Chương 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Trong tiểu lâu ở hậu viên phủ thừa tướng.

     Trăng treo cao, ngoài cửa gió lạnh tàn sát bừa bãi.

     Tiểu nhân nhi an an tĩnh tĩnh nằm ở trên giường, rõ ràng mở nửa con mắt, lại giống như là đang ngủ, ánh mắt tan rã không có tiêu cự.

     Vết máu dính trên người y đã được hạ nhân lau đi sạch sẽ, miệng vết thương trên trán cũng ngừng chảy máu và được băng bó lại, lửa trong lò thiêu đang cháy hừng hực, cơ thể y cũng đã trở nên ấm áp dễ chịu.

     Nhưng mà, cả người y thoạt nhìn vẫn là bộ dáng lạnh như băng, không có chút độ ấm nào.

     Trong tay Bùi Tranh cầm khăn, nhúng vào nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt cho y, hết lần này đến lần khác, cực kỳ kiên nhẫn.

     Đột nhiên có tiếng gõ cửa, Thừa Phong đẩy cửa tiến vào, ghé vào bên tai Bùi Tranh nói cái gì đó.

     Bùi Tranh phất tay, hắn lui xuống, tiếp tục lau mặt cho tiểu nhân nhi, sau đó tinh tế lau tay cho y, lúc này làm xong mới ném khăn tay qua một bên.

     "Trên trán còn đau không?" Bùi Tranh nhỏ giọng hỏi.

     Kỳ Trường Ức không nhìn hắn, cũng không trả lời, phảng phất như không nghe thấy hắn nói.

     Bùi Tranh cũng không giận, đỡ y ngồi dậy.

     "Có buồn ngủ không? Nếu không buồn ngủ thì ta dẫn ngươi đi gặp một người."

     Kỳ Trường Ức hơi hơi cúi đầu xuống ngồi ở đó, không nói gì.

     Bùi Tranh trực tiếp cầm áo choàng lại đây, bọc cả người y lại, sau đó ôm y đi ra khỏi tiểu lâu.

     — đi đến mật lao trong phủ thừa tướng, Kỳ Trường Ức nhìn thấy địa phương quen thuộc này rốt cuộc cũng lộ ra chút cảm xúc hoảng sợ, cơ thể không kìm được co rúm lại.

     Bùi Tranh nhận ra, lại ôm y chặt một chút, cúi đầu ở bên tai y an ủi.

     "Đừng sợ đừng sợ, không phải muốn nhốt ngươi."

     Hai người đi vào, hành lang dài tối đen như mực, chỉ có vài ánh lửa mỏng manh, chỉ khi đi sâu vào bên trong mới có thể miễn cưỡng thấy rõ toàn cảnh.

     Thừa Phong đang đứng ở trước một phòng giam, khi nhìn thấy hai người mới mở cửa phòng giam ra, sau đó cũng tiến vào theo.

     Ngọn lửa được đốt lên, Kỳ Trường Ức bị ánh sáng chiếu vào hơi nheo mắt lại, trừ cái này ra cũng không còn bất kì phản ứng nào khác.

     Ngay cả khi nhìn thấy tên thủ lĩnh đám lưu manh mưu toan khinh nhục mình đang bị trói ở trên giá, ánh mắt cũng không có chút biến hóa nào, vẫn xám xịt không có tiêu cự như cũ.

     Bùi Tranh nhìn thấy bộ dạng này của y chỉ cho rằng y đang bị dọa sợ, ôm y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, để tiểu nhân nhi ngồi ở trên đùi mình.

     Thừa Phong lấy một cây roi có móc sắt tới, đầu tiên là lấy một xô nước lạnh tạt vào người đang ngất xĩu để hắn tỉnh lại, sau đó chờ mệnh lệnh của Bùi Tranh.

     Trên người tên thủ lĩnh đám lưu manh đã chằng chịt vết thương, vết thương ở trên đùi vẫn còn đang rỉ máu, hắn sớm đã đau đến choáng váng còn bị dọa vô cùng sợ hãi, vừa mới tỉnh dậy liền nghẹn ngào cầu xin tha mạng.

     Bùi Tranh liếc mắt, Thừa Phong vung roi lên, khiến huyết nhục bay tứ tung khắp nơi.

     "Ngươi có biết, hôm nay ngươi gặp ai không?" Khóe miệng Bùi Tranh mang theo một tia cười lạnh, nắm bàn tay nhỏ của tiểu nhân nhi thưởng thức ở trong tay.

     "A..... tiểu nhân..... có mắt không tròng, thật sự, thật sự không biết a!"

     "Không biết?" Bùi Tranh rốt cuộc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, "Vậy đánh tới khi ngươi biết thì thôi."

     "Chát, chát, chát." cùng với tiếng roi vang lên, là tiếng kêu rên không dứt ở bên tai, dùng roi có móc sắt đánh vài cái, trên người hắn sẽ có mấy miếng thịt rách nát, máu sẽ không ngừng chảy ra.

     Tên thủ lĩnh lưu manh kia đã đau đến sắp mất đi ý thức, đột nhiên cả người chấn động, dường như nhớ tới cái gì.

     "Hắn, hắn có nói qua..... hắn hình như là...... hoàng....."

     Tên thủ lĩnh lưu manh kia đột nhiên mở to hai mắt ra, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía đối diện.

     Chỉ tiếc, một chữ cuối cùng hắn còn chưa kịp nói ra, đã bị Thừa Phong đánh một roi, sau đó hắn nhắm mắt lại, cơ thể mềm như bông ngã xuống, nhìn dáng vẻ như không còn hơi thở.

     Bùi Tranh đúng lúc che hai mắt tiểu nhân nhi lại, xoay người y lại, sau đó buông tay, nhéo cằm y để y đối diện với chính mình.

     Đôi mắt kia đã từng linh động và lanh lợi trước đây hiện tại lại trở nên vô hồn, nhìn hắn cũng không còn bất kì cảm xúc dao động gì.

     "Có phải hắn khi dễ ngươi hay không?"

     Tiểu nhân nhi ngốc ngốc nhìn Bùi Tranh, không nói lời nào.

     "Đừng sợ, ta đã bắt được hắn, ngươi xem, trói hắn vào cột đó, hắn sẽ không thương tổn ngươi được nữa, biết không?"

     Tiểu nhân nhi chớp chớp đôi mắt, vẫn không đáp lại hắn.

     Bùi Tranh luồn tay sau lưng y, dứt khoát một tay bế y lên, đi ra khỏi nhà giam.

     Chuyện đêm nay rốt cuộc để lại cho y chấn thương bao lớn, mà lại khiến y biến thành bộ dáng như thế này.

     Trở lại tiểu lâu, cả phòng ấm áp làm cơ thể Kỳ Trường Ức đang lạnh như băng cũng mềm mại hơn chút.

     Bùi Tranh thả y lại trên giường, vốn định rời đi để y hảo hảo nghỉ ngơi, nhưng khi khom lưng xuống lại ngửi được mùi hương độc nhất vô nhị trên người y đang lượn lờ trong không khí, cơ thể hắn cứng lại một chút sau đó cũng nằm xuống.

     Sau khi nằm xuống bên cạnh tiểu nhân nhi, Bùi Tranh rõ ràng có thể cảm nhận được sự mềm mại của y đã biến mất, thay vào đó là thân thể cứng đờ.

     Bùi Tranh vươn tay muốn ôm y vào trong lòng, nhưng mà tiểu nhân nhi lại nghiêng người qua một bên, né tránh sự ôm ấp của hắn.

     Sắc mặt Bùi Tranh biến đổi, nhưng vẫn áp xuống sự không vui, mạnh mẽ ôm tiểu nhân nhi vào trong ngực, lúc này mới phát hiện trên gương mặt nhỏ của y lại tràn đầy nước mắt, cắn chặt cánh môi không chịu nói hay kêu lên một tiếng.

     Giơ tay lau nước mắt đi cho y, muốn tiến lại gần hôn y, rồi lại bị tiểu nhân nhi né tránh, lần này y giãy giụa càng mạnh, dùng sức đẩy ngực Bùi Tranh.

     Bùi Tranh cũng dùng sức ghì chặt tay y lại, cúi đầu xuống hôn lên môi y.

     Thẳng tới khi nếm được mùi máu tươi, mới buông người ra.

     "Chát" một tiếng giòn vang.

     Đôi mắt Kỳ Trường Ức hồng hồng, tay không ngừng run rẩy, da bên môi y cũng bị cắn rách.

     Y cư nhiên tát Bùi Tranh một cái.

     Bùi Tranh không hề phòng bị, bị đánh đến đầu hơi hơi nghiêng, trên mặt liền hiện lên một dấu tay nho nhỏ.

     Đầu lưỡi hắn chạm vào khóe miệng, bỗng nhiên nở nụ cười hung ác.

     Chưa từng có người nào dám tát hắn một cái, ngay cả tên phụ thân không có nhân tính kia cũng chưa từng đánh hắn.

     Người trước mặt này chính là người đầu tiên.

     "Ngươi dám đánh ta?"

     Bùi Tranh nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của y, "Có phải ta quá dung túng ngươi hay không? Hửm? Ngươi cáu kỉnh cũng nên có giới hạn!"

     Cổ tay Kỳ Trường Ức ăn đau, nhẹ nhàng cau mày, khổ sở nhấc không nổi một chút sức lực.

     Hiện tại y chỉ muốn ngủ, chờ đến khi tỉnh lại có phải sẽ phát hiện chuyện này hết thảy chỉ là một cơn ác mộng hay không.

     Bùi Tranh thấy bộ dáng không lạnh không nhạt của y, hắn càng dùng thêm chút sức, "Nói chuyện."

     Kỳ Trường Ức không nhúc nhích, im lặng một lúc lâu.

     Giọng Bùi Tranh lại lớn hơn một chút, "Như thế nào? Liền một lời cũng không muốn nói với ta? Biết ta sắp cưới người khác, có phải muốn phân rõ giới hạn với ta hay không?"

     Nghe được lời này, ngực Kỳ Trường Ức không nhịn được nhói lên.

     Bùi Tranh nhìn y nhăn mày lại, "Hảo, thực hảo, ta đảo mắt nhìn xem ngươi có thể nhịn được bao lâu mà không phát ra tiếng."

     Nói xong, phất tay một cái làm tắt hết nến trong phòng.

     Ngoài cửa sổ cây cối lay động, bên trong cánh cửa cả phòng kiều diễm

     Bắt đầu khi bên trong tiểu lâu là một mảnh yên tĩnh, sau lại truyền đến một số âm thanh khác thường, giống như tiếng mèo kêu cào vào trong lòng, khiến người nào nghe xong cũng mặt đỏ tim đập.

     Mãi đến khi tới thời gian thượng triều, Thừa Phong đi đến tiểu lâu, Bùi Tranh ngay cả cửa cũng chưa ra, chỉ nói mình hôm nay không lâm triều, để Thừa Phong cầm tấu chương đi. Cả ngày hôm đó, trong tiểu lâu không có ai ra ngoài, chỉ có Lý Ngọc đi vào hai lần, đưa bữa trưa với bữa tối.

     Tấm mành dày trước kia chưa bao giờ buông xuống, hiện tại phát huy công dụng thật lớn, đem toàn bộ giường che đậy kín kẽ, hoàn toàn không nhìn thấy được tình huống bên trong.

     Ý thức Kỳ Trường Ức vẫn luôn hôn hôn trầm trầm, nửa thân trên dựa lộ ra, trên người không manh áo che thân, giọng nói khàn khàn lợi hại.

     "Nước....."

     Bùi Tranh giật giật thân thể của mình, vươn tay ra, "Lấy nước."

     Bên ngoài Lý Ngọc vội vàng bưng nước đưa đến mép giường, đưa qua khe hở của mành giường, loáng thoáng có thể thấy rõ bóng người bên trong, hắn vội cúi đầu xuống không dám nhìn tiếp, chỉ là hơi thở ái muội từ bên trong bay ra hướng thẳng vào mũi hắn.

     Khi Bùi Tranh đưa ly nước ra, hai má của Lý Ngọc đã ửng hồng, ánh mắt không tự chủ được hướng vào trong mành, muốn nhìn một chút điện hạ rốt cuộc là làm sao vậy.

     Bùi Tranh nhìn hắn cười cười, đem mành kéo ra một chút, "Muốn nhìn."

     Lý Ngọc hoảng sợ, vội vàng cúi đầu quỳ trên mặt đất, "Nô tài, nô tài không dám...... Đại nhân bớt giận......"

     "Đứng lên đi." Bùi Tranh nhẹ buông tay, một lần nữa buông mành xuống, bóng dáng hắn cũng bị mành che lại.

     Hắn vuốt ve vết cắn chỗ xương quai xanh của tiểu nhân nhi, nghĩ về nó.

     "Phân phó xuống, đi tìm một sư phó xăm hình tới."

     "Rằng."

     Lý Ngọc rời khỏi tiểu lâu, nghênh đón gió lạnh thổi tới rốt cuộc cũng làm lửa nóng trên gương mặt hắn dịu đi một chút, hắn thở dài một tiếng, vội vàng rời đi.

     Bùi Tranh nằm trở về một lần nữa, dọc theo làn da trắng nõn bóng loáng dưới thân sờ soạng vài cái.

     Không nghĩ đối xử tàn nhẫn với y như vậy, chính là luôn không khống chế được nội tâm xao động của mình, một chút cũng không thể kìm được lực độ của mình thường thường sẽ làm y bị thương.

     May mắn, chỉ có lúc này tiểu nhân nhi mới trở nên sống động, sáng ngời, tràn ngập tức giận, khóe mắt lông mày đều toát lên sự quyến rũ có thể làm tan chảy xương cốt của người khác.

     Khi tình đã trở nên đậm sâu, hắn cũng có chút ý loạn tình mê, thế nhưng còn vuốt bụng tiểu nhân nhi nói, "Thật muốn lộng nơi này đến lớn, như vậy có phải ngươi sẽ không chạy được hay không?"

     Mấy ngày kế tiếp, Bùi Tranh vẫn như cũ không đi thượng triều, hoàng thượng thế nhưng cũng chấp thuận, nói là để hắn hảo hảo chuẩn bị cho đại hôn mấy ngày sau.

     Mà Bùi Tranh mấy ngày này vẫn luôn ở lại tiểu lâu, Kỳ Trường Ức bị nhốt ở trong mành, trong năm ngày liền cũng không bước xuống giường.

     Một sư phó xăm hình được mời đến phủ thừa tướng, liền ở lại hậu viên chỗ rừng trúc, đợi ba ngày, sau đó mới được gọi đến tiểu lâu.

     Lý Ngọc mang theo sư phó vào cửa, liền nhìn thấy mành giường cuối cùng cũng được mở ra, một tiểu nhân nhi mặc bạch y nằm ở trên giường, mắt nhắm lại giống như vẫn còn chưa tỉnh dậy.

     Bùi Tranh ngồi ở một bên, đánh giá sư phó xăm hình một lượt từ trên xuống dưới.

     Bị ánh mắt lạnh như băng quét qua một vòng, sau lưng sư phó xăm hình kia đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

     "Đại, đại nhân, không biết ngài là muốn xăm hoa văn gì?"

     "Không phải ta, là hắn."  Bùi Tranh thu hồi ánh mắt, "Trên bàn có hoa văn."

     Lý Ngọc đi qua cầm lấy đồ án để mang lại đây, sau khi nhìn thấy hồng liên yêu dã đỏ rực liền giật nảy mình.

     Sư phó xăm hình nhận lấy đồ án, quan sát nửa ngày, "Đại nhân, hồng liên này nếu muốn tô mày thì cần phải dùng chu sa, theo ta được biết, trong cung có chu sa tốt nhất được ngoại bang tiến cống, dùng để tô màu hình xăm là thích hợp nhất."

     "Ta cho ngươi chu sa, ngươi phải bảo đảm là làm cho ta vừa lòng, nếu không......"

     Bùi Tranh nhìn hắn không nói tiếp.

     Sư phó xăm hình lau mồ hôi trên trán, "Đại nhân, ngài muốn xăm ở đâu?"

     Bùi Tranh đứng dậy đi đến mép giường, kéo vạt áo tiểu nhân nhi ra, động tác nhẹ nhàng khiến cho tiểu nhân nhi đang say ngủ để tiểu nhân nhi không có nhận thấy được.

     Ngón tay Bùi Tranh chỉ vào vết cắn kia, "Nơi này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro