18 : Thích Khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm xuống, cả hoàng cung chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng, chỉ còn thấp thoáng ánh đèn của những toán thị vệ đang nghiêm ngặt đi tuần, không hề để ý tới ngay trên đầu bọn họ, một bóng đen vừa vụt xẹt qua, không tiếng động mềm nhẹ lướt đi trên từng nóc mái của hành cung rộng lớn.

Đến một đình viện nhỏ vắng vẻ, bóng đen liền đột nhiên mất hút, lưu lại chỉ còn là những dấu máu đứt quãng suốt dọc con đường vừa hành tẩu, chạy dài đến nơi tiểu lâm hoa viên không bóng người.

Nương dưới ánh trăng, lần theo huyết tích vương trên thảm cỏ, liền bắt gặp một nam nhân đang ngồi áp sát lưng vào gốc cây, nhíu mày thở dốc, một tay của hắn giữ chặt lấy bên ngực phải, mảng áo xung quanh đã thấm ướt máu tươi, toàn thân khắp mọi chỗ đều chằng chịt vết rách của da thịt.

Nam nhân dường như không hề để ý lắm đến vết thương trên người mình, gương mặt cũng không hề tỏ ra chút nào đau đớn, chỉ một ánh mắt thâm trầm đầy cảnh giác lãnh quét qua xung quanh, xác định ‘thứ đó’ không còn đuổi theo phía sau mình, vừa mới hơi buông lỏng, lại lập tức thổ ra một búng máu. Ngả người tựa lên thân cây, để mặc sinh lực như bị tháo nút xối ra khỏi cơ thể theo dòng máu không ngừng rỉ qua kẽ tay bưng trước ngực, nam nhân chậm rãi nhắm mắt dưỡng thần. Hắn bây giờ, ngay cả khí lực ngồi dậy khoanh chân điều tức cũng không có.

Đột nhiên, đôi tai linh mẫn chợt nhận thấy từ lùm cây trước mặt có vài tiếng động nhỏ truyền đến, nam nhân ngay lập tức mở ra phượng nhãn, trong đáy mắt không hề có một tia suy yếu hay mệt mỏi, mà tràn ngập sát khí lãnh liệt, tựa như một con dã thú đang bị thương, sẵn sàng xông vào cắn xé bất cứ thứ gì đến gần nó hiện giờ.

Chú thỏ trắng vừa mới chui ra khỏi bụi cỏ, còn chưa kịp định thần liền đã bị một luồng khí tức đáng sợ dọa đến, kinh hãi co rụt thân thành một đoàn, hoang mang nhìn về phía bóng đen to lớn đang ngùn ngụt tỏa ra vị huyết tinh, run rẩy không dám nhúc nhích.

Nhận thấy kẻ đến chỉ là một con thú nhỏ vô hại, bên chân nó hình như còn dính chút tiểu thương, nam nhân mày kiếm vẫn chưa kịp thả lỏng, lại nghe thấy tiếng sột soạt lớn hơn tiếp ngay sau, kèm theo một giọng nói non nớt nhu mềm thấp thoáng vọng tới, thanh âm trong trẻo tựa phong linh, khiến hắn lúc đó cứ ngỡ chỉ là tiếng thanh phong vô tình lướt qua kẽ lá:

“Thỏ con thỏ con, ngươi đâu rồi? Chân ngươi đang bị thương, đừng chạy loạn a.”

Còn chưa kịp phản ứng, đã chứng kiến một chiếc bóng nhỏ bé nhẹ vén ra lớp tán dày của lùm cây, hiển lộ ra trước mắt.

Nam nhân lần đầu tiên trong đời mất đi khả năng phán đoán dù chỉ trong giây lát. Khoảnh khắc đó, hắn những tưởng mình đã chết. Đúng vậy, nếu không phải đã chết, hắn tại sao lại có thể nhìn thấy được tiên đồng chỉ có trên thiên giới?

Tiểu nam hài đứng ở kia, bộ dáng có lẽ chỉ khoảng chừng năm – sáu tuổi, một thân y lụa khẽ phất phơ theo gió, thuần trắng nhưng vẫn mang nét thanh sang cao nhã, ngũ quan non nớt lại thánh khiết tựa thiên tiên, đôi mắt anh đào mở to, hiển nhiên cũng đang ngây ngốc nhìn hắn, tinh quang xinh đẹp ánh lên trong đó, đủ để khiến hết thảy tinh nguyệt đêm nay đều phải xấu hổ lu mờ.

Nam nhân khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là do hắn mất quá nhiều máu, nên bây giờ mới tạo thành ảo giác sao?

Trong đầu tuy bất mãn, nhưng đôi mắt thâm sâu vẫn chưa từng rời đi bóng hình của tiên đồng không thể dứt ra, đáy lòng trống rỗng bao lâu nay của nam nhân không hiểu sao lại có cảm giác như đã tìm được thứ phù hợp để lấp đầy, khao khát khó hiểu này khiến hắn không tự chủ vẫn chăm chú ngắm nhìn tiểu nam hài trước mặt, tựa như muốn đem cậu hãm sâu vào trong đôi mắt hắn, mê mải không hề nhận ra bé con kia cũng thật sự đang chậm rãi tiến đến phía mình.

Cho đến khi cảm nhận được mùi hương tóc thơm mềm thoang thoảng trong xoang mũi, nam nhân lúc này mới giật mình hồi lại thần, chứng kiến chính là tiểu nam hài đã ngồi xổm bên cạnh tự lúc nào không hay, còn đang nghiêng đầu nhìn tới vết thương đang ồ ồ máu chảy trên ngực hắn.

Từ bao giờ hắn lại có thể sơ ý mất hết cảnh giác như vậy? Nam nhân thầm kêu không xong, bất cứ đứa trẻ nào trông thấy bộ dáng huyết nhục dọa người này nhất định sẽ khóc thét kêu cha gọi mẹ, nếu là hiện giờ, kéo theo đó đương nhiên sẽ dẫn tới sự chú ý của đám thị vệ đang đi tuần dày đặc xung quanh. Hắn sẽ bị bại lộ!

Nam nhân nhìn xuống tiểu nam hài còn đang cúi đầu khiến hắn thấy không rõ biểu tình trên mặt cậu, ánh mắt lại khôi phục vẻ lãnh sát ban nãy, bàn tay phải lặng lẽ co lại thành trảo thủ, vô thanh vô tức đưa lên phía sau lưng đứa bé…

Ngay lúc nam nhân định hạ thủ đem trái tim của nam hài đào móc ra, một thanh âm trong trẻo nhu mềm đột nhiên khẽ vang lên.

“Đau không?”

“Ân?” Nam nhân tay cương ở giữa không trung, vẻ mặt chưa từng có ngốc lăng, vô thức hỏi lại.

“Chắc chắn là rất đau đi.” Nuốt nước bọt nhìn vết thương dữ tợn tựa như vừa bị dã thú cào xé trên người nam nhân, nam hài vẫn cố gượng không nhắm lại hàng mi hơi run rẩy, máu chảy… thực sự rất nhiều a. Nhẹ nâng bàn tay trắng nõn sạch sẽ của mình lên, bé con rụt rè khẽ chạm vào nơi da thịt đang lồi ra trên ngực của nam nhân trước mặt.

“A” Chưa từng một lần ra thanh vì đau đớn, vậy mà xúc cảm man mát tiếp xúc với miệng vết thương bỏng rát lúc này lại khiến nam nhân không kìm được tiếng rên, cũng giúp hắn chớp mắt phục hồi lại thanh tỉnh.

“A, xin lỗi, ngươi không sao chứ?” Nam hài tưởng mình đã vô tình làm đau tới đối phương, giật mình vội thu tay lại, vừa dứt lời hỏi han, ánh mắt bối rối liền chợt lóe lên tinh quang, gấp gáp nói: “Ngươi… ngươi chờ ở đây một chút.”

Bỏ lại một câu không đầu không cuối, nam hài đã vội vã chạy đi. Nam nhân vẫn chỉ là một bộ dáng giương mắt chăm chăm nhìn theo bóng lưng nhỏ bé dần xa khuất, cho đến khi lại mất hút qua lùm cỏ, hắn mới lần nữa hồi lại thần.

Vô thức nâng tay chạm vào nơi vết thương còn lưu lại hơi ấm của xúc cảm dịu mát, hắn không biết là nên khóc hay nên cười, thoải mái để cho kẻ nhìn thấy mình chạy thoát, đây là lần đầu tiên hắn phạm sai lầm ngu ngốc như vậy. Tiểu hài tử kia ăn mặc sang quý, chắc chắn thân phận không phải tầm thường, lại xuất hiện ở trong hoàng cung, tám chín phần mười chính là hoàng tử. Chỉ cần một câu nói, có lẽ, chốc lát nữa thôi, cả đám cấm vệ quân sẽ rầm rập kéo nhau tới đây, hung hãn chĩa mũi giáo vào hắn, quát câu ‘bắt lấy thích khách!’.

Nghĩ vậy, nam nhân lại không khỏi nhếch lên nụ cười ngoan độc. Muốn bắt hắn sao? Cho dù hiện giờ đang bị trọng thương, hắn vẫn là không ngại đem cả hoàng cung Tịch quốc này cùng nhấn chìm trong huyết hải.

Bất quá, trái ngược với ‘mong đợi’ của nam nhân, đã qua một lúc lâu mà quanh hắn vẫn là một vẻ tĩnh lặng như trước. Lát sau, lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân mềm nhẹ quen thuộc kia tới gần, có khác chăng là lần này dường như còn mang theo chút khẩn trương.

Quả nhiên, ngay sau đó, bóng dáng tiểu nam hài liền xuất hiện sau bụi cỏ, trên tay thật vất vả còn ôm theo một cái hộp gì đó trông có vẻ khá cồng kềnh so với thân hình nhỏ bé, không để ý tới y sam cao quý trên người mình vì vô tình vướng vào nhánh cây mà đã để lại vài đạo vết rách, hoan hỉ chạy về phía người vẫn đang ngồi ‘đợi’ cậu.

Mùi dược thuốc thoang thoảng bay tới trong mũi đã nhanh chóng giải đáp nghi hoặc trong lãnh nhãn của nam nhân, nhưng… lại khiến chân mày hắn nhíu lại càng chặt.

Bỏ qua vẻ mặt khó hiểu của người trước mặt, bé con nhanh nhẹn đặt chiếc hộp ngồi xuống bên cạnh hắn, mở ra cái nắp gỗ.

Nam nhân quả không đoán lầm, bên trong chính là đủ loại bình sứ chuyên dùng để đựng dược, chỉ cần ngửi mùi thôi cũng biết trong đó hẳn đều là chứa những vị thuốc thập phần trân quý, nhiều thứ chỉ duy nhất có ở hoàng cung.

Đây, cũng chính là một trong những lý do tại sao đêm nay hắn lại chọn dừng chân tại nơi này.

Bất quá, hiện giờ đó cũng không phải là điều nam nhân quan tâm nữa. Chuyển dời từ hộp gỗ, đôi mắt thâm sâu hướng về tiểu nam hài đang cẩn thận lật mở vạt áo hắn, chăm chú ngắm nhìn gương mặt phấn nộn xinh đẹp bởi vì thấm mồ hôi mà dưới ánh trăng càng trở nên sáng ngời.

Tiểu tử này, là muốn trị thương cho hắn sao?

Như để trả lời câu hỏi trong lòng nam nhân, bé con rất nhanh liền lấy ra một cuộn băng gạc đã chuẩn bị sẵn từ trước, kéo ra vài đoạn, thuần thục chọn ra một lọ dược đổ lên trên, cẩn thận đem tấm vải đã ngấm hảo thuốc đắp lên bờ ngực loang lổ vết huyết của hắn.

Từ đầu đến cuối nam nhân vẫn chỉ chìm vào trầm mặc, ngay cả khi vị thuốc chua xót thấm vào miệng vết thương, hắn cũng không phản ứng lấy một chút, dường như mọi tâm trí đều dồn vào nhãn quang vẫn đang chăm chăm dõi theo từng động tác của nam hài trước mặt. Điều làm hắn ngạc nhiên chính là, kẻ vốn luôn đa nghi cảnh giác như hắn lại đối với đứa bé tinh thuần này không thể sinh ra một chút đề phòng, tựa như lúc này vậy, mặc nhiên để cho cậu chạm vào thân thể mình, mặc nhiên để cho cậu chạm vào nơi hắn cảm thấy đau đớn, thậm chí, còn có chút thèm khát hơi ấm truyền đến từ bàn tay nhỏ bé dịu dàng kia.

Tựa như một loại hưởng thụ, nam nhân lẳng lặng chứng kiến nam hài vất vả dùng cánh tay đoản đoản nộn thịt, cố hết sức một vòng lại một vòng quấn băng vải qua bờ vai rộng lớn của mình, đem thân thể nhỏ xinh vô tình thiếp sát lên người hắn, khiến mùi hương thơm ngọt thoang thoảng lúc nãy càng trở nên rõ ràng.

Mơ hồ cảm thấy bàn tay nhỏ bé dường như còn khẽ run run mỗi khi lướt qua chỗ vết thương, nam nhân không kìm được hơi gợi lên khóe miệng, rõ ràng rất sợ, vậy mà vẫn tỏ ra kiên cường…

Tiểu tử này, thực sự rất thú vị.

Không sai, đứng trước cảnh nhiều máu như thế này, nam hài vẫn là không tránh khỏi có chút e ngại. Tuy rằng trước kia cậu vẫn thường chăm sóc thương thế cho ca ca, cũng quen băng bó cho mấy con thú nhỏ trong thái y viện, nhưng vết thương của người này, quả thực nghiêm trọng và đáng sợ hơn rất nhiều.

“Tiểu tử, không sợ ta là thích khách sao?” Thanh âm ẩn ẩn nguy hiểm trầm thấp vang lên, đánh tan không khí tĩnh lặng cùng sự chuyên tâm của nam hài.

“A?” Đứa trẻ nghe thấy vị đại thúc xa lạ cuối cùng cũng chịu mở miệng, có chút ngốc lăng ngưng lại động tác, mở to mắt nhìn lên nam nhân, nhưng vừa nghĩ tới nội dung câu nói, lại không biết nên mừng hay nên sợ.

Phải a, hồi trước thái tử ca ca cũng từng kể qua, trong cung có thể thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ‘thích khách’ đột nhập, dặn đi dặn lại cậu những lúc đó nhất định phải ở ngoan trong tẩm cung, không được ra ngoài. Vậy mà nãy giờ cậu chỉ biết chú tâm tới vết thương trên ngực người này, hết thảy đều đã quên béng.

Bất quá… hơi hơi nghiêng đầu, dùng đôi mắt to tròn nhìn nam nhân một chút, ngón tay đặt lên cái miệng anh đào nhỏ xinh tựa như đang suy tư, nam hài liền lắc đầu nói:

“Ngươi không phải là thích khách.”

“Tại sao?” Nam nhân nghi hoặc hỏi, đối với lời khẳng định của bé con ngây thơ này, hắn quả thực có chút hứng thú.

“‘Thích khách’ a? Không phải là bọn yêu quái thân cao tám thước, lông lá xù xì, răng nanh nhọn hoắt, móng vuốt sắc bén, hình thù đáng sợ, lại thích ăn thịt người sao? Nhưng mà ngươi…” Còn thật sự nhìn quét qua từ đầu đến chân nam nhân thêm lượt nữa, “Trông ngươi không hề giống vậy chút nào.” Cậu nhớ rõ thái tử ca ca đã từng nói với cậu như vậy mà, lúc đó cậu còn dựa theo lời kể ấy mà tưởng tượng ra, hại cậu suốt cả một đêm gặp phải ác mộng a.

Nghe được lời giải thích còn quả quyết hơn của bé con, nam nhân chỉ kém chút chưa có phì cười ra đến khiến hắn mất hết cả hình tượng.

Chính thức khẳng định tiểu tử này thực sự rất hảo ngoạn, nam nhân khôi phục lại vẻ mặt thâm trầm nên có của một ‘thích khách’, đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nam hài, khóe miệng nhếch lên tà cười đáng sợ.

“Đó chỉ là bộ dáng lúc ăn thịt người của ta thôi. Ta, chính là thích khách.”

“A, ngươi thật sự là thích khách?” Bàn tay bất ngờ bị chộp lấy khiến tiểu nam hài không khỏi giật mình chột dạ, cố gắng vùng vẫy nhưng thế nào cũng không thoát khỏi cường thủ to lớn kia, trong lòng đã vừa sợ lại vừa gấp.

“Ách, ngươi… ngươi sẽ ăn ta sao?” Tiểu nam hài cúi thấp đầu, chỉ có đôi mắt to tròn giờ đã ầng ậc nước rụt rè ngước lên nhìn nam nhân. Nguy rồi nguy rồi, cậu sắp bị ăn thịt rồi, ô ô…

Cảm nhận rõ sự run rẩy chọc người yêu thương của bàn tay bé nhỏ trong lòng bàn tay hắn, lại nhìn bộ dáng ủy khuất cùng song đồng trong suốt đang nơm nớp nhìn mình, nam nhân không nhịn được lại thừa cơ khi dễ bé:

“Muốn ta không ăn ngươi, cũng được. Bất quá, ngươi phải giúp ta ba việc: giúp ta trị thương, kiếm chố trú an toàn cho ta, không được tiết lộ chuyện của ta cho bất cứ ai, nếu dám trái lời, ta sẽ lập tức ăn ngươi.”

Nghe thấy mình vẫn còn đường sống, nam hài không hề suy nghĩ, vội vàng gật đầu lia lịa, còn hưng phấn nhẹ nhõm cho nam nhân một nụ cười thật tươi.

“Ân!”

Không phải chết thì tốt rồi, không phải chết thì tốt rồi…

Nam nhân cũng bất giác gợi lên khóe miệng, mang theo nét ôn nhu mà chính mình cũng không hề phát giác.

“Bé con, tên của ngươi?”

“Ta là Tịch Thiên Phong.” Tiểu nam hài ngoan ngoãn đáp.

Đem bàn tay nhỏ bé non nớt hắn vẫn đang siết chặt nhẹ kéo đến gần sát bên mình, nam nhân lại chậm rãi nâng tay kia lên khẽ chạm vào dung mạo tinh xảo xinh đẹp của bé con, nhẹ vuốt qua một bên gò má phấn nộn, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu thẳm đầy ma lực như muốn đem khoảnh khắc này của hai người vĩnh viễn ghim sâu vào tâm trí lẫn nhau.

“Nhớ kỹ, tên của ta là Âu – Dương – Tà.”


………………………………………………………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damie