20 : Bái sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô thức siết nhẹ dải băng gạc vừa tháo ra trong tay, Âu Dương Tà nhíu mày nhìn tới vết sẹo mờ bên ngực phải của mình, nhãn quang thâm sâu nãy giờ vẫn lâm vào một mảnh nghi hoặc. Mới chỉ qua vài ngày, hết thảy thương thế trên người hắn đều đã lấy tốc độ kinh hồn mà lành lại, thậm chí cả vết thương gần như chí mạng trước ngực, mấy hôm trước còn là một mảnh huyết nhục ghê người, giờ cũng dường như sắp hoàn toàn mất dấu. Điều này, khiến Âu Dương Tà cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Tuy những vị thuốc mà bé con kia dùng để trị thương cho hắn đều là dược quý thuộc hàng trân bảo, nhưng chỉ trong thời gian ngắn đã có thể đem đến hiệu quả như vậy, trên thế gian này hắn vẫn là chưa từng nghe nói.

Chẳng lẽ… nguyên nhân chính là do thứ ‘quả thần’ hắn đã ăn kia sao? Truyền thuyết đó là có thật?

Chậm rãi vận khởi nội tức, Âu Dương Tà tường tận nhận thức được thương thế trên người đã hoàn toàn lành hẳn, không những vậy, hắn còn phát hiện trong cơ thể dường như có một luồng sức mạnh dị thường đang cuồn cuộn lưu thông, lan tỏa khắp các kinh mạch, đem đến cho hắn một cảm giác vô cùng khoan khoái.

Hơi co lại trảo thủ, kình lực cường hãn hội tụ nơi lòng bàn tay, hắn thực ngay lập tức muốn biết, sức mạnh được gọi là vô song trong truyền thuyết này là như thế nào.

“Ầm!”

Khoảnh khắc khi đem tảng núi giả sừng sững trước mắt phá nát thành mảnh vụn, đồng tử sắc lạnh đương lóe lên hưng phấn của Âu Dương Tà bỗng đột nhiên co rút, vô tình phản chiếu vào trong đó, chính là bóng dáng nhỏ bé quen thuộc chẳng biết tự lúc nào đã ở ngay gần đó không xa, hai tay vẫn như thường lệ ôm theo cái tráp tinh xảo, bộ dáng ngốc lăng trân trân đứng nhìn, không hề để ý một tảng đá lớn sắc nhọn đang hướng chính mình bay tới.

Giây phút tưởng như trái tim thoáng ngừng đập, Âu Dương Tà nháy mắt liền biến mất tại chỗ, giây tiếp theo chính đã xuất hiện bên cạnh tiểu nam hài, cường thủ to lớn dễ dàng đem bé con hộ vào lồng ngực, tay kia khẽ phất, mảnh đá ‘bùm’ một tiếng lập tức hóa thành bụi phấn, chỉ còn vương chút ít trên quyền thủ không chút sứt mẻ của nam nhân.

Chậm rãi bình ổn lại tâm tình khó hiểu, Âu Dương Tà khẽ cúi đầu nhìn xuống nhân nhi vẫn còn đang ngây ngốc trong vòng tay, trầm giọng hỏi:

“Có sao không?”

Bị thanh âm ẩn nhẫn lo lắng của nam nhân khiến cho sực tỉnh, tiểu Thiên Phong gương mặt phấn nộn đột nhiên sáng bừng, đáy mắt không hề có một tia sợ hãi mà chỉ tràn ngập hiếu kỳ cùng thích thú, bàn tay nhỏ bé vội níu lấy vạt áo trước ngực nam nhân.

“Đại thúc, vừa rồi thúc làm như thế nào vậy? Có thể đem một núi đá lớn như thế phá nát, quả thực quá thần kỳ a. Chẳng lẽ thúc là thần tiên sao?”

Lại nghe được một tiếng ‘đại thúc’, Âu Dương Tà hơi khẽ nhíu mày. Tuy đã qua mấy ngày nhưng đối với cách xưng hô này, hắn vẫn là có chút không thể thích ứng.

“Không phải tiên thuật, đó là võ công.”

“Võ công sao?” Thiên Phong mờ mịt hỏi lại. Nếu là võ công, cậu cũng đã từng được xem các ca ca và võ tướng múa kiếm trong những yến tiệc bang giao. Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy nó rất đẹp, chứ không ngờ mấy đường vung tay đó lại có thể mang sức mạnh khủng khiếp đến thế.

Hơn nữa, tuy hoàng tử lên 5 đã phải học võ nhưng đến bây giờ phụ hoàng vẫn không cho cậu đụng đến đao thương, nói rằng mấy thứ đó rất nguy hiểm, lỡ rủi bảo bối bị sứt mất cái móng tay thì biết làm sao bây giờ? Vậy nên cậu suốt ngày chỉ có thể loay hoay trong đống cầm kỳ thi họa, quả thực rất nhàm chán a.

“Ngươi muốn học?” Nhìn biểu tình mê mang cùng tiếc nuối của bé con trong lòng, chứng kiến tất cả xúc cảm đều lần lượt được viết hết trên gương mặt ngây ngô xinh đẹp, Âu Dương Tà vẫn đang hưởng thụ cảm giác mềm mại ấm áp trên tay, có chút tâm tình tốt buột miệng hỏi.

“A?” Tiểu Thiên Phong vẻ như không thể tin, ngước đôi mắt to tròn nhìn lên nam nhân: “Ngươi đồng ý dạy cho ta sao?”

Âu Dương Tà nhìn bàn tay trắng noãn nộn nộn lại lần nữa siết chặt lấy vạt áo mình, khẽ mỉm cười thỏa mãn:

“Ân, coi như ta dùng nó để cảm tạ ngươi đã giúp ta đi. Bất quá…” Còn chưa để Thiên Phong kịp vui mừng, Âu Dương Tà đã cắt đứt hoan hỉ trong mắt cậu: “Bái sư phải có lễ vật nga.”

“A, lễ vật sao?” Điều này Thiên Phong đúng là có từng nghe nói, cũng không nhiều thắc mắc liền nghiêng đầu vui vẻ hỏi: “Vậy ngươi muốn cái gì?”

Nhìn đôi gò má ửng hồng vì hưng phấn của tiểu nhân nhi khả ái, nam nhân phượng nhãn chợt lóe lên tiếu quang, khẽ nhếch bạc thần mị hoặc, chậm rãi cúi đầu xuống gần sát với dung mạo tuyệt diễm của bé con trong lòng:

“Chỉ cần ngươi thân (thơm) ta một cái, ta liền thu ngươi làm đệ tử.”

Nhìn cặp mắt lại ngây ngốc trợn to của tiểu nam hài, Âu Dương Tà ý cười bên môi càng đậm.

“Không đồng ý sao? Vậy…” Bất quá, còn chưa kịp nói xong, hắn đã cảm giác bên má chợt có hai phiến ấm áp thơm mềm áp lên. Nháy mắt, kẻ ngốc lăng liền bị đổi thành chính hắn.

“Vậy là được rồi phải không, đại thúc?” Tưởng gì chứ, trước kia cậu vẫn thường cùng thái tử ca ca ngoạn thân thân, vốn đã quen rồi mà. Chỉ là không ngờ lễ vật bái sư lại đơn giản như vậy a.

Khẽ đưa tay chạm vào nơi vừa lưu lại xúc cảm kỳ lạ, Âu Dương Tà rất nhanh đã hồi lại thần, che dấu tiếu ý in sâu trong mắt, hơi nhíu mày nghiêm nghị nhìn tiểu nam hài.

“Còn gọi ta là đại thúc?” Nói rồi, nam nhân trước con mắt kinh ngạc của Thiên Phong, vươn thủ lột bỏ lớp diện cụ trên mặt, hiển lộ dung mạo tuấn mỹ bất phàm, khiến khí chất tà mỵ tỏa ra từ người hắn càng thêm nồng đậm:

“Từ nay, phải gọi ta là sư phụ.”

Chứng kiến cảnh tượng vừa xảy ra, tiểu Thiên Phong một bộ dáng chỉ biết ngốc lăng, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng, phản ứng chính là lại vội níu chặt lấy áo nam nhân, nhãn quang sáng ngời:

“Đại thúc, à không, sư phụ, chiêu vừa rồi, người cũng có thể dạy cho ta không?”

Nhìn nhân nhi nhỏ bé trong lòng, Âu Dương Tà khóe môi bất giác giương lên một đường cong tràn ngập sủng nịnh cùng ôn nhu, vô thức thốt ra một câu mà chính hắn không hiểu sao cảm thấy rất quen thuộc:

“Chỉ cần ngươi thích, hết thảy đều có thể.”

***

Khoảng thời gian sau đó, Thiên Phong liền rơi vào vòng huấn luyện gian khổ của vị sư phụ bí mật, không còn là tiểu hoàng tử yếu nhược quen được nuông chiều nữa. Tuy vậy, cậu cũng không hề than vãn nửa câu, thậm chí mỗi lần tập luyện đều mang theo hưng phấn. Hơn nữa, dù đã biết rõ nam nhân tính tình, luôn đối với cậu nghiêm khắc thẳng tay, nhưng Thiên Phong đôi mắt tinh thuần vẫn nhìn ra sự dịu dàng ẩn giấu trong đó. Tỷ như khi cậu uốn xương cốt đến sai khớp, sư phụ đều nhẹ nhàng nhu nhu nơi đó cho cậu. Tỷ như lúc cậu bị ngã từ trên sợi dây dùng để luyện khinh công, sư phụ đều vội vàng phi tới đem cậu tiếp lấy… Hết thảy những điều đó, khiến Thiên Phong vô thức sinh ra một loại cảm giác ỷ lại không thể tự chủ đối với nam nhân.

Thực ra, Âu Dương Tà cũng không cần cho đồ nhi nhỏ của hắn quá nhiều hà khắc. Phải nói, bé con kia quả thực có tư chất thiên phú khó tìm, hết thảy luôn có thể tiếp thu rất nhanh, dù chỉ nghe qua, nhìn qua một lần, đặc biệt là khinh công. Điều này khiến Âu Dương Tà cảm thấy rất kinh ngạc, càng đối với tiểu đồ nhi thêm phần hứng thú.

Không chỉ võ học, Âu Dương Tà còn dạy Thiên Phong rất nhiều thứ khác như chế độc, dịch dung,… thậm chí cả cách nướng cá, đan lều trại,… những kỹ năng sinh tồn mà một tiểu hoàng tử thân phận cao quý như cậu có lẽ không bao giờ được biết đến.

Bởi vì trong cung phạm vi hoạt động rất bất tiện nên Âu Dương Tà thường đem tiểu đồ nhi đến Ngự sơn gần hoàng thành, vốn là nơi săn bắn của hoàng gia để truyền thụ và dạy võ, có khi còn ngủ lại trong rừng sâu, hôm sau mới trở về. Những lúc như vậy, hắn đương nhiên đã chuẩn bị sẵn từ trước kế hoạch để qua mắt cung nhân.

Thiên Phong tuy chưa bao giờ qua đêm ở nơi rừng tối hoang vắng như thế, nhưng cậu cũng không hề cảm thấy chút nào sợ hãi, bởi lẽ luôn có sư phụ ngủ bên cậu, ủng cậu vào lòng, đem cậu ngăn cách với hết thảy những thanh âm ghê rợn ngoài kia.

Điều này, có lẽ chính bắt đầu từ ngày bái sư hôm đó, không hiểu sao, suốt khoảng thời gian sau, sư phụ thường rất thích ôm cậu, chỉ cần giờ học vừa mới kết thúc liền lập tức đem cậu lâu nhập trong lồng ngực, kể cả những lúc người luyện công.

Thỉnh thoảng, những lúc sư phụ nhắm mắt dưỡng thần, cậu còn buồn chán mà đem cường thủ to lớn kia ra đùa nghịch, áp bàn tay nhỏ bé của mình lên so với tay hắn rồi khẽ thích thú cười cười. Chỉ là, những lúc ấy, cậu không hề biết nam nhân từ khi nào đã mở ra cặp mắt, còn luôn chăm chú nhìn cậu bằng nhãn quang thâm sâu, bên trong có loại xúc cảm khó hiểu khẽ dao động, khiến cho phượng mâu lãnh liệt của hắn đột nhiên hiện lên một tia ôn nhu mà chính mình cũng không phát giác.

Tuy tưởng tượng ra mình cứ như một con búp bê bị người ta bế đến bế đi, nhưng Thiên Phong cũng không có chán ghét, luôn nhu thuận ngồi ngoan trong lòng nam nhân, thậm chí còn có chút hưởng thụ cái cảm giác ấm áp bao trùm này.

Dẫu cho được coi là sủng nhi của hoàng gia, dẫu cho phụ hoàng luôn đáp ứng hết thảy những gì cậu muốn, thậm chí có phần thừa thãi, nhưng… kể từ khi sinh ra, phụ hoàng vẫn chưa từng ôm cậu, dù chỉ một lần. Thứ cậu nhận được, luôn chỉ là cái mỉm cười từ phía cao cao mà đôi lúc cậu còn không thể nhìn rõ.

Khẽ tựa đầu lên lồng ngực mang vết sẹo xấu xí, lặng lẽ nghe tiếng tim đập trầm ổn đều đặn truyền vào trong tai, Thiên Phong thỏa mãn nhắm lại song đồng, có lẽ, cảm giác được cha ôm, cũng là như vậy đi.

***

Lại một đêm trong sâm lâm, Thiên Phong khẽ mơ màng tỉnh dậy trong ánh lửa bập bùng, phát hiện cậu chính đang ghé vào trên người nam nhân mà ngủ, nước miếng còn lưu lại nơi bờ ngực rộng lớn. Nơm nớp nhìn lên sư phụ, lại nhận thấy hắn dường như cũng không có để ý, một tay vẫn quàng qua ôm cậu như mọi khi, ánh mắt thì hoàn toàn tập trung vào thứ gì đó đang cầm trên tay còn lại, vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Sư phụ, đó là cái gì vậy?” Bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa lên nhu nhu cặp mắt mông lung, Thiên Phong giờ mới thấy rõ vật đó hình như là một quả trứng, chỉ bé bằng kê đản, nhưng lại phủ một màu xám tro của thạch đá, bộ dáng xấu xí không hiểu sao lại khiến Thiên Phong ngay lập tức đã bị nó thu hút.

Chứng kiến nhân nhi trong lòng đã tỉnh, liền đối với thứ trên tay mình cảm thấy hứng thú, cặp mắt xinh đẹp nhìn đến không rời, Âu Dương Tà đáy lòng tự dưng có chút mất hứng, đem ‘quả trứng’ đang cầm gõ đánh ‘cốp’ một cái vào cái trán nhỏ của tiểu tử vẫn đang ngơ ngẩn kia.

“Nha~~ sư phụ, đau.” Thiên Phong ủy khuất nhu nhu cái trán, hai mắt đẫm nước trách cứ nhìn lên vị sư phụ xấu xa.

Thấy sỏa đồ nhi rốt cục cũng hướng chú ý về phía mình, Âu Dương Tà thỏa mãn cười cười, nhẹ nhàng xốc bé con lên để cậu ngồi vào trong lòng mình càng gần, vừa nói vừa hôn hôn lên cái trán đã sưng đỏ của bé:

“Xin lỗi, Phong nhi, đau sau?” Vẻ mặt không có gì là hối lỗi.

Còn hỏi, bị một quả trứng đập vào đương nhiên là… Di? Quả trứng? Nếu vậy…

“Sư phụ, sao quả trứng này không vỡ a?” Thiên Phong nhìn thứ vẫn nguyên lành vô sự trong tay Âu Dương Tà, khó hiểu hỏi. Trán cậu đã u một cục, vậy mà nó lại không sao, còn cứng y như cục đá vậy. Nhưng linh tính cậu khẳng định, đó nhất định là một quả trứng nha.

Âu Dương Tà cũng thu hồi đùa cợt trên khóe môi, nhíu mày nhìn vật kỳ dị trong tay:

“Ta, cũng không biết.”

Vật này là khi hắn tới thung lũng Ma Âm đã lấy được ở chỗ cây thần. Lúc đó, nó tỏa ra thứ ánh sáng rất chói mắt, lơ lửng giữa khoảng không của tán cây, tựa như được vạn diệp xung quanh bảo hộ vậy, hắn vì không kìm nổi hiếu kỳ mà bất giác lấy nó xuống, nhưng lập tức lại khiến hào quang kia vụt tắt. Trong tay hắn, chỉ còn lại một viên đá có hình dạng giống như trứng chim, bất quá, vỏ của thứ này rất cứng, hắn đã thử  bao nhiêu lần đều không thể đập vỡ, cũng không tài nào phá hủy, thậm chí là dùng đến toàn bộ nội lực.

“Ách, sư phụ người cũng không biết sao?” Trong mắt của tiểu Thiên Phong, sư phụ cậu chẳng biết từ lúc nào đã trở thành người vĩ đại nhất trên thế gian, không gì là không rõ.

Đối với cái liếc mắt nghi ngờ của sỏa đồ nhi, Âu Dương Tà nghiêm mặt hừ lạnh, lại nâng tay búng cái trán bé trừng phạt một chút.

“Ta chỉ biết đây không phải thứ gì tốt.”

Đúng vậy, tuy hắn am hiểu rất nhiều thứ, nhưng trên đời này có một số chuyện người thường vẫn không thể nào lý giải, tựa như thung lũng kia vậy. Có thể đem đến cho hắn sức mạnh vô song, cũng có thể đẩy hắn tiến gần cái chết. Vật không rõ lai lịch này, cõ lẽ vẫn không nên giữ lại thì hơn.

Chứng kiến nam nhân híp lại cặp mắt sắc bén nhìn ‘cục đá’ trong tay, Thiên Phong dường như đoán biết được ý đồ của sư phụ, rụt rè hỏi:

“Sư phụ, người định hủy nó đi sao?” Không hiểu sao, cậu đối với quả trứng xấu xí này rất có ‘thiện cảm’, nãy giờ vẫn luôn tồn tại một cảm giác thân thiết cùng lưu luyến, tuy không biết tại sao mình lại có loại suy nghĩ mơ hồ cùng khó hiểu này, nhưng cậu biết, mình muốn nó.

“Vậy… có thể cho Phong nhi không?” Cậu thậm chí còn nghe thấy sinh mạng trong đó dường như đang gọi tên chính mình.

“Ân?” Âu Dương Tà không ngờ sỏa đồ nhi lại đưa ra đề nghị như vậy, nhưng bắt gặp đôi mắt tràn ngập hy vọng cùng chờ mong của bé con, hắn liền cảm thấy lòng nhộn nhạo, tựa như hết thảy đều muốn đem đến trong tay tiểu nhân nhi này, chứ đừng nói đến một cục đá.

Không đáp có hay không, nam nhân chỉ nhẹ nhàng đem thứ đang cầm đặt vào lòng bàn tay bé con trước mặt:

“Nếu có bất cứ chuyện gì kỳ lạ xảy ra với thứ này, phải lập tức báo cho sư phụ.” Hy vọng đây chỉ là một cục đá vô hại mà thôi.

“Ân, cám ơn sư phụ, người thật tốt.” Hưng phấn cho nam nhân một cái hôn nhẹ, Thiên Phong liền hoan hỉ đem quả trứng ấp trong tay, khiến xúc cảm ấm áp quen thuộc kia càng thêm rõ ràng.

“Nếu là nở ra một chú chim thì hay quá.”

“Phong nhi thích nuôi chim sao?” Âu Dương Tà chống một tay bên mặt, âm thầm ghi sâu điều này vào đáy lòng.

“Ưm.” Tuy nuôi rất nhiều sủng vật, nhưng cậu vẫn chưa có con chim nào a.

Hai sư đồ đều theo đuổi ý nghĩ của riêng mình, không hề để ý đến quả trứng trong tay Thiên Phong trong thoáng chốc khẽ lóe lên một tia lưu quang kỳ lạ.


…………………………………………………..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damie