Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Đại Ngư gần đây buôn giấm rất tốt, cứ mỗi khi hắn định tiếp cận tiểu Bách Lý sẽ đúng lúc nhiều ra thêm một Tư Không Trường Phong chen vào giữa. Giống như hiện giờ trời đã tối, bốn người quyết định sẽ dừng chân một chút nơi rừng hoang, Tư Không Trường Phong vén rèm thò đầu ra ngoài ngó, Bách Lý Đông Quân cũng học theo ló đầu ra mặc dù y cái gì cũng không nhìn thấy.

La Đại Ngư vừa nhìn thấy y ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng xòe tay:

"Để ta đỡ ngươi"

Tư Không Trường Phong thấy tay hắn vươn tới tức thì tròn mắt ho nhẹ một tiếng:

"La công tử, cảm tạ"

Sau đó gã rất không tình nguyện bám vào tay hắn nhảy xuống thuận tiện kéo luôn người xuống tiếp tục nói:

"Ta trông chỗ kia được đấy, làm phiền La công tử rồi giúp ta trải tấm thảm này ra làm chỗ ngồi."

La công tử cố gắng nở nụ cười trật khớp hàm nhìn Tư Không Trường Phong trân trối nghiến răng đáp:

"Không phiền, không phiền"

Bách Lý Đông Quân không thấy tình huống hai người ngây thơ gọi:

"Trường Phong"

Tư Không Trường Phong vênh mặt có chút đắc ý nhìn bóng lưng cứng ngắc của vị La công tử nọ:

"Ey, ta đây bên này"

Gã kéo cổ tay y đặt lên vai mình, Bách Lý Đông Quân theo hướng đó bám vào vai Tư Không Trường Phong vững vàng nằm trên lưng gã.

"Đông Quân trời tối rồi, ta đưa huynh ra ngoài hóng gió một chút, đợi ta đi lấy chút củi nhóm lửa."

Ôn Lạc Ngọc theo hai người đi xuống:

"Trên xe ngựa có đồ ăn, Đông Quân có muốn uống chút rượu Tương Mai không? Nương lấy cho con nhé. Rượu này nhẹ nhàng còn có thuốc bổ bên trong có thể uống chút cho ấm người."

Bách Lý Đông Quân ngoan ngoãn kéo áo choàng gật đầu:

"Nương cảm ơn người."

La công tử bận rộn thu dọn chỗ ngồi vừa thẳng lưng muốn giúp Tư Không Trường Phong đỡ Bách Lý Đông Quân xuống lại bất giác thấy y nắm chặt vai gã ánh mắt vô thần chớp chớp có chút sợ hãi:

"Đệ sẽ không thả ta xuống chỗ nào kỳ lạ chứ? Ví dụ như để trả thù vụ ta để đệ một mình ở thành Tuyết Nguyệt"

"Đồ không có lương tâm nhà huynh, thì ra huynh còn biết nghĩ như vậy hả? Đúng rồi ta sẽ thả huynh xuống hồ đấy Đại thành chủ"

Bách Lý Đông Quân cười tinh nghịch:

"Ai ya nương đệ ấy ức hiếp ta, để xem nương ta có độc chết đệ không."

"Được rồi tổ tông của ta, ta thua huynh được chưa."

Vừa nghe tới Ôn Lạc Ngọc Tư Không Trường Phong đã co rụt lại sợ hãi. Bàn tay đưa ra đón lấy tiểu Bách Lý của ai kia bị một màn cười nói trêu ghẹo của hai người kia làm cho hóa tro tàn. Tư Không Trường Phong lườm La công tử một cái né hắn rồi nhẹ nhàng đặt y xuống thảm trải sẵn. La công tử giống như mất mát ngồi một góc cầm cành cây chọc xuống đất vẽ vòng tròn u ám.

Tư Không Trường Phong đặt một bịch hạt dẻ bóc sẵn trong lòng tiểu Bách Lý rồi nói sẽ đi săn thứ gì đó hoặc nhìn xung quanh xem có gì không rồi bỏ đi, trước khi đi gã còn phải ném cho La công tử kia một ánh mắt bất hảo. Ôn Lạc Ngọc ở một bên rót rượu ra một cái cốc bằng đồng đặt trên ngọn lửa La công tử mới nhóm. Lúc này vị La công tử kia mới rón rén lại gần y:

"Bách Lý tiểu công tử, đôi mắt của ngươi?"

Tiểu Bách Lý yên lặng nhét hạt dẻ vào miệng làm hai má phình lên bị hỏi bất ngờ mở đôi mắt to tròn hết sức đáng yêu nhìn vô định:

"Ta không nhìn thấy gì, cũng sắp chết rồi."

Ôn Lạc Ngọc vừa nghe con trai nói ra câu này đã tới búng vào trán y làm y nhăn mặt:

"Nói gì vậy? Mau phi phi phi"

"Nương..."

Bách Lý Đông Quân dẩu môi xoa trán, Nàng nhéo một bên má của y:

"Nhanh"

"Ò phi phi phi"

Tiểu Bách Lý không tình nguyện nói, trong bụng nghĩ sao cảnh này có chút quen ta. La công tử vừa nghe tới y không nhìn thấy gì trong lòng khó chịu như bị một mũi tên khoét, cũng may Ôn Lạc Ngọc lại ngồi xuống một bên nói:

"Không giấu ngươi con ta mắc phải trọng bệnh, chúng ta đang trên đường cầu y."

La công tử giống như rất cố chấp tiếp tục hỏi:

"Vậy bệnh này có thể chữa khỏi?"

"Có thể, nếu ông trời dám bắt con ta đi trước ta, ta sẽ tới diêm vương điện đòi người."

Nghe xong câu này hắn mới ở một nơi không ai biết thở ra một cái nhẹ lòng. Tiểu Bách Lý lần mò chạm vào vạt áo hắn:

"La công tử, có phải chúng ta quen biết nhau? Sao ta thấy ngươi có chút quen thuộc."

La công tử nhếch khóe miệng, nếu có một cái đuôi chó ở đây thì hắn đúng là đang ngoãy tới tận trời, tiểu Bách Lý cư nhiên vẫn nhận ra hắn dù hắn đã cải trang đổi giọng. La công tử hít một hơi mới nói:

"Không có chỉ là bình thủy tương phùng, tiểu công tử đây là cố ý muốn làm thân ta sao?"

"Ai thèm, ngươi nói rất giống một người bạn của ta."

La công tử giật nhẹ tai rất quan tâm mà hỏi tiếp:

"Người bạn của ngươi? Người đó như thế nào?"

Tiểu Bách Lý tựa như đang chìm vào hồi ức xa xăm nào đó hoặc y đang rất rối trí, bỗng nhiên y im lặng rất lâu cuối cùng mới đáp:

"Là trúc mã của ta, chúng ta quen nhau từ nhỏ, ta luôn coi huynh ấy là chí hữu có thể vào sinh ra tử, là kiểu huynh đệ tốt nhất thế gian nhưng sau đó huynh ấy không muốn làm bạn với ta nữa. Ta thấy rất buồn mà cũng không buồn lắm, rất mâu thuẫn. Tóm lại giờ ta không thể hiểu mối quan hệ giữa hai chúng ta là gì, ta có chút sợ hãi cũng có chút chờ mong..."

"Rượu ấm rồi mau thử."

Ôn Lạc Ngọc đúng lúc cắt ngang y đưa tới một chén rượu nhỏ bằng bạch ngọc, rượu bên trong oánh nhuận trong suốt chỉ cần nhìn cũng thấy ngon. Bách Lý Đông Quân uống một chén, hương vị ngọt ngào lan tỏa, y chợt nghĩ thực ra y cũng có một chút một chút nào đó yêu Vân ca, giống như loại rượu này vậy rất dịu dàng và ngọt ngào.

La công tử vừa đinh hỏi thêm, đang nghiêng người gần y thì một con gà rừng thình lình xuất hiện, Tư Không Trường Phong chui vào giữa miệng không khách khí nói:

"Làm phiền nhường đường một chút."

"Trường Phong?"

"Xem đây ta sẽ nướng gà cho huynh."

Bách Lý Đông Quân không nhìn thấy nhưng vẫn chuẩn xác gõ vào gáy gã một cái:

"Đừng có làm mỹ thực khóc vì đệ, lần trước còn chưa đủ, cái tài nấu nướng dở tệ của đệ ta không chịu đâu."

La công tử cầm lấy còn gà cười:

"Vẫn là để ta đi."

Hắn thuần thục làm sạch gà sau đó móc trong ngực ra một đống gia vị tẩm ướp cuối cùng cho lên lửa, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa. Bách Lý Đông Quân hít lấy mùi hương hai mắt không nhìn được cũng phát sáng:

"Thơm vậy, La công tử huynh quả thật rất giống người bạn kia của ta."

"Thế gian vốn rộng, người nấu ăn giỏi nhiều vô số có gì mà lạ."

Tư Không Trường Phong dẩu mỏ nói.

Bốn người thuận lợi đi thêm vài ngày thì tới một trấn nhỏ, Tư Không Trường Phong lay lay Bách Lý Đông Quân đang ngủ:

"Dậy thôi, Đông Quân tới trấn rồi, mau xuống xe nay chúng ta sẽ ngủ ở khách điếm không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất."

Trấn nhỏ này khá yên bình, mọi người dường như sắp có một lễ hội nào đó, trên các sạp hàng bày toàn đèn hoa đẹp mắt. Bách Lý Đông Quân tựa như một con thú nhỏ vùi vào lớp lông ấm áp hàm hồ nói:

"Không muốn, ta rất mệt cho ta ngủ thêm chút nữa."

"Huynh đã ngủ nửa ngày rồi."

Không phải Tư Không Trường Phong không muốn cho y ngủ nhưng gã nhận ra càng ngày y càng ngủ nhiều, thường cả ngày chỉ được vài canh giờ hoạt bát nghịch ngợm còn lại sẽ yên lặng ngủ, gã có một dự cảm không lành dâng lên trong lòng. Nghĩ bụng lại tiếp tục gọi, Bách Lý Đông Quân sống chết không rời cái chăn lông. Bỗng nhiên La công tử ở nơi nào nhảy vào dưới ánh mắt hoảng hốt của Tư Không Trường Phòng ôm cả người cả chăn lên, Tư Không Trường Phong như một con mèo bị giẫm đuôi nhảy lên:

"Ngươi Ngươi ngươi... mau thả y xuống. Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì."

Mấy chữ cuối gã dùng khẩu hình miệng vì sợ y nghe thấy:

"Diệp Đỉnh Chi đồ hỗn đản nhà ngươi."

La công tử không những không sợ còn mỉm cười đầy thách thức cũng dùng khẩu hình miệng đáp trả:

"Ngươi dám đụng người của ta, ta còn chưa tính đâu."

Tư Không Trường Phong muốn cướp người cũng không được sợ động cái tiểu Bách Lý sẽ nghi ngờ. Ai ngờ Đông Quân lại ở trong lòng hắn tiếp tục ngọ nguậy tìm một cái tư thế thoải mái ngáp:

"Trường Phong... cũng được mau ôm ta vào phòng đi, ta quá mệt"

Ngọn lửa không tên ngay lập tức dấy lên, La công tử hận không thể bạo phát ma khí nắm lấy cằm của người trong lòng ép y nuốt hai chữ kia trở lại. Tư Không Trường Phong nhún vai tiếp tục dùng khẩu hình miệng:

"Ngươi thấy chưa"

-----

Ta xàm: Nay tính 2 chap nma sợ đăng muộn các bồ lại ngủ muộn, thui sáng mai lên cháp tiếp kkk

Không biết có nên lập tiktok ko ta đăng truyện trên ý chèn nhạc đọc có vẻ tình thú :'3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro