CHƯƠNG 20 : VẾT RÁCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chân Tề Thiên Sủng tuy rằng không nhỏ, thế nhưng cũng không phải lớn, khung xương cân xứng, lông tơ thật mềm mại, Tuyên Lân nắm ở trong tay, vô cùng thưởng thức mà không nỡ buông ra.


"Ngươi thả ta ra!" – Tề Thiên Sủng mặt mày đỏ ửng gầm lên với đối phương, giơ tay hướng về mặt đối phương.


"Thả ra?" – Tuyên Lân một tay đỡ được công kích, một tay kia vẫn linh hoạt như cũ, các ngón tay không ngừng xoa bóp, nghe được Tề Thiên Sủng đang cố gắng khắc chế đến cực hạn mà phẫn nộ gầm lên như thế, không nhịn được lại bật cười. Gian phòng này không có cách âm, nên hắn cũng không dám quá lớn tiếng.


Hắn biết Tề Thiên Sủng không chịu nổi, trên chân huyệt vị rất nhiều, mà lại đặc biệt mẫn cảm, Tuyên Lân thủ đoạn phong phú, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều được tu luyện rèn giũa, chỉ cần tùy ý nhằm vào bất kì vị trí nào, cũng sẽ bị dụ phát dục vọng, càng không cần nói đến người mang danh khí dâm liên như Tề Thiên Sủng, chỉ cần đối với bên ngoài xuất lực ba phần, liền có thể đạt đến hiệu quả rất tốt.


Tề Thiên Sủng dùng sức giãy giụa mấy lần, không những không thể thoát thân, trái lại còn bị Tuyên Lân đem chân nâng lên gác đến vai. Bên dưới đã không thể đứng thẳng được, bị ai kia đẩy lên góc tường.


"Bảo bối, không còn chỗ trốn à?"- Dù còn rất trẻ, xương cốt đương nhiên rất tốt, thế nhưng loại tư thế này quả thật không dễ chịu, mà lại là loại tư thế hai chân đại đại tách ra như thế này, thực sự lúng túng vô cùng mà.


Tuyên Lân nghiêng người tiến lên, đem thân thể đặt ở giữa hai chân đối phương, bụng dưới cách y phục đơn bạc đẩy tới hậu huyệt Tề Thiên Sủng.


Tề Thiên Sủng toàn thân run lên, đôi môi trắng bệch bắt đầu run cầm cập : "Ngươi, ngươi..."


"Làm sao? Ngươi run cái gì?"- Tuyên Lân kề sát Tề Thiên Sủng, hơi thở nóng bỏng phà vào mặt cùng lỗ tai y, tạo nên một mảnh run rẩy.


"Thả, thả ra..."


"Bảo bối, ngươi lại không thành thực rồi!" – Tuyên Lân ở bên tai Tề Thiên Sủng cười nhẹ, tiếng nói trầm thấp từ tính khiến tâm Tề Thiên Sủng không nhịn được nổi lên từng cơn sóng gợn. "Ngươi xem, nơi này của ngươi đều mở ra rồi..."


Một ngón tay Tuyên Lân cách lớp y phục tìm được cúc huyệt của Tề Thiên Sủng, ở cửa động nhẹ nhàng thăm dò.


"Khốn nạn... A..."


Tề Thiên Sủng vẫn còn chưa nói dứt câu, ngón tay Tuyên Lân đã tiến vào, mang theo cả y phục đi vào đến một đốt ngón tay. Xúc cảm kì dị làm Tề Thiên Sủng không nhịn được hừ một tiếng. Cách một tầng y phục làm sao có thể so với nội bộ mềm mại được! Vải vóc thô ráp theo động tác của Tuyên Lân ra ra vào vào mà càng ngày càng nhập sâu hơn. Tuyên Lân nghe người trong lồng ngực thấp giọng hanh gọi, hài lòng hôn lên.


"Tuyên Lân!" Tề Thiên Sủng mang theo thanh âm nức nở cùng nổi giận gầm lên một tiếng: "Ta nhịn ngươi lâu rồi, nếu không buông ra, ta, ta..."


"Ta thế nào?"- Tuyên Lân tò mò nhìn đối phương.


Trên mặt Tề Thiên Sủng hiện lên vẻ quái lạ, tựa hồ là xoắn xuýt vạn phần, nhìn vẻ mặt Tuyên Lân có chút trêu đùa, y cảm thấy thật uất ức, tay tựa như tia chớp hướng về hạ bộ của Tuyên Lân.


"..." – Tuyên Lân nhìn Tề Thiên Sủng, ánh nhìn có chút kì quái, cổ họng như rầm nuốt một phen, âm thanh có chút khàn khàn, mở miệng : "Bảo bối ... Là trách ta quá chậm sao?"


Khuôn mặt Tề Thiên Sủng bị thiêu đến bốc khói, y đời này vẫn là lần đầu tiên cầm lấy "củ nhân sâm" của nam nhân khác. Cái đó vừa thô thô mà lại nóng nóng, tay của y không làm sao nắm chặt được nó.


"Thả ta ra, bằng không ta liền ... Phế bỏ ngươi!" – Dứt lời, Tề Thiên Sủng dùng sức mà ngắt một thoáng.


Chỉ là y đáng thương phát hiện, vật trong tay không chỉ không hề có chút sợ sệt nào, trái lại càng trở nên hừng hực. Trong khoảng thời gian ngắn, y không biết là nên thả ra, hay vẫn tiếp tục cầm lấy.


"Bảo bối không nên gấp, ta liền đến thỏa mãn ngươi!"- Tuyên Lân tay chân nhanh nhẹn, Tề Thiên Sủng còn chưa kịp buông tay, trù khố đơn bạc đã bị người ta nhẫn tâm xé ra.


(Lota: trù khố : là quần đó ^^)


Buổi chiều mới tắm rửa một phen, thế nhưng bởi vì không có đổi quần áo sạch, chỉ xuyên vào bộ xiêm y ban đầu. Mặc kiểu y phục như vậy, xét về góc độ nào cũng đều tốt, chỉ có một khuyết điểm ... đó là ... không có tiểu khố bên trong a.


Lúc này khố ngoài hoàn toàn "te tua", Tề Thiên Sủng chỉ cảm thấy một trận gió mát kéo tới, thổi vèo vèo đến hạ thân, rất lạnh lẽo.


Tuyên Lân nhanh chóng dùng ngón tay ở cúc hoa ra vào một thoáng, trên mặt mang theo tia cười khẩy: "Chẳng trách không thể chờ đợi như vậy, nguyên lai đã ra nước rồi!"


Chân Tề Thiên Sủng đã mệt đến rút gân, thấy Tuyên Lân chết sống không chịu buông tay, biết là cứng rắn không được, vì thế đành mềm giọng xin tha.


"Tuyên giáo chủ, Thiên Sủng không hiểu chuyện, kính xin Tuyên giáo chủ giơ cao đánh khẽ."- Tề Thiên Sủng thấp liễm mặt mày, trước mắt chỉ cần đối phương thả y ra, để hắn chiếm tiện nghi một chút không sao.


"Bảo bối."- Tuyên Lân dùng môi lưỡi ngăn chặn miệng đối phương, tựa như công thành đoạt đất mà cạy ở bờ môi y. Tề Thiên Sủng bị người ta kèm hai bên lưỡi, bị ép cùng với hắn đồng thời quấn quýt.


Kỹ thuật hôn của Tuyên Lân quá mức cao thâm, mỗi một lần đều khiến Tề Thiên Sủng rơi vào ý loạn tình mê. Tuyên Lân vẫn lưu ý đến tâm tình của Tề Thiên Sủng, nhìn thấy đối phương đã luân hãm, không những không thả ra, trái lại động tác càng thêm sâu sắc, kéo chân còn lại của y lên.


"A ——"- Tề Thiên Sủng kinh ngạc thốt lên một tiếng, hai tay không tự chủ được ôm lấy cổ Tuyên Lân.


Thứ Tuyên Lân muốn chính là điều này, đem hai chân Tề Thiên Sủng khoát lên khuỷu tay chính mình, từ từ mở rộng ra.


"Không muốn không muốn..."- Tề Thiên Sủng vịn ở cổ Tuyên Lân mà trèo lên trên, cái "đầu" hừng hực kia chạm tới gần cổ hắn.


"Bảo bối... Không khó chịu sao?"- Tuyên Lân mê hoặc: "Ngoan, nhớ tới mùi vị đó sao? Chỉ cần để ta đi vào, liền có thể một lần nữa nếm trải."


"... Ô..."- Tề Thiên Sủng làm sao không nhớ tới, bảy ngày bảy đêm, căn bản đã đem tư vị tình dục khắc vào tận trong cốt tủy, bị ngón tay Tuyên Lân dụ dỗ nửa ngày, làm sao không nghĩ đến. Chỉ là y ngay từ trong xương đều không muốn tìm người đàn ông này, coi như có tìm nam nhân, cũng phải tìm người mà y có thể làm chủ, hiện tại Tuyên Lân tuy rằng có thể làm cho y thoải mái, nhưng là, không chút nào phù hợp với yêu cầu của y.


Mặc kệ Tề Thiên Sủng xoắn xuýt ra sao, cánh tay Tuyên Lân hạ xuống một chút, Tề Thiên Sủng cắn môi, lúc này cúc huyệt đã bị "chiếc gậy" hừng hực kia từng chút từng chút tiến vào thân thể.


Mà Tuyên Lân cũng không dễ chịu, móng tay Tề Thiên Sủng tuy được tu bổ rất chỉnh tề, nhưng vẫn thành công bấm nhập vào bên trong da thịt của hắn. Do Tề Thiên Sủng không phối hợp, Tuyên Lân dĩ nhiên không thể tiến sâu vào được.


Thành tâm khuyên nửa ngày, Tề Thiên Sủng vẫn không chịu buông tay, Tuyên Lân thực sự là không chịu được nữa, thả hai tay ra, chỉ một thoáng, Tề Thiên Sủng liền từ trên người Tuyên Lân trượt xuống.


Tề Thiên Sủng rên lên một tiếng, gắt gao cắn môi mình.


"Bảo bối..." – Tuyên Lân cũng ý thức được một chiêu này quá ác, nhìn Tề Thiên Sủng đau nửa ngày không lên tiếng, vội vã điềm mặt động viên.


Một hồi lâu sau, Tề Thiên Sủng mới ngẩng đầu lên, khóe miệng mang theo một tơ máu chảy xuống, khóe mắt ngập nước.


"Thiên Sủng... Ta..." – Tuyên Lân có chút ngượng ngùng, phía dưới cũng mềm nhũn ra, yên lặng mà rút khỏi.


Đùng ——


"Tuyên Lân, ta hận ngươi!"


"Thiên Sủng..." – Tuyên Lân nhìn khuôn mặt không chút biểu tình của Tề Thiên Sủng, trong lòng lạnh lẽo, không khỏi lui một bước.


Xong rồi, tiểu tử này rốt cục cũng bức hắn cuống lên. Đều do hắn quá kích động, rõ ràng dục vọng của đối phương đã bị hắn câu dẫn thành công, làm sao lại thất sách đến nước này! Nếu như có thể chờ lâu thêm nửa khắc, tình huống chắc chắn sẽ không như vậy.


"Đi ra ngoài!"


"..."- Tuyên Lân ngẩng đầu nhìn Tề Thiên Sủng, trong lòng biết rõ, lúc này nhất quyết không thể rời đi, nếu đi, chuyện này sẽ biến thành vết rách giữa hai người bọn họ."Không!"


"... Được!"- Tề Thiên Sủng bỗng nhiên nở nụ cười. Tuyên Lân sững sờ, mới vừa cảm thấy có chút kỳ quái, Tề Thiên Sủng đã nhanh như chớp đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro