Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác ngày nào cũng đi tìm Tiêu Chiến để đưa bữa ăn cho anh, thỉnh thoảng cậu còn mang một ít hoa quả về cho cha mẹ Tiêu. Mẹ Tiêu luôn rất nhiệt tình với Vương Nhất Bác, trong khi bố Tiêu lại phớt lờ Vương Nhất Bác nhưng ông lại phải mỉm cười với Vương Nhất Bác dưới áp lực của mẹ Tiêu.

Ngay khi Vương Nhất Bác cùng bố Tiêu và mẹ Tiêu đang trò chuyện vui vẻ thì điện thoại di động của Vương Nhất Bác vang lên, cậu lấy ra thì thấy là số điện thoại của Trần Bộ trưởng.

Cậu từ Colma về đã lâu như vậy, chưa từng tới Bộ Ngoại giao một lần, Bộ trưởng Trần gọi cho cậu mấy lần nhưng cậu đều không trả lời, hôm nay cậu vẫn không muốn trả lời cuộc gọi này. Nhưng cả mẹ Tiêu và bố Tiệ đều nhìn thấy dòng chữ "Bộ Ngoại giao - Trần Bộ trưởng" hiển thị trên điện thoại di động đanh đặt trên bàn trà của cậu.

"Nhất Bác, nhanh trả lời điện thoại đi. Đừng mơ hồ về cuộc gọi của bộ trưởng." Mẹ Tiêu thúc giục.

Mẹ Tiêu đã nói như vậy, nếu Vương Nhất Bác không trả lời thì không tốt, do dự một lúc, cậu vẫn cầm điện thoại di động đến phòng Tiêu Chiến và nghe điện thoại.

"Alo, Bộ trưởng Trần."

"Vương Nhất Bác, cậu thật lợi hại nhỉ? Cho dù có nói từ chức thì cũng không nên từ chức ngay, gọi điện cũng không trả lời!" Vương Nhất Bác dựa vào tường, cúi đầu nói: "Tôi... Bộ trưởng, tôi thực sự muốn từ chức." Nghe giọng điệu của cậu, Bộ trưởng Trần không có vẻ giống như đang nói đùa, thở dài: "Cậu thật là một người khô khan. Cậu là một nhân tài lớn trong ngành này, và tôi thực sự không muốn cậu rời đi. Hơn nữa, những người khác đã phải vật lộn để vượt qua kỳ thi quốc gia để tuyển chọn. Trong khi đó cậu đã vượt qua kỳ thi và bây giờ cậu có được vị trí này. Cậu có sẵn lòng để từ bỏ nó không?"

Vương Nhất Bác lần này im lặng, cậu có chịu từ bỏ không? Không muốn, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác.

"Vậy sau khi từ chức cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ tìm được công việc gì?"

Vương Nhất Bác im lặng, cậu không biết. Cậu thậm chí còn không nghĩ tới việc mình sẽ làm gì trong tương lai. "Tôi, tôi... chưa nghĩ về chuyện đó nhiều lắm."

Bộ trưởng ở đầu bên kia điện thoại suy nghĩ một chút, đang nghĩ xem có cách nào khác để giữ lại Vương Nhất Bác không. "Đúng rồi, không phải cậu luôn muốn xin trở lại Trung Quốc làm việc sao? Tôi sẽ chuyển cậu về, cậu vẫn có thể lo cho gia đình mình."

"Không..."

"Việc này đã được giải quyết. Tân đại sứ ở Pháp sẽ đến Pháp vào ngày mốt. Ngày mai cậu sẽ bay đến đó để thu xếp rồi quay lại Trung Quốc để làm việc ở khu vực quốc tế. Tôi sẽ không chấp thuận đơn từ chức của cậu." Sau khi nói xong. Trần Bộ trưởng cúp điện thoại, Vương Nhất Bác nhìn điện thoại di động, ngơ ngác một hồi.

Trở về Trung Quốc làm việc? Đó là những gì cậu nghĩ trước đây, sau khi trở về Trung Quốc, cậu sẽ theo đuổi Tiêu Chiến trong khi làm việc, nhưng bây giờ cậu chỉ muốn theo đuổi Tiêu Chiến.

Cho dù muốn từ chức, cho dù bị điều động về nước cũng sẽ không đi làm, cậu không tin đến lúc đó Bộ Ngoại giao sẽ không sa thải cậu.

Mẹ Tiêu vào bếp rửa trái cây, tình cờ nghe được Vương Nhất Bác dường như đang nói gì đó về việc từ chức và tại sao cậu lại không muốn chia tay, bà không đi tới để lắng nghe kỹ, nhưng giác quan thứ sáu mách bảo với bà rằng Vương Nhất Bác dường như muốn làm vậy. Cậu muốn từ chức.

Không, bà ấy không cho phép Vương Nhất Bác từ chức, đó là Bộ Ngoại giao, công việc tốt như vậy sao lại từ chức? Mẹ Tiêu không thể phủ nhận rằng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến thực sự rất bận rộn với công việc khi họ còn ở bên nhau và họ không quan tâm đến gia đình hay về nhà mỗi ngày. Là một người mẹ, không thể không thương con trai mình, nhưng quan điểm của bà luôn là con người phải có sự nghiệp riêng, có lý tưởng riêng. Hôn nhân không nên ràng buộc ai, dù đã có hôn nhân và gia đình thì cũng không nên từ bỏ thứ mình sở hữu.

Bà cảm thấy nếu Vương Nhất Bác muốn cứu vãn cuộc hôn nhân và dành nhiều thời gian hơn cho Tiêu Chiến, cách tốt nhất là nộp đơn xin chuyển về nước làm việc, hoặc nộp đơn xin chuyển đến một bộ phận tương đối thoải mái trong Bộ của Bộ Ngoại giao, thay vì cứ để như thế này.

Vương Nhất Bác gọi điện xong liền đi ra, mẹ Tiêu nhìn cậu nhưng lại ngại nói, chỉ bảo cậu ngồi xuống ăn tối. Vốn dĩ hôm nay Tiêu Chiến có thể về nhà ăn cơm, nhưng hôm nay ở Kyoto xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng, bệnh viện cần Tiêu Chiến lãnh đạo mọi người trong khoa nên tạm thời tăng ca.

Vương Nhất Bác lo lắng cho Tiêu Chiến nên sau khi ăn xong liền lấy hộp đóng gói một ít đồ ăn cho Tiêu Chiến. Cậu nhanh chóng rửa bát rồi đem đồ ăn đến bệnh viện cho Tiêu Chiến.

Mẹ Tiêu liên tục ngăn cản Vương Nhất Bác đừng nghỉ làm việc ở Bộ Ngoại giao, nhưng sau đó cậu từ chối và nhất quyết phải hoàn thành công việc trước khi rời khỏi Bộ.

Sau khi Vương Nhất Bác rời đi, hai người lớn tuổi ngồi trên ghế sô pha, mẹ Tiêu đặt hai chân lên chân bố Tiêu nói: "Thằng nhóc này thì sao? Nhất Bác vẫn như trước, ông vẫn không tin tôi!" Bà lại nói: "Cái gì? Phải có thời gian mới thấy được lòng người!"

Tiêu Chiến hôm nay rất bận rộn, bận rộn từ trưa đến tối, không ăn một miếng nào, không uống một ngụm nước, khi cơ thể không chịu nổi, anh uống một ít nước đường để hỗ trợ. Vương Nhất Bác vừa đến tầng làm việc của Tiêu Chiến đã thấy anh cùng một nhóm bác sĩ đi tới, Tiêu Chiến vừa nhìn thấy liền dừng lại nói: "Văn phòng không khóa, cậu cứ vào đó đợi tôi nhé, tôi sẽ làm xong việc của mình." Sớm làm việc." Sau đó, anh mang theo một nhóm bác sĩ. Người đàn ông sải bước rời đi.

Chồng của tôi đẹp trai quá! Đây là suy nghĩ của Vương Nhất Bác lúc đó, đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn, Tiêu Chiến dùng giọng điệu như trước nói chuyện với cậu, mặc dù chỉ có chưa đầy 20 từ, Vương Nhất Bác vẫn vui vẻ. Bây giờ cậu không cần gì nữa, chỉ cần Tiêu Chiến đối xử với cậu nhẹ nhàng như nãy, cậu sẽ hạnh phúc lâu dài.

Tiêu Chiến nói rằng anh sẽ sớm hoàn thành công việc, nhưng công việc của anh lại rất bận, Vương Nhất Bác chợp mắt một lát, Tiêu Chiến vẫn chưa quay lại. Cậu sợ đồ ăn bị nguội nên ôm đồ ăn vào lòng giữ ấm, Tiêu Chiến bụng không khỏe nên không ăn được đồ lạnh. Hơn nữa, đồ ăn nguội cũng không ngon!

Tiêu Chiến làm xong công việc đã gần 10 giờ, bước vào văn phòng, Vương Nhất Bác đang ngồi trên ghế sô pha, gật gù ngái ngủ. Ngay khi cậu sắp ngã xuống đất vì buồn ngủ, Tiêu Chiến đã nhanh chóng bước tới và dùng tay chặn đầu cậu lại, khiến Vương Nhất Bác không thể trực tiếp ngã xuống đất.

"Hả? Xong rồi à?" Vương Nhất Bác buồn ngủ mở mắt ra. Này, có lẽ cậu già thật rồi hoặc đột nhiên thư giãn sau khi không làm việc. Mới có 10 giờ, mà cậu thực sự buồn ngủ. Gần như muốn ngủ rồi.

"Xong rồi, cậi đợi từ lúc đó đến bây giờ?"

"Đúng vậy, em nghĩ anh nhất định chưa ăn cơm, liền tới mang đồ ăn cho anh."

Tiêu Chiến đi đến bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ qua lại vô tận trên đường, nhìn ánh đèn sáng rực trên các tòa nhà cao tầng trong thành phố lần lượt, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, chợt cảm thấy khung cảnh đêm nay đặc biệt đẹp. Thực ra anh là người rất thích ngắm cảnh đêm nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh đêm lại đẹp như ngày hôm nay.

"Vậy tại sao cậu không đặt đồ ăn xuống và về nhà?" Tiêu Chiến nói với giọng điệu có chút phàn nàn, bản thân anh cũng không cảm nhận được sự phàn nàn đó, nhưng may mắn thay, Vương Nhất Bác rất nhạy cảm với cảm xúc này.

Vương Nhất Bác từ trên sô pha đứng dậy, thẳng lưng nói: "Em để ở đây cho anh, anh xong việc về không biết khi nào mới nhìn tới, có khi anh sẽ không ăn chúng nữa là. Có em ở đây mới đảm bảo được anh sẽ đụng đến chúng. Anh có thể không nghe em nhưng sức khỏe của anh như thế nào thì anh cũng biết mà."

Phần cuối cùng của câu là Vương Nhất Bác nhất thời thêm vào, vốn dĩ cậu không có ý nói nó, cậu sợ Tiêu Chiến nói cậu tọc mạch, nhưng cậu cuối cùng không nhịn được mà nói ra.

12h05p_15/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro