22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Phong nhi?” Thanh âm quen thuộc đột ngột truyền đến từ phía sau lập tức khiến Thiên Phong giật mình mở mắt, cảm tưởng như một tiểu thâu vừa bị chủ nhà bắt gặp, nội tâm hoảng lên, bất giác liền đem ‘viên kẹo’ đang ngậm trong miệng kia vô thức nuốt ực xuống. Kích cỡ hơi lớn trượt qua cổ họng nhỏ bé có chút đau, làm cậu suýt bị nghẹn, không tự chủ cúi gập người ho khan, ho đến nước mắt cũng trào ra.

Âu Dương Tà đứng từ xa nhìn thấy, chợt linh cảm có điều không hay, nét tươi cười trên mặt biến mất, vội vứt thứ đang cầm trên tay xuống, khẩn trương phi người đến bên cạnh sỏa đồ nhi đang không ngừng đấm ngực, đem bé con xoay lại đối diện với mình, trên cao xuống thấp lo lắng nhìn một lượt:

“Phong nhi, làm sao vậy?”

“Sư… sư phụ…” Thiên Phong ngước đôi mắt phiếm thủy nhìn lên Âu Dương Tà, bộ dáng như con cún nhỏ cụp đuôi vừa làm điều gì đó sai trái.

Làm sao đây, mình đã lỡ ăn gì đó của sư phụ mà chưa xin phép, có thể bị trách phạt hay không?

Còn đang nghi hoặc, nhãn quang chợt vô tình liếc tới chiếc hộp nhỏ trên tay Thiên Phong, Âu Dương Tà thoáng chốc trừng lớn mắt, vội vàng giật lấy thứ sỏa đồ nhi vừa định bối rối đem giấu sau lưng mình.

Bên trong… trống rỗng.

Quăng nó sang một bên, Âu Dương Tà nhanh chóng quay lại siết chặt lấy bả vai nhỏ gầy: “Phong nhi, con đã ăn thứ đựng trong này?”

Thiên Phong ngơ ngác nhìn biểu tình vặn vẹo trên gương mặt thường ngày luôn mang phong thái ung dung của nam nhân. Hẳn… người hiện đang vô cùng giận dữ. Khẽ run rẩy gật đầu, bé con không kìm được sợ hãi thấp khóc:

“Sư phụ, Phong nhi không phải cố ý, người đừng trách phạt Phong nhi.”

Nhìn đến câu trả lời của Thiên Phong, Âu Dương Tà một tia hy vọng cuối cùng để níu kéo cũng hoàn toàn bị dập tắt, chỉ có thể ngẩn người sững sờ.

Đó là thứ gì a, chính là Địa Cửu Hoàn đơn, ăn vào có thể tăng 50 năm công lực, giải khai tất cả huyệt đạo, phóng thích toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn, thế gian chưa có đến 3 viên, là bảo vật vô giá trên giang hồ mà người người đều thèm khát. Bất quá, điều mà Âu Dương Tà hiện giờ quan tâm hoàn toàn không phải là những thứ này.

Vẫn siết chặt lấy đôi vai tiệm nhược đang run lên nức nở của bé con, bàn tay cùng thanh âm của hắn dường như cũng đang cố kìm nén run rẩy:

“Phong nhi ngoan, đừng khóc. Mau nói cho sư phụ biết, trong cơ thể con có cảm giác gì lạ không? Có chỗ nào khó chịu không?”

Đúng thế, Âu Dương Tà đang rất sợ hãi. Địa Cửu Hoàn đơn tuy được gọi là thần đơn nhưng cũng là chất kịch độc. Sau khi uống nó, cơ thể phải trải qua vô hạn đau đớn cùng thống khổ mới có thể tiếp nhận dược hiệu mà nó mang lại, nhưng với duy nhất một điều kiện… là người đó phải còn sống! Năm xưa vì muốn biến cường, hắn cũng đã liều mạng uống một viên. Nỗi đau đớn như chết đi sống lại đó hắn cả đời cũng không thể nào quên được. Để có được sức mạnh chí tôn, là sự mạo hiểm và trả giá thống khổ đến mức nào a.

Mà Phong nhi… Phong nhi của hắn… vẫn còn là một đứa trẻ!

Nghe đến trong thanh âm của nam nhân không hề có phẫn nộ, ngược lại tràn ngập ôn nhu cùng bất an. Thiên Phong lúc này mới dần dần vơi đi sợ hãi, hấp hấp cái mũi, còn thật sự tự hỏi cơ thể mình, sau một lát mới dám ngẩng lên nhìn sư phụ, rụt rè lắc đầu:

“Sư phụ, không có.”

Nghe thấy vậy, đôi mắt Âu Dương Tà chợt lóe lên tinh quang. Đúng vậy, thật kì lạ, người nuốt Địa Cửu Hoàn đơn chỉ sau vài khắc cơ thể sẽ trở nên đau đớn khó nhịn, vậy mà Phong nhi lại chưa hề có phản ứng.

Vội vàng đem Thiên Phong áp dựa vào lồng ngực mình, đặt tay lên tấm lưng bé nhỏ, dùng nội lực tham cứu, Âu Dương Tà mới kỳ quái phát hiện, nội đơn trong cơ thể cậu dường như đang được một luồng sức mạnh dị thường bao bọc, cường hãn mà ôn hòa, kìm hãm sự lan tỏa của độc tố, không cho nó phát tác.

Nội lực của Phong nhi đâu phải hắn mới chỉ xem qua một lần, tại sao chưa lần nào phát hiện ra nó?

Thứ này rốt cục là gì? Từ đâu mà đến? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện trong cơ thể Phong nhi?

Chỉ là mải suy nghĩ khiến Âu Dương Tà không có chú ý tới, tại một khoảnh khắc rất nhỏ, trên trán tiểu đồ nhi trong lòng hắn cùng một con tuyết điêu vẫn luôn lặng lẽ đậu gần đó, đột nhiên đồng thời lóe lên một ấn ký kỳ lạ.

Tuy tạm thời không thể nào lý giải được chuyện này, nhưng Âu Dương Tà vẫn là không kìm nén được vui sướng, càng thêm ghì lấy Thiên Phong vào lòng, siết chặt.

Cảm nhận thiên hạ nhỏ bé tồn tại trong lồng ngực, vị giáo chủ tối thượng của Ma giáo đột nhiên cảm thấy tất cả những phù phiếm mình có được từ trước đến nay đều trở nên vô nghĩa. Sức mạnh thì sao? Quyền lực thì sao? Nếu mỗi ngày đều có Phong nhi bên cạnh, nhìn bé con này ríu rít quanh mình, nở nụ cười ngây ngô với mình, hay như lúc này đây, được đem bé con vẫn còn hảo hảo phù nhập vào vòng tay, hắn đã cảm thấy thỏa mãn, thực thỏa mãn.

Có lẽ… đây chính là thứ cảm giác mà hắn đã luôn tìm kiếm bấy lâu, cảm giác có được cả thiên hạ.

“Sư phụ… người… không giận Phong nhi sao?” Bị nam nhân ghì chặt đến có chút khó thở, Thiên Phong lo lắng không hiểu sư phụ nãy giờ rốt cuộc là làm sao vậy, bèn rụt rè mở miệng hỏi.

Khẽ thở dài một tiếng, Âu Dương Tà dịu dàng nâng đôi gò má mới vừa khô lệ của bé con lên, nghiêm mặt nói:

“Sỏa đồ nhi, lần sau không được ăn gì đó bậy bạ, biết không?”

Sao hắn có thể giận bé con này được chứ, Phong nhi không có việc gì, hắn đã muốn thực cảm tạ trời đất. Trong cuộc đời tưởng như không bao giờ biết đến sợ hãi của hắn, đây chính là lần đầu tiên phải chịu kinh hách như vậy.

Thấy bé con ngoan ngoãn gật gật đầu, Âu Dương Tà lông mày vừa định thả lỏng đôi chút đã lại lần nữa nhíu chặt.

“Phong nhi, chân con làm sao vậy?”

Vội vàng nhấc bổng bé lên, nhanh chóng đem bé đặt ngồi đến trên một phiến đá lớn, cởi ra chiếc hài đã ướt lạnh, vết máu đã tím lại trên đầu ngón chân tuyết trắng đập vào trong nhãn đồng khiến Âu Dương Tà cảm thấy vô cùng ngứa mắt.

“Sư phụ, con….” Đối với người đã từng được học qua khinh công như cậu, đi đường bất cẩn vấp té quả thực là chuyện rất mất mặt, không rõ nếu để sư phụ biết được sẽ còn bị cười nhạo thế nào nữa? Nghĩ vậy, Thiên Phong có chút xấu hổ, muốn co rụt lại bàn chân nhỏ xinh đang nằm gọn trong tay đối phương.

Bất quá, Âu Dương Tà đương nhiên không để cậu có cơ hội thu về, cường lực giữ lại xúc cảm mềm mại trên tay, lại dưới đôi mắt ngây ngốc của bé con, chậm rãi cúi đầu, hàm trụ đầu ngón chân nho nhỏ phấn nộn.

“A… Sư… sư phụ?” Thiên Phong mở to mắt kinh ngạc.

Hơi ngẩng đầu, nam nhân thoáng nở nụ cười tà, nhưng rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm nghị rất có tính giáo huấn:

“Phong nhi, sư phụ dạy cho con thêm một điều, chính là nước bọt cũng có thể dùng để tiêu độc.”

“A?”

Không đợi cái đầu ngây thơ kịp xoay chuyển, vết thương vừa mới tiếp xúc với không khí lạnh buốt đột nhiên cảm nhận được đầu lưỡi ấm nóng lướt qua, đau xót nhưng lại cũng rất dễ chịu, khiến cậu bối rối không thể nói lên lời đây rốt cục là cảm giác gì. Đôi mắt trong suốt vừa mới khô lệ giờ lại bắt đầu trở nên ướt át.

“Ưm… Sư phụ… đừng, nơi đó rất bẩn.” Trị thương, quả thực có thể dùng cách này thật sao?

Âu Dương Tà dường như không nghe thấy lời kháng nghị yếu ớt của bé con, vẫn tiếp tục dùng chiếc lưỡi linh hoạt của mình đùa giỡn làn da mẫn cảm, tựa như muốn lập tức đem vết thương đáng ghét kia nuốt vào trong bụng, không để nó lưu lại tì vết nào trên ngón chân xinh đẹp kia nữa.

May mắn Thiên Phong cũng không phải ở lâu trong quẫn cảnh, tuyết điêu nãy giờ vẫn lặng lẽ đậu ở một bên rất nhanh liền bay trở lại trên vai cậu, dùng cái đầu nhỏ, cọ cọ lên gò má ướt át, vẻ như muốn lau khô hết thảy lệ châu trên gương mặt chủ nhân.

Âu Dương Tà cũng lập tức cảm nhận được có thứ tiếp cận, liền tiếc nuối buông tha cho hương vị ngọt ngào kia, ngước đầu nhìn lên, bắt gặp chính là một con chim xa lạ chẳng biết từ đâu đến đang ‘ra sức ăn đậu hũ’ Phong nhi của hắn (này chỉ là ở trong mắt Tà thúc mới thấy vậy thui (_ _!!) Tuyết ca hoàn toàn trong sạch), bất giác nhíu lại mày.

“Phong nhi, con chim này từ đâu tới?”

Thiên Phong thấy mình rốt cuộc cũng được ‘buông tha’, khẽ thờ phào trong lòng, vội vàng nhân cơ hội này chuyển dời đi sự chú ý của nam nhân.

“A, sư phụ, đây là Tuyết, chính là con chim nở ra từ quả trứng mà sư phụ đã cho Phong nhi đó.” Vừa nói, cậu vừa thích thú xoa xoa cái đầu nhỏ của chim điêu, có chút thầm cảm tạ sự xuất hiện đúng lúc của nó.

“Là nó?” Quả nhiên không phải là thứ gì bình thường, có con chim nào vừa nở đã đủ lông đủ cánh, lại lập tức có thể bay như vậy không? Còn cái vòng trên chân nó, trông cũng kỳ quái không kém, chẳng lẽ vừa sinh ra đã có? Người biết suy luận dù chỉ một chút đều sẽ nhận thấy con chim này rất nhiều bất thường, chỉ có sỏa đồ nhi của hắn là chỉ biết cười đến ngu ngốc như vậy thôi.

Để thứ này bên cạnh Phong nhỉ, quả thực sẽ an toàn sao?

Bất quá, khi nhìn đến tiếu dung vui vẻ trên gương mặt phấn nộn của bé con, hắn vẫn là không nỡ. Thôi vậy, cứ để Phong nhi chơi với nó cho chán đi, chỉ cần nó có chút nguy hiểm đối với Phong nhi, hắn đương nhiên sẽ lập tức đem nó bóp chết. Hắn không tin, với sức mạnh của mình hiện giờ, ngay cả một con chim dù là kỳ quái cũng đấu không lại.

“Mà, sư phụ, thứ kia là gì vậy?” Hình như khi vừa mới trở về đây, nam nhân có mang theo thứ gì đó trên tay, bất quá lúc nãy đã bị quăng chỏng trơ ở một góc. Ánh mắt Thiên Phong cũng vừa mới vô tình liếc tới nó, xem bộ dáng tròn tròn, rất giống một quả trứng, nhưng quả trứng này, quả thực quá to rồi nha, tuy cậu đã từng thấy Ngự thiện phòng dâng lên món trứng đà điểu, nhưng vẫn chưa thấy quả trứng nào to như vậy, hơn nữa còn có hoa văn rất đẹp nữa.

Âu Dương Tà lúc này cũng mới nhớ tới thứ mà mình đã vất vả đi kiếm suốt cả một ngày nay. Thứ đó, đích xác là một quả trứng, hơn nữa còn là trứng của Thiên sơn Khổng tước, một loài đại điểu xinh đẹp nhưng vô cùng quý hiếm chỉ có ở chốn Thiên sơn ngàn năm tuyết phủ. Mỗi con khổng tước này 3 năm mới đẻ một quả trứng, còn được chim mái cất giấu rất cẩn thận trên vách núi hiểm trở. Lấy được trứng của chúng, không phải là chuyện mà những kẻ không có bản lĩnh có thể làm được.

Ngày đó nghe được sỏa đồ nhi của hắn thích nuôi chim, hắn liền cất công đi tìm bằng được một quả này về, phòng trường hợp Phong nhi có vì ‘cục đá’ kia mãi không chịu nở mà tâm tình ủ dột, cũng có thể vì lấy Thiên sơn Khổng tước làm sủng vật mà kiêu ngạo thay.

Lúc nãy vừa thấy bé con xảy ra chuyện, hắn tâm tìn khẩn trương mà không suy nghĩ liền vứt bảo vật hiếm có khó tìm kia qua một bên. Nghĩ lại chỉ có thể cười khổ, từ khi nào, tâm của hắn đã hoàn toàn bị nhóc con ngốc nghếch này thao túng như vậy?

Nhìn sang bé con vẫn đang mải vui đùa với sủng vật mới, Âu Dương Tà khóe môi bất giác giương lên một đường cong ôn nhu đầy thỏa mãn, đi đến nhặt lên quả trứng đã nứt một vết, bất quá, hắn vẫn chỉ là cười cười:

“Phong nhi, có muốn ăn trứng nướng không?”

…………………………………………………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#damie