Chương 7: Cùng người hảo hảo cầu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân diễm lệ, buông xõng xiêm y, trên thân thể chẳng còn một mảnh vải che thân. Bàn tay lạnh lẽo mơn trớn lướt qua eo nhỏ kia, rùng mình vội cong người như con tôm luộc. Sờ đến núm nhỏ trên ngực nhô ra tựa hạt đậu, mềm mại có chút hồng hồng, mạnh mẽ xoa xoa một cái.

_ A~...Vân ca? Ha...ưm....
Thanh âm rủ rỉ rỏ sự mê mẩn, tê rân hết cả người lẫn tâm trí, mẫn cảm vô cùng.

Nhiệt độ ngày lúc càng cao, tâm trí càng thêm mơ hồ của người kia căn bản không nghe rõ nữa. Hắn di chuyển tay xuống phía dưới, thân hình to lớn chèn ép nam nhân nhỏ bé dưới thân mình.

Diệp Đỉnh Chi chạm đến nơi nhạy cảm nhất của Bách Lý Đông Quân mà vuốt ve, âu yếm. Thứ kia cũng thích thú bị kích động bởi bàn tay kia không nhịn được mà cứng rồi.

_ Huynh...đừng làm ba cái trò...ặc!
Nam nhân hai má hồng hào, miệng lưỡi lấp bấp mà nói.

Viền mắt Bách Lý Đông Quân đỏ chói, đầu ti cùng tiểu huyệt kia bị hắn chơi đùa đến phát điên rồi.

_ Ân...ngô!
Bách Lý Đông Quân hai tay bấu víu vào tấm lưng cường tráng kia.

_ A Quân~ đệ có biết lúc này đệ có bộ dạng giết người cở nào không?
Diệp Đỉnh Chi cắn mạnh xuống tai nhỏ kia.

_ Ta không biết...ức!

Chỉ mới vài ba dạo đầu khởi động mà Bách Lý Đông Quân cả thân thể đều như bị hớp hồn, toàn thân mềm nhũn nằm trong ngực Diệp Đỉnh Chi.

Hai bên thật sự là mất hết lý trí lẫn tỉnh táo, một người bị chuốc thuốc kéo theo một người mụ mị. Diệp Đỉnh Chi cổ họng khô khan khiến hắn phải cuối xuống hôn vào khoang miệng Bách Lý Đông Quân, nước bọt hai bên cứ thế mà trộn hòa với nhau.

_ Vân...ca...huynh chậm thôi...đêm còn dài mà!
Bách Lý Đông Quân giọng điệu khàn đặc khó nghe, lồng ngực lên xuống theo nhịp phập phồng như tim muốn nhảy ra ngoài.

Xuân dược uống vào, người khổ là người ra tay!

Tâm trí không khống chế được huống chi là thân thể cầu dục yêu thương!

Diệp Đỉnh Chi vuốt ve gương mặt kiều diễm của y, đôi mắt tình chạm vào đôi mắt phong tư ẫm ướt kia. Vẻ ngoài ôn nhu có chút tinh nghịch kia lại là tâm điểm khiến Diệp Đỉnh Chi thích y đến xiêu lòng.

_ Vân ca!

_ A Quân, đệ mệt sao?

_ Không, ta muốn tiếp tục! Nóng a~!

_ Đừng trách ta vô tình đấy!

Một viên xuân dược lại khiến một nam nhân vì nó mà mê muội mông lung, đầu óc loang toàng choáng ngợp, thân thể nóng rực kề sát bên nhau, ham muốn cầu dục dâng trào tấm thân kia.

Diệp Đỉnh Chi không muốn chờ thêm nữa, cứ thế mà cho cự vật vào tiểu huyệt kia thao thao. Bách Lý Đông Quân khẻ rên rỉ từng đợt, âm thanh bay bổng kia hòa vào từng nhịp hắn ra vào bên trong y. Hắn nâng người y lên để dễ bề hành động.

Tiểu huyệt hồng hào bao nhiêu năm chưa ai đụng qua bây giờ liền bị thao nên có chút mới lạ không quen, phía dưới đang không ngừng tiết ra thứ dịch thủy khiến Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy liền mê chết mệt vì y.

_ A....hức...chậm...dừng lại!

_ Quá muộn rồi, A Quân à, đệ là của ta!

Diệp Đỉnh Chi phì cười vui sướng, lộ ra vẻ ma mị của kẻ chiến thắng trong trò chơi lăng giường này. Thứ kia thô bạo không ngừng đâm rút tiểu huyệt đạo ấy, hạ bộ của hắn cực kì thích thao thao y.

_ Huynh ..nhẹ chút không thể sao? Huynh muốn...giết thê sao...a~....

_ Có thể là sẽ không chết, nhưng mà ngày mai đệ không xuống giường được rồi!

Hai mắt Diệp Đỉnh Chi ngập tràn tơ máu, hắn nãy giờ luôn kìm hãm dục vọng bên trong mình, nếu hắn mà không kìm thì bây giờ tiểu Bách Lý của hắn mở miệng nói chuyện còn không có ấy chứ!

Mồ hôi chạy ra ròng rã, hắn như đang nhốt một con dã thứ bên trong, đang chờ lúc thả ra để đớp lấy con mồi non nớt kia. Hai nam nhân hoan ái với nhau, thay đổi vô vàng tư thế trêu đùa. Hai thân thể cứ tiếp xúc với nhau không chịu rời.

_ Ặc...Vân ca...đau!

_ Đệ cố chịu một chút thôi!

Diệp Đỉnh Chi nâng mông Bách Lý Đông Quân lên cao chút, vừa vặn mà cho thứ kia vào, đột ngột như thế khiến y phải cào vào tấm lưng kia đến chảy máu. Y bị thao đến thổ không nổi, nói chuyện cũng rất khó khăn.

_ Hộc....ta sắp bị huynh chơi chết rồi!

_ Đừng nói nữa, đệ còn phải giữ sức cho hiệp sau nữa đấy!

_ Ta không...muốn làm nữa!
Bách Lý Đông ánh mắt cầu xin nhìn hắn.

_ Muộn rồi tiểu tâm can!

Diệp Đỉnh Chi quấn lấy y, hai người cùng nhau lăng giường cũng rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Thao đến mức Bách Lý Đông Quân sắp sức cùng lực kiệt rồi, Diệp Đỉnh Chi huynh là con trâu sao? Huynh không biết mệt sao? Ta thì có đấy!

_ Vân ca...huynh lợi hại lắm...a~...huynh hay là tha cho ta....ức....một lần này đi.....lần sau chúng ta...tiếp tục được không? Diệp Vân ca ca?

_ Đệ im lặng một chút...đừng gọi ta như thế, ta sợ không cưỡng lại được mất!

_ Huynh...không thương ta nữa....hức....

Bách Lý Đông Quân không biết làm gì để hắn ngừng lại liền lấy nước mắt nam nhân ra dụ dỗ người kia thôi. Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy liền dừng một lúc, tiếp đó là tiếp tục hành sự mặc y khóc lóc rên rỉ.

_ Vô dụng thôi!

.
.
.

Bách Lý Đông Quân nằm bất động trên giường, y chỉ trở người thôi cũng khiến cái tấm lưng nhỏ bé kia gãy mấy cái xương sườn ấy chớ. Tên ma vương hỗn đản kia không biết kìm chế gì cả, hành hạ y đến gần sáng, vừa chợp mắt được một chút thì trời sáng mất tiêu rồi.

Cuống họng khô khốc, miệng nứt nẻ, cổ và toàn thân chỗ nào cũng được Diệp Đỉnh Chi lưu lại những thứ thân mật không thể giấu của hai người họ.

Cánh tay Bách Lý Đông Quân định nâng lên rót miếng nước ở đầu giường nhưng không với tới được vì đau nhứt. Y đành bất lực nằm đó chờ Diệp Đỉnh Chi.

Cạch!

_ Đệ tỉnh rồi sao? Ta vừa nấu đồ ăn sáng xong, nào ta bồi đệ ăn!
Diệp Đỉnh Chi chạy lại, tay cầm bát mì nóng hổi đầy ụ đồ ăn, hắn bỏ thứ trên tay xuống rồi đỡ y ngồi dậy.

_ Vân ca...ta khát!
Bách Lý Đông Quân nũng nịu nhìn hắn, giọng khàn khàn.

_ Ta rót cho đệ, nào uống đi!
Diệp Đỉnh Chi xoay qua rót nước đút y.

_ Ta...
Bách Lý Đông Quân định nói chuyện tối hôm qua bỏ thuốc hắn nhưng bị chặn họng lại.

_ Ta không trách đệ, mì ta mới nấu ăn đi. A Quân hôm nay ta có hơi quá sức, đệ không sao chứ?
Diệp Đỉnh Chi lo lắng hỏi.

_ Ngoại trừ không xuống giường được thì mọi thứ vẫn ổn!
Bách Lý Đông Quân cầm bát mì nói.

_ Vậy ta yên tâm rồi!

.
.
.

『 Hai tháng sau 』

Tại rừng trúc, trước nhà vang dội tiếng cãi vã giữa hai nam nhân, ai cũng có cái lý riêng không ai chịu nhường ai dù chỉ một bước.

Tiếng lá cây dao động rơi xuống, tiếng gió thổi lạnh lẽo lướt qua họ, tiếng nước trong khe suối chạy vội. Cảnh tượng xung quanh như ngưng đọng lại khi thấy hai người họ cãi nhau.

_ Sao đệ không nói chuyện này với ta? Thể chất đệ đặt biệt, lúc sinh Thế nhi đã như bước qua cửa tử, sau đệ lại giấu ta việc này mà muốn có thêm hài tử nữa, chúng ta có Thế nhi rồi chưa đủ sao?
Diệp Đỉnh Chi lớn tiếng quát tháo nhưng thâm tâm hắn như bị hằng vạn con dao khứa vào tim.

_ Ta không phải cố ý muốn gạt huynh, ta đã muốn tìm cơ hội nói rồi là huynh từ chối nghe. Vả lại Thế nhi một mình rất cô đơn không phải sao? Ta muốn sinh cho bé con một đệ đệ, đệ muội cùng con bầu bạn, chuyện này không thể sao?
Bách Lý Đông Quân cũng không chùng lời đáp lại.

_ Đệ! Nếu như ta không tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa đệ và Tiêu huynh, thì đệ tính giấu ta đến khi nào?
Diệp Đỉnh Chi hai mắt đỏ ngầu nhìn y đau lòng.

_ Là ta không đúng, nhưng cũng không thể trách ta, ta cũng vì muốn sinh hài tử cho huynh mà thôi!
Bách Lý Đông Quân tay cuốn thành nắm đấm, tức giận không chịu được.

_ Nhưng ta chỉ cần đệ và Thế nhi là đủ rồi! Những thứ khác ta không quan tâm, sức khỏe đệ quả thực không chịu nổi nếu lại sinh nữa!
Diệp Đỉnh Chi khóe môi cong cong, thở dài một hơi.

_ Vân ca, ta nghĩ chúng ta hãy tách nhau ra một lúc thì hơn, huynh ở đây đi, ta đi dạo một lát! Đừng theo ta!
Bách Lý Đông Quân từ tốn nhẹ nhàng nói.

_ Đông Quân, ta không có ý đó!

Diệp Đỉnh Chi nhìn thân ảnh buồn bã kia rời đi trước mắt mình mà không thể cảng được y.

.
.
.

Bách Lý Đông Quân rời đi, y lang thang trên con đường mòn toàn cây trúc xung quanh, đi mãi không có điểm dừng. Y nhìn thấy một cặp thỏ trắng nhỏ đang cùng nhau nhảy vào hang của chúng bất giác nhớ lại Diệp Đỉnh Chi.

_ Diệp Vân, huynh là đồ khốn mà, ta vì huynh vất vả trao thân cho huynh mấy tháng qua, đùng một cái liền không đồng ý chuyện sinh hài tử, huynh xem ta là kẻ ngốc sao?
Bách Lý Đông Quân lẩm nhẩm trong họng hận không thể chửi cho hết sức mình.

Đang đi giữa chừng thì Bách Lý Đông Quân cảm nhận được một luồng khí tức toàn là sát khí đang tiến tới phía mình. Trên tay y không cầm kiếm, y liền dừng chân lại không bước nữa nhìn xung quanh quan sát tình hình.

_ Ai?
Bách Lý Đông Quân cảnh giác.

Tiếng bước chân sải bước ngày càng gần y hơn, bỗng có âm thanh cười điên loạn của nữ nhân vang lên, bất ngờ khiến y không biết người kia là ai.

_ Bách Lý công tử, không biết ngươi còn nhớ ta không nhỉ?
Giọng nử tử u trầm hỏi y.

_ Cô là...ai nhỉ? Cuộc đời Bách Lý Đông Quân ta gặp qua vô số loại người làm sao nhớ được, cô là bạn hay là thù đây?
Bách Lý Đông Quân bình tĩnh, giọng điệu còn cố ý trêu ghẹo người ta.

_ Ngươi! Chán sống rồi sao?
Nử tử kia quả thật là giận dữ đùng đùng, khiến cho một hàng cây trúc ngã rạp xuống.

_ Ấy, ấy, khoang hả tức giận không khéo lại có nếp nhăn trên gương mặt đấy nhé!
Bách Lý Đông Quân cười nhẹ.

_ Ngươi, Bách Lý Đông Quân hôm nay ta sẽ giết ngươi! Lên cho ta!
Nử tử kia quát tháo.

Bách Lý Đông Quân hơi ngạc nhiên người trước mắt mình, đi cùng ả lại là hai tên Ám Hà ham tiền kia.

_ Là cô!
Bách Lý Đông Quân nhíu mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro