Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vụ đó công việc của Lam Vy vẫn bình thường có điều cái cô người mẫu Khả Hân kiêm bạn gái của tổng tài luôn tìm cách phá cô.

-Thư kí Đường này, cô có người yêu chưa?_ Khả Hân trong phòng tổng tài hỏi và cũng làm cho Kỳ Thiên ngẩng mặt lên nhìn vì anh cũng tò mò.

-“ Người yêu hả? có chứ nhưng sao anh ấy không về với cô.” À, vấn đề này…tôi đã có người yêu rồi._ Mỉm cười Lam Vy đáp lại.

-À, thì ra thế_ Khả Hân cười mỉm rồi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong lòng vẫn đa nghi. Còn Kỳ Thiên thì thoáng cảm thấy nhói ngực. Chẳng lẽ anh yêu cô, trời…chuyện không thể xảy ra.

-À mà tôi có thể hỏi bức ảnh này là của ai ạ?_ Lam Vy hơi tò mò về bức ảnh để trên bàn làm việc của tổng tài vì thấy điểm quen thuộc, bước lại gần thì cô sững người, đầu óc choáng váng. Người con trai kia chẳng phải Kỳ Thiên của cô sao???

-À, đấy là ảnh của Thiên lúc 10 tuổi đó, thấy sao? Đẹp trai phải không?_ Khả Hân thấy lạ nhưng cũng trả lời thay anh. Đầu óc như quay cuồng, “ cái gì Kỳ Thiên…10 tuổi… không lẽ là tổng tài sao??? Làm sao có thể anh hứa lấy cô làm vợ mà sao giờ bên anh lại có người khác?” Thấy vui bởi vì tìm được anh nhưng cảm thấy như vừa rớt xuống vực sâu không đáy vì anh đã có người yêu.

-Uk, đẹp..tôi xin phép ra ngoài làm việc._ Nói rồi Lam Vy vội chạy đi để không rơi nước mắt nơi này. Còn Kỳ Thiên thì thấy lạ về phản ứng của cô.

-Cố ấy sao vậy nhỉ?_ Kỳ Thiên theo như anh điều tả được thì Lam Vy là một cô bé mồ côi, có em gái là Trúc Anh hai chị em sống chung với nhau. Cô nhận được học bỗng tại Đại học Havard và mới về nước tháng trước thì sao có thể biết anh được.

-Thiên này, khi nào thì chúng ta kết hôn?_ Khả Hân nũng nịu nói.

-Ừ..chuyện này…_ Kỳ Thiên ấm úng bởi vì thật ra thì anh miễn cưỡng đến với Khả Hân. Bởi cô là con gái của Phan gia. Ông ta tạo áp lực ép buộc phải lấy cô để hợp tác hai công ty.

-Sao thế anh yêu…Mẹ em bảo đã chọn được ngày lành rồi? hihi_ Khả Hân vui vẻ nói.

-ừ, anh biết rồi.

Chiều hôm đó, khi tan tầm Lam Vy nói Trúc Anh về trước rồi một mình đi lang thang trên phố. Cố bắt taxi rồi đến một khu núi có một ngôi mộ trắng nằm đó- chính là mẹ của cô. Cô quỳ sụp xuống mộ mẹ mà khóc.

-Mẹ à, con gái tới thăm mẹ đây. Con thật bất hiếu vì lâu quá rồi không tới thăm mẹ. Mẹ à, con phải làm sao đây…huhuhu…. Cái gia tộc đó con đã trốn đi 15 năm rồi mẹ à, từ ngày mẹ mất con sống ở đó không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có Trúc Anh và Kỳ Thiên là mục tiêu để con cố gắng và sống tiếp nhưng giờ thì con phải làm sao đây hả mẹ? Mẹ cho con yếu đuối lần này thôi mẹ à. Anh ấy đã có người yêu rồi mẹ ơi, hình như sắp kết hôn rồi, anh ấy đã quên con rồi mẹ ơi…TẠI SAO? TẠI SAO HẢ? TẠI SAO ÔNG TRỜI LẠI ĐỐI VỚI CON NHƯ THẾ HẢ? Á……Á……….Á_ Lam Vy nức nở khóc khan cả cổ. Khóc cũng đã xong rồi.Lam Vy dầm mưa về nhà. Về tới nhà với quần áo ướt sũng.

-Trời, chị làm sao thế?_ Trúc Anh hốt hoảng thấy bộ dạng này của chị gái. Vội đỡ chị vào phòng thay quần áo. Trúc Anh lo lắng không biết chị làm sao, vội chạy đi mau thuốc giảm sốt và nấu cháo nóng cho chị gái.

- Chị ơi, ngồi dậy ăn tí rồi uống thuốc đi chị?_ Trúc Anh lay lay Lam Vy ngồi dậy.

-Trúc Anh à, Kỳ Thiên của chị chính là Lăng Kỳ Thiên-tổng tài Lăng thị_ Ôm lấy Trúc Anh, Lam Vy khó khăn nói ra điều này.

-Hả?_ Tin sét đánh, người mà hứa lấy chị gái, cắp mất trái tim của chị gái lại là tổng tài và lo lắng hơn khi tổng tài đã đính hôn với Khả Hân. Trúc Anh bối rối không biết thế nào.

-Chị phải làm sao đây em? Chị đợi 15 năm rồi..huhuhu, phải làm sao đây?_ Nước mắt rơi xuống như mưa, Lam Vy khóc to.

-Chị à, nghỉ ngơi đi chị, chuyện đâu còn có đó._ Đỡ Lam Vy xuống dường ngủ, Trúc Anh ra ngoài.

Còn phần Kỳ Thiên thì bất ngờ về biểu hiện kì lạ của Lam Vy. Qua nhiều lần xả giao khách hàng với anh, anh biết Lam Vy là một cô gái tài giỏi, thấy rung động trước cô. Nhưng phải giải quyết Khả Hân sao đây? Rồi anh không thể làm thế Thỏ con đợi anh mà…anh không thể phụ Thỏ con được. Có tiếng bước chân vào phòng, đó là Chí Hào:

-Điều tra rồi. Đã có tin tức của Thỏ con của cậu._ Chí Hào cười to, cứ nhắc đến Thỏ con là Kỳ Thiên thái độ lại khác

-Sao rồi? Thỏ con đang ở đâu?_ Kỳ Thiên nôn nóng

- Theo thông tin mà thuộc hạ của tổ chức điều tra được thì, 5 năm trước Thỏ con của cậu đã ra nước ngoài du học và mới trở về nước thời gian gần đây._ Chí Hào cũng cấp tất cả thông tin mà hắn biết.

-Du học…nước ngoài…Đại học nào?_ Kỳ Thiên hỏi tiếp

-Đại học Havard, Anh quốc_ Chí Hào kết thúc vấn đề

- Chí Hào này? Cậu nghĩ thử xem, các dữ liệu này rất phù hợp với Đường Lam Vy thì phải?_ Kỳ Thiên nghi ngờ hỏi

-Đúng thế, nhưng cậu phải Kỳ Thiên mà tớ quen biết không thế? Yêu người ta mà chẳng biết tên thật là sao?_ Chí Hào cười to

-Im ngay. Hồi đó tại tớ thích gọi cô ấy là Thỏ con, cô ấy trong sáng như chú thỏ con vậy đó, nên không để tâm đến tên cô ấy không ngờ bây giờ lại là cản trở lớn trong việc tìm người.

Cốc Cốc Cốc

- Vào đi.

-Tổng tài lát nữa chúng ta có cuộc hẹn với giám đốc bên An Khang._ Lam Vy chuyên nghiệp bước vào phòng làm việc của anh ấy. Cô đã cố lấy lại vẻ mặt bình tĩnh rồi. Chuyện này cô định sẽ đến tìm cha nuôi nói chuyện.

-Được, chúng ta đi. _ Kỳ Thiên vội đứng dậy bước đi, lướt ánh mắt về phía Lam Vy nhưng cô không để ý.

Ngồi chung một xe không khi rất ngột ngạt, vội tìm đề tài:

- Thư kí Đường này, cô có người thân nào không?

-À, tôi chỉ có Trúc Anh là em gái._ Lam Vy lãnh đạm đáp.

Không kịp hỏi gì thêm thì xe đã tới cửa khách sạn. Hai người cùng tiến vào.

-Xin chào ông Trần, đây là Tổng tài tập đoàn chúng tôi._ Lam Vy giới thiệu

-Xin chào giám đốc Trần._ Kỳ Thiên chào hỏi

- Vâng, chòa anh, Lăng tổng tài, nghe danh anh đã lâu nay mới được diên kiến._ Ông Trần đưa tay ra bắt tay Kỳ Thiên, anh cũng lãnh đạm bắt lại.

- Mời ngồi. Chúng ta có thể vào việc._ Lam Vy lấy giấy tờ ra.

- Điều khoản hợp đồng, tổng tài có ý kiến gì?_ Ông Trần lộ vẻ cáo già nhưng sớm bị Kỳ Thiên và Lam Vy phát hiện.

- Thư kí Đường, cô thấy sao?_ Kỳ Thiên không trả lời thẳng mà quay sang hỏi Lam Vy.

- Tổng tài, theo tôi nếu làm theo điều khoản này chẳng phải có lợi cho phía Anh Khang lắm sao? Trong khi Lăng thị chúng tôi chỉ có tí lợi ích nhỏ, mẻ cá này xem ra hơi lớn đó, giám đốc Trần à._ Lam Vy nhếch môi khinh bỉ, bộ coi họ là trẻ lên ba à.

Kỳ Thiên không nói gì chỉ nhếch môi cười, còn giám đốc Trần kia thì tím mặt vì giận bởi lời lẽ sắc bén của Lam Vy.

-Cô…cô…sao có thể?_ Ông Trần đứng họng.

- Ý của tôi cũng thế, kết thúc tại đây. Thư kí Đường chúng ta đi._ Kỳ Thiên quay sang Lam Vy rồi cùng đứng dậy ra khỏi khách sạn.

Lên tới xe chuẩn bị về tập đoàn:

- Lí luận của cô sắc bén lắm._ Kỳ Thiên tán dương

- Không có gì, ai cũng có thể nhìn ra._ Lam Vy hóa thẹn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro