CHƯƠNG 3 : TUYẾT NGUYỆT THẦN GIÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm đó vì tiêu diệt Phiêu Hoa tiên tử, các chưởng môn danh môn chính phái liên hợp lại với cờ hiệu diệt trừ yêu nghiệt, phải bức tử Phiêu Hoa tiên tử, chỉ là không ai ngờ đến phía sau Phiêu Hoa tiên tử có hẳn một giáo phái, chính là Tuyết Nguyệt Thần giáo chống đỡ, đồng thời võ công của nàng cũng tăng cao cấp tốc. Chỉ là nhân số bọn danh môn chính phái quá đông, mà lại vô cùng tinh nhuệ, kết quả phần thắng thuộc về phía bọn chúng, Tuyết Nguyệt Thần giáo suýt nữa bị hủy hoại trong gang tấc.

Tuyết Nguyệt Thần giáo im hơi lặng tiếng hơn mười năm, rốt cục cũng vượt qua được giai đoạn khủng hoảng đó, bất quá giáo chủ một lòng thù hận, bồi dưỡng mấy chục đệ tử, đều là truyền thụ thuật thải bổ (*), tập trung vào dưỡng thần tráng khí cho chính mình, mục tiêu chính là đệ tử của những danh môn chính phái kia, nhằm để rửa nhục năm xưa. Hơn nữa những đệ tử này nữ có nam có, nữ đệ tử đương nhiên là xuất chiêu độc trên người những thiếu niên tuấn kiệt, còn nam đệ tử ... cũng đồng dạng như thế, trực tiếp hấp thu dương tinh của mấy nam tử kia, hoàn toàn không giống với Phiêu Hoa tiên tử năm đó, giảng song tu chi đạo, mà là trắng trợn thải bổ, đem những môn tử đệ kia cưỡng ép phế người.

(*) ý là hấp thụ chân khí, lấy đi tinh nhuệ của người ta

Chuyện này không đơn thuần chỉ là tổn thất nhân tài, mà là một nỗi sỉ nhục cực lớn trên đời. Thử hỏi nhi tử gia môn bị người ta "bạo cúc hoa", luyện cái gì thuật thải bổ kia, còn mặt mũi đâu mà hành tẩu chốn giang hồ nữa.

Những người này tuy rằng tu luyện khắc khổ, thế nhưng không có dung mạo như Phiêu Hoa tiên tử năm đó, cũng không có danh khí xuất phát từ trong bụng mẹ như Phiêu Hoa tiên tử.

Danh khí trên người Phiêu Hoa tiên tử, chính là thập đại danh khí bên trong tam giang Xuân Thủy. Nữ tử có loại danh khí tam giang Xuân Thủy này, ngọc môn khẩn hẹp, ngọc dịch trơn bóng, động tình thì càng làm cho nam nhân không thể tự kiềm chế, rất dễ tiết thân. Cái này cũng là nguyên nhân vì sao năm đó Phiêu Hoa tiên tử chuyên tìm mấy tên đệ tử nhập thất kia. Nam tử nguyên dương vững chắc, mới có thể chịu được uy lực của tam giang Xuân Thủy. Đương nhiên, đây cũng là do Phiêu Hoa tiên tử đã cố điều tiết, bằng không người có thể chống đỡ được không nhiều.

Danh khí của Phiêu Hoa tiên tử là phiêu như hoa bên trong tam giang Xuân Thủy, chính là loại hạ đẳng, ngoài ra còn có mãn đình xuân cùng tam giang thủy, là cấp ba trong tam giang thủy thượng đẳng nhất.

Bất quá lúc đó Phiêu Hoa tiên tử với danh khí thượng phẩm của hạ đẳng mà đã làm cho cả giang hồ rung chuyển, nếu thật sự có thượng phẩm của thượng đẳng, chỉ sợ là vô địch giang hồ rồi.

Chỉ là danh khí đó không thể cầu, coi như có, cũng không nhất định có thể bị người nhận biết, không công ở cõi đời này đi một lần, Vô Danh lại đi tới.

Mà lãnh địa của Tuyết Nguyệt Thần giáo là ở đây, quen biết bao người, tự nhiên có thể tìm ra vô số nam tử nữ tử mang theo danh khí thu nhận làm đệ tử. Những danh khí thượng đẳng kia tuy rằng không thường thấy, thế nhưng hạ đẳng thu được không ít, vì vậy thời gian sau đó, Đại đệ tử họa loạn giang hồ, so với Phiêu Hoa tiên tử ngày trước càng đậm mùi máu tanh. Trên giang hồ lại nổi lên sóng gió, vài bang phái chính đạo muốn hợp sức lại, ý đồ chính là một lần nữa đem Tuyết Nguyệt Thần giáo nhổ cỏ tận gốc.

Bất quá sự tình không tốt đẹp như kế hoạch của bọn họ. Hai mươi năm ngủ đông, Tuyết Nguyệt Thần giáo xuất hiện lớp lớp cao thủ, không riêng những đệ tử đã xuất môn kia, còn có một nhóm tinh nhuệ ở lại bên trong giáo.

Một trận lưỡng bại câu thương, có thể nói ai nghe được cũng đều thương cảm, thấy giả rơi lệ, có người nói một lão chưởng môn đã gần lục tuần bị đè xuống đất, rút hết y phục, trước mặt mọi người trực tiếp thải bổ, không chút nương tay. Đương nhiên nhân thủ chết dưới tay Tuyết Nguyệt thần giáo không phải chỉ một người, xác chết chồng chất.

Cuối cùng mấy vị cao nhân đã quy ẩn đứng ra can thiệp, để song phương bàn nghị thống nhất. Tuyết Nguyệt Thần giáo không được ở trên giang hồ tùy ý thải bổ, tổn hại đệ tử môn phái khác, còn những đệ tử môn phái này cũng không được tiếp tục đi tìm Tuyết Nguyệt giáo nhiễu loạn, mọi chuyện đến đây kết thúc, song phương không được nhắc lại. Chính đạo võ lâm tổn hại nghiêm trọng, cho tới ba mươi năm trên giang hồ cũng không có đại gợn sóng như thế.

Ba mươi năm sau, Tuyên Lân với danh phận giáo chủ Tuyết Nguyệt Thần giáo một lần nữa tái xuất giang hồ, bất quá vì vướng bởi lời thề năm đó, hắn cũng không có hành động gì lớn.

Dù vậy, việc hắn đột nhiên xuất hiện, cũng làm cho chúng môn phái căng thẳng không ngớt. Ba mươi năm ngủ đông, Tuyết Nguyệt giáo nếu lại xuất thế, có lẽ là muốn khôi phục lại dĩ vãng, mà mấy môn phái năm đó vây quét Tuyết Nguyệt giáo, hẳn sẽ không có tình cảnh tốt.

Tuy rằng được xưng tụng là danh môn chính phái, môn phái cũng nhiều như câu tâm đấu giác, nếu thực sự xảy ra thanh trừng, nhân thể bị diệt đi cũng có khối người.

Năm đó những môn phái kia sau khi trở lại, không những muốn chấn chỉnh lại, còn phải đề phòng công kích của những môn phái khác, thực sự là khổ không thể tả. Đặc biệt là lão chưởng môn bị thi bạo tại trước mặt mọi người, vì hàm sỉ nên tự sát, mọi người như rắn mất đầu, toàn bộ môn phái đều rơi vào tuyệt vọng khôn tả.

Số còn lại trong môn phái đều là người già yếu bệnh tật, nguy cơ diệt môn thật sự quá rõ ràng, cuối cùng từ đệ nhất đệ nhị danh môn chính phái trong giang hồ, giờ trên dưới trống rỗng, chỉ còn khoảng mười mấy đệ tử trụ được.

Những chuyện cũ này, vốn là người giang hồ đều biết đôi chút, thế nhưng Tề Thiên Sủng tuổi còn nhỏ, việc này lại liên quan rất nhiều đến phong nguyệt (*), trưởng bối cũng không chịu mở miệng giảng giải với y, khiến y biến thành nghé con mới sinh không sợ cọp, dứt khoát kiên quyết theo sát Tuyên Lân.

(*) phong nguyệt ở đây là nằm trong từ phong hoa tuyết nguyệt

Tiến vào trang viện, Tuyên Lân sắp xếp cho Tề Thiên Sủng ở gian phòng trung gian với tỷ muội song sinh, dáng dấp có vẻ như cũng thật muốn tác hợp ba người vậy.

Tề Thiên Sủng dĩ nhiên vô cùng mừng rỡ. Mặc dù có chút e sợ khí thế trên người Tuyên Lân, thế nhưng y tự cao rằng bản thân võ công không kém, dung mạo lại đẹp đến thế này, dĩ nhiên nổi lên ý nghĩ quyến rũ hai nữ nhân kia bỏ trốn.

"Công tử, uống rượu..."- Cổ tay Hồng Tụ trắng ngần nõn nà, đưa chung rượu trong tay đến bên miệng Tề Thiên Sủng. Tề Thiên Sủng cười cười nâng tay mỹ nhân, uống một hơi cạn sạch.

"Công tử, chúng ta hầu hạ ngài có được hay không?" – Thiêm Hương nắm hai nắm tay trắng mịn, cẩn thận đấm đấm ở trên đùi Tề Thiên Sủng .

" Được, rất được! Có thể được hai vị mỹ nhân làm bạn, Tiểu Bảo chính là có phúc ba đời." – Tề Thiên Sủng một bộ dáng vẻ mê muội, ngón tay ở trên người hai nữ nhân vuốt ve, mắt thấy sắp đến vị trí yếu hiểm, hai mỹ nhân cười duyên né tránh, khăn lụa trong tay ném về mặt Tề Thiên Sủng, đồng thời buông lời sủng mắng (*) : "Công tử, ngài thật là hư."

(*) mắng yêu

"Ta còn có chỗ càng xấu hơn đấy, ngươi có muốn thử một chút hay không?" – Tề Thiên Sủng hơi vểnh khóe môi, rõ ràng lời nói có phần đê tiện, nhưng khi phối hợp với dung mạo kia, thật giống như y chỉ là một tiểu tử đơn thuần ngây thơ trong sáng nhất đang chờ trưởng bối đáp ứng mình vậy.

"Công tử, ngài thực sự là đáng ghét quá đi."- Hồng Tụ không nghe theo, vặn vẹo eo, xảo diệu mà đem tay y từ trên người phủi xuống.

"Đừng chạy mà? Hồng Tụ? ... Thiêm Hương, kỳ thực ta thích ngươi nhất..." – Thấy Hồng Tụ né tránh, Tề Thiên Sủng lại hướng về mục tiêu khác tiến công. Không nghĩ tới Thiêm Hương cũng là giống như nàng kia, xảo diệu thoát khỏi y.

Hai nữ nhân ngày ngày bồi bên cạnh, kỳ thực Tề Thiên Sủng biết, chính mình cũng chỉ là đầu lưỡi hoa hoa mà thôi, không hề có suy nghĩ nhiều, vui đùa thoải mái một chút, nhiều lắm thì chính là nhân cơ hội sờ sờ tay nhỏ người ta mà thôi.

Điều này làm cho Tề Thiên Sủng rất thất vọng, y nóng lòng muốn thử nghiệm tư vị danh khí nữ nhân là như thế nào, nhưng hai người này lại cố ý trốn tránh y, y không phải không biết, chỉ là y không thể nào phát hỏa.

Địa phương là nhân gia, người cũng là nhân gia. Nhân gia chủ nhân đều đã ngầm đồng ý, thế nhưng ngươi chính là ăn không được, điều này có thể oán đến ai? Nếu nói ra chẳng phải người ta sẽ cho rằng y được đà lấn tới không?!

Chỉ là từ bỏ như vậy, y lại thực sự không nỡ, mặc dù có thể nhìn ra trên người tỷ muội song sinh này có mang theo danh khí, hơn nữa tựa hồ không kém, thế nhưng đến tột cùng là loại nào, y cần phải thử một chút mới biết được. Huống chi, y xin thề phải đem lần đầu tiên của mình cho nữ nhân có danh khí, thật vất vả mới gặp được người thích hợp, y làm sao sẽ dễ dàng dừng tay đây.

Kỳ thực những ngày gần đây, hai nữ nhân kia cũng thực sự bị dày vò. Đối với các nàng, không cần nói đến tình yêu, càng đừng đề cập đến cái gì trung trung trinh trinh. Chỉ cần thấy vừa mắt, vậy thì lập tức củi khô lửa bốc, hưởng thụ cùng luyện công, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Thiếu niên ở trước mắt, dung mạo làm cho các nàng thèm nhỏ dãi, mơ hồ nhìn thấy da dẻ lộ ra nơi cổ áo, liền biết làn da đó khẳng định sờ vào có bao nhiêu là kích thích. Nhưng đây là người mà chủ nhân đã vừa ý, đừng nói ăn, chỉ là hơi hơi vượt qua sự cho phép của ngài, hậu quả không ai dám nghĩ tới.

Vì vẹn toàn đôi bên, hai người bọn họ chỉ có thể ngao ngao như thế, thậm chí trong lòng các nàng liên tục khổ sở cầu khẩn, mau mau để cho chủ nhân đem công tử yêu tinh này ăn vào bụng, miễn cho các nàng thấy được mà không ăn được nữa, ngày ngày đều ở biên giới tẩu hỏa nhập ma.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro