Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=..= Biệt viện Lăng gia.

Bây giờ việc Lam Vy đến đây không còn gì là xa lạ với mọi người trong Lăng gia nữa chỉ có Kỳ Thiên là vẫn chưa biết gì.

- Cha nuôi, con tới rồi đây._ Lam Vy cười híp chạy lại bên Lăng Kỳ Ân đang đứng cạnh cho cá ăn.

- Vy Vy tiểu bảo bối, con tới rồi à? Làm việc ở tập đoàn thế nào rồi? Kỳ Thiên nó có bắt nạt con không?_ Ông Lăng hỏi tới tấp.

-Cha nuôi à, mọi thứ đều tốt nhưng là…_ Lam VY ấp úng

- Là gì?_ Ông Lăng nhíu mi chưa bao giờ thấy con gái nuôi phân vân thế này.

- Cha còn nhớ người con trai trong lòng con mà con kể với cha nhiều năm về trước không?_ Lam Vy khổ sở

- Cậu ta tên gì nhỉ…à hình như Kỳ Thiên…mà khoan không lẽ…_Ông Lăng hơi nghi ngờ về chuyện này.

- Chính là anh ấy cha à…hix hix…con phải làm sao đây? Anh ấy hết yêu con rồi, còn sắp lấy Phan tiểu thư kia nữa._ Lam Vy thút thít

- Chuyện của Phan Khả Hân không như con nghĩ đâu. Nó bị miễn cưỡng đó._ Khi biết sự thật này Lăng Kỳ Ân vô cùng vui sướng không nên lời. Vội tìm cách giúp con trai.

- Là sao ạ?_ Lam Vy ngẩng mặt hỏi

-Là Phan lão cáo già kia ép buộc nó đó, còn uy hiếp ta nữa. _ Lăng Kỳ Ân sầu não vì Phan lão gia kia hiện đang nắm trong tay tổ chức xã hội đen lớn ngang ngửa con trai ông.

- Cái gì? Thì ra là thế, con sẽ không khóc nữa và giúp đỡ anh ấy._ Lòng Lam Vy mừng như nở hoa

- Thế con trai ta có biết người đó là con không?_ Ông lại hỏi

-Không ạ, để một khoảng thời gian nữa ạ._ Lam Vy tươi cười tạm biệt cha nuôi về nhà.

=..= Nhà của Vy&Anh

-Hello em gái, hôm nay tan tầm sớm thế?_ Lam Vy cười tươi rói

- Chị gái hôm nay sao vui vẻ, yêu đời thế?_ Trúc Anh thấy lạ, mới hôm trước còn khóc lóc khổ sở mà giờ…

- Chị biết Kỳ Thiên không có yêu Khả Hân._ Lam Vy tự tin nói

- Hả? Sao chị biết?_ Trúc mở to mắt nhìn chị mình

- Ừ, chị biết rồi._ Nói rồi Lam Vy vui vẻ bước lên phòng.

Sáng hôm sau Tập đoàn Lăng thị

Phòng tổng tài

- Thư Kí Đường, cô coi chỗ này có gì không hợp không?_ Kỳ Thiên hỏi. Lam Vy cuối xuống nhìn xấp tài liệu mà vô ý để lộ sợi dây chuyền Định mệnh rơi xuống.  Lam Vy không để ý nhưng Kỳ Thiên thì sửng sốt, mắt mở to hết cỡ nhìn nso.

- Thư kí Đường, sợ dây chuyền này cô ở đâu mà có?_ Kỳ Thiên thở gấp nói.

- Cái gì?_ Lam Vy giật mình nhìn lại sợi dây chuyền trên cổ và vẻ amwtj sửng sốt kia.

- Tôi hỏi cái sợi dây chuyền này ở đâu mà ra?_ Kỳ Thiên hét lên là lam Vy giật mình.

-À, cái này là của một người bạn tặng tôi._ Lam Vy nghĩ bây giwof không nên nói sự thật.

-Bạn trai?_ Kỳ Thiên tiếp tục hỏi.

- Vâng, là bạn trai. Thôi tôi ra ngoài làm việc. Chào sếp._ Lam Vy vội quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

- Bạn trai…em giỏi lắm, thì ra “Thỏ con” là em. Em tưởng có thể giấu được tôi sao…Em sẽ phải là vợ của tôi như lời đã định._ kỳ Thiên nhếch môi cười. Anh vừa nhìn là biết sợi dây chuyền Định mệnh này có 1 không 2 trên thế giới làm sao mà có cái thứ 2. Nhưng có lẽ chuyện của Khả Hân làm cho “Thỏ con” của anh không muốn thừa nhận. Vậy là cô vẫn còn yêu anh nên tới giờ vẫn còn đeo sợi dây chuyền đó. Nghĩ tới đây khóe môi anh cười nhếch lên tới tận mang tai. Bây giờ trước tiên phải giải quyết chuyện Khả Hân.

- Alo, Chí Hào tới gặp tớ._ Kỳ Thiên vội gọi điện cho Chí Hào

Cốc cốc cốc

-Vào đi.

- Có chuyện gì gặp tớ thế Kỳ Thiên?_ Chí Hào hỏi

- Tớ đã tìm ra “Thỏ con” của tớ rồi, chính là Lam Vy._ Kỳ Thiên cứ nhắc đến Lam Vy lại cười tươi.

-Hả? Lam Vy?_ Chí Hào bị sững lại

-Đúng thế. Nên tớ muốn giải quyết chuyện của Khả Hân. Tớ muốn hủy hôn ước nên cậu hãy chuẩn bị tinh thần đi. Cho người bảo vệ Lam Vy và cha tôi. Cha của Khả Hân là kẻ cáo già._ Ánh mắt anh sâu hiểm.

-Tớ đã biết._ Chí Hào hiểu nhwungx gì anh bạn thân này nói

- Cậu gọi giúp Lam Vy, Khả Hân vào đây?_ Kỳ Thiên ra lệnh

-Sao lại thế?_ Chí Hòa lại không hiểu

-Cứ làm đi._ Kỳ Thiên lãnh đạm

Văn phòng tổng tài Lăng thị bây giờ hiện tại rất căng thẳng. Bốn con người cùng ở đây nhưng có hai người không hiểu chuyện gì xảy ra.

-Thiên, anh gọi em vào đây có việc gì? Nhớ em hả?_ Khả Hân nũng nịu ôm cánh tay của Kỳ Thiên.

Lam Vy nhíu mày nhưng không biểu lộ gì nhưng rất tiếc cái nhíu mày của cô đã bị Kỳ Thiên nhìn thấy, anh nhếch môi cười:

- Buông tôi ra, tôi gọi cô vào vì muốn hủy hôn.

- Cái gì?_ Cả Khả Hân và lam Vy đều sửng sốt vì thông tin mình vừa nghe được.

- Là hủy hôn đó. Trước giờ tôi là bị cha cô ép buộc nhưng bây giwof tôi đã tìm được người mình yêu nên muốn hủy hôn._ Kỳ Thiên tiếp tục lãnh đạm

- Là con hồ ly nào hả? Anh mau nói đi?_ Khả Hân tức giận thét chói tai.

-Chính là Lam Vy._ Anh tiếp tục thản nhiên như không có gì còn Lam Vy thì hóa đá.

- Sao là cô à, ả hồ ly này sao lại cướp người yêu của tôi hả?_ Khả Hân nắm lấy cổ áo Lam Vy mà lắc quá lắc lại còn Lam Vy vì háo đá mà không phản ứng gì.

-Mau bỏ tay cô ra khỏi người Lam Vy_ Kỳ Thiên nhíu mày đứng dậy kéo Lam Vy ôm vào lòng.

-Anh..không thể đối với tôi như thế được…tại sao?_ Khả Hân hét lên

-Tại tôi chưa từng yêu cô. Chí Hào, tiễn khách._ Quay sang Chí Hào nháy mắt, hiểu ý Chí Hào kéo Khả Hân ra.

- Phan tiển thư, xin mời.

- Buông tôi ra, Lăng Kỳ Thiên sao anh có thể như thế với tôi? Đường Lam Vy con hồ ly tinh này, cô giỏi lắm cứ chờ đấy, tôi sẽ không tha cho cô._ Khả Hân cười điên dại bị Chí Hào kéo ra khỏi phòng.

Trong phòng chỉ còn lại có Kỳ Thiên và Lam Vy, không khí tĩnh lặng.

-Lam Vy, em sao rồi?_ Kỳ Thiên đỡ lam Vy ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi.

-Hả? Gì?_ Giờ cô mới hoàn hồn, biểu hiện trên mặt khiến Kỳ Thiên muốn bật cười.

- Sao Tổng tài anh biết…?_ Lam Vy chưa chưa nói hết câu đã bị Kỳ Thiên ôm vào lòng, phủ cánh môi mỏng của anh lên bờ môi mềm mại mà ngọt ngào của Lam Vy. Lam Vy ngốc sửng, cái gì, hôn sao, vì thiếu không khí nên cô hả miệng ra để hô hấp không ngờ tại điều kiện cho Kỳ Thiên đưa lưỡi vào trong cùng lưỡi của cô quấn quít lấy nhau. Lâu sau cảm thấy Lam Vy sắp thở không ra, Kỳ Thiên mới tiếc nuối buông môi cô ra nhưng vẫn quàng tay xung quanh eo thon gọn của Lam Vy.

- Thỏ con à, em hôn kém quá đấy. hahhaha_ Kỳ Thiên cười to.

- Cái gì? Nhưng sao anh biết?_ Lam Vy vội hỏi.

- Em tưởng có thể giấu được anh sao? Tại sao em không nói cho anh biết là em hả? Em có biết anh tìm em khổ sở lắm không?_ Kỳ Thiên chua xót nói

- Em xin lỗi, lúc đó em tưởng anh…_ Lam Vy cuối thấp đầu

- Tưởng anh gì? Tưởng anh yêu Khả Hân, tưởng anh thay lòng hả? Làm sao có thể, ngày xưa anh đã nói nhất định lấy em làm vợ cơ mà. Còn cả sợ dây chuyền Định mệnh nữa. Em đúng là cô gái ngốc._ Kỳ Thiên quát lên.

- Em xin lỗi, em sai rồi, Kỳ Thiên đừng mắng em, huhuhu_ Lam Vy thút thít khóc, cô có thể mạnh mẽ nhưng trước người con trai này thì cô vẫn là cô nhok 7 tuổi như xưa.

- Anh xin lỗi Thỏ con, anh sẽ không bao giờ mắng em nữa._ Thấy nước mắt của Lam Vy, Kỳ Thiên bối rối vô cùng.

- Anh vẫn không quên lời xưa._ Lam Vy vui mừng

-Đúng vậy, anh đưa em đi ăn tối._ Kỳ Thiên nói rồi kéo Lam Vy ra khỏi tập đoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro