Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Phản ứng đầu tiên của Lý Ngọc chính là ngăn cản y.

"Điện hạ, nhất định hiện tại bên ngoài có rất nhiều người, cũng rất ầm ĩ, chúng ta không đi ra đó, có được không? Trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ."

Kỳ Trường Ức đứng im không nhúc nhích.

"Ta không muốn trở về." y quay đầu nhìn về phía Lý Ngọc, ngữ khí nhu hòa, "ta không muốn trở về....."

"Điện hạ, ngài có ý gì? Sao lại không muốn trở về? Không muốn trở về tiểu lâu sao, hay là ngài muốn đi nơi nào?"

"Tiểu Ngọc Tử, ngươi đừng lo lắng, ta chính là, muốn đi ra ngoài xem một chút mà thôi."

Y vừa lẩm bẩm, vừa chậm rãi đi về phía bóng tối, "Ta muốn nhìn một chút, thành thân, là như thế nào....."

Lý Ngọc nhìn bóng dáng thất hồn lạc phách của y, làm sao cũng không đành lòng cưỡng ép kéo y về tiểu lâu.

Muốn đi xem, vậy xem một lần đi.

Lý Ngọc lấy một ngọn đèn hoa đăng trên nhánh cây bên cạnh, bước nhanh đi đến bên cạnh Kỳ Trường Ức soi sáng con đường phía trước cho y.

Sau khi đi qua một đoạn vườn trống trải, âm thanh huyên náo dần dần truyền tới, ánh sáng trước mặt cũng càng ngày càng sáng, nhuộm đỏ cả bầu trời phía trên phủ thừa tướng.

Kỳ Trường Ức dừng bước trước cổng vòm bên ngoài tiền viện, hít một hơi khí lạnh thật sâu, lại tự mình sặc ho khan vài tiếng.

Lúc thật sự đứng ở chỗ này, y mới bắt đầu sợ hãi, không dám bước vào, không dám đối mặt, cứ đứng ở trước cổng vòm một hồi lâu như vậy.

Lúc này trên người y cũng đang khoác một cái áo choàng đỏ rực, nhìn qua cũng rất rực rỡ, phù hợp với ngày hôm nay.

Trước mặt bỗng nhiên có một bóng người xuất hiện, sau đó bóng người kia liền đứng trước mặt hai người.

"Điện hạ, sao ngài lại ở chỗ này?"

Triệu Phong cũng đổi một thân y phục đỏ sẫm, hắn đang bận xử lý mọi chuyện trong phủ, thình lình phát hiện hai người đứng ở chỗ này, liền đi tới nhìn kỹ xem là ai, không nghĩ tới thế nhưng lại là Kỳ Trường Ức cùng với Lý Ngọc.

"A Phong, bên ngoài có nhiều người không?" Kỳ Trường Ức nhìn Thừa Phong hỏi.

"Rất nhiều, hình như toàn bộ quan viên trong triều đều tới, buổi tối hôm nay thành lễ xong, ngày mai chủ tử sẽ cùng nhị công chúa hồi cung để yết kiến hoàng thượng."

"Ân....." Kỳ Trường Ức nhàn nhạt đáp lại, "A Phong, ngươi nhất định là rất bận rộn, ngươi mau đi đi, không cần phải để ý ta."

Thừa Phong thấy bộ dáng hữu khí vô lực này của y, hắn rất lo lắng nói, "Điện hạ, không phải chủ tử nói ngài ở yên trong tiểu lâu sao, sao ngài lại đi ra đây. Đêm nay trong phủ có rất nhiều tai mắt, không yên tĩnh....."

"A Phong." Kỳ Trường Ức lên tiếng đánh gãy y, "Ta có thể đi xem một chút được không?"

Thừa Phong có chút khó xử, "Điện hạ, ý của chủ tử khi dặn ngài ở yên trong hậu viên là do bên này có rất nhiều người, ngài không thể lộ diện....."

"Chỉ nhìn một chút thôi, nhìn xong ta sẽ trở về, ta nhất định sẽ cẩn thận, sẽ không để ai phát hiện ra, có được không?"

Ngữ khí của Kỳ Trường Ức gần như là cầu xin, Thừa Phong cắn chặt răng, có chút do dự.

Lúc này lão quản gia trong phủ vội vàng chạy tới, ghé vào bên tai Thừa Phong nói gì đó, mặt hắn liền biến sắc.

"Điện hạ, phủ bên vừa mới bắt được hai tên thích khách, bây giờ thần đi thẩm vấn bọn hắn một chút. Ngài muốn đi xem thì cứ đi đi."

Nói xong Thừa Phong nhìn về phía Lý Ngọc, "Ngọc công công, nhất định phải để ý điện hạ, đừng để bị người khác phát hiện, cũng không nên đi vào bên trong đại điện."

Lý Ngọc dùng sức gật đầu.

Thừa Phong hơi hơi gật đầu, xoay người vội vàng rời đi, lão quản gia cũng đi theo phía sau.

Kỳ Trường Ức nhẹ nhàng thoát khỏi Lý Ngọc, một mình đi đến tiền viện.

Trong sân giăng đèn kết hoa, trên cây treo đầy tơ lụa màu đỏ, ngoài cửa treo hai cái đèn lồng đỏ rất lớn, trước cửa kiệu liễn xếp một hàng dài, không ai biết chủ nhân của chúng đi đâu.

Khoảng sân rộng lớn như vậy chật kín hạ nhân của các tân khách, đại điện chật kín người, có người đứng có người ngồi, vây xung quanh đôi tân nhân đang đứng ở chính giữa.

Nam nhân có dáng người tuấn lãng, mặc một thân hỉ phục rực rỡ cũng không che giấu được mặt mày u ám lạnh lùng, nữ nhân yểu điệu tinh tế, khăn voan đỏ che gương mặt ửng hồng.

Tất cả mọi người trong đại điện đều đang cười nói vui vẻ chúc mừng đôi tân nhân, kỳ thật cũng không biết trong lòng của bọn họ đang âm thầm suy tính những gì.

Tuy nói, ngày thường hoàng thượng đối với nhị công chúa Kỳ Băng Chi lãnh đạm, nhưng dù sao nàng cũng là đích nữ của hoàng hậu, nhất định hoàng thượng sẽ để tâm hôn sự của vị công chúa này nhất.

Bởi vì nàng không chỉ là một công chúa đơn thuần, mà là đại biểu cho thế lực khổng lồ của gia tộc sau lưng hoàng hậu.

Nếu hắn có thể kiềm chế được lợi ích của gia tộc hoàng hậu, như vậy sẽ khiến địa vị của hắn ở bên trong triều đình càng không thể lay chuyển được.

Chỉ cần nhìn vào hôn sự lần này là có thể thấy, những thứ hoàng thượng ban thưởng cho phủ thừa tướng phải mất trọn ba ngày mới có thể chuyển xong, còn hạ lệnh cho cả nước mở tiệc ăn mừng, toàn bộ Đế Đô thành đều phủ kín màu đỏ rực.

Đến nỗi tình cảm của hai người thành hôn đến tột cùng ra sao như thế nào, căn bản không một ai quan tâm.

Ngoại trừ một người.....

Kỳ Trường Ức chậm rãi đi dọc theo hành lang dài bên ngoài đại điện, hành lang này dường như kéo dài vô tận không thấy điểm cuối, uốn lượn khúc chiết, lạnh lẽo.

Trong trí nhớ của y bên ngoài cung điện cũng có một hành lang dài như vậy, Bùi Tranh đã từng dẫn y đi qua, khi đó trên người y cũng quấn khăn, giống y như bây giờ, đều sợ bị người khác nhận ra.

Y ngốc ở bên người Bùi Tranh, vĩnh viễn cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.

Đang đi, một bóng đen nho nhỏ đột nhiên lướt qua bên chân, Kỳ Trường Ức lập tức nhận ra đây là con tiểu miêu đã từng cào mình bị thương, nhất thời kích động, vội vàng đuổi theo nó.

Lý Ngọc theo sát phía sau y, "Điện hạ, cẩn thận một chút! Chạy chậm một chút, ngài không thể chạy nhanh như vậy!"

Nhưng mà trong mắt Kỳ Trường Ức chỉ có con tiểu miêu kia, y đuổi theo con tiểu miêu kia dọc hành lang dài, chiếc áo choàng đỏ rực như lửa tung bay trong gió phía sau lưng y.

Tiểu miêu thấy có người đuổi theo phía sau, liền nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ, nó vừa định đẩy cửa sổ ra nhảy xuống, đã bị Kỳ Trường Ức ôm lấy nó từ phía sau.

Tiểu miêu tựa hồ ngửi được mùi trên người Kỳ Trường Ức, không giãy giụa nữa tùy ý để y ôm vào lòng, ánh mắt Kỳ Trường Ức hiện lên sự dịu dàng khác thường, nhẹ nhàng vuốt ve lưng nó.

Tiểu miêu kia được vuốt ve thoải mái, vươn đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay Kỳ Trường Ức.

Khi Lý Ngọc chạy tới liền thấy Kỳ Trường Ức đã rất lâu rồi mới thể hiện cảm xúc của mình ra bên ngoài, nhất thời không nhẫn tâm đi qua quấy rầy một người một miêu.

Kỳ Trường Ức ôm một quả cầu mềm mại trong lòng ngực, trong lòng y cũng trở nên mềm mại, cúi đầu hôn lên lưng tiểu miêu, cọ cọ má vào nó.

"Tiểu miêu miêu, tiểu miêu miêu, nguyên lai ngươi không có đi a, không sao không sao, ngươi có ngoan ngoãn ăn cơm không nha, sao ôm ngươi lại cảm thấy ngươi gầy đi vậy....."

Kỳ Trường Ức ôm tiểu miêu lên trước mắt để nhìn kỹ, "Tiểu miêu miêu, ngươi còn nhỏ, phải ăn nhiều hơn mới mau lớn, ta đặt tên cho ngươi được không..... gọi ngươi là Mao Vũ, có được không?"

Tiểu miêu kia liếm liếm chân của mình, giống như nghe hiểu y nói gì nó liền "meo" một tiếng.

Kỳ Trường Ức cười nói, "Mao Vũ, tiểu Mao Vũ cùng ta trở về, được không?"

Ai ngờ tiểu miêu nghe xong lời này lại bắt đầu giãy giụa, cố gắng muốn thoát khỏi tay của tiểu nhân nhi.

Ý cười nơi khóe miệng Kỳ Trường Ức trong nháy mắt đã thu về, trong mắt rất nhanh lại trở nên xám xịt, "Ngươi không muốn đúng không, bởi vì, Bùi ca ca sẽ không thích ngươi, đúng không? Huynh ấy lần trước còn nói muốn ném ngươi đi, huynh ấy sẽ không đồng ý cho ta nuôi ngươi......"

"Nhưng mà, ta nói cho ngươi, Bùi ca ca giờ đang bận rộn chuyện khác, hẳn là không có thời gian quản ta, huynh ấy đã thành thân a, đêm nay huynh ấy thành thân với nhị tỷ tỷ, bọn họ sắp bái đường thành thân, nhập động phòng, sau đó....."

Kỳ Trường Ức dùng tay áo lau nước mắt, "Đúng rồi, ngươi có nghe cũng không hiểu, tiểu Mao Vũ ngươi có biết thành thân là như thế nào không....."

Lý Ngọc không nhịn được nữa, đi tới cắt ngang y, "Điện hạ, đừng nói nữa......"

Kỳ Trường Ức không nói tiếp nữa, sức lực cánh tay y cũng dần dần buông lỏng, cũng từ từ thả tiểu miêu trong tay xuống.

Trên cửa sổ có một khe hở nhỏ, từ góc độ của Kỳ Trường Ức, vừa vặn có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên trong.

Y giương mắt lên nhìn, xuyên qua tầng tầng đám đông thấy được Bùi Tranh đứng ở bên trong, khóe miệng hắn mang theo ý cười, trong tay cầm một tấm lụa đỏ, đầu bên kia của tấm lụa đỏ là Kỳ Băng Chi cũng đang mặc một bộ hỉ phục giống như vậy.

Bọn họ đang đứng ở bên nhau, lắng nghe một ông lão râu trắng đức cao vọng trọng giảng lễ nghĩa.

Toàn bộ màu đỏ làm cho đôi mắt Kỳ Trường Ức đau đớn, y chỉ cảm thấy trước mắt hiện lên một màu đỏ, giống như màu máu xuất hiện trước mắt khi y bị trúng độc lần trước, nó vô biên vô tận nhìn không thấy điểm cuối.

Y loáng thoáng nghe được lão giả bên trong kia nói một câu.

Tương liên tương niệm lần tương thân, nhất sinh nhất đại nhất song nhân.

Câu thơ này, Bùi Tranh đã từng dạy cho y.

Hiện tại nó lại được dùng cho hắn và người khác, không còn liên quan gì đến với bản thân mình.

"Điện hạ, điện hạ, điện hạ......"

Kỳ Trường Ức bị lay hai cái, lúc này mới phát hiện Lý Ngọc vẫn luôn gọi mình.

"Điện hạ, ngài không sao chứ? Có phải lại khó chịu hay không?"

Lý Ngọc đau lòng lau nước mắt trên mặt cho y, duỗi tay khép cửa sổ lại.

"Đừng nhìn nữa, cũng đừng suy nghĩ nữa, hiện tại chúng ta trở về đi? Được không?"

Kỳ Trường Ức vẫn cứ nhìn chằm chằm chỗ cửa sổ kia phát ngốc, không trả lời.

Lý Ngọc trực tiếp kéo y đi, hắn không định đi hành lang dài mà định đi đường nhỏ phía sau đại sảnh để trở về.

Toàn bộ quá trình Kỳ Trường Ức không lên tiếng, chỉ là vô thức đi theo bước chân của Lý Ngọc để trở về, suy nghĩ của y phảng phất vẫn luôn lưu lại chỗ cửa sổ kia.

Hoa đăng mới vừa rồi đã bị Lý Ngọc đánh mất lúc đuổi theo tiểu miêu, hiện tại chỉ có thể dựa theo cảm giác của mình để đi dọc theo con đường nhỏ tối tăm để trở về.

Ánh trăng sáng tỏ ngày xưa tối nay lại không thấy bóng dáng, mây mù che khuất phần lớn ánh trăng, không khí khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo lợi hại.

Hai người đi tới chỗ hậu viên, còn chưa kịp đi vào, đột nhiên có một bóng người từ trong bóng đêm gần đó lao ra, trực tiếp hướng về Kỳ Trường Ức.

Nhào tới.

May mà Lý Ngọc đã nhận ra không thích hợp, liền quay người kéo Kỳ Trường Ức ra sau lưng che chở cho y.

Bóng người kia đụng vào trên người Lý Ngọc, một đồ vật lạnh băng đâm trúng cánh tay Lý Ngọc, cắt qua da thịt hắn.

Kỳ Trường Ức bị dọa sợ hãi, lo lắng nhìn chằm chằm bóng dáng đó.

Bóng người kia tóc tai lộn xộn, trong tay cầm một con dao găm lóe sáng trong bóng đêm.

"Tam, tam tỷ tỷ....." Kỳ Trường Ức không dám tin tưởng nói.

Bóng người kia thân mình rõ ràng ngẩn ra, cũng dứt khoát không che giấu nữa.

"Ta nói rồi, đừng kêu ta như vậy, ngươi không xứng!"

Giọng Kỳ Y Nhu vô cùng khàn khàn, như là rất lâu rồi không được uống nước.

Nàng thoạt nhìn rõ ràng rất chật vật, nhưng vẫn không chịu từ bỏ sự kiêu ngạo của mình khi mở miệng.

"Thế nào, vừa nói nhìn thấy một màn kia, còn không thể làm cho ngươi phát điên hay sao? Xem ra năng lực thừa nhận của ngươi quả thực rất lợi hại, bằng không, rất nhiều chuyện cũng chịu không nổi, có phải hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro