Chương 2. Nguyện ý!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa sáng.

Liễu Yên Vũ khó nhọc ngồi dậy.

Kịch liệt đau nhức từ cơ thể truyền tới khiến khuôn mặt nàng trở nên tái nhợt.

A Huyên đang ngủ gà ngủ gật, thấy có động vội vã trở ra đỡ Yên Vũ.

"Tiểu thư! Người như thế nào bây giờ liền dậy rồi?"

"A, ta chỉ là ngẫu hứng, muốn dậy sớm chút thôi. Muội mau trang điểm chút cho ta đi,  ta muốn nhìn phụ mẫu ta chút."

A Huyên thần sắc lo lắng.

Tiểu thư nàng bị nguyền rủa, là chuyện người người đều biết.

Bình thường cơ thể tại nguyền rủa phía dưới, động chút liền thập phần đau đớn.

Không có chuyện gì, tiểu thư nàng cũng sẽ chỉ ở trong phòng, vạn bất đắc dĩ mới sẽ ra ngoài.

Loại này tình huống, A Huyên thực không biết nên làm như nào.

"Tiểu thư, người chờ nô tỳ chút, nô tỳ đi thông tri cho lão gia."

"Ân."

A Huyên nhanh chóng thối lui ra ngoài.

Liễu Yên Vũ nhàn rỗi, nghiêng người tựa vừa thành giường, nhắm mắt chờ đợi.

Đổi cái bình thường tình huống, để cha cùng nương biết nhất định sẽ không chuẩn cho nàng ra ngoài.

Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, tin tưởng chắc chắn nàng sẽ nhận được đồng ý.

Nàng tuy đối hai cái phụ mẫu của nguyên chủ đến mặt còn chưa biết, nhưng lấy nàng đối với nhân vật trong truyện hiểu biết, nàng cũng có thể sơ lược biết được đặc điểm của từng cái nhân vật.

Cũng coi như là nửa cái quen biết.

Rất nhanh, sau đó A Huyên liền nhanh chóng trở lại.

"Tiểu thư, lão gia đồng ý rồi."

"Ân, ta biết."

"Kì quái thật, tiểu thư rõ ràng bệnh như vậy, lão gia làm sao lại chuẩn người ra ngoài chứ."

A Huyên chu miệng nhỏ, lầu bầu đạo.

Thần sắc thập phần lo lắng.

Liễu Yên Vũ cười xoa đầu A Huyên.

"Không việc gì, cũng chỉ ra ngoài một hôm thôi.

Muội trang điểm cho ta chút đi."

"A hảo, hảo."

Trang điểm cái loại sự tình này, chính là rất tốn công tốn sức.

Đối tiểu thư hiểu rõ, trang điểm lâu quá, nàng nhất định trụ không nổi.

Dứt khoát, A Huyên liền đơn giản chỉ chải tóc cho nàng, vấn một cây bạch ngọc trâm lên đầu.

Đoạn xuyên cho nàng hồng phấn váy dài.

Nhìn qua đơn giản nhẹ nhàng, lại không hề giảm đi tư sắc của tiểu thư, ngược lại còn tôn thêm vẻ nhu nhu thuận thuận cùng nước da trắng ngần của nàng.

Soi lại mình trong gương một chút, thực chất mà nói, Liễu Yên Vũ nàng là quá không ưa thích nhợt nhạt một loại cái kiểu trang điểm thi phấn này.

Trông còn tựa như cái phù dung hoa sớm nở tối tàn, hơi chút liền bay theo gió đâu.

Liễu Yên Vũ trái lương tâm đưa ra cái lời khen: "Đẹp quá, ta thực ưa thích. Cảm ơn tiểu A Huyên."

A Huyên đỏ mặt.

Nàng ngại ngùng cúi đầu. "Nào có, là chức trách của nô tỳ."

Nói rồi, A Huyên nhanh chóng đỡ lấy tay tiểu thư, dìu nàng từng bước từng bước đi ra ngoài.

Ngắn ngủi một đoạn đường từ khuê phòng của nàng đến phòng khách, lại tựa như xa xôi vạn dặm đường.

Mỗi bước đi, khắp người đều truyền tới cảm giác tê dại đau đớn.

Hết lần này tới lần khác, không có cách nào, nàng cũng thể gắng gượng mà chịu.

Liễu Yên Vũ cũng từng ý tưởng tới cái biện pháp thôi động linh lực, di chuyển trong tức khắc mà không phải đau đớn.

Rất nhanh sau đó, ý nghĩ này đã bị gạt bỏ.

Càng dùng tới linh lực, nguyền rủa phát tác càng nhanh.

Với lại có A Huyền cùng hạ nhân một đám giám sát nàng, động tới linh lực cái, nhất định họ sẽ làm ầm ĩ tới tai cha mẹ nàng.

Nàng không muốn họ thêm phiền lòng.

Vẫn là tự dựa vào chính mình liền hảo.

Ai thán một hồi như vậy, chốc lát cũng đã tới trước cửa phòng khách. 

Bạch phủ hôm nay lộ ra so với mọi ngày yên tĩnh trở nên náo nhiệt nhiều lắm.

Liễu Yên Vũ dưới sự nâng đỡ của A Huyên nhẹ nhàng tiến vào, cho cha cùng nương cái thỉnh an.

Cha nàng gật nhẹ đầu, cười hoà ái hướng nàng giới thiệu khách nhân.

"A Vũ, kì thực hôm nay chúng ta cũng là định gọi con tới."

Hắn hướng người chỉ về phía bên phải hai cái người thanh niên trẻ tuổi, theo thứ tự mà giới thiệu.

"Đây là Tiêu công tử cùng Đông công tử."

"Tại hạ Tiêu Thanh Huyền, bên cạnh là sư đệ của ta, Đông Vũ."

Tiêu Thanh Huyền theo lễ chắp tay hướng nàng chào.

"Ân. Ta Liễu Yên Vũ, hạnh ngộ, hạnh ngộ!"

Nàng ứng một tiếng coi như đáp lễ.

Ánh mắt nhiều nhìn một hồi hai cái khách lạ này.

Người kêu Thanh Huyền một bộ nho nhã ôn hoà bộ dáng, mang theo ý cười nhàn nhã ngồi kế sát bên phải chủ vị.

Phía dưới Đông Vũ ngồi kế ngay bên sư huynh, toàn trình liền một dạng thờ ơ lười nhác cùng người khác nói chuyện.

Thu hồi tầm mắt lại, nàng hướng bên trái chủ vị đi tới, ngồi kế bên nương.

Liễu Ngạch cùng Trần Như Ngọc, chính là phụ thân cùng mẫu thân nàng kiếp này.

Lúc này, Liễu Ngạch hướng qua nàng cười.

"A Vũ, là thế này. Hai vị công tử đây là từ Thiên Thuỷ quốc người tới, bọn họ hai người là chân truyền đệ tử của Thượng Thiên phái.

Lần này bọn họ đường xa vạn dặm tới chúng ta nơi nhỏ bé này, là muốn hỏi ý kiến của ngươi.

Bọn hắn sư phụ nhìn trúng tư chất của ngươi, muốn thu ngươi làm chân truyền đệ tử.

Ngươi nhưng có nguyện ý?"

Quả nhiên! Sự tình phát triển thực sự không khác gì trong truyện.

Đến giờ nàng mới thực sự chắc chắn, nàng Tô Yên Lãm đã xuyên vào trong truyện rồi.

"A Vũ!"

Mẫu thân bên cạnh lay nhẹ người nàng.

Vừa rồi suy nghĩ có chút nhập tâm, nàng liền nhất thời chưa có phản ứng lại.

"A. Thực xin lỗi, nữ nhi có chút chuyện cần nghĩ nên hơi thất thần. Nữ nhi nguyện ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro