Chương 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Kỳ Trường Ức không trả lời, chỉ nhìn Lý Ngọc như vậy.

     "Điện hạ, nếu ngài muốn biết, nô tài đi ra ngoài hỏi thăm một chút......"

     Lý Ngọc nói xong vừa định quay người đi ra cửa, lại bị một bàn tay kéo lại.

     Kỳ Trường Ức không có bao nhiêu sức lực, chỉ nhẹ nhàng túm tay áo hắn, Lý Ngọc liền quay lại.

     "Điện hạ, nô tài chỉ nghe ngóng được một chút, nghe nói cả đêm qua Bùi đại nhân vẫn luôn ở trong cung, hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần, thậm chí toàn bộ Đế Đô thành đều giăng đèn kết hoa....."

     Kỳ Trường Ức rút tay lại, dời mắt nhìn sang nơi khác.

     Lý Ngọc nói tiếp, "Sáng nay nô tài còn nghe tiểu nha hoàn đi ra ngoài mua đồ nói, toàn bộ phủ thừa tướng đều được trang hoàng bằng màu đỏ, hoàng thượng ban thưởng vô số vàng bạc châu báu quý hiếm, còn nữa quan viên trong triều cũng đưa tới rất nhiều lễ vật, lấp đầy sân trước của phủ thừa tướng....."

     Sắc mặt Kỳ Trường Ức tái nhợt, ngón tay lúc trước bị thương cũng đã lành lại, trắng nõn ửng hồng.

     Lý Ngọc nhìn ra cảm xúc y có chút dao động, không nói tiếp nữa.

     Kỳ thật Lý Ngọc muốn nói hết những gì đang phát sinh ở bên ngoài cho điện hạ nhà mình nghe, điện hạ thích Bùi đại nhân lâu như vậy, vô duyên vô cứ bị đau khổ, hiện tại Bùi đại nhân sắp thành thân, đối với điện hạ dù sao cũng mà một loại giải thoát.

     Nếu có thể mượn cơ hội này để cắt đứt quá khứ thì quá tốt rồi.....

     Cho dù bên ngoài ầm ĩ  náo nhiệt, nhưng hậu viên lại y như cũ vẫn là một bộ dáng âm lãnh hiu quạnh.

     Giống như mặc kệ bên ngoài có xảy ra chuyện long trời lở đất gì, đều không có liên quan gì với khu hậu viên này.

     Kỳ Trường Ức ngồi yên ở đó cả một ngày, không ăn cơm, chỉ uống một chút nước dưới sự cầu xin liên tục của Lý Ngọc.

     Bên ngoài trời cũng bắt đầu tối, màn đêm mờ mịt đang dần bao phủ.

     Canh giờ này, tiền viện phủ thừa tướng hẳn là rất náo nhiệt.

     Đám đông ồn ào, hai mắt ửng đỏ, một đôi bích nhân, duyên trời tác hợp.....

     Cửa tiểu lâu đột nhiên bị mở ra, một bóng người cuốn theo gió lạnh bước vào.

     "Sao lại tối như vậy."

     Bóng người kia đi tới trước mặt Kỳ Trường Ức đang ngồi yên lặng.

     Lý Ngọc nghe ra giọng nói của người vừa mới tới, đi lấy giá nến rồi thắp lên, liếc hai người một cái, sau đó quay người đi ra ngoài.

     Ngọn lửa sáng lên, chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Kỳ Trường Ức, sắc mặt y rất kém, cả người không có tinh thần, phảng phất như giây tiếp theo sẽ ngất đi.

     Phía trước đột nhiên xuất hiện sắc đỏ khiến mắt của Kỳ Trường Ức đau đớn, y nhìn chằm chằm vạt áo màu đỏ tươi của người vừa tới, hốc mắt chua xót không thôi.

     "Ta nghe nói, cả ngày hôm nay ngươi chưa ăn cơm."

     Bùi Tranh duỗi tay nằm cằm y, ngón tay sờ soạng làn da trắng nõn như bạch ngọc kia hai lần.

     "Dù có giận ta, ngươi cũng không thể phá hoại cơ thể của mình như vậy."

     Kỳ Trường Ức hơi hơi ngửa đầu, ánh mắt dừng ở trên mặt Bùi Tranh.

     Hắn mặc một thân hỉ phục, ánh mắt sáng ngời, ngũ quan tuấn tú lạnh lùng, lúc trước chưa bao giờ thấy hắn mặc y phục màu sắc rực rỡ như vậy, nguyên lai lại đẹp như thế này.

     Tuy nhiên, đây lại là mặc vì người khác.

     Kỳ Trường Ức nghiêng đầu, vài giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên má, rơi xuống ngón tay Bùi Tranh, khiên hô hấp của hắn bị phỏng.

     Ngón tay Bùi Tranh duỗi ra nắm cằm quay mặt y về phía mình, không cho y nhúc nhích, sau đó ngón tay thon dài kia lau đi mấy viên ngọc trai nhỏ trên mặt y.

     — Sau vài động tác, cổ áo của Kỳ Trường Ức hơi xộc xệch, lộ ra một chút xương quai xanh.

     Đôi mắt Bùi Tranh u ám, ngón tay dọc theo cổ áo nhẹ nhàng kéo xuống, cánh hoa đỏ tươi yêu dã chậm rãi hiện ra, uốn éo xoay tròn nở rộ cực kỳ mê người.

     Hình xăm đã khôi phục rất nhanh, không nhìn ra một vết sẹo nào, hồng liên sinh động như thật nở rộ trên làn da trắng nõn, tăng thêm vài phần tư sắc.

     "Trước kia không phải cảm thấy khó coi sao?" Ngón tay Bùi Tranh phác họa theo hình xăm, "Hiện tại thì sao, hình xăm này, thích không?"

     Kỳ Trường Ức bị ngón tay lạnh lẽo của hắn làm cho hơi co lúng túng một chút, đưa tay kéo cổ áo lên, đóa hồng liên đỏ rực liền bị y phục tuyết trắng che lại.

     Bùi Tranh bất động thanh sắc thu hồi ngón tay, cúi đầu xuống nhìn tiểu nhân nhi, cố gắng nhìn thấy cảm xúc dù là nhỏ nhất trên mặt y.

     Nhưng mà Kỳ Trường Ức vẫn chỉ lặng lẽ rơi lệ, mày cũng chưa nhăn một chút.

     Thập phần bình tĩnh, im lặng rơi lệ.

     Bùi Tranh thấy y trầm mặc không nói gì, trong lòng hẫng vài nhịp, cuối cùng là đứng ở trước mặt y.

     "Đừng khóc, đêm nay, ở chỗ này chờ ta."

     Tiểu nhân nhi run lên.

     Bùi Tranh thuận theo nhẹ nhàng vuốt lưng cho y, sau đó cúi người xuống hôn nhẹ lên môi tiểu nhân nhi, "Ngoan một chút."

     Kỳ Trường Ức ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy nước mắt.

     Thừa Phong lúc này vội vội vàng vàng chạy đến gõ cửa.

     "Chủ tử, sắp đến giờ rồi, mọi người đều đang chờ ở bên ngoài."

     Cơ thể Kỳ Trường Ức rõ ràng cứng đờ lại, nhưng Bùi Tranh vẫn ôm chặt y không nhúc nhích.

     Tiếng đập cửa lại càng dồn dập hơn, "Chủ tử, không có đạo lý để các khách nhân đợi lâu, ngài mau chóng ra ngoài đi ạ, tất cả những người đó đều như hổ rình mồi, mọi người đều đang chờ ngài lộ ra sơ hở, hoặc là mắc phải sai lầm."

     Cửa được mở ra, Bùi Tranh mang vẻ mặt âm trầm bước ra, sải bước ra khỏi hậu viên.

     Thừa Phong thở dài một tiếng, cũng cất bước lên đi theo.

     Lý Ngọc thấy Bùi Tranh rời đi, liền đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy tiểu nhân nhi đang ngồi xổm ở cạnh bàn, bóng lưng đơn bạc hơi hơi cong lên, cơ thể run lên từng hồi, rõ ràng là đang khóc.

     "Điện hạ....."

     Lý Ngọc đi đến bên cạnh Kỳ Trường Ức, cũng không biết nên an ủi như thế nào, chỉ có thể yên lặng bên cạnh y, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai y.

     "Khóc đi, khóc ra cũng tốt, phát tiết ra ngoài, còn hơn là nghẹn ở trong lòng....."

     Đang nói, Lý Ngọc hướng mắt về phía cửa sổ, ngay sau đó kinh ngạc cảm thán một tiếng.

     "Điện hạ! Điện hạ ngài mau nhìn xem! Ngài xem trong hoa viên có cái gì!"

     Kỳ Trường Ức còn đắm chìm trong bi thương thật lớn, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

     Chỉ có thể thấy bên ngoài cửa sổ mấy câu liễu khô héo treo đầy ánh đèn đỏ rực, nhưng phần lớn đều bị che khuất, không nhìn thấy rõ lắm.

     "Điện hạ, nếu không chúng ta ra ngoài nhìn một chút?"

     Kỳ Trường Ức nhìn cửa sổ một lúc lâu, rốt cuộc cũng gật đầu, tùy ý Lý Ngọc lấy áo choàng dày nặng phủ thêm cho y.

     Áo choàng này có màu đỏ rực, ngay cả phần lông xù trên cổ áo cũng là màu đỏ.

     Mở cửa tiểu lâu, bước chân Kỳ Trường Ức chợt dừng lại.

     Toàn bộ hậu viên cư nhiên treo đầy hoa đăng, hoa đăng chính là hình con thỏ, trên đầu có một đóa hồng liên nhỏ, phát ra ánh sáng đỏ rực.

     Tất cả hoa đăng đều được thắp lên, khiến cho toàn bộ hậu viên sáng trưng, mỗi một cành cây đều được treo vài chiếc đèn lồng, như là từng đóa hồng liên nổ rộ trên cành liễu.

     "Điện hạ, thì ra hôm nay những người bận rộn trong hoa viên chính là để treo những chiếc hoa đăng này, thật là đẹp a."

     Kỳ Trường Ức nhìn hoa viên treo đầy hoa đăng, hốc mắt lại nóng lên, y hơi ngẩng đầu lên để ngăn nước mắt chảy xuống, sau đó đi ra ngoài.

     Con đường nhỏ mà y đã đi rất nhiều lần, bây giờ sáng đến mức có thể thấy rõ từng hòn đá nhỏ.

     Kỳ Trường Ức đứng dưới gốc cây, giơ tay lên lấy một chiếc hoa đăng xuống.

     Hoa đăng làm bằng thủ công cực kỳ tinh xảo, bất luận là con thỏ hay hồng liên trên đầu nó đều làm rất tỉ mỉ, sống động như thật, vừa nhìn liền biết đây nhất định là do một nghệ nhân nổi tiếng làm ra.

     Nó đẹp hơn rất nhiều so với hoa đăng lần đó ở trên phố mà Bùi ca ca đưa cho y.

      Nhưng mà đây cũng không phải thứ y mà đã đánh mất.

     Ngày hội hoa đăng đã qua rất lâu rồi, hầu như đã không còn tiểu thương bán hoa đăng trên đường phố, như vậy những chiếc hoa đăng này là từ đâu ra?

     "Điện hạ, lần trước ngài tìm trên đường thật lâu mà cũng không tìm được, chẳng lẽ là cái này sao?"

     Kỳ Trường Ức thật cẩn thận buông tay ra, treo hoa đăng kia về lại chỗ cũ, y đứng ở dưới tàng cây ngửa đầu nhìn ánh đèn đỏ rực trên thân cây, nhẹ nhàng gật đầu.

     "Lần trước chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thấy tìm được, xem ra những hoa đăng này hẳn là đặt làm riêng."

     Đáy mắt Kỳ Trường Ức sáng hơn một chút, giống như cuối cùng cũng có chút tinh thần.

      Lý Ngọc đỡ Kỳ Trường Ức, đi dạo vài vòng ở trong hoa viên.

      Kỳ Trường Ức giống như là có chấp niệm gì đó, muốn đi hết tất cả những chỗ mà hoa đăng chiếu sáng một lần, xem một lần, dường như mới có thể an tâm.

     Nhưng mà đi lâu như vậy, cơ thể y cũng đã lạnh cóng.

     "Điện hạ, chúng ta trở về sưởi ấm một chút đi, hoa đăng ở nơi này không thể bỏ chạy được, đợi đến ngày mai, hoặc là ngày sau chúng ta lại đi xem tiếp."

     Kỳ Trường Ức cố chấp không chịu trở về, tiếp tục đi dạo vòng quanh hậu viên rộng lớn.

     — một đợt gió lạnh thổi tới, gió cứ như là băng đao xuyên thấu qua lớp y phục dày đâm vào cơ thể.

     Kỳ Trường Ức hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó cúi người bắt đầu ho, lúc đầu còn chỉ là nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, ai ngờ càng về sau càng thêm nghiêm trọng, ho đến tê tâm liệt phế.

     Lý Ngọc hoảng sợ, hiện tại hậu viên một người cũng không có, toàn bộ người của phủ thừa tướng hiện tại đều tập trung ở tiền viện bận rộn, nếu điện hạ xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ.

     Hắn đưa khăn tay qua, Kỳ Trường Ức dùng khăn tay che miệng lại ho khan một trận.

     Cuối cùng tiếng ho khan cũng chậm rãi dịu đi, Lý Ngọc nhận lại chiếc khăn tay, ngay sau đó cả người cũng chấn động.

      Khăn tay trắng tinh kia còn chưa có mở ra mà đã nhìn thấy những vết đỏ tươi dưới đó, này là ho ra máu a!

     Tay Lý Ngọc run rẩy sắp cầm không nổi khăn tay nữa, hắn vội vàng đem khăn tay cất đi, khóe mắt đỏ lên.

     Hắn đã từng nghe Giang thái y nói qua, cơ thể điện hạ đã vỡ nát, muốn hoàn toàn tốt lên, không thể chỉ dựa vào điều trị bên ngoài, mà tâm tình điện hạ mới là trở ngại quan trọng nhất.

     Nếu những tích tụ trong lòng không có cách nào cởi bỏ, thậm chí càng tích càng nhiều, thì tổn thương gây ra là vô cùng lớn.

     Lý Ngọc đã không nhớ rõ đã bao lâu rồi không thấy nụ cười vui vẻ trên mặt điện hạ, đã nhiều ngày liền y không mở miệng nói gì, hiện tại cư nhiên y lại ho ra máu mà không có bất kì vết thương gì.

     Uống nhiều thuốc như vậy, không có loại thuốc nào có thể chữa khỏi được tâm bệnh của điện hạ.....

     Cuối cùng cũng đã đến lối ra của hậu viên, Kỳ Trường Ức ngơ ngẩn nhìn bóng tối ở bên ngoài đến mức xuất thần.

     Phủ thừa tướng rất lớn, hậu viên ở tận vị trí trong cùng, cách tiền viện một khoảng lớn, đứng ở chỗ này hoàn toàn vô pháp biết được tiền viện đang xảy ra chuyện gì.

     "Điện hạ." Lý Ngọc nhẹ giọng nói, "Chúng ta trở về đi, được không? Trở về nghỉ ngơi, ngủ một giấc, đêm nay cũng không có gì khác thường cả, rất nhanh sẽ qua, rất nhanh....."

     Lý Ngọc nói đến đó cũng không nói nên lời nữa, kỳ thật hắn cũng một mực suy nghĩ chuyện đang xảy ra ở tiền viện, nơi đó sẽ là cảnh tượng như thế nào?

     Ngay cả trong lòng hắn cũng cảm thấy ngột ngạt, như vậy trong lòng điện hạ sẽ có bao nhiêu khổ sở đây?

     "Tiểu Ngọc Tử....."

     Tiếng gọi yếu ớt đến mức sắp không nghe được, giọng mềm như bông ngay lập tức bị gió lạnh thổi bay.

     Nhưng Lý Ngọc vẫn nghe thấy, Kỳ Trường kêu hắn.

     "Điện hạ, nô tài ở đây, nô tài bồi ngài." Giọng nói Lý Ngọc có chút nghẹn ngào.

     Kỳ Trường Ức nhìn bóng tối trước mắt, "Ta muốn đi xem."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro