16 : Tỷ thí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lôi Kình nhìn mũi kiếm đang chắn ngang giữa tầm mắt hắn với Thiên Phong, có chút không vui nhíu mày quay sang:

“Các hạ là…?”

“Không cần biết tại hạ là ai, chỉ đơn giản muốn thỉnh giáo các hạ vài chiêu mà thôi.” Vừa dứt lời, cũng không quan tâm đối phương có đáp ứng hay không, Thanh Long liền đột ngột chuyển mũi kiếm, lập tức ra chiêu đánh về phía Lôi Kình.

Lôi Kình theo phản xạ, nháy mắt bật người tránh thoát được kiếm phong sắc bén, chưa kịp định thần đã lại nhận lấy từng đợt tấn công liên tiếp đầy khiêu khích của đối phương. Nhìn khoảng cách giữa hắn và Thiên Phong vô thức đã bị ép tách xa, Lôi Kình đáy lòng chợt nổi lên chút hờn giận, cũng liền nhanh chóng huy chưởng đánh trả.

Trên lôi đài bất giác lại diễn ra một hồi đả đấu.

Đối với tình huống vừa xảy ra, mọi người cũng không thấy có gì làm lạ. Nên nhớ đây là Đại hội võ lâm, bất cứ ai dám bước lên lôi đài này ngày hôm nay cũng chính là đồng thời tuyên bố chấp nhận mọi lời thách đấu của nhân sĩ phía dưới. Hơn nữa, vừa rồi tất cả cũng đã được chứng kiến võ công của Bích Long cung chủ cao cường cỡ nào. Cho dù không nói, thì bất cứ cao thủ nào đang đứng ở đây cũng đã bất giác xem hắn là địch thủ cường hãn nhất, cũng là người xứng đáng nhất cho chức vị tân minh chủ.

Hiểu rõ được điều này nên Thiên Phong cùng đám Thanh Y cũng hợp thời đứng lui xuống ở một bên, ánh mắt không hề có chút lo lắng chăm chú trông theo hai thân ảnh trên lôi đài. Đối với bản lĩnh của chủ tử, tứ đại thủ vệ của Bích Long cung rất có tự tin, có lẽ ở đây, rất hiếm người có thể trở thành đối thủ của hắn.

Bất quá, người đang cùng Lôi Kình giao đấu kia quả thực cũng không phải hạng xoàng, kiếm pháp ảo diệu lại vô cùng điêu luyện, qua một lúc vẫn có thể cầm cự ngang tay với Lôi Kình. Nhưng rất nhanh, Lôi Kình đã khẳng định được thân thủ vượt trên người kia một bậc, thoáng chốc đã tìm ra được sơ hở của đối phương, vận chưởng đánh tới.

Những tưởng thanh y nam tử sẽ lập tức bị kình lực đánh bay, ai ngờ hắn lại bất ngờ sử xuất một loại kiếm pháp vô cùng kì lạ, mềm mại lại cường hãn như mãnh long, nháy mắt đã đem chưởng phong đoạt mệnh kia hóa giải.

Chứng kiến một màn này, Huyền Vũ bán híp mắt: “Có thể khiến Thanh Long phải dụng đến Thanh Long kiếm pháp, võ công của Bích Long cung chủ kia quả thực không tầm thường, nói không chừng… có thể sánh ngang với Bạch Hổ.”

Nghe được lời kiên định này của Huyền Vũ, Chu Tước không tránh khỏi giật mình. Bạch Hổ sao? Nàng chưa bao giờ nghĩ tới ngoài Giáo chủ ra, còn người nào có thể đem võ công trấn áp được Bạch Hổ – kẻ mạnh nhất trong Tứ đại hộ pháp của Ám Nguyệt thần giáo, cho dù… người đó có là Thánh tử đi chăng nữa…

Xung quanh, mọi người đều là một hồi trầm trồ thán phục màn tỷ thí đẹp mắt của kì phùng địch thủ, cả đám Thanh Y cũng không khỏi gật gù, không ai để ý tới thiếu niên bên cạnh họ cả người đang khẽ run, ánh mắt từ thích thú nghiền ngẫm giờ đã mở to ngây ngốc, bên trong hết thảy đều tràn ngập rung động.

Không thể nào…

Kiếm pháp này…

Chiêu thức này…

Sao lại quen thuộc đến vậy?

Lôi Kình nghi hoặc nhìn thế kiếm toát ra tà khí của nam tử trước mặt, khẽ nhíu mày, hai tay đồng thời vận khởi nội lực cường hãn, phóng ra thần chưởng sấm sét.

Thanh Long cũng nhanh chóng vung tay, một đường kiếm phong xé gió đầy uy mãnh lao thẳng về phía đối thủ.

Ngay lúc hai luồng kình lực sắp sửa va chạm, một chiếc bóng nhỏ bé đột ngột lao ra chắn giữa. Chỉ nghe thấy tiếng xung động cực mạnh vang lên, hai cơn cuồng phong chớp mắt đã bị đánh tan, bắn ra xung quanh, khiến những người đứng gần đó bị một trận chấn kinh lui về sau vài bước.

“Phong đệ!” Vừa nhìn rõ người nhảy ra là ai, Lôi Kình kinh hoảng lao tới trước mặt thiếu niên, gấp gáp nắm lấy bả vai cậu: “Phong đệ, đệ có sao hay không?!” Một chưởng vừa rồi của hắn, quả thực đã dùng lực rất mạnh.

“Đệ không sao.” Khẽ mỉm cười trấn an Lôi Kình, khi quay sang nhìn thanh y nam nhân bên kia, tiếu ý trên môi Thiên Phong liền biến mất, còn lại trong đáy mắt cậu, chỉ có khẩn trương, cũng có chút rụt rè, giọng nói hơi run run dường như đang che dấu xúc động:

“Xin hỏi, vị huynh đài này… có thể nói cho ta biết… là ai… là ai đã dạy ngươi kiếm pháp này được không?”

Thanh Long cũng thu kiếm, nhìn tiểu khất cái rách rưới trước mặt, khinh thường hất cằm: “Ngươi là ai? Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?” Chỉ băn khoăn tại sao cậu vẫn có thể còn sống.

“Ta… nếu được… ngươi có thể đưa ta đến gặp mặt hắn một chút không?” Thiên Phong ngập ngừng hỏi.

“Hừ, người lấy tư cách gì mà được gặp mặt chủ tử của ta?”

“Ách? Chủ tử của ngươi? Ta… ta…” Thiên Phong nắm chặt lấy vạt áo rách nát, cúi đầu bối rối, lại khẩn trương không biết nói sao. Hiện giờ cậu vẫn chưa dám chắc ‘chủ tử’ của người này liệu có phải ‘người ấy’ hay không, nên biết lấy thân phận gì ra bây giờ.

Nhìn bộ dáng nhỏ bé nhu nhược của tiểu khất cái, Thanh Long đột nhiên không kìm được ý muốn trêu đùa:

“Muốn gặp hắn là điều không thể, trừ phi… ngươi có thể đánh bại được ta.”

Vừa nghe thấy vậy, Thiên Phong liền lập tức ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn về phía Thanh Long:

“Nói vậy, chỉ cần đánh bại ngươi, ngươi liền đưa ta đến gặp hắn?”

Giật mình ngốc lăng chứng kiến đôi mắt anh đào xinh đẹp tràn ngập tinh quang đang chăm chú nhìn mình, Thanh Phong cứng ngắc người, bất giác gật gật đầu trong vô thức.

Lôi Kình đứng bên cạnh, nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhanh chóng đứng chắn trước mặt Thiên Phong, cắt đứt nhãn quang ngẩn ngơ của nam tử kia:

“Thứ lỗi, cậu ấy là hiền đệ của ta, chỉ theo ta tới đây chơi, không có ý định luận bàn võ công gì đó, nếu các hạ muốn so đấu, hãy cứ để ta tới thay đi.”

Đột nhiên bị một bức tường to lớn che mất cảnh đẹp, Thanh Long giờ mới bối rối hồi thần, lại không hiểu sao bắt gặp tia nhìn đầy lãnh ý của nam nhân khiến hắn toát hết cả mồ hôi, tự dưng cảm thấy người này dường như còn trở nên đáng sợ hơn gấp vạn lần hồi nãy.

Thiên Phong đứng sau tấm lưng rộng lớn của Lôi Kình, tuy bị cái bóng lớn che khuất nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng ‘xẹt xẹt’ của tia lửa điện, đột nhiên cảm thấy lòng ấm áp. Lôi đại ca… luôn cho cậu cảm giác rất an tâm, rất muốn dựa vào, tựa như ca ca, lại tựa như có chút không giống.

Cái cảm giác này, cậu vẫn chưa rõ ràng lắm, rốt cục là không giống ở đâu ta? A, sao mình có thể quên được chứ, mình và Lôi đại ca chỉ là huynh đệ kết nghĩa, mà không phải huynh đệ ruột như mình với ca ca! (Bạch: *ngã ngửa*)

Phải rồi, dù sao… mình cũng là nghĩa đệ của Bích Long cung chủ tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể khiến huynh ấy bị mất mặt, để mọi người nghĩ rằng huynh ấy lại đi kết giao với một kẻ lúc nào cũng chỉ biết đứng sau lưng người khác? Hơn nữa, đây cũng là chuyện riêng của cậu, vẫn nên để cậu tự mình đến giải quyết đi. Nghĩ vậy, Thiên Phong bèn kéo kéo vạt áo sau lưng Lôi Kình, động tác nhỏ nhẹ như tiểu miêu, bất quá chỉ là sợ cái áo cái bang của đại ca lại sẽ rách ra mất.

Lôi Kình nhận thấy phản ứng đáng yêu của người phía sau, cố nén tâm ngứa khẽ quay người: “Phong đệ…?”

Thiên Phong ngước lên nhìn Lôi Kình, chứng kiến chính là vô hạn ôn nhu cùng lo lắng trong đáy mắt nam nhân, bất giác trong đầu cậu chợt xẹt qua ý nghĩ, thật muốn sống mãi trong sự bảo hộ của người này a, nhưng mà… chậm rãi nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, giờ ở bên trong, hết thảy đều là kiên định:

“Lôi đại ca, đệ sẽ đấu.” Nói rồi, còn không đợi Lôi Kình kịp phản ứng, Thiên Phong đã quay sang nói với thanh y nam tử phía trước: “Hy vọng ngươi có thể giữ lời.”

Lôi Kình vẻ mặt bất đắc dĩ, vội giang một bên tay ngăn đón bước chân Thiên Phong tiến lên:

“Phong đệ!” Lúc nãy hắn vừa mới nghiệm qua, thực lực của nam tử lạ mặt kia quả thực không thể xem thường.

Thiên Phong nhìn cánh tay cường lực trước mắt rồi đến gương mặt tràn ngập lo lắng của nam nhân, khẽ mỉm cười trấn an:

“Không sao đâu, đệ sẽ cẩn thận mà. Hơn nữa, đệ biết huynh sẽ không để đệ xảy ra chuyện đâu, đúng không?”

Lôi Kình nhìn đôi con ngươi sáng ngời trước mắt, qua một lúc mới bất đắc dĩ tùng hạ tay xuống, thiếu niên đã tin tưởng mình như vậy, chẳng lẽ mình lại không tin tưởng đệ ấy?

Không còn cách nào khác, Lôi Kình khẽ siết nhẹ lấy bàn tay nhỏ bé của thiếu niên, nói một câu ‘cẩn thận’ rồi phi thân xuống chỗ mấy thủ hạ của mình đang đứng, hướng về phía lôi đài, bắt đầu dùng ánh mắt chuyên chú dán lên thân ảnh của thiếu niên.

Thiên Phong tiếp nhận thanh kiếm mà Thanh Long ném tới, có chút lúng túng xoay xoay chỗ chuôi cầm, quả thực, cậu không quen với mấy thứ này nên cứ thấy hơi là lạ, ở nhà, ca ca cũng không bao giờ cho phép cậu động vào bất cứ vật sắc nhọn gì chứ đừng nói đến việc sử dụng chúng, bất quá, cảm giác được cầm vũ khí trên tay cũng thật không tồi nha.

Nhìn bộ dáng tên tiểu khất cái loay hoay cầm kiếm tựa như đứa trẻ ngoạn đồ chơi, Thanh Long thật muốn quỳ xuống mà ôm đầu chán nản, hắn chắc chắn là đã trúng tà mới tự dưng đề ra trận tỷ thí ngu xuẩn này. Không muốn tốn thêm nhiều thời gian vào những việc vớ vẩn nữa, Thanh Long dứt khoát vung kiếm, lao về phía thiếu niên vẫn còn chưa kịp định thần.

Ngoài dự đoán, thiếu niên nháy mắt đã tránh thoát được mũi kiếm của đối phương, hơn nữa, còn nhanh chóng đáp trả. Chiêu thức tinh tế mà hữu lực, thân thủ mềm mại tựa phi vân, khiến những người phía dưới bỗng dưng có loại lỗi giác như đang được ngắm nhìn vũ điệu của thiên tiên chứ không phải ở dưới trần gian xem một hồi tỷ võ.

Kiếm pháp của Thanh Long sắc bén uy mãnh, nhưng nãy giờ thế nào cũng không chạm được vào một sợi tóc của Thiên Phong. Thiếu niên trước mặt hắn, tựa như có thể nhìn thấy rõ đường kiếm của hắn, lần nào cũng có thể đem những chiêu thức đoạt mệnh kia dễ dàng hóa giải.

Đứng phía dưới nhìn xem, không đến mức trợn mắt há mồm như mấy thủ vệ bên cạnh, Lôi Kình chỉ là âm thầm cảm khái, hiền đệ nhỏ của hắn, đúng là luôn biết cách khiến hắn gặp kinh hỉ.

Thế nhưng… nếu cậu thật sự yếu ớt như vẻ bề ngoài thì thật tốt, như vậy, hắn liền có thể nghiễm nhiên lúc nào cũng được đem cậu bao bọc trong lòng.

Thanh Long dần dần mất đi kiên nhẫn, ra chiêu bắt đầu dùng sức, không còn ý tưởng vờn quanh như trước mà bất giác đã trở nên nghiêm túc thực sự. Thiếu niên trước mắt hắn, quả thực, không thể khinh thường.

Một nhát kiếm phong cực mạnh chém xuống, kiếm trên tay Thiên Phong lập tức gãy thành hai nửa, xẹt qua bên má cậu tạo nên một vết rách kì quái, tin tưởng nếu không có diện cụ vô tình bảo vệ, lúc này trên đó chắc chắn sẽ là một đạo vết máu nhỏ.

“Phong đệ!” Lôi Kình khẩn trương bước lên trước một bước, tay nắm chặt thành quyền, khí tức cường hãn nôn nóng tỏa ra xung quanh khiến đám thủ vệ Thanh Y đứng gần đó cũng cảm thấy lồng ngực chịu áp lực.

Thiên Phong nhìn thấy động tĩnh của Lôi Kình, mỉm cười ý bảo không sao, lại quay về đối diện với Thanh Long, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, nhưng hiện giờ trong đáy lòng cậu, lại có hơi khẽ xao động cùng hưng phấn.

Sư phụ từng căn dặn mình không được tùy tiện sử dụng lực lượng trong người, có thể sẽ xảy ra rất nhiều phiền phức cùng nguy hiểm cho chính bản thân, bất quá, đối thủ trước mặt cậu quả thực lợi hại, e rằng nếu chỉ dùng những chiêu thức thông thường sẽ tốn không ít công sức. Dù gì, mấy hôm trước vì cứu Lôi đại ca, mình đã bất đắc dĩ phải sử dụng đến ‘nó’ rồi, cũng không thấy thân thể có gì không ổn, có lẽ nếu chỉ sử dụng một chút thôi chắc sẽ không sao a?

Hơn nữa… hơn nữa cậu cũng ít khi gặp được đối thủ thú vị như vậy, cũng khó khăn lắm mới có thể tham gia một trận ‘tỷ thí’ trong truyền thuyết, này cũng không thể tính là ‘tùy tiện’ chứ? (Bạch: Còn vụ bắt cá thì sao =.,=? Phong nhi à, ngươi có bị sư phụ đánh tét đít cũng ko oan đâu (_ _!!))

Trong lòng thầm định, Thiên Phong mỉm cười khẽ nhắm mắt, gió không biết từ đâu bắt đầu gợi lên, không khí lưu chuyển, lá cây xao động, mái tóc mềm mượt của thiếu niên cũng chậm rãi bồng bềnh, cuồng phong từ từ mạnh lên, xoay quanh thân hình nhỏ bé của thiếu niên, rồi nhanh chóng hội tụ tại đầu ngón tay cậu, dần dần tạo thành một lưỡi kiếm vô hình ẩn hiện trong làn sương mỏng.

Thanh Y nghi hoặc: “Đó là…”

“Là kiếm khí.” Thanh âm trầm thấp kiên định của Lôi Kình vang lên khiến cả bốn người sửng sốt.

Kiếm khí? Đó là thứ như thế nào mới có thể làm ra đến a? Phải có nội lực cường hãn vô cùng mạnh, mới đủ tài năng khiến cho nội lực toát ra ngoài, tạo nên hình thái như ý muốn. Kiếm trong ý, ý trong kiếm, là cảnh giới tối cao của bậc kiếm thánh a.

Lôi Kình lại tiếp tục rơi vào một mảnh trầm mặc, nhãn quang vẫn chưa từng rời đi hình bóng của thiếu niên, tâm điểm của cuồng phong.

Vậy ra, đó chính là lý do tại sao ngón tay của Phong đệ không hề có vết chai, luôn trắng nõn mịn màng, không hề có chút dáng vẻ nào của người học võ, bởi lẽ, đệ ấy chắc không cần dùng đến kiếm nữa rồi.

Thanh Long kinh hãi nhìn cường lực vô song toát ra từ mũi kiếm vô hình trên ngón tay nhỏ bé tinh xảo của thiếu niên, mơ hồ mường tượng được kết cục trước mắt, nhưng hắn vẫn không hề có ý thối lui, nghiến răng dùng toàn lực đánh một đòn cuối cùng…

Chứng kiến luồng kiếm phong như mãnh long đang gào thét lao đến, Thiên Phong trong mắt chợt lóe lên một tia hưng phấn thích thú, dồn lực lên kiếm khí trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng vung lên đỡ lấy…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damie