19 : Trú ẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, tảo thiện vừa qua đi, tại tẩm cung xa hoa nào đó, một bóng dáng nhỏ bé liền lén lút ló đầu qua khỏi phiến môn, ngó quanh một lát rồi mới khe khẽ mở cửa, hai tay ôm theo một cái tráp lớn, nhón chân rón rén bước ra khỏi nội điện.

Sau khi đi được một đoạn, xác định không bị ai để ý, tiểu nam hài mới thở phào một hơi, lại hoan hỉ chuyển mắt xuống thứ trên tay mình, hưng phấn hít hà mùi hương thơm ngậy của đồ ăn tỏa ra từ trong đó. Nghĩ tới hẳn ‘người kia’ đang rất đói, bé con lại vội vàng nâng cái chân đoản đoản nhỏ xinh, gia tăng cước bộ thẳng hướng Tế Phong đình sau Thái y viện.

Bất quá khi đến nơi, vừa mới bước vào, đập vào trong đôi mắt ngơ ngác của tiểu nam hài chính là cả hoa viên đang tràn ngập quân binh, ai nấy đều không ngừng lia mũi giáo sục sạo tìm kiếm thứ gì đó, bộ dáng hung sát như hận không thể đem từng bụi cỏ nơi đây đào xới lên vậy.

“Mau! Lục xét cho thật kỹ!”

Giật mình nghe thấy tiếng quát lớn, Thiên Phong lập tức nhận ra trung niên nam tử đang đứng giữa sân vừa trầm giọng ra lệnh kia chính là Lâm thị vệ, đội trưởng cấm vệ quân bảo hộ hoàng cung, gương mặt thường ngày luôn mang vẻ nghiêm nghị của hắn hiện tại lại có thêm chút khẩn trương gấp gáp, đến nỗi không hề nhận thấy vị tiểu chủ nhân của chính nơi hắn đang lục xét đã ở ngay sau lưng mình.

Bất quá, mấy con thú đang bị kinh động dọa chạy trong hoa viên ngay lập tức đã phát giác ra sự xuất hiện của bóng dáng quen thuộc, tựa như nhìn thấy cứu tinh, theo bản năng vội hướng tiểu chủ nhân lao đến cầu tình. Thiên Phong còn đang ngốc hồ, nhất thời không kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, phải đến lúc bị một quả cầu trắng mạnh nhào tới trước ngực, khiến thân hình bé nhỏ hơi lảo đảo, đầu óc cậu mới lấy lại được phản ứng.

Nhìn xuống tiểu bạch thỏ ủy khuất run rẩy trong lòng, gương mặt ngây ngô hiếm khi hiển lộ khí chất vương giả uy nghiêm:

“Các ngươi đang làm gì?”

Vọng đến chính là một thanh âm trẻ con non nớt, nhưng lại có thể khiến cho Lâm thị vệ vừa nghe thấy đã giật thót mình, vội vàng tiến đến quỳ một gối xuống trước mặt tiểu nam hài cao chưa đến ba thước, trong tay còn đang ẵm thỏ con kia.

“Tham kiến Tứ điện hạ.”

Cả đám cấm vệ quân cũng liền lập tức ngừng tay, ngay tại chỗ quỳ xuống.

Giọng nói thanh thúy lần nữa vang lên, không hề có chút lạnh băng ngạo nghễ của kẻ đứng ở thượng vị, ôn hòa khiến lòng người dịu mát mà lại không thể khinh nhờn:

“Lâm thúc thúc, xảy ra chuyện gì? Tại sao lại cho người tới khám xét Tế Phong đình của ta?” Đây là đình viện phụ hoàng đã tặng riêng cho cậu, bất cứ ai cũng không thể xâm phạm tùy ý làm càn.

“Khởi bẩm Tứ điện hạ, vừa nãy vi thần phát giác trong cung xuất hiện huyết tích khả nghi, rất có thể là thích khách đột nhập, vết máu lại dẫn tới nơi này, vi thần lo sợ sẽ có nguy hiểm đe dọa tới sự an nguy của điện hạ nên chưa kịp thỉnh điện hạ cho phép đã vội lục xét, xin điện hạ thứ tội.” Ai mà không biết oa nhi xinh đẹp trước mặt hắn này là bảo bối luôn nằm trong vòng tay nâng niu cưng phủng của cả hoàng gia, nếu để cho vị tiểu điện hạ này xảy ra chuyện gì, hắn e rằng có mười cái mạng cũng đền không nổi.

“Ách, chắc là… chắc là tại con thỏ của ta đó. Hôm qua nó bị thương, ta lại để nó chạy loạn, vết máu có lẽ cũng là của nó thôi. Lâm thúc, không cần quá đa tâm a.” Thiên Phong tránh đi tầm mắt của Lâm thị vệ, vùi đầu vuốt vuốt lớp lông mịn của bé thỏ trong tay, che dấu đi bối rối.

Nhìn đến tiểu bạch thố kia trên người đúng là đang quấn băng gạc, Lâm thị vệ có chút vỡ lẽ, cũng lại có chút hồ nghi, một con thỏ nhỏ, có thể chảy nhiều huyết vậy sao?

Bất quá, nghe tới lời này, khiến Lâm thị vệ cũng sực nhớ ra nơi đây là đâu. Tế Phong đình, chẳng phải là chỗ Tứ điện hạ chuyên dùng để nuôi mấy con thú bị thương sao? Trong sân viện dù có dính chút máu cũng là chuyện bình thường. Lúc nãy chỉ tại hắn quá khẩn trương nên đã quên béng mất, dẫn tới hành động lỗ mãng. May mắn Tứ điện hạ thiên tính ôn hòa, cũng không so đo với hắn, đổi lại nếu chuyện này gặp phải Tam điện hạ, chắc chắn hắn chỉ có nước chết. Nhớ tới cặp mắt sắc bén âm lãnh kia, Lâm thị vệ lại không khỏi rùng mình rét lạnh, nào dám cố chấp nữa, vội chắp tay khom người:

“Là vi thần sơ suất, mạo phạm đến Tứ điện hạ, thỉnh điện hạ trách phạt.”

“Không sao, phiền Lâm thúc thúc lo lắng rồi.”

Ngây ngốc nhìn nụ cười ấm áp tựa ban mai của tiên đồng trước mắt, Lâm thị vệ cùng đám thủ hạ vẻ mặt nghiêm trang bất giác ửng hồng, lát sau mới bối rối xoay người phất tay thu hồi cấm quân, cung kính rút khỏi đình viện.

Thiên Phong tay ôm tiểu bạch thố, nghiêng đầu ngó theo đám người vừa đi khuất, lúc này mới dám nhẹ nhõm thở ra, mỉm cười nâng bé thỏ lên đối diện trước mặt, khẽ cọ cọ cái mũi nhỏ xinh của mình vào bộ lông trắng mềm của nó.

“Ai nha, cũng may là nhờ có ngươi đó thỏ con.”

Lại hồi đầu nhìn quanh đình viện vừa mới bị bới tung, Thiên Phong trong lòng không khỏi thầm cảm thấy may mắn, may mắn cậu không đem nam nhân kia giấu ở chỗ này, nếu không lúc nãy chỉ e hắn đã sớm bị phát hiện.

Lý do cậu ghé qua đây, thực ra chỉ là để lấy ít thuốc đến hoán dược cho người còn đang trọng thương kia mà thôi.

Nhìn thái dương đã gần lên cao, Thiên Phong vội vàng lấy đủ dụng cụ cần thiết, khệ nệ bê cái tráp lúc này phía trên đã nhiều thêm một cái hộp, lại hối hả chạy đi.

Người kia, lúc này hẳn đã rất đói rồi.

Dõi theo bước chân bé nhỏ, chẳng mấy chốc liền tới một hoa viên rộng lớn rực rỡ nhan sắc, nhưng nam hài dường như không hề để ý đến cảnh đẹp xung quanh, một đường thẳng hướng phía ngọn núi giả nằm khuất góc trong khu vườn rộng.

Khó khăn chui qua tán cỏ dày, Thiên Phong không hề ngạc nhiên chứng kiến một nam nhân mặc hắc y đang ngồi khoanh chân điều tức, vạt áo mở để hở nửa người, lộ ra bờ ngực rắn chắc đang quấn băng vải, bên trên còn ẩn ẩn thấm chút huyết hồng.

Đúng vậy, đây chính là ‘nơi an toàn’ mà Thiên Phong đã sắp xếp cho nam nhân để hắn có thể tạm thời trụ lại trị thương. Thực ra lúc đầu, cậu vốn định để hắn vào ẩn trong tẩm cung của mình cho tiện chăm sóc, nhưng là một hoàng tử mới sáu tuổi, dù muốn hay không vẫn luôn có nhiều người ra vào hầu hạ, đương nhiên sẽ rất khó che giấu, ngay cả lúc nãy, khi lấy cớ đến Tế Phong đình, cậu cũng vất vả lắm mới cắt đuôi được đám thái giám cung nữ phiền toái kia.

May mắn, nhắc tới kín đáo, lại ít người để ý, Thiên Phong liền nhớ ra ngay chỗ này. Đây… vốn là nơi trước kia cậu cùng tam ca vẫn thường lén lút hẹn gặp, một nơi bí mật mà chỉ tiểu hài tử mới biết, một nơi duy nhất giúp cậu có thể cùng chơi đùa với vị ca ca từ nhỏ đã phải sống trong lãnh cung.

Hiện giờ, tam ca của cậu đã được khôi phục địa vị tôn quý, nơi này liền không cần dùng đến nữa, vả lại mấy tháng trước, huynh ấy cũng đã tới thao trường luyện binh tập trận, ít nhất phải năm sau mới trở về, nên thời gian này, nó nghiễm nhiên trở thành nơi bí mật của riêng cậu.

“Đại thúc, ta mang thức ăn tới cho ngươi.” Vui vẻ nở nụ cười, bé con liền không chút kiêng kỵ, ôm đống đồ lỉnh kỉnh đi tới bên cạnh nam nhân quanh thân vẫn đang toát ra khí tức lạnh lẽo kia.

Nghe thấy một tiếng ‘đại thúc’, Âu Dương Tà suýt nữa lại thổ ra một búng máu, lúc này mới nhớ tới trên mặt vẫn còn mang diện cụ, hắn chỉ đành cười khổ, nên tự hào vì thuật dịch dung của mình quá mức cao siêu chăng?

Chậm rãi mở ra phượng nhãn, thu hồi nội tức đang vận hành trong cơ thể, rất nhanh lại cảm nhận đến bàn tay non mềm nhẹ lướt qua vết thương trước ngực, nam nhân híp lại ánh mắt, chăm chú nhìn tiểu nam hài thuần thục gỡ đi băng vải đã thấm ướt máu trên ngực hắn.

“Bé con, ngươi là hoàng tử?”

“A, sao ngươi biết?” Thiên Phong ngưng lại động tác, mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn lên nam nhân. Cậu nhớ ngoài tên ra, cậu vẫn chưa kịp nói thân phận của mình cho người này biết nha.

Hỏi ngốc, một tiểu nam hài có thể tự do đi lại trong cung, không phải hoàng tử thì là ai? Nam nhân nhìn đôi mắt to tròn đang hướng hắn tràn ngập ngưỡng mộ, đắc ý cười cười:

“Ta còn biết, ngươi là Tứ điện hạ của Tịch quốc nữa.”

“Ách, ngươi có tiên thuật gì sao? Hết thảy đều đoán trúng hết.” Lời này thành công khiến cho tiểu bạch thỏ ngây thơ đối với vị đại thúc trước mặt càng thêm sùng bái. ‘Thích khách’, quả nhiên rất tài giỏi a.

Đối với gương mặt háo hức chờ mong của bé con, Âu Dương Tà chỉ là mỉm cười không nói, mâu trung còn đang mải ngắm nhìn hình ảnh của mình như thỏa nguyện càng thêm phóng đại trong đôi hắc đồng trong suốt kia.

Làm Giáo chủ Ma giáo, bao năm đứng trên đỉnh thượng tọa, ngày ngày đều chứng kiến những ánh mắt tôn thờ cùng cung kính của hàng vạn kẻ phủ phục dưới chân mình tưởng như đã khiến hắn cảm thấy chán ngấy. Vậy mà không hiểu sao, khi bắt gặp bóng dáng chính mình phản chiếu trong song đồng xinh đẹp tràn ngập tinh thuần của tiểu nhân nhi nhỏ bé này, hắn lần đầu tiên biết đến cái cảm giác gọi là hưởng thụ.

Hơn nữa, còn không phải vì việc gì to tát, chuyện đoán biết được thân phận của bé con này đối với hắn cũng chẳng cần quá nhiều suy tư. Một năm trước, Tịch quốc xảy ra thảm kịch tranh giành ngôi vị là chuyện khắp nơi đều biết, nhị hoàng tử Tịch Phi Vân lập kế ám hại thái tử Tịch Dạ tử nạn tại sa trường, sau hoàng đế điều tra ra, kẻ chủ mưu đương nhiên không tránh khỏi tội chết. Từ đó Tịch quốc hoàng tộc chỉ còn lại hai đứa con nối dòng duy nhất, đó là Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử.

Tam điện hạ tài trí uy vũ, mới 14 tuổi đã hiển lộ ngạo khí của bậc đế vương, hiện tại nghe nói còn tình nguyện đến quân trại khắc nghiệt để tôi luyện, bởi vậy sỏa hài nhi đang ở trước mặt hắn này, đương nhiên chỉ có thể là Tứ điện hạ vừa tròn 6 tuổi.

Bất quá…

“Bé con, không phải ngươi là hoàng tử sao? Sao lại rành y thuật cùng băng bó trị thương như vậy?”

Nghe nói Tứ hoàng tử là đứa con hiếm muộn mà Tịch đế cùng hoàng hậu trông mong đã lâu, đối với tiểu hài tử bé bỏng này luôn hết mực sủng ái, không để cho bé phải mó tay vào bất cứ việc gì, nhưng xem đứa nhỏ hành thủ thuần thục như vậy, dường như là từ lâu đã quen.

“Ân, chuyện đó sao…” Bé con hơi khẽ ngừng tay, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, tinh quang trong mắt lại vô thức lấp lánh ánh lên như đang nghĩ về điều gì đó xa xôi lắm.

Nhắc tới nguyên nhân đầu tiên khiến cậu đụng vào y dược, có thể nói chính là vì tam ca a. Nhớ hai năm trước, khi lần đầu cậu gặp tam ca, bộ dáng huynh ấy lúc đó quả thực rất thảm, cả người bầm tím, khắp thân luôn tràn ngập những vết thương. Hồi ấy, tam ca vẫn còn bị biếm trong lãnh cung cùng mẫu thân, thái y đương nhiên không thể tận trách. Vì thế, lần đầu tiên trong tâm trí cậu, trong đầu óc chỉ biết có ăn chơi ngủ của một bé nhóc mới bốn tuổi hiện lên chí lớn, đó là phải học y thuật, để có thể giúp tam ca của cậu bớt đau đau, dù chỉ là một chút.

Cũng may trong cung cậu gặp được một vị bá bá rất tốt, đã tận tình dạy cậu y thuật, còn hiểu ý cho cậu dược thuốc để ‘tiểu lang y’ có thể thoải mái ‘hành nghề’. Sau này cậu mới biết được vị bá bá tốt bụng đó là Trầm thái y, trưởng quản của thái y viện.

Sau khi Kiều quý phi, mẫu thân của tam ca lâm trọng bệnh qua đời, huynh ấy liền được phụ hoàng đặc xá ra khỏi lãnh cung, khôi phục địa vị tôn quý cùng chiếu cố chu đáo, cậu cũng vì thế mà ‘thất nghiệp’. Buồn chán, đã không còn tam ca làm bệnh nhân nữa, cậu đành tìm đến mấy con thú nhỏ mà Trầm bá bá chuyên dùng để thử thuốc chế độc trong viện thái y. (Bởi thế, Trầm thái y chỉ đành ủy ủy khuất khuất mà giương mắt chứng kiến ‘đồ thí nghiệm’ của mình bị tiểu hoàng tử cướp đi trắng trợn.)

Phụ hoàng biết được, cũng liền rất vui vẻ, còn dành riêng cho cậu một đình viện đặt tên là Tế Phong để sủng nhi có thể tha hồ vung tay. Chỉ là không ngờ chuyện đó cũng được tam ca để ý, liền trong mỗi lần hoàng gia tổ chức đi săn, đều dành đem về cho cậu đám tiểu động vật bị thương mà chính huynh ấy bắt được, khi thì là một con nai nhỏ, khi thì là một chú sóc con,… (Đương nhiên không có khả năng Tam điện hạ uy vũ tài giỏi của chúng ta chỉ săn được đám tiểu động vật nhãi nhép đó, chỉ có điều mấy con dã thú hổ báo gấu kia… sao có thể đem về cho bảo bối chơi được?) Những lúc đó, cậu thật cao hứng mà tặng cho tam ca một cái hôn thật kêu nha. (Lại nói Tịch Quân Vũ vì bị cái hôn này nhất thời làm cho mờ mắt, về sau chỉ hối hận đã không lập tức đem mấy con thú đáng ghét thích ăn đậu hũ của Phong nhi kia bóp chết ngay lần đầu tiên nhìn thấy)

“Ách, nguyên nhân kể ra dài lắm, ngươi cứ coi đó là sở thích của ta đi.” Nhớ lại tất cả những điều đó, Thiên Phong đôi môi nhỏ nhắn lại không kìm được nhếch lên, đối Âu Dương Tà mỉm cười, liền lại trở về với trong tay gạc thuốc.

“Vậy sao?” Nghe thế, Âu Dương Tà cũng không quan tâm nữa, đương lúc hắn đang bận chìm vào xúc cảm dịu mát lần nữa lan tỏa trên vết thương, lại nhận thấy bàn tay bé nhỏ đột nhiên khựng lại.

“Làm sao vậy?” Hơi mở ra cặp mắt, nam nhân nghi hoặc chứng kiến bé con biểu tình mê mang, đang chậm rãi nâng tay chuyển dời tới bên ngực trái không hề dính huyết của mình.

“Vết thương này… hẳn là rất đau đi?”

Đầu ngón tay non nớt mới đầu còn rụt rè khẽ chạm, rồi dần như chìm vào mê luyến, vô thức lần theo những đường thịt lồi xấu xí trên bờ ngực nam nhân. Dấu sẹo dữ tợn minh chứng để lại của một vết thương vô cùng khủng khiếp, tựa như trái tim nơi đây đã từng bị đào móc ra vậy.

Nghĩ đến điều ấy, Thiên Phong không hiểu sao lại cảm thấy lồng ngực nhói đau, ưu thương khẽ áp lòng bàn tay ấm áp dịu dàng lên dấu vết đáng sợ, chỉ khi cảm nhận được nhịp đập trầm ổn mà hữu lực truyền đến, cậu mới thấy an tâm đôi chút.

“Đau sao?” Để mặc xúc cảm xa lạ lần đầu chạm tới nơi trọng yếu nhất trên cơ thể mình, Âu Dương Tà chỉ nhắm lại lãnh nhãn bình thản. “Ta cũng không biết nữa.”

Kể từ khi xuất hiện trên thế gian, kể từ khi có ý thức, vết sẹo này đã ở trên người hắn, không nguyên do, không lý giải, giống như hắn vậy, không ký ức, không quá khứ. Rốt cuộc hắn là ai, từ đâu đến, hắn cũng không rõ. Khoảnh khắc khi lần đầu mở mắt, trong đầu hắn hết thảy đều là một mảnh trống rỗng trắng xóa, duy nhất chỉ mơ hồ tồn tại một ý niệm không ngừng vang lên…

Biến cường

Phải biến cường

để có thể tìm được…

… của hắn…

Tìm? Tìm ai? Tìm cái gì? Tuy bao lần tự hỏi đều là vô đáp án, nhưng không hiểu sao, hắn đối với thứ chính bản thân mình cũng không thể xác định ấy lại luôn tồn tại một loại khao khát mãnh liệt không tài nào dứt bỏ. Bởi thế, hắn chỉ còn cách y theo chấp niệm kia, biến cường, tiếp tục biến cường, không biết đã trải qua bao lâu, không biết hắn đã trở nên cường đại đến mức nào, cho dù đã làm Giáo chủ Ma giáo, trở thành kẻ duy ngã độc tôn, khát khao đó dường như vẫn không thể lấp đầy, khiến lồng ngực vốn đã vô tâm của hắn càng trở nên trống rỗng.

Cho đến tháng trước, khi nghe tin đồn ở thung lũng Ma Âm gần Tịch quốc có tồn tại truyền thuyết về một thánh địa ngàn năm, nơi ẩn giấu cây thần thụ mà quả của nó có thể đem đến cho người ăn sức mạnh vô song thậm chí là bất tử, hắn liền quyết định đến đó thử xem, không quản thung lũng kia vốn cũng được gọi là tử lộ không lối về.

Những tưởng đây chỉ là một chuyến du sơn giết thời gian, ai ngờ nơi này quả thực là một vùng đất ma quái. Khi vừa mới đặt chân xuống sâm lâm bí ẩn, ngoại trừ hắn, tất cả đám thủ hạ theo sau đều đột nhiên thổ huyết mà chết. Kỳ quái vì chỉ có mình là vô sự, hắn liền tiếp tục tiến vào, rốt cục thấy được ‘cây thần’, cũng ăn được ‘quả thần’, nhưng lại bị một đám ‘gì đó’ tấn công. Bộ dáng của chúng không giống thú, càng không thể gọi là người, tựa như ma quỷ, càng giống như yêu quái. Âu Dương Tà dù có tài giỏi đến đâu thì với tư cách là một người trần mắt thịt, hắn vẫn khó mà đấu lại những thứ không thuộc về nhân loại kia.

Nghĩ tới chốn cấm địa hoàng cung là nơi duy nhất thần ma đều không thể xâm phạm, gần đây lại chỉ có hoàng cung của Tịch quốc, Âu Dương Tà không còn cách nào khác là tới đó hòng cắt đuôi những ‘thứ không sạch sẽ’ vẫn đang bám sát theo mình. Hơn nữa, trong cung cũng là nơi cất chứa nhiều loại dược quý, vừa tiện cho hắn có thể trị thương.

Bất quá…

“Bé con, nơi tối qua ta gặp ngươi là đâu?”

Rõ ràng khi ấy hắn vì lần theo mùi hương nhàn nhạt của dược thuốc mới đến được, lại nhận ra dường như không phải viện thái y, đành chỉ có thể rủa thầm lão thiên muốn ép hắn vào con đường chết. Thân thể của hắn lúc đó, cũng không cho phép hắn tiếp tục tìm kiếm nữa.

“A, đó là Tế Phong đình, là đình viện nhỏ sau thái y viện.” Tiểu nam hài bàn tay nhỏ bé còn đang mải đem băng vải trên người nam nhân cuối cùng kết lại một cái nút xinh xinh.

Ra vậy, cũng không phải tại khứu giác của hắn đã lầm.

“Đại thúc ngươi đói chưa, ăn chút bánh bao nhé, đây là món do ngự thiện phòng làm, quả thực rất ngon a.” Thấy nam nhân lại trầm mặc, Thiên Phong tưởng hắn đói bụng, liền vội vàng mở ra cái tráp tinh xảo, lấy ra một cái bánh bao, hoan hỉ đưa hướng phía hắn.

Nam nhân chậm rãi cúi đầu, chứng kiến chiếc bánh bao thơm mềm tựa như bàn tay nhỏ bé đang cầm nó đang chìa tới trước mắt, im lặng không nói.

Thiên Phong thấy nam nhân không có phản ứng, cũng nghi hoặc nhìn lại, chợt nhận ra bàn tay của mình vừa nãy vì thay băng cho nam nhân mà hiện giờ đã dính chút huyết ô, liền đỏ mặt ngượng ngùng.

“Ách, xin lỗi, tay của ta dính bẩn, ngươi lấy cái khác ăn ha.”

Bất quá, còn chưa kịp rụt về, cổ tay nhỏ của cậu đã bị giữ lấy. Ngây ngốc nhìn lên, chỉ thấy nam nhân hơi gợi lên khóe miệng, khẽ vươn đầu lưỡi, liếm liếm những ngón tay còn lưu lại vết máu của chính mình kia.

“Ân, hương vị thực không tồi.”


……………………………………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damie