CHƯƠNG 19 : TÌM TỚI CỬA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không lâu sau, tiểu nhị đem phần thức ăn của thiếu nữ đưa tới, theo sự ra hiệu của nàng, tiểu nhị đặt thức ăn tại bàn của Tề Thiên Sủng.


Trước mặt nữ tử kiều, nam tử tiếu, trêu đến nhiều người ở đại sảnh liên tiếp đều quay đầu lại, bất quá hai người giống như quá quen thuộc với tình huống bị người ta nhìn kỹ, nên cũng không hề có một chút không thích ứng, trái lại họ còn trò chuyện với nhau thật vui.


(Lota: nữ tử kiều, nam tử tiếu – hiểu như câu trai xinh gái đẹp *khụ khụ*)


Tề Thiên Sủng đối với cô gái trước mặt rất hài lòng, dung mạo xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển, tiếng nói lanh lảnh dễ nghe, hơn nữa còn có danh khí, trọng yếu nhất chính là, người này khiến y cảm thấy hảo cảm.


Duy nhất một điều khiến Tề Thiên Sủng có chút tiếc nuối, ưm ... hình như ngực của cô gái này ... không to lắm, bất quá y cũng tự an ủi mình, đối phương tuổi còn nhỏ, còn cần thời gian lẫn không gian để trưởng thành, lại nói cách một lớp y phục, có lẽ chỗ đó bị che phủ tốt rồi.


Hai người dùng cơm xong, lưu luyến tạm biệt rồi trở về phòng, trùng hợp gian phòng của hai người lại liền nhau, cả hai vô cùng kinh hỉ, ước định buổi tối sẽ đối ẩm một phen.


Tề Thiên Sủng ngày đó xác thực rất mệt, tiến vào cửa phòng liền nằm ở trên giường vù vù bắt đầu ngủ, tâm tình y hiện tại thật tốt, thoát khỏi Tuyên Lân, lại gặp phải một thiếu nữ tên Đan Trạch kia, thực sự là khó có thể hình dung tâm tình vui sướng lúc này của y.


Chỉ là y không biết, Tuyên Lân tuy rằng thả y đi, thế nhưng cũng không có nghĩa là liền đối với y buông tay.


Tuyên Lân là người nào, đứng đầu một giáo phái, mấy lần khiến nhiều đại giáo trong võ lâm rung chuyển, trong tay làm sao có thể không có lá bài tẩy chứ.


Tuy rằng đầu lưỡi nói thả Tề Thiên Sủng đi, thế nhưng Tuyên Lân vẫn còn chưa nói hết ý sau đó, trong bóng tối dặn dò Tả hộ pháp gửi bồ câu truyền tin thông báo chi tiết về phân đàn, để bọn họ tháp tùng bảo vệ kiêm giám thị y.


Tề Thiên Sủng vào ở trấn nhỏ, là cách nhánh phân đàn của Tuyên Lân rất gần, vì lẽ tung tích của Tề Thiên Sủng vô cùng chuẩn xác và nhanh chóng.


Dựa theo Tả hộ pháp suy đoán, vết thương cũ của Tề Thiên Sủng chưa lành, do đó nhất định sẽ ở trấn này nghỉ ngơi, lập tức bên trên liền truyền thượng lệnh, làm trên dưới đều bận bịu rối tung.


Không lâu sau, đàn chủ phân đàn nhận được tuyến báo, giáo chủ phu nhân vào ở tại một khách điếm trong trấn nhỏ, đàn chủ liền tự mình tiến vào khách điếm kia, tìm cách tiếp cận người, cẩn thận giám thị cùng bảo vệ.


Nói bảo vệ cũng không chính xác, đúng hơn là trông chừng giáo chủ phu nhân, không cho phép giáo chủ phu nhân "hồng hạnh xuất tường". Đàn chủ ôm một vò rượu, vừa uống vừa nhìn hai người một trước một sau đi lên lầu, trong lòng thầm nói, chuyện này... chỉ dụ chỉ nói giám thị giáo chủ phu nhân, không cho ngài cùng nam nhân giao du thân mật, thế nhưng không có nói nếu làm bậy cùng nữ nhân thì sẽ làm thế nào, rốt cuộc báo cáo hay không cần báo cáo?


(Lota: hồng hạnh xuất tường – ngoại tình)


Đàn chủ xoắn xuýt rối rắm, vẫn quyết định dặn dò thuộc hạ bẩm báo tin tức về tổng giáo, không thể không báo được, không thể để tới thời điểm giáo chủ phu nhân gả tới, lại còn mang theo phu nhân.


Tuyên Lân trở lại trang viên chính mình liền tiến vào mật thất chữa thương, mãi đến tận chạng vạng mới đi ra, vừa ra tới lập tức nhìn thấy Tả hộ pháp ở bên ngoài gian nhà chờ đợi.


Sau khi cẩn thận nghe ngóng, suýt chút nữa tức điên lên, không nghĩ tới tách ra vẫn chưa được nửa ngày, tiểu tử này lập tức "hồng hạnh xuất tường".


Hắn vốn tưởng rằng theo đặc tính dâm liên, Tề Thiên Sủng chỉ có thể hấp dẫn sự chú ý của nam nhân, hơn nữa Tề Thiên Sủng cũng sẽ khắc chế không được loại khát vọng kia, thế nhưng hắn vạn vạn không cân nhắc đến, dung mạo của đối phương cũng hoàn toàn có thể hấp dẫn đến nữ nhân.


Tuyên Lân ngay cả cơm đều không ăn, trực tiếp mang người phi ngựa hướng về trấn nhỏ.


Vì để tránh cho đạo lữ của chính mình cắm sừng mình, Tuyên Lân quyết định vẫn là hắn sẽ thiếp thân giám thị.


Đoàn người một đường chạy đi, thời điểm đến nơi đã vào đêm, đàn chủ phân đàn đón giáo chủ ở cửa sau của khách điếm. Đây chính là đại khách điếm duy nhất tại trấn này, và cũng chính là một phần sản nghiệp của Tuyết Nguyệt Thần giáo.


Mà lúc này, sau một giấc ngủ sảng khoái, Tề Thiên Sủng đang cùng mỹ nhân đồng thời uống rượu tâm sự, rất thích ý. Nhưng lại không hề hay biết, ngay ở phía sau, mọi nhất cử nhất động của mình khiến Tuyên Lân tức giận đến xanh mặt.


Nếu không có Tả hộ pháp ngăn lại, sợ rằng hiện tại hắn đã xông ra ... bắt gian tại trận.


Tề Thiên Sủng cùng mỹ nhân Đan Trạch nói chuyện tâm đầu ý hợp, nói mãi vẫn không hết chuyện, không khí thật vui, Đan Trạch thậm chí còn đáp ứng lời mời của Tề Thiên Sủng, cùng hướng về kinh thành du ngoạn. Tề Thiên Sủng chắc chắn, một chuyến xuất hành này, y nhất định sẽ ôm mỹ nhân về đến cửa, còn cái tên Tuyên Lân kia... Để hắn đi chết đi!


Tề Thiên Sủng đắc ý vô cùng, mỹ nhân câu hồn, hơn nữa lại uống một chút tiểu tửu, y cảm giác toàn thân đều nhẹ nhàng. Tuân thủ nghiêm ngặt chính mình là một quân tử, Tề Thiên Sủng không đáp lại sự câu dẫn như có như không của mỹ nhân, y xác định đối phương đúng là đang câu dẫn mình, bằng không sẽ không liên tiếp mời y đi vào trong phòng nàng ngồi một chút.


Nếu thật sự muốn thu giữ mỹ nhân, đơn nhiên không thể gấp gáp với tùy tiện được, làm một đôi uyên ương chàng chàng thiếp thiếp, cũng có thể đây là một cạm bẫy, mỹ nhân đang thăm dò nhân phẩm của y cũng chưa biết chừng.


Tề Thiên Sủng hai má hơi hồng hồng cùng mỹ nhân cáo biệt, trở về gian phòng của mình. Trước khi dùng cơm tối y đã tắm rửa qua, giờ khắc này tuy rằng trên người có lưu chút mùi rượu, thế nhưng cũng không trở ngại, trút bỏ y phục ở ngoài, đi về phía giường.


Giường tuy rằng không thoải mái lắm, cũng không có Tuyên Lân giúp y được thoải mái, thế nhưng tâm tình lúc này của Tề Thiên Sủng đang tốt, cũng không để ý nhiều.


Mỹ nhân Đan trạch kia, gò má có một cái lúm đồng tiền, tuy rằng không phải rất sâu, nhưng nhìn rất được, Tề Thiên Sủng thầm cân nhắc ở trong đầu một lúc, nhận định danh khí trên người mỹ nhân Đan Trạch có lẽ là hoa lê mưa xuân.


Loại danh khí này tuy rằng cũng là danh khí, thế nhưng lại không phải vô cùng hiếm thấy, thế gian có không ít. Bất quá dung mạo của Đan Trạch, cộng thêm với loại danh khí này, cũng không thể xem là quá kém.


"Nghĩ gì thế? Mỹ nhân vừa nãy?"


"Hừm, mỹ nhân à, mỹ nhân!" – Tề Thiên Sủng hai tay gối dưới đầu, trong miệng liên tục đáp ứng: "Dung mạo mỹ tính tình giai, mặc dù là ngoại tộc nữ tử, nhưng vẫn không thể bỏ qua!"


"Ngươi quả nhiên là đang có ý nghĩ ngoại tình, ngươi rốt cuộc có còn nhớ ta là ai hay không?"


"Cái gì... A! Tại sao ngươi lại ở đây?" – Tề Thiên Sủng lập tức ngồi dậy, vừa nãy hơi say rượu cũng hoàn toàn tỉnh táo.


Tuyên Lân mặt tối sầm lại ngồi ở bên giường nhìn y: "Bất quá chỉ là mới được nửa ngày, ngươi liền đem lời nói của ta quên đến không còn một mống! Lại vẫn dám không nhìn ta!"


"Tuyên Lân, ngươi dĩ nhiên là loại tiểu nhân này!" – Tề Thiên Sủng nhảy xuống giường, ngón tay chỉ về Tuyên Lân, tức giận đến nói không ra lời.


"Há, ta tiểu nhân sao?" – Tuyên Lân cười gằn, từ trên giường hạ xuống, thẳng tắp đi về phía Tề Thiên Sủng, cúi đầu nhìn dáng vẻ cố gắng trấn định của đối phương: "Ngươi có còn nhớ trước khi rời đi, ta cùng ngươi đã nói gì không?"


"Hừ, nói cái gì!"


Có cái gì đó hơi lóe sáng trong mắt Tuyên Lân: "Không cho ngươi quyến rũ nam nhân khác!"


"..."- Tề Thiên Sủng nhấc chân đá Tuyên Lân : "Đồ tiểu nhân vô liêm sỉ, lại cứ thích ăn nói linh tinh, ta liền lấy mạng chó của ngươi!"


"... Chó?" – Tuyên Lân nở nụ cười, đưa tay bắt được chân y. Võ công của hắn vốn cao hơn Tề Thiên Sủng, hơn nữa sau lần song tu này, trong kinh mạch còn nhiều chân nguyên, vì thế càng xa hơn đối phương rất nhiều.


Tuyên Lân mỗi lần làm chuyện xấu, đều sẽ cười một thoáng như thế, Tề Thiên Sủng nhìn thấy loại cười này, cả người theo bản năng mà rét run. Chỉ là lúc này chân của y đã bị đối phương tóm vào trong tay, muốn rút về chạy đi cũng không thể làm gì được.


Tuyên Lân đem ủng trên chân Tề Thiên Sủng rút đi, bàn tay lớn cách một lớp tất mỏng miết miết nhẹ nhàng, nắm nắm xoa xoa. Một chân Tề Thiên Sủng đứng thẳng trên mặt đất, Tuyên Lân dùng thủ pháp độc đáo xoa bóp chân của y, lúc đầu cực kỳ thoải mái, chỉ là càng về sau càng cảm thấy không đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro