CHƯƠNG 7 : DANH KHÍ (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tề Thiên Sủng chỉ cảm thấy cả người khô nóng, mà cái tay đang phủ tới kia mang cho y cảm giác thật mát mẻ.

Tuyên Lân đưa tay đem những mảnh vải vụn như bẻ cành khô kia trên người Tề Thiên Sủng phủi sạch sành sanh, chằng chịt vết roi đan xen trước mặt Tuyên Lân. Nhẹ nhàng mơn trớn hậu bối (*), da thịt trắng mịn tuyết nộn, mặt trên vươn vài đạo vết máu, dùng ngón tay đụng chạm, Tề Thiên Sủng liền bởi vì đâm nhói mà hơi co quắp.

(*) ở đây ý nói là ở sau lưng

"Ha ha..." – Tuyên Lân bị lấy lòng, ngón tay trượt dần dần xuống, cảm thụ được hạ thân đối phương đang run rẩy. Tuyên Lân cúi người, đầu lưỡi khẽ liếm trên nơi nhạy cảm kia.

Tề Thiên Sủng cảm thấy một cây đuốc từ bụng dưới dấy lên, cả người khô nóng, làm y khó chịu tột đỉnh. Thời điểm Tuyên Lân hôn y, y liền nhất thời không khống chế được. Muốn giãy giụa ngồi dậy.

"Ngoan, đừng nóng vội."- Tuyên Lân động viên đối phương, tay trái tìm được hậu huyệt của y, đem cả người y xoay chuyển thành tư thế nằm nghiêng, phủ ở trên bắp đùi mình.

Thân thể Tề Thiên Sủng bị Tuyên Lân ôm trọn vào trong ngực, bờ môi nhạt phấn hơi giương. Tuyên Lân không nhịn được liếm hôn lên một thoáng, đợi đến khi đối phương đáp lại, cảm thấy vui mừng vì kế sách chính mình đã công thành, chỉ là dù Tề Thiên Sủng đã quăng mũ cởi giáp, quân lính tan rã, nhưng vẫn không chút nào chịu lui binh.

"Khốn nạn, thả ta ra... A ân..."- Không cẩn thận bị Tuyên Lân cắn phá đầu lưỡi, trong nháy mắt tỉnh táo lại, Tề Thiên Sủng nhìn thấy mình bị đối phương ôm vào trong ngực ... hôn môi, nhất thời nổi giận. Hơi hơi khôi phục một điểm khí lực tại ngón tay, hướng về gáy Tuyên Lân bổ tới.

"A ——"- Nơi yếu ớt đột nhiên bị Tuyên Lân nắm chặt, toàn thân Tề Thiên Sủng run run hét lên một tiếng, chỉ có thể liều mạng nhịn xuống muốn hộc máu, bàn tay vô lực thả xuống.

"Bảo bối, ngươi không ngoan nha. Nói cho ta, ngươi đến cùng tên gọi là gì?"- Tuyên Lân dùng sức, khối thịt mềm mại trong tay bị đè ép mà bắt đầu thay đổi hình dạng.

"A a a..." – Tề Thiên Sủng thống khổ hét lên.

"Nói cho ta biết, ta liền thả ra!"

"Tề ... Tề Thiên Sủng..."

"Thiên Sủng... Bảo bối... Ha ha, để vi phu (*) cố gắng sủng sủng ngươi!"- Tuyên Lân giữ lời, buông khối thịt mềm mềm ra.

(*) ở đây hiểu là chồng iu nhoa ^^

"Phi! Ngươi là phu của ai chứ!"- Tề Thiên Sủng lớn miệng thở hổn hển nói.

"Nguyên lai ... là oán hận vi phu không lập tức đi vào sao?"- Tuyên Lân bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, mấy lần đem y phục trên người mình lôi lôi kéo kéo. Tề Thiên Sủng chỉ cảm giác hai chân y bị một cỗ đại lực tách ra, một trận gió mát xuyên qua, không nhịn được rùng mình một cái.

"Thả, thả ra..." – Hai chân Tề Thiên Sủng bị Tuyên Lân đặt ở hai bên bả vai, cặp mông tròn trịa bị ép đến kéo căng ra, mật đạo bí ẩn xấu hổ nhất triển lộ trước mặt người ta không sót một chút, Tề Thiên Sủng mắc cỡ muốn chết đi, thế nhưng khí lực lại không đủ để đem hai chân rút về.

"Thả ra, muốn làm cái gì!" – Tuyên Lân xấu xa sờ sờ cặp mông trắng mịn của Tề Thiên Sủng, nhấc ngón tay giữa lên thăm dò vào.

"Ô... Ngươi thả ta ra ..." – Tề Thiên Sủng rất khẩn trương, xưa nay chưa từng có sự tiếp xúc như vậy, lần này bị người ta đột nhiên đâm vào, thật không dễ chịu chút nào, thế nhưng càng khó chịu hơn chính là bắt nguồn từ tâm lý. Y từ nhỏ đã lập chí muốn thành thân với một đống lão bà, giờ khắc này lại bị nam nhân xa lạ bới quần, tách hai chân ra, đến cái mông cũng bị ngón tay cắm vào. Đôi mắt đau xót, không nhịn được, nước mắt dâng lên, âm thanh mang theo nghẹn ngào.

"Thả ra là không thể." – Tuyên Lân cọ quậy ngón tay đang ở bên trong cơ thể Tề Thiên Sủng, sau đó lại bỏ thêm một ngón tay nữa. Tề Thiên Sủng dĩ nhiên không chịu, Tuyên Lân cười tà một tiếng, đưa tay đến trước ngực y miết nhẹ mấy lần, thân dưới liền thành thật không ít.

"Ra nước rồi!"- Tuyên Lân đưa ngón tay tới quẹt nhẹ, trên đó liền nhiễm một tầng óng ánh, dâm tà giơ lên trước mặt Tề Thiên Sủng, làm Tề Thiên Sủng đáng thương đỏ cả mặt, giận dữ và xấu hổ muốn chết.

Hai ngón tay nằm trong hậu huyệt vẫn không ngơi nghỉ, Tuyên Lân có vẻ rất thích thú, cũng là vì muốn cho Tề Thiên Sủng một chút giáo huấn, hắn mở thật rộng hai ngón tay, tàn nhẫn mà thúc căn nguyên nam tính của mình vào cúc hoa.

"Ây... A a a ——" – Mật đạo mới bị đút ngón tay vào đã khó chịu như vậy rồi, đằng này lại bị một cái đầu to lớn đi vào, cúc động nhất thời mất đi vẻ hồng hào, vách động vốn có nhiều nếp nhăn vào lúc này trở nên kéo căng ra, ngậm chặt lấy căn nguyên của đối phương.

Tuyên Lân cũng rên lên một tiếng, hắn mặc dù biết Tề Thiên Sủng rất căng, thế nhưng tuyệt không nghĩ tới sẽ chặt như vậy. Nếu biết sớm, hắn nhất định sẽ không lỗ mãng đi vào, liên lụy chính mình cũng chịu khổ theo.

"Quả nhiên không hổ là đệ nhất danh khí."- Tuyên Lân một hồi sau mới sâu sắc thở ra một hơi. Lúc hắn ở Phiêu Hương lâu từ xa liếc thấy Tề Thiên Sủng, liền cảm thấy người này tướng mạo không tầm thường, rất có khả năng là người mang danh khí, hơn nữa chính là thượng đẳng danh khí. Hắn ở Tuyết Nguyệt Thần giáo lấy song tu làm chủ, có danh khí cùng vô danh khí, trên căn bản không hề giống nhau. Người danh khí chỉ cần chuyên tâm tu luyện, tương lai tất thành đại khí. Còn người vô danh khí nếu muốn đi con đường này, hẳn sẽ gian khổ hơn nhiều.

Tuyên Lân chính là trên người mang danh khí, cho nên mới bộc lộ được tài năng trong đám đệ tử, trở thành giáo chủ. Bất quá ở trong mắt mọi người,võ công của hắn là cao cường nhất, chỉ là vẫn còn có người thâm độ khó lường hơn hắn.

Môn phái của bọn họ, nhìn như một môn phát giang hồ bình thường, kì thực bọn họ chính là môn phái tu chân cực kì bí ẩn. Trong điển tịch cư giáo có ghi chép, ngày xưa môn phái của bọn họ có tên là Tuyết Nguyệt tiên phái, năm đó cũng là phi thăng quá tiên nhân. Do môn phái lấy song tu làm chủ, tại tu chân giới cũng bị những môn phái khác khinh thường, hơn nữa đệ tử ít ỏi, dần dần sa sút.

Đến đời của Tuyên Lân, đã mấy trăm năm chưa từng xuất hiện tu sĩ chân chính. Lão giáo chủ đời trước tìm khắp trong thiên hạ, thu nạp đệ tử có danh khí, duyệt tận thiên hạ mới tìm được Tuyên Lân – một người mang trên mình tuyệt đỉnh danh khí, có hi vọng trở thành đệ tử tu sĩ.

Chỉ có điều trong điển tịch mấy trăm năm qua, cách đơn giản nhất hữu hiệu nhất, chính là cần phải tìm được một danh khí đồng dạng cấp cao cùng tu luyện, mới có hi vọng bước lên bước đi này.

Bất quá phương pháp này nghe có vẻ đơn giản, kì thực lại khó thực hiện nhất.

Thử hỏi thế gian danh khí sinh ra rồi ngã xuống, làm gì có một quy luật nào chứ, bao nhiêu người mang danh khí cả đời chỉ có thể ở trong bể người bận bận bịu bịu, cả đời không ai nhận biết, không ai hiểu rõ, tất cả đều thật mơ hồ.

Tuy Tuyên Lân là danh khí thượng đẳng, thế nhưng muốn tìm đến danh khí thượng đẳng khác, nhìn đơn giản đấy, kỳ thực cũng như trăng trong nước, sương trong hoa, theo suy nghĩ của hắn, danh khí như thế cơ bản không tồn tại.

Từ lão bang chủ phát hiện Tuyên Lân, người vẫn tiếp tục tìm kiếm, thế nhưng đến bây giờ khi Tuyên Lân đã kế vị, đã qua không biết bao nhiêu năm, vẫn là chưa tìm thấy.

Hắn vốn đã từ bỏ, không nghĩ tới vừa nhìn thoáng qua hắn liền phát hiện Tề Thiên Sủng, làm sao hắn sẽ từ bỏ y chứ. Không chỉ vì chính hắn, còn là vì toàn bộ Tuyết Nguyệt Thần giáo.

Danh khí trên người Tề Thiên Sủng chính là danh khí thượng đẳng Liên Hoa, loại danh này khí sắc thanh nhã, giống như hoa sen tầng tầng lớp lớp, quả không hổ cái tên Liên Hoa danh khí. Cửa động tuy chặt, nhưng giấu ở bên trong tầng tầng cánh hoa, khó mà khám phá, phải cần kiên trì đào sâu, mới bắt đầu cảm nhận tuyệt luân trầm mê đến điên đảo, phải nhẫn nại, bằng không sẽ không tài nào vào được kỳ môn. Bởi vì vách động nhăn nhúm phiền phức, có rút chặt mà cũng có co dãn, nhiều lần nở hoa nhiều lần héo tàn, không khỏi cảm khái rằng "Mười năm như một ngày."

Phải cứng cỏi chịu đựng, am hiểu sâu chi đạo chín thiển một thâm, mới có thể đạt tới song tu bậc nhất, triền miên ngàn năm không suy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro