CHƯƠNG 9 : BÔI THUỐC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tỉnh lại sau giấc ngủ, trời đã là chạng vạng, giương mắt nhìn lại, Hồng Tụ Thiêm Hương đang bồi ở đầu giường chờ hầu hạ.

Tề Thiên Sủng ngồi dậy, tấm chăn trong nháy mắt trượt tới bên hông, hai nữ nhân trợn to hai mắt, trừng trừng nhìn những vết tích hồng hồng nhạt nhạt trên người y.

Tề Thiên Sủng mặt bạo hồng, tay chậm chân loạn lôi kéo chăn đem chính mình chăm chú bao lấy. Y đời này để ý nhất chính là mỹ nhân, trong lòng không nghĩ tới sẽ có ngày ở trước mặt mỹ nhân lộ ra chứng cứ bản thân bị nam nhân cường bạo, sắc mặt đỏ như mông khỉ, quẫn hận không thể chui xuống gầm giường.

"Xin chào phu nhân." – Hồng Tụ Thiêm Hương hướng về Tề Thiên Sủng hành lễ: "Phu nhân là hiện tại dùng cơm, hay chờ giáo chủ đến đây?"

"Giáo chủ?" – Tề Thiên Sủng đầu óc mơ hồ, tuy rằng hai tỷ muội song sinh Hồng Tụ Thiêm Hương giống nhau như đúc ở trước mắt suýt nữa chói mù y, thế nhưng y vẫn nắm được trọng tâm của lời nói của họ.

"..." – Hai tỷ muội hai mặt nhìn nhau, đây là tình hình gì vậy trời? Cũng đã ngã bài rồi, còn chưa nói thân phận của nhân gia sao?

Cửa chính khẽ động, Tuyên Lân đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt quỷ dị của ba người, dừng một chút, hỏi : "Làm sao?"

Hồng Tụ Thiêm Hương đương nhiên sẽ không mở miệng, Tề Thiên Sủng không thể làm gì khác hơn là chính mình mở miệng : "Ngươi là ai?"

Tuyên Lân nở nụ cười. Tiểu tử này thật ngốc, đều bị người ăn no căng diều, còn hỏi đối phương là ai.

"Ta là Tuyên Lân, bảo bối chẳng lẽ là quá mức hưng phấn, cái gì cũng quên hết rồi à?" Tuyên Lân đưa tay bấu vào gò má Tề Thiên Sủng.

Đùng.

Tề Thiên Sủng phủi bỏ tay đối phương, lại vội vàng đem tấm chăn bị trượt xuống kéo lên: "Ta muốn hỏi ngươi là ai, là nhân vật gì!"

"Chỉ là một nhân vật bất tài, chủ nhân của Tuyết Nguyệt Thần giáo – Tuyên Lân, phu nhân, tại hạ hữu lễ rồi!" – Tuyên Lân vui cười hướng về Tề Thiên Sủng vái chào.

"..." – Tề Thiên Sủng hiển nhiên vẫn không hề biết Tuyết Nguyệt giáo là cái khỉ gì, đương nhiên sẽ không vì điều hắn vừa tiết lộ mà có chút rung động nào, mắt lạnh nhìn hắn, mặt không hề xúc cảm mở miệng: "Lúc nào đưa ta đi?"

"Đi? Phu nhân muốn đi nơi nào à?" – Ánh mắt Tuyên Lân lóe lên, trên mặt vẫn như cũ mang theo tươi cười, phảng phất là người có tính khí tốt nhất thiên hạ, chỉ là khí tức tà nịnh kia ở trên mặt không giảm, khiến người ta nhìn mà phát khiếp.

Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng lại cực kỳ nhàn nhạt, lại làm cho Tề Thiên Sủng cả người run lên, cường mạnh miệng: "Ai là phu nhân ngươi?"

"Sao vậy? Phu nhân ăn no căng diều, còn nghĩ không công nhận ư? Trưa hôm nay, vi phu sẽ làm trâu làm ngựa, để khiến phu nhân được ăn no."- Tuyên Lân cúi người xuống, mặt đối mặt mà nhìn thẳng Tề Thiên Sủng. Uy thế to lớn đó khiến Tề Thiên Sủng nhìn chung quanh, chính là không dám cùng hắn đối diện. Kỳ thực chính y cũng không biết rốt cuộc bản thân đang sợ cái gì, chỉ là vừa nhìn thấy cặp mắt kia của Tuyên Lân, y liền cảm giác mình thật giống bị bới móc quần áo hết lên vậy.

Tuyên Lân hạ lưu cực kỳ, hai nữ nhân bên cạnh không ngừng cười trộm, Tề Thiên Sủng càng thấy lúng túng, gương mặt tỏa nhiệt hầu như muốn bốc khói.

"Được rồi, các ngươi đi ra ngoài chuẩn bị cơm nước đi!"- Tuyên Lân vung tay, hai nữ nhân ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Chờ các nàng rời khỏi, Tuyên Lân ngồi ở bên giường, đem Tề Thiên Sủng ôm vào trong ngực: "Bảo bối, ngươi có phải là trong lòng còn để ý các nàng ta..."- Ngón tay tham lam khẽ nhập vào bên trong chăn, hướng về nơi vừa ngủ say không bao lâu hạ thủ.

"..." – Tề Thiên Sủng đẩy đối phương ra: "Lão tử xưa nay đều chỉ cần nữ nhân! Nếu muốn để lão tử ở cùng ngươi, trừ phi chúng ta thay đổi!"

"Nói với ai lão tử lão tử đấy!"- Tuyên Lân cấu trên gương mặt thịt non của Tề Thiên Sủng: "Làm phản rồi!"

"A... A..."

"Hừ, ăn cơm thật ngon vào, ăn xong sẽ cùng ngươi tính sổ!"- Nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, Tuyên Lân lầm bầm một câu thả tay.

Hồng Tụ Thiêm Hương mang cơm nước đặt tới trên bàn, ngay khi Tuyên Lân ra hiệu liền lui ra. Tuyên Lân xoay người cầm lấy bộ xiêm y nguyệt sắc đã sớm chuẩn bị kỹ càng ở đầu giường ném đến trên người Tề Thiên Sủng.

"Mau mau mặc quần áo vào rồi ăn cơm!"

"Không mặc!"

"..." – Tuyên Lân xoay người, thẳng tắp nhìn Tề Thiên Sủng: "Ngươi là muốn trước khi ăn cơm làm một phát sao?"

"... Tổ bà ngươi!" – Tề Thiên Sủng hai mắt ngậm nước, dưới cái nhìn ớn lạnh của Tuyên Lân nhanh chóng mặc y phục vào. Thân thể có chút đau, đặc biệt là hai chân, bị Tuyên Lân đẩy đẩy quá lâu, hơn nữa ... hiện tại bước đi đều có chút không khép lại được.

Tuyên Lân tiện tay thả một cái đệm nhuyễn mao trên chiếc ghế đối diện, nhấc lên một bát cơm gặm lấy gặm để. Từ sáng sớm đến hiện tại hắn đều không có ăn gì, ngoại trừ chuyện của Tề Thiên Sủng, hắn còn có rất nhiều giáo sự cần phải xử lý, đến hiện tại đã sớm đói bụng gần chết rồi.

Tề Thiên Sủng nhìn cái đệm mềm mại trên ghế, tính toán ném qua một bên, ngẫm lại phía sau mình, vẫn là nhịn xuống. Đưa tay cầm cái muỗng muốn múc một chút cơm, lại bị Tuyên Lân gõ một chiếc đũa lên tay.

"Đang làm gì đó?" – Tề Thiên Sủng giận dữ. Chơi chưa đã hả, đến cơm cũng không cho ăn sao!

"Húp cháo!" – Tuyên Lân múc một ít cháo đẩy tới trước mặt y.

"Không húp!"

"Không húp liền làm một phát!"

"... Ngươi bỉ ổi!"

Mặc dù chỉ là cháo, nhưng cũng được tỉ mỉ ngao chế, bên trong có vụn thịt nhỏ, rau xanh, còn có tôm bóc vỏ, rất ngon miệng, Tề Thiên Sủng ăn rất hài lòng, bất quá trên mặt vẫn như cũ bày ra một bộ dáng vẻ khó chịu.

Húp cháo xong, Tề Thiên Sủng phiền phiền nhiễu nhiễu hướng về giường lớn, phía sau y vẫn còn chua trướng vô cùng, giống như có cái gì đó xuyên vào bên trong vậy.

"Chờ đã!" – Tuyên Lân ngăn cản y: "Bôi thuốc trước!"

Tề Thiên Sủng mặt đỏ lên, bôi thuốc ở nơi nào không cần nói cũng biết: "Đưa thuốc cho ta, ngươi đi ra ngoài đi!"

"Ngươi không với tới được đâu, không bằng như vậy, bây giờ ngươi thử đi, nếu quả thật ngươi làm được, ta liền đi ra ngoài để chính ngươi tự bôi, thế nào?"

"Ngươi đi ra ngoài trước đi, khi nào không được ta sẽ gọi ngươi!" – Tề Thiên Sủng trầm mặt xuống, không chút nào chịu thoái nhượng.

"Được rồi." – Tuyên Lân nở nụ cười, dặn dò người ngoài cửa đem đồ ăn thừa mang đi, lại từ ống tay móc lấy ra một lọ ngọc xinh xắn, đưa tới trong tay Tề Thiên Sủng: "Dùng ngón tay trét thuốc thoa vào cúc huyệt, phải là thoa hết cúc huyệt đó, bằng không nơi đó của ngươi sẽ không khép lại được, sẽ lại tức giận ta!"

"Cút!" – Tề Thiên Sủng tức đến đỏ mắt, y đã gây nghiệt gì mà phải bị người làm nhục như thế.

Tề Thiên Sủng cẩn thận đóng kỹ các cánh cửa, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài kiểm tra một phen, cảm thấy không có sơ hở gì, mới leo lên giường, từ từ cởi bỏ xiêm y.

Tuyên Lân chuẩn bị cho y bộ y phục không có tiết khố, bây giờ ngược lại cũng thuận tiện, chỉ đem quần đẩy lên đến đầu gối , hơi tách hai chân ra, đỏ mặt đem ngón tay quét một chút thuốc dò xét phía sau.

Nơi đó nhiệt độ so với ngón tay muốn cao hơn nhiều, Tề Thiên Sủng nhắm hai mắt mà cắn răng đưa ngón tay dò xét vào. Bất quá chỗ kia cho dù đã bị khai phá một lần, vẫn giữ được hình dáng như cũ, hơn nữa bởi vì y xấu hổ cùng căng thẳng, càng làm toàn thân đều co rút chặt chẽ hơn. Đừng nói đem thuốc đưa đến bên trong, bôi bôi thoa thoa ở ngoài cũng thật khó khăn.

"Vẫn là để ta đi!"- Đỉnh đầu truyền đến giọng cười trêu tức.

Tề Thiên Sủng cuống quít mở mắt ra, nhìn thấy Tuyên Lân đứng ở đầu giường, một tay đặt trên giường, tỏ rõ vẻ tươi cười. Mà Tề Thiên Sủng lúc này chính là hai chân đại phân bát quỳ ở trên giường, một tay chống tại giường, tay kia đang cắm một ngón tay vào mông mình, hai mắt khiếp sợ lại oan ức ngẩng đầu nhìn về hướng Tuyên Lân.

Tuyên Lân hơi động lòng, khóe miệng cười càng thêm rạng rỡ hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro