chương 143

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luzel, người đang nhìn tôi và Luke, thở dài nhẹ nhõm và mở chiếc tủ lạnh nhỏ ở góc phòng.

“Cầm lấy.”

Tôi theo phản xạ giơ tay chụp lấy thứ được ném tới. Là một lon soda lạnh. Luzel, cũng đã ném một lon đồ uống vào Ha Tae-heon như cách cô ấy đã làm với tôi, cô đặt tay lên một chiếc máy bí ẩn.

“Tôi sẽ gọi cho anh khi xong , anh cứ  nghỉ ngơi cho tới lúc đó đi. Phòng bên phải hình như còn trống đó"

"Ừ."

Khi bước vào căn phòng bên phải, nơi chất đầy những đống đồ vật, một phòng khách nhỏ hiện ra cùng một con đường dẫn tới ghế sofa.

Ha Tae-heon, người nắm lấy vai tôi và kéo tôi ngồi xuống ghế sofa, đặt một ly nước xuống bàn và nói.

“Nếu em vẫn còn buồn ngủ thì ngủ thêm đi. Tôi sẽ đánh thức em dậy sau.”

“Tôi không buồn ngủ."

Có vẻ như Ha Tae-heon lo lắng về thời lượng giất ngủ của tôi. Thực ra, mặc dù thời gian tôi ngủ tính tất cả chỉ khoảng bốn giờ, nhưng tôi đã từ chối với một nụ cười vì tôi không quá mệt để ngủ ở một nơi như thế này.

“Tôi ổn. Hơn nữa, tôi không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian như Luzel nói dâu."

“Vậy thì chúng ta nói chuyện.”

Đột nhiên nói chuyện ? Tôi trở nên lo lắng. Tôi tự hỏi liệu mình có nên giả vờ buồn ngủ không.

Với nụ cười ngượng ngùng trên môi trước yêu cầu bất ngờ, tôi từ từ đảo mắt và Ha Tae-heon ngồi xuống ghế sofa đối diện tôi, đôi mắt đen của anh sáng lên sắc sảo.

“Đừng nghĩ đến việc trốn tôi .”

"Ha ha..."

Chết tiệt. Anh ấy hiểu ra nhanh thật. Tôi xoa xoa khóe môi đang cứng lại của mình.

“Tôi không trốn anh. Tôi chỉ nhìn xung quanh. Nhưng mà đột nhiên...ta cần nói chuyện gì thế..."

“Sau khi đến Trung Quốc, cậu sẽ làm gì ? Cậu sẽ đi thẳng đến chỗ Nhà tiên tri à ?"

Aa. Còn gì để nói nữa. Ha Tae-heon là người sẽ dẫn tôi đến nơi có Nhà tiên tri, tất nhiên, anh ấy sẽ tò mò về điều đó. Tôi thả lỏng một chút và trả lời.

“Điều đó sẽ phụ thuộc vào tình hình lúc đó. Tôi không biết là chỗ nhà tiên tri có xa không."

“Nếu nó gần thì sao?"

“Vậy thì tôi phải đi ngay. Đây không phải là tình huống mà chúng ta có thể thư thả mà, đúng không ?"

Tôi không biết anh ấy có ý gì khi hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy. Tôi bình tĩnh quan sát tình trạng của Ha Tae-heon. Tôi đã cảm nhận được điều gì đó từ lần trước, mỗi lần anh nói về Nhà tiên tri sau tới Trung Quốc, trông anh có vẻ hơi bất an, nhưng tại sao .

'Trường hợp đó...'

Vài ngày trước, tôi nhớ lại cuộc điện thoại với Ha Tae-heon, khi anh vừa trở về từ Trung Quốc. Giọng nói tôi không hề bồn chồn. Tôi hỏi với vẻ mặt cau có.

"Ha Tae-heon- ssi. Có chuyện gì xảy ra ở Trung Quốc à?"

"......."

“Nếu nhà tiên tri nói điều gì kỳ lạ..."

Lần này, Ha Tae-heon tránh ánh mắt của tôi.

“Tôi không hiểu ý cậu là gì.”

“Mỗi lần cùng anh nói về Nhà tiên tri, anh đều có vẻ mặt buồn bã."

“Do cậu tưởng tượng thôi.”

Ai tin được .

“Khi chúng ta nói chuyện qua điện thoại cũng vậy"

Khi tôi nhìn anh với vẻ nghi ngờ, Ha Tae-heon đưa ra một cái cớ hời hợt và đi ra khỏi phòng chờ.

“Ha..."

Miệng tôi há hốc khi tôi sửng sốt trước cảnh anh ấy rời đi. Ai là người đòi nói chuyện trước...?

Hít một hơi thật dài trong tuyệt vọng, tôi dựa lưng vào ghế sofa và nghiêng mặt. Có phải tôi đã sai lầm khi chấp nhận lời đề nghị của Ha Tae-heon và đi cùng nhau không ? Sự lo lắng lan tỏa trong tâm trí tôi.

Cảm thấy đầu óc đầy phức tạp, tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà có chiếc đèn huỳnh quang trắng tinh và cảm thấy có ai đang tới gần mình.

"À..."

Tôi biết Ha Tae-heon lại tới, tôi quay đầu qua, mắt tôi chạm phải đôi mắt màu kaki mở to đầy ngượng ngùng. Thấy Luke vẫn đứng im không chịu vào, tôi vội vàng đứng dậy, cười ngượng ngùng.

“Tôi xin lỗi. Ừm..ay tôi ra ngoài ha ?"

“Không, không cần đâu. Tôi chỉ là h..hơi ngạc nhiên thôi..."

Luke cúi chào tôi rồi đi lại góc phòng khách, giờ tôi mới nhìn lại thì thấy có ống nghiệm, rất nhiều ống nghiệm được đặt ở đó.

“Đây cũng là vật liệu lấy từ quái vật hả ?"

Khi tôi hỏi Luke, người đang sắp xếp ống nghiệm một cách vụng về, anh ấy nhún vai và trả lời mà không nhìn vào tôi.

“Vâng. Ừm, đó là Thằn lằn độc cấp B. Dưới cằm của nó..."

Luke, người đặt ống nghiệm đang cầm vào trong ống, khuấy nó bằng tay như khuấy một giọt nước trong không khí. (Tui không hiểu)

“Có một cục tròn bên trong chứa chất độc, có liên quan đến tuyến nước bọt, vì vậy nếu anh dính phải, amh sẽ bị tê liệt và gặp ảo giác.”

"Ồ..."

“Dù sao thì, nó cũng không phải là loại độc nguy hiểm để khiến người tử vong. Chỉ là một chút tê liệt và ảo giác... Nó khá an toàn đối với một quái vật hạng B."

Luke tiếp tục giải thích bằng giọng hơi cao, ánh mắt tự nhiên hướng về phía mặt tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi giao tiếp bằng mắt như thế này.

“Chất lỏng màu xanh này là chất gây tê liệt duy nhất được chiết xuất từ chất độc pha trộn với nhiều chất khác nhau. Nó có thể được chế tạo thành các vật phẩm có thể làm giảm cơn đau trong cơ thể."

"Tôi hiểu rồi."

Giọng nói mạnh mẽ của anh ta tràn đầy sự tự tin. Đôi mắt màu kaki sáng lấp lánh rất ấn tượng.

“Độc quái vật này không gây nhiều tổn hại cho cơ thể, là một loại vật liệu khó có được vì chỉ có một vài con thằn lằn độc, nhưng tôi nghe Luzel nói rằng Hội Roheon đã nỗ lực rất nhiều..."

".......?"

Những lời nói tự tin đột nhiên trở nên nhỏ dần. Trong lúc nói chuyện, như thể tâm trí cậu ấy đã trở lại, Luke vội vã quay mặt đi khỏi tôi và cầm lấy hai ống nghiệm.

"Luke-ssi?"

“Vậy thì...ừm..xin lỗi...tôi đi đây..."

Luke loạng choạng và cúi chào vài lần rồi vội vã rời khỏi phòng chờ, giống hệt như lúc anh bước vào. Tôi nghiêng đầu, nhớ lại đôi tai đỏ và nóng của Luke mà tôi đã thấy.

“Cậu ấy thật thú vị.”

Lần đầu tiên tôi thấy một người nhút nhát như vậy. Anh ấy còn nhát hơn cả Kim Woo- jin. Ở thì, mặc dù Kim Woo-jin nhút nhát, nhưng anh ấy không như vậy. Tôi đã gặp một số nhà sản xuất, nhưng tôi nghĩ cậu ấy có lẽ là người kì lạ nhất.

Nhưng nó không tệ. Tôi cảm thấy tươi mới và thậm chí là vui vẻ. Nếu tôi có thời gian, tôi sẽ cố gắng kết bạn với cậu ấy, nhưng tôi đâu đủ thời gian...hơi thất vọng.

***

"Cạch."

Khi tôi đi ra giữa phòng thí nghiệm cùng Ha Tae-heon theo yêu cầu của Luzel, cô ấy phát một đoạn video trên màn hình.

“Vật phẩm thiết lập lại tọa độ cổng đã hoàn thành. Tên của nó là Luzel số 1."

Chiếc máy tròn mà Luzel cầm trên tay cũng được chiếu trong video.

“Có ba nút ở trên cùng. Nút màu đỏ là nút BẬT và nút màu xanh là nút TẮT.”

Sau khi giải thích xong, cô ấy lấy ra hai lọ thuốc dài từ chiếc túi da nhỏ đeo quanh eo.

“Ngoài ra, còn có thứ này nữa. Đây là thuốc tê liệt pha loãng. Các anh sẽ cần nó khi ra khỏi cổng.”

Màu của thuốc là màu xanh da trời nhạt gần như trong suốt. Khi Ha Tae-heon nhận được các vật phẩm và lọ thuốc, tôi nhìn Luke, người đang đứng ở góc phòng một lúc.

“Bây giờ tôi sẽ cho các anh biết nguyên lý và cách sử dụng nó."

Click. Luzel nhấn vào đáy màn hình và xoay nó một lần. Sau đó, mặt sau có gắn bảng trắng xuất hiện. (Này là cái gì,máy chiếu hay cái gì á không biết)

“Đây...thông thường, cổng đều có lối vào và lối ra, đúng không ?"

Dùng bút bảng đen, Luzel vẽ hai hình elip ở trên và hai hình elip ở dưới, viết bên cạnh hình elip đầu tiên.

“Đây là cửa vào, cửa thứ hai là cửa ra. Cửa vào và cửa ra đều tách biệt bên trong cổng, nhưng không phải bên ngoài.”

Tôi nhìn vào bảng và gật đầu.

Bên trong cổng, lối vào và lối ra ở những vị trí khác nhau, nhưng bên ngoài cổng, lối vào và lối ra lại giống nhau.

“Đó là vì tọa độ được thiết lập cho lối vào và lối ra của cổng là giống nhau. Vật phẩm này sẽ thay đổi tọa độ.”

“Tọa độ đã được thiết lập chưa?"

“Đã thiết lập rồi. Tôi đã ghi tọa độ mà anh đã đề cập khi đặt hàng. Nếu anh kích hoạt vật phẩm ở phía trước lối ra bên trong cổng, anh có thể ra cổng ở một vị trí khác."

Luzel nhún nhẹ vai, dựa vào bảng với hai tay khoanh trước ngực.

“Đương nhiên, vì là cưỡng ép thay đổi tọa độ, đi ra ngoài sẽ có một ít gánh nặng cho thân thể, cho nên mới cần thuốc tê liệt."

“Có nghiêm trọng không?"

“Ừm... ừm. Có thể mỗi người sẽ khác nhau, nhưng nếu uống thuốc, thì sẽ có thể chịu đựng được ở một mức độ nào đó."

Ngay cả với câu trả lời đó, vầng trán rắn chắc của Ha Tae-heon vẫn không giãn ra. Cảm thấy lạ lẫm, Luzel chớp đôi mắt tròn và nghiêng đầu.

“Phó hội trưởng là cấp SS, nên sẽ không gặp vấn đề gì khi vượt biên mà không cần dùng thuốc tê liệt, đúng không?"

“Vấn đề không phải ở tôi.”

"Vậy là..."

"Han Yi-gyeol chính là vấn đề."

"Hả ?"

Đang đứng lặng lẽ bên cạnh Ha Tae-heon, tôi ngạc nhiên trước lời nói đột ngột đó và vội vàng nhìn anh.

“Cơ thể cậu ấy rất yếu nên chúng ta phải đặc biệt cẩn thận.”

“Khoan đã, cái gì...?."

“Cơ thể của anh ấy... yếu sao ? Anh Han Yi-gyeol không phải là hạng A à ?"

Nghe câu hỏi của Luzel, tôi cảm thấy ngương ngùng, mặt tôi nóng bừng, khó có thể kiểm soát. Cơ thể tôi quả thực rất yếu. Tôi ngượng ngùng vì sự đánh giá mà tôi chưa từng nghe thấy trong đời.

“Khác với hạng A bình thường. Thỉnh thoảng thì cậu ấy bỗng ngã xuống và ngất đi...”

“Dừng lại, dừng lại đi. Ha Tae-heon- ssi!"

Tôi bám lấy cánh tay của Ha Tae-heon, đang không quan tâm đến phản ứng xung quanh và vội vàng cắt lời anh ấy. Tuy nhiên, Luzel, đã nghe đủ hết tất cả, nhìn vào cánh tay của Ha Tae-heon với ánh mắt nói rằng cô sẽ không bao giờ muốn thấy điều này xảy ra nữa.

"Được rồi, Han Yi-gyeol- ssi... sẽ ổn thôi. Tuy nó không nguy hiểm đến vậy. Nếu anh còn lo lắng, thì tôi lấy cho anh một loại thuốc khác ha ?"

"Ừm."

“Không! Không cần đâu.”

Tôi che miệng Ha Tae-heon, người trả lời rất nhanh, và lắc đầu dữ dội. Với vẻ mặt lo lắng, Luzel ra hiệu cho Luke.

“Vậy anh có muốn đưa Luke đi cùng không ? Chỉ đến bên trong cổng thôi. Tôi muốn đi, nhưng tôi còn một số thứ phải làm vào ngày mai."

“Tôi thật sự ổn mà..."

“Luke! Cậu ổn chứ? Dù sao cũng không có việc gì để làm."

Luke chỉ nhìn xung quanh, nhún vai và gật đầu.

"......."

Nhìn thế nào cũng thấy anh ấy không muốn đi cùng, mình thật sự có thể làm như vậy sao?

Nhận thấy sự lo lắng của tôi, Luzel nhẹ nhàng nói trong khi xóa bức hình trên bảng.

“Đừng lo. Nếu Luke không thích, thì em ấy đã từ chối rồi. Dù sao thì chúng ta cũng phải đảm bảo rằng vật phẩm này hoạt động bình thường.”

“Nếu như vậy thì..."

Ha Tae-heon nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt nghiêm nghị khi tôi bỏ tay ra khỏi miệng anh ấy và mỉm cười nhẹ, tôi quay sang bày tỏ lòng biết ơn với Luke.

“Xin hãy chăm sóc tôi. Luke-ssi."

"...vâng."

Một lần nữa, cậu ấy trả lời mà không nhìn vào mắt tôi.

“Phó hội trưởng, ngài đã quyết định khi nào vào cổng nào chưa?"

“Rồi. Ngay bây giờ."

“Vậy được rồi, mọi người đi đi và đừng quên uống thuốc."

Luzel lại bỏ chiếc kính bảo hộ đang đeo trên trán xuống và nở một nụ cười tươi tắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro