Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi nhìn xung quanh Lang Nguyệt Phúc Địa thấy không có ai còn ý thức mới hấp tấp vụng về kéo tiểu Bách Lý vào lòng. Hắn không dám chậm trễ liền ôm người lên xem xét, y hơi thở mong manh khi có khi không khiến hắn sợ muốn bay tim ra ngoài. Nhớ kiếp trước lúc này hắn chỉ một lòng cố chấp chưa từng nhìn kỹ tình huống, càng nghĩ hắn càng muốn đấm mình một cái thật mạnh:

"Đông Quân, đừng sợ Vân ca đưa đệ ra ngoài. Xin lỗi... Xin lỗi"

Diệp Đỉnh Chi tuy biết trước y sẽ không có chuyện gì nhưng trong lòng vẫn không nén nổi tự trách cùng thương tiếc. Hắn kéo lại áo lông bọc kỹ người trong lòng sau đó cẩn thận ôm y cùng Nguyệt Dao ra ngoài.

Bên ngoài Quân Ngọc nhanh chóng cảm nhận được khí tức của người tới liền quay đầu thong dong nói:

"Tới rồi nhưng có chút thú vị đây"

"Không thể nào"

Vô Tướng Tôn Sứ uất hận hét lên một tiếng.

Diệp Đỉnh Chi phi thân tới trước mặt Quân Ngọc thả Nguyệt Dao xuống dưới chân, bên tai gió tuyết rít gào, tuyết trắng liên tục đổ xuống. Quân Ngọc khoanh tay trước ngực nhìn tròng mắt ánh kim của thiếu niên trước mặt rồi nhanh như chớp đưa Nguyệt Dao an trí ổn thỏa trong xe ngựa. Đại sư huynh ngứa mồm nói:

"Nhập vào ma đạo nhưng lại vẫn còn nhân tâm, thế này còn đáng sợ hơn hư niệm công tầng thứ chín gì đó, ngươi chính là Diệp Đỉnh Chi?"

Quân Ngọc liếc nhìn tiểu sư đệ bất tỉnh nhân sự vẫn luôn nằm trong vòng tay hắn ngứa răng vô cùng. Chỉ nghe hắn không phủ nhận trầm thấp nói:

"Là ta"

"Ta đánh không lại ngươi hoặc nên nói là ta giết ngươi không nổi"

"Ta cũng không rảnh đánh ngươi."

Diệp Đỉnh Chi siết lại vòng tay càng ôm người chặt hơn đáp.

"Ta đặc biệt tò mò bên trong băng nguyên đã xảy ra chuyện gì? Nguyệt Phong Thành chết rồi à?

Diệp Đỉnh Chi không kiên nhẫn lại đáp:

"Chết rồi."

"Chết như thế nào?"

Lần này hắn quá lười dông dài liền hướng tay về phía Vô Tướng Tôn Sứ tung một chưởng, lão nhân gia tóc bạc phơ ngay lập tức ngã gục. Lúc này hắn mới thở ra một hơi khôi phục vẻ sốt ruột đặt Bách Lý Đông Quân xuống:

"Ngươi đừng nói nhiều nữa mau tới độ cho đệ ấy ít chân khí nếu không đệ ấy sẽ thực sự lâm nguy."

Quân Ngọc nhướng mày nhìn gương mặt tiểu sư đệ trắng bệch rồi lại nhìn cái kẻ vừa nãy còn tỏa ra đầy ma khí trước mặt giờ trong mắt chỉ toàn là lo lắng vẫn cảm thấy quá ngứa răng:

"Ngươi nói rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có biết đệ ấy đi xa ngàn dặm chỉ vì muốn cứu ngươi?"

"Biết biết, nhanh coi như ta cầu xin ngươi, chân khí của ta quá hỗn tạp cưỡng ép độ khí chỉ khiến đệ ấy tử vong nhanh hơn."

Lúc này Quân Ngọc mới thực khẩn trương nắm lấy bàn tay tiểu sư đệ muốn kéo người qua phía mình, Diệp Đỉnh Chi cảnh giác gõ vào tay hắn nhanh chóng ôm chặt người như gà mẹ giữ con:

"Đừng ôm y."

Quân Ngọc híp nửa mắt chỉ đành ngồi xếp bằng áp tay lên vai Bách Lý Đông Quân truyền chân khí. Qua nửa khắc lông mày hắn đã dựng ngược:

"Đáng chết, ngươi đã làm gì khiến đệ ấy chịu thương tổn tới bậc này? Ngươi... Ngươi cái tên..."

Hắn nghiến răng ken két nửa ngày không biết mắng câu gì cho đỡ tổn hại thanh danh quân tử như ngọc mà vẫn có thể phát tiết. Sau đó Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng cầm tay Bách Lý Đông Quân thở phào một hơi:

"Cũng may vẫn kịp, ta biết ngươi muốn nói gì, cũng biết ta đã sai tới độ nào. Chi bằng như này, ta sẽ cùng với ngươi, không với Bắc Ly làm một cái giao dịch. Ta sẽ thống nhất các tộc Bắc Khuyết, dùng thân ta kìm hãm cùng đảm bảo Bắc Khuyết sẽ không xâm phạm Bắc Ly. Ta chỉ cần các ngươi cho ta một người..."

Hắn nhìn y, ánh mắt sắc bén bỗng hóa thành xuân thủy nhẹ nhàng nói ra thêm bốn chữ:

"Bách Lý Đông Quân."

Diệp Đỉnh Chi bỗng nhiên nhìn Quân Ngọc với ánh mắt nguy hiểm, ma khí tỏa ra tứ phương:

"Chỉ cần y ở bên cạnh ta thì giao kèo sẽ có hiệu lực, nếu không ta sẽ san bằng cả Bắc Ly sau đó bắt y về."

Quân Ngọc lần đầu gặp chuyện như vậy, nói sao nhỉ hắn không thể nào theo kịp tốc độ não của cái tên ma đầu này. Hắn nhớ tiểu sư đệ kể lại tên điên này yêu một nữ nhân tên cái gì Quân... còn có một đứa con sao bây giờ đột nhiên lại đổi nết quay ra xơi cải trắng nhà mình vậy nhỉ?

Có nghĩ nát óc cũng không ra, Quân Ngọc chỉ đành một bên âm thầm lôi kéo bả vai Đông Quân ý đồ cướp người một bên khuyên nhủ:

"Ngươi biết tình trạng của tiểu sư đệ, nội hải của y chịu thương tổn nếu không có một đại cao thủ giúp y trị thương e là cả đời này y sẽ phế mất. Còn... còn nữa vị kia ở trong xe là..."

Hắn liếc qua người trong xe ngựa rồi tựa như tức giận đặt một nụ hôn lên môi y dưới con mắt sắp long ra ngoài của Quân Ngọc, lúc còn là một hồn ma hắn đã tự tưởng tượng vô số lần cảm giác chạm vào môi y nhưng lúc này hắn mới thực sự cảm thấy chân thật, hắn đã tin mình được trời cao ưu ái trùng sinh từ cõi chết. Hắn hận không thể nuốt luôn người này vào bụng hoặc là đem y giấu đi tránh khỏi tất cả tai mắt của mọi người.

"Ta đã nghĩ sẽ từ biệt đệ ấy một thời gian nhưng giờ ta đổi ý rồi. Ngươi về truyền tin của ta cho vị ở thành Thiên Khải, trong ba tháng ta sẽ thu phục toàn bộ Bắc Khuyết sau đó ta sẽ tự tay đưa đệ ấy tới Bồng Lai đảo chữa thương."

Quân Ngọc tựa như bị khiếp sợ mà gật đầu sau đó chậm rì rì lên ngựa sau còn bỏ lại một câu:

"Đừng thương tổn đệ ấy, cũng đừng cưỡng ép y."

Diệp Đỉnh Chi rít qua kẽ răng không cam tâm:

"Ta biết, ta có thể khống chế bản thân."

Quân Ngọc lúc này mới lắc đầu quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro