Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi đó, phụ thân của Bạch Lộc còn sống, làm hòn ngọc quý trên tay của Trấn Quốc Công, nàng thường thường vào cung tìm công chúa để vui đùa.

Nhưng ngày đó nàng nghịch ngợm, bỏ lại đám ma ma và bọn nha hoàn, không biết vì sao lại chạy đến một tẩm cung hoang vắng.

Nàng có chút sợ hãi, lại có chút tò mò, cuối cùng ở chỗ này gặp được Vương Hạc Đệ.

Lúc ấy, nàng cảm thấy sao lại có một người đẹp như vậy, chỉ là tiểu mỹ nam này ăn mặc mỏng manh đang run bần bật ở trong gió lạnh.

"Ai? Ngươi đang làm gì thế?" Bạch Lộc đến gần Vương Hạc Đệ, chỉ thấy chàng đang đào cái gì trên mặt đất thế?

Vương Hạc Đệ không để ý tới nàng, cứ cắm đầu đào xuống bùn đất, sau đó bới ra một củ khoai lang! Tiếp theo chàng chỉ dùng tay xoa xoa, liền gặm vào trong miệng!

"Này, vẫn còn sống đó, chưa được rửa sạch đâu! Đừng ăn mà!"

Bạch Lộc vừa thấy liền hoảng hốt, vươn tay muốn đánh rớt.

Vương Hạc Đệ lập tức trốn đi, sau đó cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Lộc.

Nàng nhanh chóng cởi chiếc túi phúc bên hông, bên trong tất cả đều là đồ ăn vặt do ma ma làm cho nàng, nàng lấy một miếng thịt khô cho chàng, "Cho ngươi cái này."

Vương Hạc Đệ nhìn miếng thịt khô trong bàn tay trắng noãn, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chàng giãy giụa trong chốc lát, rốt cuộc vươn tay nhận lấy miếng thịt.

Nhìn cái miệng nhỏ của Vương Hạc Đệ ăn thịt khô, Bạch Lộc mỉm cười ngọt ngào nói: "Ta tên là Bạch Lộc, ngươi tên là gì? Ngươi lớn lên cũng thật đẹp mắt!"

Vương Hạc Đệ liếc nhìn Bạch Lộc một cái, rõ ràng là trời đang rét lạnh âm u vào đông, chàng lại cảm thấy nàng tươi cười như ánh mặt trời ấm áp, dường như quanh thân không còn lạnh băng như vậy.

Chỉ là chàng cũng không giỏi về chuyện giao tiếp, chỉ cúi đầu, không có đáp lại Bạch Lộc.

Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người gọi, Bạch Lộc nghe giọng của ma ma trong phủ, nàng nhanh chóng nhét túi phúc bát bảo vào trong ngực Vương Hạc Đệ, "Nè, tặng cho ngươi! Người trong phủ tìm rồi, ta phải đi đây, lần sau tiến cung lại đến tìm ngươi chơi."

Nói xong, Bạch Lộc cười ngọt ngào với Vương Hạc Đệ, sau đó liền chạy đi.

Vương Hạc Đệ ôm túi phúc trong tay đứng trong gió lạnh rất lâu.

Bạch Lộc...!Bạch Lộc...!Có lẽ từ khi đó, nụ cười ấm áp ấy đã khắc sâu vào trong tim Vương Hạc Đệ.

...

Trong Sùng Hoa Cung, Bạch Lộc chỉ cần nhắc tới muốn rời đi thì các cung nữ lập tức quỳ gối trước mặt đau khổ cầu xin.

Nàng mềm lòng, cuối cùng đành phải ở lại nơi này.

Đêm đã khuya, Bạch Lộc bị giày vò mãnh liệt cả đêm qua, nàng buồn ngủ nhưng không ngủ được, cuối cùng lại mơ mơ màng màng ngủ trên giường.

Trong lúc mơ ngủ, nàng cảm thấy trên má ẩm ướt hơi ngứa, như là có con chó nhỏ đang liếm nàng.

Bạch Lộc khẽ hé mắt, vừa thấy là Vương Hạc Đệ đè ở trên người! Nàng lập tức muốn chạy trốn.

Vương Hạc Đệ lại ôm Bạch Lộc trong cánh tay, không cho nàng tránh thoát, "Lộc Lộc, đừng trốn tránh ta được không? Ta thề sẽ đối tốt với nàng."

Bạch Lộc quay đầu đi, không dám nhìn gương mặt mê người của Vương Hạc Đệ, nàng có chút hoảng hốt, vốn ván đã đóng thuyền bất đắc dĩ.

Việc đã đến nước này, trừ phi nàng chết, bằng không khẳng định phải theo chàng.

Vương Hạc Đệ ảm đạm trong lòng, chàng xoa mặt của Bạch Lộc, trên gương mặt đầy vẻ dịu dàng nói: "Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, Lộc Lộc, nàng hãy tin tưởng ta." Nói xong, Vương Hạc Đệ liền cúi đầu, che lên môi của Bạch Lộc.

Mặc dù Bạch Lộc trốn tránh, nhưng nàng vẫn bị Vương Hạc Đệ hôn lên môi đầy thân mật, chàng còn thè đầu lưỡi chui vào nàng trong miệng, quấn lấy lưỡi nàng, hút mùi hương trong miệng nàng.

"Ừm...!Đừng...!Người đừng...!Ưm..." Bạch Lộc mới vừa nức nở thành tiếng đều bị Vương Hạc Đệ chặn lấy..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro