6. Ta đưa muội về Cô Tô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi đồn hết sức lức, mỗi kiếm của hắn vun xuống đều khiến có mặt đường nứt vỡ. Dịch Văn Quân cũng bên cạnh sát cánh với hắn.

Giây phút này Tiêu Nhược Phong nghĩ nếu hắn không phải Lang Gia Vương, có lẽ hắn cũng nguyện ý giúp Diệp Đỉnh Chi một tay, vì hắn cũng rất trân trọng chữ tình. Tình yêu, tình bạn, tình thân đều là thứ tình cảm cao đẹp, chính nó làm con người ta hạnh phúc, cũng làm cho con người ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Dịch Bặc quả thật không ngờ tên tiểu tử nhà Diệp gia này tuy trẻ tuổi nhưng lại có công lực như vậy. Chiêu cuối cùng, Diệp Đỉnh Chi sử dụng Hư Niệm Công. Nửa năm nay, từ ngày được quay trở lại, hắn không ngừng rèn luyện thân thể tuy không thể đạt đến tầng thứ 9 như trước, nhưng hiện tại với tầng 3 này, đủ để hắn đối phó với Dịch Bặc.

Dịch Văn Quân thấy phụ thân văng ra xa, miệng rỉ máu, nàng biết phụ thân bị thương không nhẹ, ánh mắt đầy xót xa.

"Muội đừng lo, ông ấy không sao đâu." Diệp Đỉnh Chi an ủi, một tay hắn ôm ngực, tay còn lại phải nhờ thanh kiếm trong tay chống đỡ xuống đất mà gắn gượng đứng vững.

Tất cả đều sức cùng lực kiệt. Dịch Văn Quân đỡ lấy thân hình to lớn của Diệp Đỉnh Chi, bọn họ từng bước, từng bước ra khỏi chiếc lòng giam này. Diệp Đỉnh Chi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.  Là Bách Lý Đông Quân, bên cạnh hắn là Tư Không Trường Phong

"Vân ca cẩn thận." Bách Lý Đông Quân hét lên, hắn tức tốc bay đến phía Diệp Đỉnh Chi, nhưng không kịp rồi.

Dịch Văn Quân nghe tiếng của Bách Lý Đông Quân, lập tức nhìn về sau, là Tiêu Nhược Cẩn. Mũi kiếm của hắn sắc lẹm, lao về phía Diệp Định Chi. Tiêu Nhược Cẩn, hắn là muốn giết Diệp Đỉnh. Không kịp rồi, Dịch Văn Quân cũng không nghĩ ngợi gì nữa nàng đồn hết sức mạnh nội lực của mình dung hoà với đường kiếm cuối cùng này, đỡ lấy thanh kiếm kia.

Tiêu Nhược Cẩn bị luồng sức mạnh to lớn này làm lùi lại mấy bước. Thanh âm của những mảnh kiếm vụ  rơi xuống đất nghe thật chói tai.

"Văn Quân"  Bọn họ đều thét lớn tên nàng.

Lạc sư huynh, một thân đầy máu, Lạc Thanh Dương vừa bước ra ngoài đã nhìn thấy cảnh tượng này. Một kiếm đó của Dịch Văn Quân rõ ràng là đổi mạng lấy mạng. Lạc Thanh Dương quỳ rạp xuống đất. Tiêu Nhược Cẩn cũng thẩn thờ nhìn nàng.

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong dùng hết sức ập đến chắn trước mặt Diệp Đỉnh Chi và Dịch Quân Quân, giương kiếm về phía Tiêu Nhược Cẩn.

Diệp Đỉnh Chi ôm lấy thân hình bé nhỏ của Dịch Văn Quân. Nàng nằm im trong vòng tay hắn, ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.

"Vân ca, muội đã mơ một giấc mộng rất dài, trong giấc mộng đó muội đã làm rất nhiều điều chưa đúng, cuối cùng đánh mất huynh. Muội thật muốn quay về khoảng thời gian hạnh phúc với huynh trong giấc mộng đó, ở căn nhà nhỏ tại Cô Tô, cùng huynh sống một cuộc sống bình thường nhất."

Nghe đến đây Diệp Đỉnh Chi hiểu ra rồi, nàng ấy cũng như hắn, cũng quay về.

"Được, ta đưa muội về nhà tranh ở Cô Tô. Ta đưa muội đi, muội chưa từng đánh mất ta, ta cũng trở về đây với nàng rồi."

"Huynh cũng quay về sao. Thật tốt quá!"

Dịch Văn Quân muốn giơ tay chạm mặt Vân ca của nàng nhưng nàng không thể, một chút sức lực cũng không còn.

Máu từ miệng của Dịch Văn Quân cứ rỉ ra chầm chậm.

Bách Lý Đông Quân cảm nhận được luồng khí tức u ám phía sau, liền quay ra sau nhìn Diệp Đỉnh Chi. Khí tức xung quanh Diệp Đỉnh Chi ngày đen tối. Hai mắt hắn đỏ như máu. Hắn sắp nhập ma rồi.

"Vân ca, không được."  Bách Lý Đông Quân thét lớn.

Tiêu Nhược Cẩn liền nhào đến muốn nhân cơ hội giết Diệp Đỉnh Chi trước khi hắn nhập ma. Diệp Đỉnh Chi giờ là cái gai trong mắt hắn, nếu Diệp Đỉnh Chi sống thì thể diện của hắn chỉ có thể đem vứt đi. Nhưng Bách Lý Đông Quân ở đó, hắn khó mà thực hiện được.

Dịch Văn Quân thấy Diệp Đỉnh Chi như vậy, nàng đau lòng vô cùng. Kiếp trước tâm ma của hắn là nàng, kiếp này cũng vậy. Một thiếu niên tốt đẹp như vậy, không thể lại bị nàng liên lụy nữa.

"Vân ca, muội muốn về nhà." Dịch Văn Quân vùi đầu vào ngực hắn

"Ta đưa muội về Cô Tô." Diệp Đỉnh Chi  nhìn Diệp Văn Quân, ánh mắt hắn dịu đi vài phần, hắn ôm chặt nàng vào lòng.

Diệp Đỉnh Chi dùng nội lực của hắn duy trì kinh mạch của Dịch Văn Quân. Cả người Dịch Văn Quân cảm thấy ấm áp vô cùng. Diệp Đỉnh Chi vẫn vậy, dù là kiếp này hay kiếp trước hắn vẫn luôn bảo vệ Dịch Văn Quân.

Mỗi bước đi của Diệp Đỉnh Chi, hắn thấy lòng ngực hắn ướt thêm một chút. Dịch Văn Quân đã cố gắng kìm không để máu chảy ra ngoài, nhưng nàng cũng bất lực. 

"Vân ca, cơ hội làm lại lần có lẽ ông trời đã thương xót muội. Lần này, huynh nhất định phải sống giúp muội, phải du ngoạn giang hồ, làm theo lý tưởng mà huynh mong ước, phải sống thật hạnh phúc." Dịch Văn Quân càng nói, máu lại càng trào ra.

"Muội sẽ không sao, chúng ta về nhà."












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro