Chương 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Huyên không biết từ lúc nào bên cạnh đã ôm lấy áo choàng đắp lên cho Liễu Yên Vũ.

"Cảm ơn."

Liễu Yên Vũ cười.

"A...

Muội làm tiểu thư tỉnh mất rồi."

A Huyên áy náy đạo.

"Không có. Vốn dĩ nằm bên ngoài thế này ta lại cũng đâu có ngủ, nằm thế thôi."

Liễu Yên Vũ cười nhẹ, tiện tay với lấy một cái bánh trên bàn để ăn.

"Các ngươi tuỳ tiện đi, tất cả đều đứng nhìn ta thế này ta cũng thấy ngại lắm."

Liễu Yên Vũ phất phất tay.

Cứ như vậy trên thuyền cũng trở nên náo nhiệt.

Người ngồi tu luyện, người làm việc, người trò chuyện...

Một tên thị vệ tương đối bạo gan. Hắn sải bước hướng chỗ Liễu Yên Vũ mà tới.

"Ngươi có việc?"

Để ý thấy có người hướng mình tới, Liễu Yên Vũ vấn đạo.

"Tiểu thư có để ý không nếu ta ngồi cạnh?"

Hắn chắp tay chào.

A Huyên ném cho hắn một cái bạch nhãn.

Tên này thực quá to gan, dám đánh chủ ý lên tiểu thư.

Liễu Yên Vũ gật đầu.

"Ta đã nói các ngươi tuỳ tiện mà, ngược lại ta cũng không để ý."

"Vậy đa tạ tiểu thư rồi."

Hắn ta cười.

"Ngươi tên gì?"

"Ta tên Dạ Ảnh."

"Tên nghe cũng hợp với ngươi."- Liễu Yên Vũ gật nhẹ đầu.

"Vì sao tiểu thư thấy thế?"

"Cảm thấy thế thôi."

"Tiểu thư người thật xinh đẹp."

Dạ Ảnh cười cười.

Liễu Yên Vũ có hơi ngạc nhiên.

Sống qua hai mươi chín cái nồi bánh chưng mà đến giờ vẫn là lần đầu tiên nàng được người khác giới trực tiếp khen là xinh a.

"Vậy sao?"

Liễu Yên Vũ câu môi cười.

"Ân.

Tiểu thư người luôn ở trong phòng, hôm nay vẫn là lần đầu tiên ta được diện kiến người gần như vậy."

"Ngươi bao tuổi?"

Liễu Yên Vũ tò mò vấn đạo.

"Tuổi...Ta hai mươi ba tuổi."

Ặc! Kém ta tới sáu tuổi luôn...

"Vậy ngươi có việc gì?"

"...Người đoán xem~"

Dạ Ảnh tiếp tục cười cười.

Hắn chống tay lên bàn, đầu tựa vào tay nghiêng nghiêng về phía Liễu Yên Vũ, ánh mắt sâu kín nhìn nàng.

Liễu Yên Vũ cau mày suy nghĩ một lúc.

"Ta chịu."

Đông Vũ ăn dưa quần chúng bất chợt xen vào, ném cái khinh bỉ nhãn cho nàng.

"Ngươi còn là giả ngu hay ngu thật vậy?

Hắn là đang câu dẫn ngươi."

"Đông công tử nói đùa rồi, tại hạ nào dám."

Dạ Ảnh ý cười càng nồng đậm, tuy lời nói trên môi không thừa nhận rõ ràng, nhưng ngụ ý trên mặt thì viết rõ rành rành.

Hắn nào dám, rõ ràng là rất dám a!

Lần đầu được người ta tán tỉnh, cư nhiên còn là cái tiểu lão đệ kém nàng sáu tuổi luôn.

Liễu Yên Vũ âm thầm nghĩ.

Tuy vậy ở thế giới này, Liễu Yên Vũ hiện giờ mới mười sáu tuổi, tuổi tác kém hắn những bảy tuổi lận.

Liễu Yên Vũ chỉ cười cười.

Đổi cái tình trạng ngày trước, khi nàng còn đang ở thế giới của nàng, nếu có người tán tỉnh nàng thật có lẽ nàng sẽ yêu luôn cũng nên.

Biết sao được, Tô Yên Lãm nàng ngày trước quá vã rồi...

Nhưng bây giờ xuyên đến thế giới này, nàng lại cảm thấy không có tâm trạng.

Ở nơi này rất vui, thế giới này quá kì diệu đối với nàng.

Nhưng những lúc ở một mình, lặng im không làm gì cả, Liễu Yên Vũ luôn cảm thấy rất trống trải.

Trái tim tựa như bị cướp mất thứ gì đó rất quan trọng.

Nàng nhớ nhà, nàng không muốn mãi mãi phải ở lại nơi này.

"Mình...còn có thể gặp lại họ không nhỉ...?"

Liễu Yên Vũ thì thầm.

"Ân?"

Dạ Ảnh ót đầy một dấu chấm hỏi.

"Không có gì."

Liễu Yên Vũ nhợt nhạt cười, thu hồi lại cảm xúc.

Các ngươi tuỳ tiện, ta mệt mỏi, đi nghỉ lát."

Liễu Yên Vũ nâng tay, để mặc A Huyên nâng đỡ trở về phòng nằm nghỉ, để lại đám Dạ Ảnh cùng Tiêu Thanh Huyền ngồi với nhau.

Dạ Ảnh ngược lại cũng không ngoài ý muốn, hắn cũng chỉ tính qua trêu chọc nàng chút cho vui, cũng không nghĩ nàng sẽ thực sự nghe.

Hắn thoải mái quay qua trò chuyện cùng Tiêu Thanh Huyền và Đông Vũ, thuận tiện gọi thêm vài hảo huynh đệ lên.

Nam nhân a, ban đầu có chút không biết nói gì, lúc sau cũng hoà hợp dần, ngược lại nói đến sôi nổi, đàm đạo luận võ có đủ.

Chốc lát đã ba ngày trôi qua.

Thiên Thuỷ quốc xa xôi ngàn vạn dặm, tính toán, nếu như đi từ Tượng Tiên quốc đến Thiên Thuỷ quốc, bằng ô tô ở thế giới của nàng, cũng phải mất ròng rã hai ba tháng mới tới.

Còn ở thế giới này, cưỡi pháp khí phi hành bình thường ở Tượng Tiên quốc tới, thông thường cũng mất hai ba tuần.

Cũng may phi thuyền nàng đi, phẩm giai Thượng phẩm Huyền khí, trân quý vô cùng, chỉ mất ba ngày thời gian đã tới.

Thế giới này, pháp khí phân ra thành Tứ đại cấp từ cao đến thấp là Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.

Trong mỗi đại cấp này lại phân ra thành tam phẩm từ cao đến thấp là: Thượng phẩm, Trung phẩm, Hạ phẩm.

Tượng Tiên quốc là nước yếu kém so với các quốc gia khác, thông thường có được Hạ phẩm Huyền khí đã là trân quý vô cùng.

Nhưng cha nàng lại vì nàng, đem bảo bối Thượng phẩm Huyền khí lấy ra cho nàng tuỳ ý sử dụng, sợ nữ nhi phải chịu khổ đường xa mệt nhọc.

Liễu Yên Vũ âm thầm cảm kích phụ thân.

-Biên cảnh Thiên Thuỷ quốc-

"Đứng lại!"

Một người tu sĩ choàng áo dạ đen hoành không bay tới, chặn trước phi thuyền.

"Người tới là ai, trình ấn ký rõ ràng mới được qua."

Hắn dõng dạc hét lớn để tất cả cùng nghe rõ.

Mỗi quốc gia đều sẽ có một ấn ký thông hành đặc thù mà không thể làm giả được bởi thủ pháp tạo ra ấn ký chỉ có các đời hoàng đế biết được và ban hành xuống.

Muốn được ra vào biên cảnh của quốc gia nào đó, bắt buộc phải có ấn ký này mới có thể vào, bằng không sẽ bị thủ vệ diệt sát không thương tiếc.

Tiêu Thanh Huyền như có sở liệu từ trước, hắn bước xuống phi thuyền, ngự không hướng phía thủ vệ mà tới, hơi điểm nhẹ ngón tay vào khoảng không.

Một đạo rồi lại một đạo quang mang lam sắc màu xanh dần hiện ra, tạo thành một loại ấn ký đặc biệt, toả ra nồng đậm thuỷ khí.

Thủ vệ nhìn qua một lúc lâu.

Tiêu Thanh Huyền còn đưa thêm ra một miếng ngọc bội.

Đó là ngọc bội tuỳ thân của chân truyền đệ tử Thượng Thiên phái.

Thủ vệ cùng hắn trao đổi dăm ba câu.

Lúc sau, hắn quay qua phía đoàn người trên phi thuyền.

"Ngoại trừ Tiêu Thanh Huyền, Đông Vũ cùng Liễu Yên Vũ, những kẻ khác không chuẩn vào. Kẻ nào tự tiện bước vào, giết không tha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro