đặc biệt là với những từ ngữ, ngay cả khi không phải về mặt vật lý.
Nhưng Soojin không cần thiết phải biết về điều này – những bông hoa không xuất hiện từ vết bầm tím, và vì vậy chúng không xuất hiện từ những lời lăng mạ. Soojin không cần biết, tại sao họ cũng đánh nhau, bởi vì cô sẽ lo lắng, cô sẽ nói rằng Shuhua nên lờ những lời của kẻ ngốc đi. Và cô không cần biết rằng Shuhua xé ống tay áo của người khác, không phải vì em bị xúc phạm, mà vì Soojin bị xúc phạm.
(và Soojin bình tĩnh như thể Đức Phật đã nhập vào cô vậy)

Có công bằng không khi họ bàn tán sau lưng cô?
Có công bằng không khi họ tung tin đồn, và sau đó tìm đến cô khi đau bụng hay đau đầu?

Và không có vấn đề gì khi cô chỉ có carbon, aspirin và đôi khi là thuốc cao, những thứ bình thường (không có hình ảnh, chỉ có hình ảnh dành cho Shuhua) – tất cả đều giống nhau mà họ không biết xấu hổ.

Chân của Shuhua không chạm đến mặt sàn. Và Soojin có thể nhìn em như một đứa trẻ. Một đứa trẻ khó chịu, lơ đãng, ồn ào và vụng về. Mặc dù, Shuhua đã gần mười tám tuổi và nhân tiện thì em gần như không bị ngã xe đạp và sợ nước.

Soojin có lẽ không muốn có một tri kỷ như em. Mặc dù cho đến nay, cô vẫn chưa phàn nàn về việc thổi nhẹ lên từng vết thương và sau đó phủ chúng bằng thuốc cao nhiều màu từ gói Scooby-Doo, thứ mà cô tìm thấy trong chiếc túi không đáy của mình. Shuhua cũng không phàn nàn, khịt mũi đúng lúc với tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

Trên thực tế, giờ học đã kết thúc, vì vậy mà chân của Shuhua chạm sàn khi em nhảy khỏi chiếc trường kỷ, và đôi tay em vô tình vươn tới chỗ Soojin.

"Đáng yêu ghê," Soojin nói và hôn lên trán em.

Nếu cô từng nghĩ Shuhua là một đứa trẻ, một đứa trẻ khó chịu, lơ đãng, ồn ào và vụng về, thì điều đó đã xảy ra từ rất rất lâu rồi. Ít nhất là không phải bây giờ, khi Shuhua tròn mười tám tuổi trong sáu giờ và khi em kéo Soojin về phía mình bằng cổ áo choàng y tế bắt buộc của cô và rồi đặt một nụ hôn.

Có lẽ hơi trẻ con. Và có lẽ xấu hổ đến mức đỏ mặt và suýt ngã khi em lùi khỏi Soojin với một tia hoảng sợ trong mắt.

Dù sao đi nữa, cũng đủ yêu kiều để nhận thấy mặt em trong lòng bàn tay của Soojin và môi của Soojin áp lên môi mình.

Có thể trẻ con, nhưng ngọt ngào với son chapstick vị vani và cánh hoa cúc, bởi vì ai đó thực sự thích cắn môi khi họ lo lắng.

❀❀❀

Chú thích:

[1] AU: là viết tắt của Alternaltive Universe, nghĩa là thay đổi không gian. Vật lý, địa lý, công nghệ đều khác nhau, ví dụ như sẽ không có phép thuật trong Harry Potter. Phổ biến trong thể loại này HS (High School) và fanfic trong bối cảnh đại học, ở đó các nhân vật sẽ được miêu tả như những học sinh ở thế giới bình thường. Với fanfic Krishan có thể ví dụ giống như fic Nhân chứng. Đây cũng là thể loại hay bắt gặp nhất trong hầu hết tất cả các fanfic. Những cái còn lại thì hầu như mình chưa thấy trong giới fanfic của idol.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro