4. Là Diệp Vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi đang luyện kiếm ở hoa viên, cuồng phong kéo đến, bầu trời xám xịt, là sư phụ của Diệp Đỉnh Chi - Vũ Sinh Ma đến tìm hắn.

Diệp Đỉnh Chi nhìn ra ngoài, hướng về phía sư phụ hắn đang đến. Sau đó quay sang nhìn Dịch Văn Quân đang loay hoay bày mấy món điểm tâm ra bàn.

"Là sư phụ ta đến." Diệp Đỉnh Chi bước đến ngồi xuống đối diện Dịch Văn Quân.

"Sư phụ đến tìm huynh, thì huynh nhanh chóng thu xếp đi. Vừa khéo, ta có chút điểm tâm, huynh có thể mang theo ăn dọc đường."

"Văn Quân, ta là Diệp Vân."

Dịch Văn Quân nhìn hắn, hai mắt có chút long lanh, nhưng dường như cũng không quá bất ngờ. Vân ca của nàng lần này không giấu diếm nàng nữa. Dịch Văn Quân đứng dậy, xoay lưng về phía hắn, để hắn không thấy mắt đỏ hoe của nàng.

"Vân ca, lâu rồi không gặp."

Diệp Đỉnh Chi không chịu nổi sự thờ ơ này nữa, hắn bước đến ôm lấy nàng từ phía sau.

"Nàng không nhớ ta sao?"

Dịch Văn Quân im lặng, nhưng khoé mắt nàng càng đỏ hơn.

"Ta rất nhớ nàng."

Dịch Văn Quân cuối cùng cũng không đủ mạnh mẽ nữa, nghe được câu này tuyến phòng thủ cuối cùng của nàng cũng vỡ tan. Nàng xoay người đối mặt Vân ca của nàng, hai tay áp lên má hắn.

"Vân ca, ta thực sự rất nhớ, rất nhớ huynh."

Diệp Đỉnh Chi ôm lấy Dịch Văn Quân vào lòng, tay hắn nhẹ nhàng vỗ về vai nàng.

"Văn Quân, ta đưa nàng rời khỏi nơi đây."

"Không cần, ta sẽ tự rời khỏi nơi đây, huynh mau đi tìm sư phụ của huynh đi."

"Muội chờ ta, nửa năm sau, ta sẽ quay lại đưa muội ra ngoài."

Dịch Văn Quân không đồng ý, cũng không từ chôi. Nàng biết Diệp Đỉnh Chi nhất định sẽ thực hiện lời hứa, nhưng nàng cũng sợ hắn sẽ xảy ra chuyện. Lần này nàng không muốn nhìn hắn bước về phía nàng nữa, nàng sẽ chạy đến bên hắn.

Dịch Văn Quân im lặng gói một ít điểm tâm lại đưa cho hắn.

"Huynh mau đi đi."

Dịch Văn Quân khiển chân thơm nhẹ lên má Diệp Đỉnh Chi. Cách lớp mạng che mặt nhưng hắn vẫn cảm nhận rõ hơi ấm từ đôi môi của nàng.

Diệp Đỉnh Chi đưa tay muốn mở mạng che mặt của nàng. Nhưng bị Dịch Văn Quân ngăn cản:

"Đừng nhìn, muội chỉ muốn huynh nhìn thấy dáng vẻ tươi vui nhất của muội ở một nơi xứng đáng hơn, chứ không phải ở nơi này."

"Được" Diệp Đỉnh Chi hôn nhẹ lên trán Dịch Văn Quân.

Cả hai người, mỗi người một suy nghĩ riêng.
'Vân ca, muội mong là nếu có thể gặp lại lần nữa, muội sẽ xuất hiện trước mặt mặt huynh với dáng vẻ hoàn hảo nhất, còn nếu lần nữa muội không rời khỏi nơi này, âm dương cách biệt thì mong huynh đừng vướng bận gì về muội, kể cả gương mặt này.'
'Văn Quân, dáng vẻ này của muội từ lâu đã khắc ghi sau trong lòng của ta, chưa khắc nào ta quên.'

----------

Diệp Đỉnh Chi rời đi, tối hôm đó Lạc Thanh Dương mang tờ truy nã người của Triều Đình. Nội dung truy nã Diệp Vân, phản tặc còn sót lại, lấy tên mới là Diệp Đỉnh Chi.

Dịch Văn Quân xe bỏ tờ giấy thả theo gió:

"Vân ca không phải phản tặc, sư huynh nếu như sau này Vân ca có xảy ra việc gì, nếu có thể mong huynh giúp huynh ấy một tay, hoặc ít nhất là đừng đứng về phía đối địch của huynh ấy có được không?"

Lạc Thanh Dương không nói gì, nhưng Dịch Văn Quân biết hắn đã đồng ý.

"Sư huynh vất vả rồi, huynh nghỉ ngơi đi."

Dịch Văn Quân quay về phòng tiếp tục kế hoạch trốn thoát của nàng.

Ngày đêm Dịch Văn Quân không ngừng luyện tập, sách là thầy, kiếm là bạn. Nàng phải mạnh mẽ hơn, phải phá tan gông xiềng này.

Diệp Đỉnh Chi rời khỏi nơi này, cũng tiếp tục những điều hắn phải làm. Hắn gặp sư phụ, tập luyện võ công, nâng cao nội lực của bản thân, nửa năm không phải quá dài, nhưng hắn nhất định sẽ dốc hết sức mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro