ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa phòng ngủ đóng sầm lại một cách mạnh bạo và hung tợn, giống như Thuỳ Trang ngay lúc này.

Rầm!

Cổ tay đã bị siết đỏ ửng, Diệp Anh khó khăn nhấc người dậy khi phần vai bị đập mạnh xuống sàn, hốc mắt đã đầy nước, long lanh và bóng lưỡng, sắp trào ra nếu người đối diện lớn tiếng.

Cổ họng nóng và rát, Diệp Anh gấp gáp hít thở cố gắng lấy chút dưỡng khí để chuẩn bị đối thoại với người trong bộ đầm đen hai dây đang đứng thẳng trước mắt.

"Em nói xem tôi phải làm gì với em đây?"

Cởi bỏ kính đen và đồng hồ tuỳ tiện quẳng đi đâu đó, Thuỳ Trang nhìn em đáng thương dưới chân, gằng giọng hỏi.

Dù rất muốn trả lời nhưng cảm giác đau rát nơi cuống họng làm Diệp Anh không thể phát ra thành tiếng, trong lòng em gợn lên cỗ sợ hãi khiếp đảm người mà em luôn cho là dịu dàng, người từng đầu ấp tay gối với em nay đã không còn nữa, thay vào đó là một người phụ nữ xinh đẹp với ánh mắt dữ tợn đang nhìn em.

Và em lờ mờ thấy được một tia máu nổi lên trong đôi mắt ấy.

"Hửm?"

Người kia kiên nhẫn chờ đợi, hai mắt chòng chọc vào đôi môi run run đang hé mở sắp sửa nói ra điều gì đó, tốt nhất là làm Thuỳ Trang hài lòng.

"Mọi chuyện.."

Câu từ vừa được nhả ra khỏi, nơi phát ra âm thanh liền bị bàn tay thon dài bịt chặt. Người nọ đẩy em đến chiếc giường thơm mềm, dùng sức ấn xuống khuông miệng xinh đẹp không cho bất cứ lời nói nào thoát ra, dù có là sự thật hay là bào chữa.

"Câm miệng! Em định nói là mọi chuyện không như tôi nghĩ sao? Em nghĩ tôi ngu chắc?"

Trước mắt nhoè đi vì tầng nước ấm nóng, Diệp Anh ra sức lắc lắc đầu phủ nhận, nhưng cũng chỉ đến đó, vì em không thể làm gì hơn bởi người kia đang ghì chặt em trên giường.

"Mmmhh.."

Thuỳ Trang nhìn vào đôi mắt long lanh ngấn lệ của em, trong lòng chợt có một tràn biến hoá cảm xúc hỗn độn, tức giận, yêu thương, căm thù, cảm xót... và vô số trạng thái mà nàng không thể gọi tên.

Bàn tay nơi môi em buông lỏng, Thuỳ Trang nhìn em thân hình xụi lơ gục mặt sang một bên cố gắng hô hấp, đôi môi mím chặt, hai mắt nhắm nghiền, có lẽ em đã rất mệt mỏi.

"Trang..."

Giọng nói trầm ấm đâm thẳng vào màn nhĩ kích thích từng dây thần kinh của Thuỳ Trang, cảm giác tội lỗi dâng lên nhanh chóng làm nàng giật mình kéo Diệp Anh vào lòng xoa xoa đầu em, mười ngón tay duỗi ra luồng lách vào mái tóc đen dài được uốn xoăn nhẹ, chạm đến da đầu đang nhũn nhão ra vì mệt.

Thuỳ Trang ấn ấn vào hai bên thái dương giúp em thư giãn.

"Trang xin lỗi, làm em sợ rồi, em có bị đau chỗ nào không?"

Thuỳ Trang nhẹ giọng hỏi han người trong lòng. Khác hẳn với hình ảnh lồng xộc áp đảo vừa nãy, Thuỳ Trang bây giờ đã trở lại thành con người trong trí óc của Diệp Anh, dịu dàng và ấm áp.

"Trang... đừng giận.."

Diệp Anh nức nở, hai hàng nước mắt mang theo hết những uất ức và sợ hãi ban nãy trôi ra ngoài, ướt đẫm vùng vai của người đang ôm em, chảy dài xuống xương quai xanh quyến rũ, đọng lại vài giọt nơi đây.

"Chỉ là một buổi chụp hình thôi..."

Buổi chụp hình.

Phải, Thuỳ Trang đã phát điên ngay tại studio khi thấy em nói cười cùng bạn chụp, bộ dạng vui vẻ niềm nở của Diệp Anh trưng ra cho người khác làm nàng vô cùng khó chịu và phẫn nộ.

Kéo em lên xe rồi lập tức đóng cửa lại, Thuỳ Trang mặc kệ người kia đứng ngơ ngác trông theo chiếc Audi đang khuất xa khỏi tầm nhìn rồi bất ngờ tăng tốc.

Cơn điên tiết vừa quên đi đã lân lan trở lại, Thuỳ Trang cau mày túm tóc em kéo ra khỏi ngực mình, đẩy em phịch xuống nệm sau đó nhanh chóng đứng dậy dùng thước dây treo ở đầu giường trói chặt hai tay em vào nhau trước khi em kịp kháng cự.

"Trang.. đừng... đừng.."

"Em đừng làm tôi phải dùng sức, sẽ đau đấy."

Câu nói mang ý dỗ dành buông ra khi tay Thuỳ Trang vuốt hai bên má đã ướt đẫm vì nước mắt, Diệp Anh không ngừng lắc đầu sợ hãi lùi lại né tránh bàn tay còn lại của Thuỳ Trang đang tiến tới phần cổ trắng nõn của em.

"Trang.. a.. em kh-không... thở được.."

Diệp Anh khó khăn vùng vẫy khỏi cái bóp cổ của Thuỳ Trang, móng tay nàng ấn sâu vào da thịt làm em đau rát, thanh quản như có tảng đá ngàn cân đè lên khiến em hô hấp đứt quãng.

"Chỉ có cách này mới làm em thôi không nói cười với bất kì một kẻ nào khác. Hừ, em biết tôi không thích việc em ban phát sự thiện lành đó cho ai ngoài tôi mà, đúng không?"

Thuỳ Trang nở nụ cười làm Diệp Anh lạnh sống lưng, em cảm thấy trước mắt em bây giờ không phải là Thuỳ Trang mà em từng biết, người từ nhiều năm trước đã nhẹ nhàng hỏi ý em có muốn làm bạn gái của người hay không.

"Tôi ngứa mắt vô cùng em biết không?"

Phần cổ bị bóp nghẹn, Diệp Anh há miệng thèm khát sự sống từ luồng khí ngoài cửa sổ tràn vào.

"Trang..."

Nước mắt thành dòng chảy dài ướt đẫm một mảng gối nệm, Diệp Anh dùng hai tay bị trói chặt nắm lấy cổ tay Thuỳ Trang, cầu xin nàng buông tha cho em.

Chát!

Ăn trọn một cú tát đau điếng vào má phải, Diệp Anh đau đớn lật mặt sang một bên gấp gáp hít thở khi cần cổ được thả ra, không còn đủ sức quan tâm người kia đang dùng sức xé toạc bộ đầm trắng cúp ngực của em rồi vứt xuống sàn.

"Trang... đừng mà.. ngày mai..."

"Ngày mai em làm gì? Chụp hình nữa sao?"

Thuỳ Trang gằng từng chữ từng chữ một, công việc của Diệp Anh thật sự quá chướng mắt. Đã bao nhiêu lần nàng bảo em bỏ phắc cái nghề bán hình ảnh đó đi, tiền của Thuỳ Trang có thể bao nuôi em cả đời cũng chẳng hết, nhưng em kiên quyết không chịu, nói đây là đam mê của em.

Đam mê cái quái gì chứ, ôm ấp thằng đàn ông khác trước mặt tôi làm em vui đến vậy sao?

"Trang... em xin... em xin lỗi.."

Diệp Anh vừa nói vừa lùi về sau, đến khi tấm lưng trần của em chạm đến đầu giường đã không thể lùi được nữa, cổ chân bị người đối diện túm lại giật mạnh làm em ngã ra giường, hai chân đã gác lên đùi người nọ.

"Không cần xin lỗi... cục cưng à, em chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp với tôi là được mà."

"Hức..."

Diệp Anh nấc nghẹn, phần trên của em giờ đã trần trụi sau khi hai miếng dán trước nụ hoa bị Thuỳ Trang thẳng tay lột bỏ. Cơn động tình khiến hai mép thịt giữa hai chân em không ngừng run rẩy chảy nước ướt đẫm cả quần trong.

"Em xem, thân thể em không nói dối."

Thuỳ Trang hài lòng nhìn hai nụ hoa đã cương cứng và đỏ ửng, nàng vuốt vát hai bên má của em như sự cưng chiều trước khi lâm trận.

Cơ thể không ngừng uốn éo khi Thuỳ Trang đặt nụ hôn lên phần cổ đã có vài dấu hằn đỏ của ngón tay, Diệp Anh ngửa mặt ra sau, hai núi đồi đầy đặn nhấp nhô nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp.

"Ư~ ha.."

Tiếng rên rỉ vang vọng khắp phòng, Diệp Anh đỏ mặt không biết phải trốn tránh ánh mắt kia thế nào, hai tay bị trói dính vào nhau đưa lên môi cắn chặt ngăn chặn âm thanh ái muội khi làm tình.

"Rên đi, em biết tôi thích nghe tiếng em mà?"

"Ưmm~"

Một tràn dài bật ra khỏi đôi môi xinh đẹp đáp ứng yêu cầu của Thuỳ Trang, nàng hài lòng dùng cả hai bàn tay xoa nắn bầu ngực em, đầy đặn, trắng tròn, mềm mại, vừa tay, và khiến Thuỳ Trang mê mệt.

Bị hai ngón trỏ cọ xát, đỉnh đồi của em cứng ngắc nở rộ vì động tình. Nửa thân dưới không ngừng biểu tình đòi thoả mãn, em cong người bắt chéo hai cổ chân siết lấy eo người đang quỳ gối giữa hai chân mình, cọ xát nơi đầy nước vào phần bụng dưới của người nọ.

Thuỳ Trang cảm nhận được sự ướt át em mang đến.

Chết tiệt.

Diệp Anh luôn làm Thuỳ Trang mất kiểm soát.

"Yên nào... em gấp đến vậy sao?"

Thuỳ Trang bình tĩnh ấn bụng dưới của Diệp Anh bắt em nằm lại yên ổn trên giường, một tay vén phần dưới quần lót của em sang một bên, tỉ mỉ xem xét.

Như một thác nước.

Em động tình.

Và Thuỳ Trang yêu lắm dáng vẻ em nằm dưới thân mình không ngừng rên rỉ.

Chộp lấy kẹp tóc ở gần đó, Thuỳ Trang nhanh chóng búi mái tóc dài của mình lên sau đầu, cởi hết nhẫn ở cả hai bàn tay tuỳ tiện vứt ra sàn, vì cục cưng của nàng đã khó chịu đến tột đỉnh.

"Trang~"

"Huh?"

"Ư..."

"Tôi muốn nghe em van xin tôi hơn là rên rỉ ngay lúc này đấy."

"Trang giúp em..."

"Sao?"

"Trang đưa vào..."

"Ai đưa vào?"

Thuỳ Trang hỏi lại, nàng muốn nghe câu trả lời khác từ em.

"M-mommy~"

Da đầu tê dại, Diệp Anh chợt nhớ ra cách gọi nàng muốn em thủ thỉ với nàng khi làm tình.

"Bé cưng hư hỏng!"

Vỗ vào mông Diệp Anh một cái như sự trừng phạt ngọt ngào dành cho em, Thuỳ Trang chống tay xuống nệm bắt em gác hai chân lên bắp tay rồi lên cổ mình, vùi mặt vào chốn thiên đường đang mời gọi.

Trơn.

Lưỡi nàng trượt thẳng vào trong mà không gặp bất kì cản trở nào, đến khi hai mép thịt co thắt dữ dội kẹp chặt lấy vật thể lạ đang xâm nhập, xong cũng giãn ra vì chiếc lưỡi nham nhám đưa đẩy khắp nơi trong em làm cơ thể em mềm nhũn.

Âm thanh cọ xát da thịt và nước chảy nhớp nháp làm căn phòng trở nên nóng rang, thân thể Diệp Anh đỏ ửng từng mảng vì cơn khoái lạc Thuỳ Trang mang đến, đôi chân dài run rẩy, hai tay mất kiểm soát ấn đầu nàng vào giữa hai chân mình để thứ thon dài ướt át kia đi vào sâu hơn.

"Aaaa~"

Bụng dưới siết lại, Diệp Anh nắm chặt lấy tóc Thuỳ Trang ra sức gỡ nàng ra khỏi thân mình, vì thứ kia đã vào quá sâu rồi.

"Trang...đ.. đau..."

Da đầu đau điếng khi bị bấu chặt, Thuỳ Trang lập tức rời khỏi nơi tư mật, tức giận thẳng lưng tát vào mặt em như một sự trừng phạt.

"Câm miệng!"

Người kia không nói không rằng hứng chịu cơn thịnh nộ từ Thuỳ Trang, em yêu nàng, em sẽ chấp nhận mọi thứ từ nàng.

"Mở ra!"

Vỗ cái chát vào đùi em, Thuỳ Trang bắt em tự mở hai chân trần trụi phô ra trước mặt mình, và rồi đưa tay mân mê hạt đậu nhỏ hồng hào của em.

Có hơi vướng víu.

Không tốn mấy sức lực xé đi chiếc quần lót mỏng tan ướt đẫm dính hít vào cảnh xuân gây cản trở, Thuỳ Trang mạnh tay xoa xoa chỗ đó đã đỏ lên vì cọ xát.

"Trangg~"

"Huh?"

Thuỳ Trang cau mày khó chịu khi nghe tên mình bật ra từ môi lưỡi người đang uốn éo trên giường.

"Mom-mommy... please~"

Khó khăn nói ra điều Thuỳ Trang mong đợi, em nhắm mắt sẵn sàng đón nhận ngón tay người kia đưa vào trong mình.

Lấp đầy và thoả mãn.

Hai ngón tay mạnh bạo ra vào làm Diệp Anh giật nảy, hàm trên cắn chặt môi không để tiếng rên rỉ quá lớn, hai mắt em nhắm nghiền, miệng há ra hớp lấy từng ngụm khí một cách gấp gáp như thể Thuỳ Trang sẽ tấn công sâu vào trong em bất cứ lúc nào.

"A... ư... "

Tiếng da thịt vỗ vào nhau phì phạch hoà cùng tiếng rên rỉ ướt át từ đôi môi mỏng đo đỏ làm người ta nóng mặt, Diệp Anh đã không thể kiểm soát chính cơ thể của mình, phó mặc cho hai ngón tay Thuỳ Trang quyết định.

Nàng ra vào đều đặn trong em.

Đến khi không gian im bặt, em giật bắn người xả ra thứ dịch tình đặc sệt nóng hổi xuống nệm, Thuỳ Trang đưa đẩy dây dưa thêm một lúc giữ cho khoái cảm của em lâu thêm chút rồi mới rút hai ngón tay ra khỏi người em.

"Nói tôi nghe em yêu ai?"

Tiếng thở gấp gáp không phải thứ Thuỳ Trang mong chờ.

"Diệp Anh?"

"Trang..."

"Huh?"

"Em yêu Trang."

Hài lòng mỉm cười gỡ thước dây ra khỏi cổ tay đã hằn đỏ, Thuỳ Trang xốc cơ thể mềm nhũn của em ôm vào trong lòng, xoa xoa vỗ vỗ tấm lưng trần quyến rũ.

"Em chỉ được phép cười với tôi, hiểu không?"

"Um."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro