Chương 18 : Trúc mã thành đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au : lên chương theo yêu cầu dưới cmt, này là tui gộp nhiều cmt để nhét vô một chương á. Tại tách riêng làm khum nổi =)))))
Không hiểu sao mấy bà thích ngược anh Chi vậy, đời ảnh khổ như c.h.ó rồi mà còn dí không tha, riết tưởng đâu  mẹ ghẻ con Tấm. Tui bắt đầu sợ con người mấy bà rồi đó =)))))))))

Tuyến thời gian : Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân chưa xác định quan hệ.

125.

Bách Lý Đông Quân đẩy cửa bước vào, lập tức giẫm lên một mảnh vỡ thủy tinh. May mắn là y mang theo giày, nhưng cái cảm giác lạnh buốt lan từ chân lên đến toàn thân cũng khiến y khựng lại. Ánh mắt y quét qua căn phòng, sững sờ nhìn thấy Diệp Đỉnh Chi trong góc tối.

Trái tim Bách Lý Đông Quân như thắt lại, đau đớn đối diện với cảnh tượng trước mặt.

Diệp Đỉnh Chi ngồi tựa lưng vào cạnh giường, toàn thân chìm trong bóng tối lạnh lẽo và tĩnh mịch. Đồ đạc nằm rải rác trên sàn, các mảnh kính vỡ phản chiếu ánh sáng mờ nhạt từ ngọn nến duy nhất, ảm đạm và thê lương. Trên tay hắn, những vết cắt sâu đỏ sẫm chảy máu, từng giọt máu nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành các đốm đỏ u ám trên nền đất.

Hắn ngồi bất động, như một bức tượng đá giữa đống đổ nát. Ánh mắt vô hồn, trống rỗng, không có chút sinh khí nào, chỉ còn lại một nỗi đau sâu kín mà không ai có thể chạm đến. Diệp Đỉnh Chi không cảm thấy đau hay gì cả, chỉ có bóng tối nuốt chửng tâm hồn hắn.

Chẳng màng đến những mảnh vỡ dưới chân, Bách Lý Đông Quân vội vã bước tới, vô tình giẫm phải đồ vật trong phòng suýt trượt ngã nhưng y mặc kệ. Đôi mắt Bách Lý Đông Quân ngập tràn lo lắng cùng sợ hãi, y không thể tin được Diệp Đỉnh Chi lại tự hành hạ bản thân tới bước đường này.

Đến gần, y quỳ xuống bên cạnh Diệp Đỉnh Chi, đôi tay run rẩy nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn. Những vết cắt sâu hoắm, máu vẫn còn rỉ ra không ngừng, nhắc nhở y rằng mọi nỗ lực của bản thân đều là vô nghĩa. Y đã từng liều mình đánh đổi nửa cái mạng để kéo Diệp Đỉnh Chi từ cõi chết trở về. Y nghĩ rằng mình có thể bảo vệ được hắn, nhưng đứng trước cảnh tượng này, y mới nhận ra sự thật tàn khốc ...

Bách Lý Đông Quân không thể bảo vệ Vân ca khỏi chính hắn !

Thần y đã từng nói, y có thể cứu sống Diệp Đỉnh Chi, nhưng ai dám đảm bảo hắn sẽ sống tốt đây ? Lúc đó Bách Lý Đông Quân phớt lờ lời cảnh báo, nhưng bây giờ, khi nhìn vào đôi mắt trống rỗng, đầy đau khổ của Diệp Đỉnh Chi thì y mới nhận ra sự thật.

Người trước mặt không còn là Vân ca hay cười nói vui vẻ mà y từng biết nữa rồi. Hắn như một cái xác không hồn, lạc lối trong nỗi đau và tội lỗi ở chính mình. Mỗi lần nhìn thấy hắn như vậy, y cảm giác tim mình bị xé nát thành từng mảnh vụn.

Bách Lý Đông Quân không biết phải làm sao mới kéo Diệp Đỉnh Chi ra khỏi vực thẳm tối tăm này đây.

_ Vân ca ...

Diệp Đỉnh Chi không đáp.

Đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào Bách Lý Đông Quân, xuyên qua y, như trước mặt có một khoảng không vô định nào đó. Nỗi đau ở đó sâu thẳm, chẳng khác nào biển cả không bờ khiến người đối diện đắm chìm trong bể sâu, không còn lối thoát.

Bách Lý Đông Quân đau xé ruột gan, y nhanh chóng tìm trong hộc tủ đồ dùng để băng bó vết thương. Động tác của y cẩn thận, dịu dàng và đầy thành kính, như hi vọng có thể mang lại chút hơi ấm cho người thương của mình.

_ Đệ không muốn mất huynh ... thêm lần nào nữa.

Bách Lý Đông Quân thì thầm, đôi mắt rưng rưng.

Nỗi tuyệt vọng dâng trào trong lòng.

Y đã làm mọi thứ chỉ để mang Diệp Đỉnh Chi trở về, nhưng có lẽ y sai rồi, y không bảo vệ được hắn khỏi thế gian khắc nghiệt.

Bách Lý Đông Quân không chấp nhận nổi điều đó. Y đã đánh đổi quá nhiều, đã đặt cược tất cả để giữ Diệp Đỉnh Chi ở bên cạnh mình. Y không thể, cũng sẽ không cho phép Diệp Đỉnh Chi tự hủy hoại bản thân.

Hắn vẫn lặng im, như chứa đựng tất cả nỗi đau nhân gian, nhưng không có câu trả lời nào cho Bách Lý Đông Quân. Giữa họ dường như có một vực thẳm ngăn cách mà y không tài nào vượt qua được.

Chỉ nghĩ đến việc mất đi Vân ca thêm lần nữa là trái tim Bách Lý Đông Quân lại run rẩy dữ dội.

Y không kiềm lòng nổi mà kêu lên, giọng nghẹn ngào :

_ Cầu xin huynh ... đừng tự tổn thương chính mình nữa, có được không ?

Đau quá !

Thiếu niên từng dương quang sáng lạn nói muốn tửu kiếm thành tiên với y giờ đây đang đắm chìm trong bóng tối vô tận, lòng y cũng vì vậy mà sinh ra đau đớn không thể tả.

Tựa như những vết thương nơi tay hắn, hết thảy, đều truyền cho y.

126.

Diệp Đỉnh Chi liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bách Lý Đông Quân, tiêu cự trong mắt có chút dao động. Những ngón tay của hắn rụt lại, do dự trong khoảnh khắc. Một cảm giác khó tả bắt đầu dâng trào, từng chút một xua tan bóng tối đang chiếm lấy tâm trí hắn.

Bách Lý Đông Quân trước mặt hắn, người đã cứu sống hắn, người đã cẩn thận, dịu dàng băng bó vết thương cho hắn, bây giờ đây lại đang chìm trong nỗi đau và tuyệt vọng chỉ vì hắn.

Diệp Đỉnh Chi không muốn nhìn thấy y đau khổ như vậy. Hắn đã quá quen với bóng tối, nhưng cũng không muốn kéo Bách Lý Đông Quân xuống cùng mình.

Bàn tay Diệp Đỉnh Chi chậm rãi đưa lên, dường như bị cuốn theo cảm xúc mà chính bản thân cũng không thể kiểm soát nổi. Hắn khẽ chạm vào gò má Bách Lý Đông Quân, ngón tay run rẩy lau đi giọt nước mắt đang lăn dài.

Cách một lớp vải băng bó, nhưng Diệp Đỉnh Chi vẫn cảm nhận được hơi ấm kỳ lạ từ Bách Lý Đông Quân lan tỏa. Có lẽ đây chính là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của hắn, hắn cũng không hề muốn nó tắt lịm đi.

_ Đừng khóc.

Diệp Đỉnh Chi thì thầm, giọng nói khàn khàn.

Lời của Tư Không Trường Phong bỗng vang lên bên tai hắn.

127.

Sau khi Diệp Đỉnh Chi sống lại, Tư Không Trường Phong đã từng tới thăm hắn, y trầm ngâm nói :

_ Huynh có thể tỉnh lại thật tốt, nếu không, ta cũng không biết Bách Lý Đông Quân phải sống tiếp như thế nào. Có lẽ y sẽ giống một chiếc thuyền lạc lối, không bến bờ, không đích đến, trôi dạt trong vô vọng.

_ Huynh không đơn thuần chỉ là tri kỉ của Bách Lý Đông Quân, mà còn là ánh trăng treo cao, là chấp niệm cả đời cũng không buông được của y.

_ Không có huynh, thế giới của y đã trở nên mờ mịt, sắc màu tươi đẹp cũng biến thành màn đêm trống rỗng.

Diệp Đỉnh Chi lặng lẽ lắng nghe từng lời, nhưng không đáp lại. Hắn quay mặt nhìn về phía xa, nơi có một bóng dáng quen thuộc.

Bách Lý Đông Quân đang bận rộn tìm kiếm nguyên liệu ủ rượu.

Như cảm nhận được gì đó, y chợt ngẩng đầu lên, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Bách Lý Đông Quân  mỉm cười rạng rỡ, tỏa ra một luồng sức sống mạnh mẽ.

Nhưng chẳng ai biết nụ cười đó chứa đựng cả thế giới mà y đã từng vì hắn đánh đổi.

128.

Bách Lý Đông Quân chỉ thấy người kia ngẩn ngơ một lát, hệt như đang suy nghĩ gì đó, y cảm thấy có điều không ổn, nhưng chưa kịp làm gì, Diệp Đỉnh Chi đã đột ngột thanh tỉnh, ánh mắt hắn trở nên hoảng loạn.

Hắn vội nhào tới ôm chặt lấy y, Diệp Đỉnh Chi sợ rằng nếu mình buông tay, y sẽ biến mất ngay tức khắc.

Hơi thở của hắn gấp gáp, toàn thân run lên trong vòng tay Bách Lý Đông Quân. Mà y cũng cảm nhận được nhịp tim hắn đang đập loạn, hòa cùng nhịp đập của chính trái tim mình.

Hắn vùi mặt vào hõm cổ y, giọng nói nghẹn ngào, mang theo sự tuyệt vọng khó nén :

_ Cho ta ôm đệ một lát, chỉ một lát thôi ... được không ?

Y nhận thấy hơi ấm từ cơ thể Diệp Đỉnh Chi, nhưng cũng cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo, tuyệt vọng trong từng lời nói của hắn.

Bách Lý Đông Quân đưa tay vỗ về lưng hắn như một đứa trẻ, dịu giọng an ủi :

_ Vân ca, ta sẽ luôn bên cạnh huynh.

Lời y vừa dứt, vòng tay Diệp Đỉnh Chi lập tức siết chặt hơn.

Hơi thở của hắn phả nhẹ vào tai y, giọng nói trầm khàn đầy xúc cảm vang lên bên tai, từng lời từng chữ mang theo nỗi niềm sâu kín :

_ Đông Quân, có đệ thật tốt. Nếu như đệ là nữ nhân ... ta chắc chắn sẽ chuẩn bị hồng trang vạn dặm, sính lễ đầy đường, kiệu tám người khiêng tới rước đệ về làm thê tử.

Bách Lý Đông Quân thấy lòng mình nhói đau, y đẩy nhẹ Diệp Đỉnh Chi ra, chăm chú nhìn vào đôi mắt hắn, cau mày hỏi :

_ Cho nên tất cả là vì ta là nam nhân sao ?

Diệp Đỉnh Chi si mê vuốt tóc y, trong lòng do dự không biết nên trả lời làm sao.

Hắn không quan trọng giới tính trong tình yêu, nhưng hắn nghĩ, có lẽ y quan trọng điều đó. Bách Lý Đông Quân năm nay đã hai mươi chín rồi, hắn chưa từng thấy y yêu ai, cũng chưa từng nghe y nói mình thích ai.

Nên hắn không biết, y có phải đoạn tụ không ?

Nếu có thì tốt biết mấy, bởi vì Diệp Đỉnh Chi bỗng nhiên nhận ra, mình đã phải lòng tiểu trúc mã cùng nhau lớn lên từ lúc nào. Nhưng hắn không dám thổ lộ, tình cảm này chỉ mới phát sinh vài tháng đây thôi, có lẽ là từ lúc cả hai sống chung.

Diệp Đỉnh Chi lo sợ y sẽ ghê tởm mình, y coi hắn như ca ca ruột thịt, sao hắn dám mang tâm tư bất chính với y được chứ ?

Hắn biết mình đang hoảng sợ rồi.

_ Vì đệ không thích nam nhân, nên đệ luôn xem huynh như tri kỉ. Nhưng, huynh thì khác, huynh thừa nhận ... mình có tình cảm với đệ.

Thôi đi, có một số chuyện giữ mãi trong lòng sẽ lại hóa thành Tâm Ma không thể giải. Thà rằng dứt khoát một lần, Đông Quân của hắn, nếu nghe xong chán ghét hắn ...

Vậy Diệp Đỉnh Chi sẽ tránh xa khỏi tầm mắt y, cả đời cũng không cần gặp lại.

_ Là tình yêu, không phải tình huynh đệ. Huynh biết đệ chỉ coi huynh như tri kỉ, không sao, nói xong rồi huynh sẽ ...

Rời đi.

Chỉ là hắn chưa kịp nói hết, Bách Lý Đông Quân đã nắm lấy cổ áo Diệp Đỉnh Chi, hôn nhẹ lên môi hắn như chuồn chuồn đạp nước, nhưng lại làm cho thế giới nội tâm của Diệp Đỉnh Chi chấn động.

_ Đông Quân ...

Hắn sững sờ trừng mắt, không tin vào điều vừa mới xảy ra.

_ Còn không hiểu sao ? - Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu, nụ cười trên môi y đẹp hơn bao giờ hết - Đáp án của đệ đó.

128. Đối thoại ngắn sau khi Diệp Đỉnh Chi sống lại không lâu ( chưa xác nhận tình cảm ).

Diệp Đỉnh Chi : Huynh vẫn luôn thắc mắc, sau khi huynh chết đi đã xảy ra chuyện gì ?

Bách Lý Đông Quân : Đệ đã tìm tới những kẻ tham gia vào kế hoạch ép huynh nhập ma, sau đó giết từng tên một. Nhưng ... giữa đường gặp chút trở ngại.

Diệp Đỉnh Chi : Ồ, trở ngại nào thế ?

Bách Lý Đông Quân giọng buồn rầu : Nguyệt Dao giả dạng thành muội muội của nàng - Nguyệt Khanh, để thay ả ta chắn tai họa. Đệ lỡ tay giết nhầm nàng ấy xong mới biết, đệ rất hối hận, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ đành chôn cất nàng cẩn thận ...

Diệp Đỉnh Chi trầm mặc, định an ủi : " Huynh hiểu cảm giác đó mà, tự tay giết chết người mình yêu thật không dễ dàng. "

Bách Lý Đông Quân thở dài, nói tiếp : Sau đó tiếp tục đuổi theo Nguyệt Khanh, kết liễu đời ả bằng một chiêu kiếm cắt ngang cổ.

Diệp Đỉnh Chi : ???

Bách Lý Đông Quân : Huynh ngạc nhiên cái gì ?

Diệp Đỉnh Chi : Không phải Nguyệt Dao là ái nhân mà đệ thầm thương trộm nhớ sao ? Nàng đã lấy mạng sống cầu xin cho muội muội rồi, đệ vẫn đuổi theo ả ?

Bách Lý Đông Quân : ???

Diệp Đỉnh Chi : Đệ thích xông pha giang hồ để nổi tiếng chẳng phải vì muốn nàng ấy tìm tới mình à ? Còn nữa, đệ vẫn luôn miệng gọi Nguyệt Dao là tiên nữ tỉ tỉ.

Bách Lý Đông Quân : Thì ?

Diệp Đỉnh Chi : Thì huynh tưởng đệ yêu nàng ấy.

Bách Lý Đông Quân : Đúng là đệ muốn nổi tiếng, nhưng vì lời hứa tửu kiếm thành tiên của chúng ta. Đúng là đệ gọi nàng là tiên nữ tỉ tỉ, bởi vì nàng đẹp, nhưng đệ chỉ thấy đẹp, chứ đâu thấy thích.

Diệp Đỉnh Chi : ... Thế đệ thích ai ?

Bách Lý Đông Quân : Ta ... Ta ...

Diệp Đỉnh Chi : Ta cái gì cơ ?

Bách Lý Đông Quân giận đùng đùng bỏ đi : ... Huynh đúng là đồ ngốc.

Tối đó Bắc Ly bát công tử nhận được thư từ tiểu sư đệ Đông Bát : " Trúc mã luôn luôn nghĩ đệ thích người khác thì phải làm sao bây giờ ? Có tips nào tán đổ trúc mã mà không cần nói ra không ? "

Thư gửi từ đó đến khi Bách Lý Đông Quân có được Vân ca của y vẫn chưa thấy hồi âm lại.

Đã đăng : 19/8/2024.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro