Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú nữ mặc váy áo tương đồng nhau, Bạch Lộc đứng ở giữa nhóm tú nữ, cúi đầu vào cung.

Nghĩ đến đại ca nói đã chuẩn bị tốt nên Bạch Lộc liền yên lặng mà chờ bị đánh rớt.

Nhưng mà chờ mãi đến cuối cùng, nàng cũng không nghe thấy tên mình, ngược lại còn đứng ở giữa đại điện.

"Được rồi, các vị quý nhân, tối nay các vị sẽ ở lại trong cung. Ngày mai chờ Hoàng Thượng tự mình triệu kiến, phúc khí của các vị quý nhân vẫn còn dài." Một vị thái giám lãnh sự có giọng nói the thé cười nói nịnh nọt.

Bạch Lộc cúi đầu, nàng thầm nghĩ, không biết có chỗ nào sai không, xem ra chờ lát nữa phải gửi tin cho đại ca.

Trong một gian phòng trong Trữ Tú Cung, Bạch Lộc vẫn không nghỉ ngơi, nàng đang chờ Bạch Vị truyền tin tức.

Chờ đến giờ Tý, rốt cuộc có cung nữ tới gõ cửa báo cho Bạch Lộc rằng Bạch Vị ở một chỗ thiên điện khác chờ nàng. Bạch Lộc không nghi ngờ gì bèn lén lút đi theo cung nữ ra khỏi Trữ Tú Cung.

Thời gian đi tầm một nén nhang, Bạch Lộc cảm thấy không đúng. Khi còn nhỏ nàng cũng thường vào trong cung, chỗ này chính là đến Sùng Hoa Cung, không phải là tẩm cung của Hoàng Thượng sao?

Nàng dừng bước, bèn quát lớn phía sau lưng cung nữ: "Rốt cuộc là ai phái ngươi tới?"

Cung nữ phía trước bỗng dừng lại, sau đó đột nhiên xoay người, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn gấm rồi che kín miệng mũi của nàng.

Bạch Lộc chỉ cảm thấy chóp mũi truyền đến một mùi mê hương, sau đó đầu óc choáng váng và giây tiếp theo liền hôn mê bất tỉnh.

...

Bạch Lộc bị nóng mà tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang nằm trên giường, xung quanh vô cùng nguy nga, không biết là tẩm cung của ai.

Nàng giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy rời đi, đáng tiếc cả người bủn rủn yếu ớt, càng đáng sợ hơn chính là giữa hai chân có chút khác thường, có cảm giác ngứa ngáy khó nói nên lời.
Một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện, chẳng lẽ là trúng xuân dược rồi sao? Nhưng ai lại to gan như vậy dám xuống tay với tú nữ, còn chính là nữ nhân chọn cho Hoàng Thượng!

Bạch Lộc vô cùng hoản loạn, nàng một mặt giãy giụa đứng dậy, một mặt không thể kiềm chế mà vặn vẹo hai chân, muốn cọ xát vào nhau.

Một lát sau, mật động xấu hổ giữa hai chân thế mà còn chảy ra xuân thủy, Bạch Lộc cuống đến phát khóc.

Nàng nằm trên giường, khẽ nhếch miệng thở hổn hển, không biết ai có thể tới cứu nàng.

Một lát sau, Bạch Lộc đã khiến giường thành một mảnh hỗn độn, vạt áo trước của nàng cũng bị kéo ra, lộ ra cái yếm hồng nhạt bên trong.

Trong lúc mơ hồ, dường như nàng nhìn thấy được một bóng dáng cao lớn màu vàng chậm rãi đi về phía nàng.

Hai mắt của Bạch Lộc đã sớm bị lửa đốt đến mơ hồ một mảnh, tuy nàng không nhìn rõ dung mạo của người đến nhưng ở trong cung người mặc một thân màu vàng, trừ Hoàng Thượng còn ai vào đây?

"Hoàng Thượng...!Cứu nô tì..."

Người đàn ông một thân mặc long bào có đường viền màu đen, đội mũ quan phát bó cao, phía trên điểm hai con rồng ngậm châu.

Chàng đi tới bên giường, cúi đầu nhìn Bạch Lộc nửa cởi y phục, trong mắt phảng phất có tia sáng hiện lên, chàng lẩm bẩm nói nhỏ: "Lộc Lộc..."

Bạch Lộc không còn quan tâm gì nữa, không ngừng cầu xin, "Hoàng Thượng... Người hãy gọi đại ca của nô tì đến... Nô tì muốn trở về nhà... Cầu xin người..."

Chỉ thấy Vương Hạc Đệ không dao động, ngược lại cởi ra áo bào của mình, chờ thân thể trần trụi của chàng đè nàng xuống bên dưới thì Bạch Lộc rốt cuộc tuyệt vọng khóc gào: "Hoàng Thượng! Đừng mà..."

Bàn tay của Vương Hạc Đệ rất nóng, mơn trớn mỗi chỗ da thịt của Bạch Lộc đều làm nàng run rẩy không thôi, Bạch Lộc cắn môi dưới không cho mình phát ra tiếng rên rỉ.

Nhưng mà nàng được Vương Hạc Đệ vuốt ve cảm giác quá mức thoải mái, chờ chàng xoa nắn một bên vú trước ngực thì nàng rốt cuộc nhịn không được, căng cứng người mà hét chói tai...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro