Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Ca! Ta đã về! " Nàng cười tươi đi về phía đối diện Nguyệt Thanh

" Ngươi còn nhớ có người ca như ta" Hắn làm bộ không quan tâm nhìn về phía bàn cờ

" Đương nhiên nhớ a! " Nàng cười rạng rỡ nhìn về phía hắn, hắn liếc mắt nhìn nàng trong mắt toàn sủng nịch và bất đắc dĩ chi sắc

" Ngươi đã đi đâu? Một canh giờ sao mà về nhanh vậy? "

" Ta đi phàm giới a! Nếu tính dưới phàm giới thì đã là một tháng tả hữu, đáng nhẽ ta sẽ lưu lại đấy lâu hơn, nhưng vì một vài lí do nên ta trở về sớm " Nàng dừng lại, uống một ngụm trà

" Lại gây chuyện? " Hắn dừng trong tay quân cờ nhìn nàng hỏi

" Không có! Ca ngươi nghĩ oan cho ta! " Nàng trừng mắt nhìn hắn :" Là chuyện tốt, chuyện tốt a! " Nàng cười khanh khách nhìn hắn nói

" Chuyện gì? "

" Ta đã có thể tẩy linh rồi, hơn nữa lại làm rất tốt trong lần đầu tiên! " Nàng giương bộ mặt đắc ý nhìn hắn

" Ồ, là ai. Là một phàm nhân? "

" Ca, ngươi đoán sai. Lúc đầu ta cũng nghĩ chỉ là một phàm nhân, nhưng không ngờ, người nọ là một vị thần a! Không phải một vị thần bình thường, mà là đỉnh cấp Tôn Thần! " Rồi nàng đem tất cả những việc xảy ra kể cho hắn :" Rồi kết quả là ta đem hắn trở thành ta sư phó!"

Nguyệt Thanh chăm chú lắng nghe những lời nàng nói, sau đó mở miệng :" Nói như vậy, chắc hắn cũng không phải một nhân vật vô danh. " Hắn nhìn nàng, chậm rãi một hồi, hắn mới liếc mắt nhìn xuống nàng bên hông đang mang một phen roi màu xanh nhạt, hắn đánh giá cây roi một hồi mới nhận ra, khiếp sợ hỏi :" Này.. Này roi nơi nào ngươi có! " Thượng cổ thần khí Phượng Hàn roi! Thiên a! Không phải đã mất tích mấy vạn năm Thượng cổ thần khí bây giờ lại rơi vào tay hắn muội muội

" Đúng a! Ta quên kể với ngươi, đây là sư phó tặng ta lễ gặp mặt" Nàng nói rồi tháo xuống bên hông Phượng Hàn rồi đưa cho hắn, nhìn hắn quan sát một hồi, sắc mặt không khỏi ngưng trọng lên, hắn không nói gì nàng lại thêm lo lắng

" Ca, có vấn đề gì à? " Nàng hỏi

" Không có, ta chỉ cảm thấy kinh ngạc thôi. Đúng thật Phượng Hàn roi đã mất tích mấy vạn năm nhưng cũng không có nghĩa nó không được một vị lánh đời cao nhân nào thu lên" Hắn trấn tĩnh tinh thần lại

Bên Nguyệt Minh cung

Tuyệt Thương nhờ một vị tiên địa dẫn đừng đến trước cổng cung, hắn liếc nhìn cảnh vật xung quanh, đảo cũng không tồi, Nguyệt Minh cung của nàng được làm từ thủy tinh và pha lê nhìn rất tao nhã và tôn quý, phía đối diện có một rừng trúc nho nhỏ, cạnh đấy nàng cho người đào một cái ao để nuôi cá, bên trong trồng thật nhiều bạch liên, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp. Hắn bước vào bên trong, lập tức có gác cổng chặn lại

" Tôn giá, xin dừng bước, bên trong chính là Nguyệt Minh cung của Nữ đế Minh Điệp, người ngoài không thể ra vào. " Một tên lính gác cổng chặn lập tức tiến lên nói. Chuẩn bị thỉnh hắn đi về thì thấy tay hắn đưa lên, một miếng bạch bước bội xuất hiện trong tay hắn, phía trên mảnh bạch Ngọc ấy có khắc một tự "Vân", không xa lạ gì với mảnh Ngọc bội đấy, 2 người lính gác cổng không dám mạo phạm, liền thỉnh hắn đi vào

Hắn ngồi bên trong đại điện, nơi này bày trí xác thật tao nhã, không có những thứ cầu kì, chỉ có một vài thứ đơn giản nhưng lại hợp mắt vô cùng,hắn để ý, tuy nơi này không quá lớn nhưng nhìn đi đâu cũng chỉ toàn hoa đào,thậm chí, trên tường còn có một bức họa rừng đào trông sinh động như thật, phía cuối bức tranh còn có một chữ Vân, không ngờ hắn đồ nhi lại đa tài như vậy a! Những thứ trong điện tuy không nhiều nhưng thư tạ các thứ thì lại rất nhiều, bức tường phía sau vị trí chủ thượng được lấp đầy toàn bộ là thư. Hắn âm thầm gật đầu, xem ra không lười biếng. Chợt có giọng nói vang lên

" Xin hỏi tôn giá là gì của nhà chúng ta chủ nhân? " Lời nói có sự tôn trọng, không ngạo nghễ, âm khí đều đều, không nhanh không chậm truyền ra, hắn ngoái đầu lại nhìn, Trà Nhi giữ một bộ ảm đạm thần sắc nhìn hắn, sau đó nàng tự giới thiệu :" Tỳ nữ là tâm phúc bên cạnh tiểu điện hạ, xưng là Trà Nhi"

" Ồ, thì ra là tâm phúc bên cạnh Vân Nhi, ta là sư phụ của nàng " Hắn uống một ngụm trà sau đó, đứng dậy, hắn nhìn Trà Nhi nói :" Nơi nghỉ ngơi của ta ở đâu, phiền ngươi dẫn đường! " Hắn nói rồi cất bước ra đại điện, Trà Nhi hơi bất ngờ, nhưng cũng nhanh chóng phục hồi lại, dẫn đường cho hắn đến Nam Uyên điện- nơi có phong cảnh không tồi lại thanh tĩnh và khá gần Nguyệt Linh điện của Nguyệt Vân, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì nàng rời đi, vừa ra khỏi đấy thì thấy Nguyệt Vân đi đến :" Điện hạ đã về! " Trà Nhi chạy lên lộ ra tươi cười nhìn nàng

" Ừ " Nành nhẹ đáp một tiếng, sau đó hỏi :" Ngươi sắp xếp cho ta sư phó ở Nam Uyên điện? "

" Vâng ạ! Bởi vì Trà Nhi thấy nơi đó rất thích hợp a! "

" Ân! Ta tin tưởng khả năng làm việc của ngươi, chốc nữa sắp xếp 2 tỳ nữ hiểu chuyện đến, để hắn có người để sai vặt" Nàng ngáp một cái thật dài nói với Trà Nhi :" Chuẩn bị nước nóng, ta phao tắm một hồi"

" Vâng ạ! " Trà nhi kính cẩn lui đi.

Nàng trở về Nguyệt Linh điện, tắm rửa một phén, sau đó úp mặt vào giường ngủ một giấc thật say, lúc nàng tỉnh lại cũng đã là đêm, nàng vươn mình, ngáp dài một cái, chỉnh sửa váy áo đi ra ngoài, nàng hướng phía bếp nấu một vài món ăn mang qua Nam Uyển cung

Đi tới Nam Uyên điện thấy hai gã tì nữ đứng canh gác nàng mới hỏi :" Sư phó ta bên trong? "

"Hồi ở, thưa điện hạ" Một gã tì nữ kính cẩn đáp

" Ân!" Nàng gật đầu đi về phía trong. Nàng vừa bước vào đã thấy một thân Hắc Y nam tử ngồi trên bàn đá, một tay chống cằm tỏ vẻ lười biếng ngồi xem kinh thư, mái tóc đen như suối xõa xuống ngang hông, khuôn mặt âm trầm nhìn trong tay thư, ngũ quan tinh xảo lúc ẩn lúc hiện vì ánh trăng, xác thật cảnh đẹp ý vui

" Ngươi để vi sư chờ khá lâu! "




_____________ hết chương 14__________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro