CHƯƠNG 42 : ĐỐI CHỌI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Làm phiền, xin hỏi ở trong xe phía trước, có ai gọi là Tề Thiên Sủng công tử hay không?"- Người đến thở hồng hộc.


"Ngươi hỏi để làm gì?"- Người hầu cận trừng mắt, quả nhiên là tìm đến công tử!


"A, xem ra quả nhiên ở đây."- Người đến thở phào nhẹ nhõm.


"A..."- Người hầu cận tự giác bản thân đã nói lỡ, không thể làm gì khác hơn là vội ho một tiếng: "Có chuyện gì, cứ nói với ta là được."


"À, được. Phiền huynh đài nói cho Tề công tử biết, Sở Phi Hồng muốn gặp công tử ấy một lần, nếu như có thể..."- Người đến mặt đỏ lên, có chút thật không tiện: "Nếu như có thể, cầu công tử ấy mang ta đi cùng."


"..."- Người hầu cận trên dưới đánh giá người đến một phen, không biết có nên trở lại bẩm báo hay không. Xem dáng vẻ đó của Tướng quân liền biết là đã vừa ý Tề công tử, muốn song túc song phi, mấy ngày nay Tướng quân không quản cực nhọc đi tìm người, nửa đêm mới rửa ráy, ngày hôm sau một người một ngựa tiếp tục lên đường, cũng biết hai người bọn họ quan hệ hiện tại là như thế nào.


Hiện tại bỗng nhiên mọc ra người quen của Tề công tử, lại còn muốn đi cùng Tề công tử nữa chứ, chuyện này để hắn khó tránh khỏi không suy nghĩ nhiều. Vị Sở Phi Hồng này rốt cuộc có quan hệ ra sao với Tề công tử đây?


Bất quá hắn chỉ là tiểu tốt, chuyện như vậy hắn không dám tự ý làm chủ, không thể làm gì khác hơn là để Sở Phi Hồng trước tiên đi theo sau đoàn xe, chính mình cưỡi ngựa đi tới xe ngựa ở chính giữa bẩm báo.


"Bằng hữu của Thiên Sủng?"- Phụng Thiên cười gằn trong lòng, là bằng hữu gì? Lòng mang ý đồ xấu à? Chỉ là trên mặt hắn cũng không có biểu hiện gì khác, đơn giản dặn dò trước tiên cứ để cho người đó đi theo.


Tề Thiên Sủng nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng có lẽ do tâm tình Phụng Thiên bất ổn nên đã quấy nhiễu đến y, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn nóc xe hơi lay động, đầu óc có chút mơ hồ.


"Phụng Thiên ca, đây là đâu?"- Quay đầu nhìn thấy Phụng Thiên, tâm Tề Thiên Sủng mới an ổn một chút, bất quá cả người bủn rủn vô lực, tinh thần không nhấc lên được dù chỉ nửa điểm.


Phụng Thiên phát hiện Tề Thiên Sủng tỉnh lại, bao nhiêu nôn nóng trong lòng đều hạ xuống, chẳng qua cũng không có buông y ra, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Đệ sinh bệnh, ta mang đệ về kinh, ngủ tiếp đi, đừng phí tinh thần."


"Ừm."- Kỳ thực dù Phụng Thiên không nói, Tề Thiên Sủng sớm cũng muốn đề cập đến chuyện về kinh. Ở chỗ này, thực tại y cảm thấy quá mệt mỏi, chẳng bằng về kinh đi thăm hỏi Hoàng bá phụ, còn có Thái tử ca ca nữa. Nhưng là, tại sao y lại đột nhiên sinh bệnh, rõ ràng trước đó vẫn đang uống rượu mà ... sau khi uống rượu xong thì ... y thực sự là không nhớ ra được, hơn nữa lại còn rất nhức đầu, để y rất khó suy nghĩ được cái gì: "Đúng rồi, vừa nãy mọi người nói cái gì mà bằng hữu của ta?"


Trong mơ mơ màng màng, Tề Thiên Sủng loáng loáng nghe được, có phần không rõ ràng lắm.


"Hừm, người đó hình như gọi là Sở Phi Hồng, tự nhận là bằng hữu của đệ, muốn cùng đệ đồng thời vào kinh."- Điểm này Phụng Thiên cũng không ẩn giấu chút gì, hắn ở trước mặt Tề Thiên Sủng xưa nay luôn là hình tượng huynh trưởng chín chắn.


"Hừm, xác thực đệ có biết một bằng hữu như vậy. Hắn..."- Tề Thiên Sủng muốn nói hắn không phải là bị Tuyên Lân bắt đi, thế nhưng ngẫm lại, y đã nhờ chuyển tờ giấy tới đó, nếu đối phương đã nhận được, dĩ nhiên là không cần nhiều lời, hơn nữa y đúng là muốn cùng Sở Phi Hồng đồng thời vào kinh."Phụng Thiên ca, huynh giúp ta sắp xếp một chút đi. Hắn là một thư sinh, e sợ không chịu được quá nhiều cực nhọc."


"Ta đi sắp xếp ngay, đệ nghỉ ngơi thật tốt đi."- Phụng Thiên ôn nhu nhìn đối phương, giúp đối phương dịch chăn thật kín, rồi xoay người nhảy khỏi xe ngựa. Bất quá hắn không phải đến xem cái tên Sở Phi Hồng dung mạo ra sao, hắn không có hứng thú, nghe Tề Thiên Sủng, Phụng Thiên không thèm để ý nhiều tới dáng dấp của đối phương. Chỉ đơn giản dặn dò người hầu cận để hắn tùy tiện lên chiếc xe ngựa nào đó, ăn uống đều không khiến hắn thiệt thòi. Còn chính mình thì lại giục ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa, một tấc cũng không rời.


Phụng Thiên bên này chưa đi được mười dặm, phía trước lại có người chặn đường, không ai khác, chính là Tuyên Lân – Tuyên Đại giáo chủ.


"Các hạ, ngươi muốn đi, ta không ngăn cản, bất quá người của ta ngươi tốt nhất Hoàn Bích Quy Triệu."- Tuyên Lân ngồi trên lưng ngựa cười gằn, hắn vốn đang khổ sở đi tìm người, ngày hôm qua rốt cục đụng tới mấy tên thủ hạ Miêu Cương kia, làm gì còn có đạo lý buông tha.


(Điển tích "Hoàn Bích Quy Triệu : ý ở đây nói là: người vốn dĩ là của Tuyên Lân, Phụng Thiên không được giữ lấy, trả người lại cho Tuyên Lân – có tính sở hữu)


Tuy rằng cuối cùng cũng tổn thương được đối phương, thế nhưng rất nhiều thủ hạ cũng bị cổ độc của đối phương gây thương tích, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương được người cứu đi. Cả người uể oải trở lại phân đàn, thủ hạ giáo chúng đưa tới một tờ giấy, nói rõ tình hình.


Mở tờ giấy ra, hắn thở dài một cái, bất kể nói thế nào, biết tung tích Tề Thiên Sủng, hắn cảm thấy cất bỏ được một phần gánh nặng trong lòng.


Trên tờ giấy không ghi quá nhiều, chỉ là yêu cầu hắn thả bằng hữu của y, còn chuyện giữa hai người bọn họ, sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng.


Tuyên Lân vô cùng tán đồng câu nói này, nếu Tề Thiên Sủng cho hắn cơ hội, lần này nhất định phải cùng y nói rõ, đem hết thảy đều nói cho y hiểu, để y không tiếp tục hiểu lầm hắn nữa, cũng cho y biết chân tâm của hắn.


Ngày hôm sau rửa mặt thay trang phục, hắn đặc biệt chọn một bộ mặc vào cảm thấy đối phương nhìn thấy sẽ tin cậy hắn, rồi đến trang viện của Phụng Thiên thật sớm. Đáng tiếc, Phụng Thiên so với hắn hành động sớm hơn, hắn hoàn toàn vồ hụt. Mãi đến tận sắc trời sáng choang vẫn không thấy ai đến mở cửa, hắn liền nhảy tường, trực tiếp tiến vào sân.


Không phải là không muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Tề Thiên Sủng, thế nhưng hắn thực sự là không đợi được nữa. Tách nhau nhiều ngày, hắn hiện tại chỉ cần ngẫm lại dáng dấp của Tề Thiên Sủng, đều cảm thấy hoảng hốt không ngớt, hơn nữa hắn cũng sợ Phụng Thiên sẽ làm khó dễ hắn, không cho hắn gặp Tề Thiên Sủng.


Bất quá khi hắn nhảy vào trang viên Phụng Thiên tìm khắp bốn phía mới phát hiện, viện tử này đã là người đi nhà trống, thật vất vả tìm thấy hai hạ nhân đang quét tước, hỏi ra mới biết Phụng Thiên đã rời đi, mang theo giáo chủ phu nhân của hắn!


Lần này Tuyên Lân quả thực muốn bùng nổ, hắn một mình đến đây, vốn là vì muốn biểu đạt thành ý, giờ khắc này lại trở thành tai hại, vội vã trở về phân đàn, chọn một con ngựa từ một đường nhỏ khác đánh bọc lại, làm thế mới đuổi kịp đoàn người của Phụng Thiên.


Phụng Thiên nhìn Tuyên Lân vẻ mặt tái nhợt, nở nụ cười gằn: "Các hạ là thân phận gì?"


"Có ý gì?"- Tuyên Lân sững sờ, hắn mặc dù là giáo chủ, thế nhưng đối phương chính là Tướng quân triều đình, loại chó săn của triều đình, dù hắn nói mình đứng đầu một giáo, e sợ đối phương cũng sẽ bày ra một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng.


"Ta mang Thiên Sủng về kinh, chỉ bởi vì nơi này ta là người thân cận nhất của đệ ấy, ngươi muốn ta giao đệ ấy ra, ngươi dùng thân phận gì để nói chuyện cùng ta đây?"- Tuyên Lân vẫn không nhúc nhích, trên mặt một đạo quang minh lẫm liệt. Tề Thiên Sủng còn chưa kịp ngủ, thấy xe ngựa ngừng lại, liền dò ra nửa cái đầu hướng đến phía trước nghe ngóng. Tuy rằng không nhìn thấy phía trước đến cùng là tình trạng gì, thế nhưng âm thanh của hai người đàn ông đều không nhỏ, y ngược lại nghe thấy rất rõ ràng.


Ngữ điệu ôn hòa trầm thấp, dĩ nhiên là của Phụng Thiên, còn âm điệu tràn ngập tà nịnh bá đạo kia, không cần phải nói, tất nhiên chỉ có thể là Tuyên Lân mà thôi.


Tề Thiên Sủng đưa tay đỡ trán, chậm rãi đứng dậy, không biết tại sao y luôn cảm thấy eo vô cùng bủn rủn, hậu huyệt cũng nóng rát khó chịu vô cùng, bất quá y vẫn còn nhớ ước định giữa mình cùng Tuyên Lân, không thể làm gì khác hơn là từ từ đứng dậy, xuống xe ngựa.


Cũng may đi được mấy bước, liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều, chính là đầu có chút choáng váng, làm y muốn mau mau bò lại xe ngựa mê man một hồi.


Phụng Thiên cùng Tuyên Lân đều không phải người hiền lành, một bên là giáo chủ rắn độc, có khả năng tổn thương người trong vô hình, một bên đã nhiều lần cùng quân địch "mắng" nhau, miệng lưỡi cũng không bình thường, hai người môi thương khẩu chiến, mắng qua mắng lại, không còn biết trời đâu đất đâu.


Tề Thiên Sủng chậm rãi đi tới, hai người đang mắng rất thoải mái, y cố nhịn rồi lại nhẫn, rốt cục không chịu được nữa, mở miệng đánh gãy: "Hai vị, để ta nói một câu được chứ?"


(Lota : tập sau là màn dành ghệ, chờ xem Tề Thiên Sủng sẽ nói gì nhé)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro