Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi văn phòng bộ trưởng, Vương Nhất Bác quay lại thu dọn đồ đạc của mình.

Cậu đặt chuyến bay đến Colma sớm hơn Tiêu Chiến vào ngày 7 và định đợi Tiêu Chiến ở sân bay.

Không phải cậu chưa từng nghĩ tới việc đặt cùng chuyến bay với Tiêu Chiến, vì cậu sợ Tiêu Chiến sẽ đến đó trước mình.

Xuống máy bay, cậu vội vã đi bộ cũng không tìm thấy anh.

Mấy ngày nay, Vương Nhất Bác đã làm việc ngày đêm, tổng hợp tất cả những gì muốn báo cáo vào một tập tin mã hóa và gửi cho Bộ trưởng Trần.

Sau khi Vương Nhất Bác làm việc xong, cậu ngồi phịch xuống ghế trong phòng làm việc, mấy ngày nay cậu thực sự rất mệt mỏi, cậu nhặt bức ảnh trên bàn của mình và Tiêu Chiến khi họ mới yêu nhau, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Tiêu Chiến. Miệng nói: "Chiến Chiến, đợi em một chút, em nhất định sẽ theo đuổi lại anh."

Mấy ngày nay cậu vừa làm việc vừa nhìn bức ảnh này, khi mệt mỏi, nhìn bức ảnh lập tức khiến cơ thể tràn đầy năng lượng, hiệu quả hơn nhiều so với việc uống nước và ăn gì đó.

Vương Nhất Bác nhìn ảnh, dường như nhìn thấy ngày xưa, bọn họ lúc đó mới mười tám tuổi, chưa bước chân vào xã hội, vẫn còn là những thiếu niên đầy khát vọng về tương lai; Tiêu Chiến lúc đó là một con người tự tin. Lúc đó, chắc hẳn họ không thể tưởng tượng được rằng ngày hôm nay, mười hai năm sau, bọn họ đã xa cách nhau.

Ôi chúa ơi, họ thực sự đã đến giai đoạn ly hôn.

Một lúc sau, Vương Nhất Bác đem ảnh vào phòng ngủ và thu dọn hành lý, cậu cũng nhét ảnh vào trong đó.  Cậu sẽ có thể gặp Chiến Chiến của mình vào ngày mai.

Khi Vương Nhất Bác đến Colma vào ngày hôm sau, vẫn còn hai giờ nữa mới đến chuyến bay của Tiêu Chiến đáp, cậu ăn gì đó và không ngừng đẩy hành lý chờ Tiêu Chiến xuất hiện.

Cuối cùng, Vương Nhất Bác cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, cậu đẩy hành lý của mình về phía anh.

Bước chân cậu chạy về hướng Tiêu Chiến.

"Này, cho tôi qua một chút, cho tôi qua một chút... Này, xin lỗi, xin lỗi, đường trơn quá, tôi không dừng lại được..."

Vương Nhất Bác đẩy hành lý của mình, đụng vào hành lý của Tiêu Chiến, hành lý của cả hai đều rơi xuống đất, Tiêu Chiến cau mày nhìn Vương Nhất Bác lạnh lùng nhặt hành lý lên.  "Làm cách nào cậu tới đây được?"

Sau khi nhặt hành lý lên xong, Vương Nhất Bác ngẩng đầu, giả vờ ngạc nhiên gãi đầu nói: "A? Là anh, em... Em đến đây du lịch, còn anh thì sao?" Tiêu Chiến ôm tay và cười nhạo khi nghe điều này, anh nói: "Này, Vương ngoại giao không về báo cáo công việc của mình sao? Sao cậu vẫn còn thời gian để đi du lịch?"

Vương Nhất Bác mím môi: "Bộ cho em nghỉ lễ lẽ ra là... Thấy em ly hôn, họ sợ tâm trạng em không tốt, không làm tốt công việc của mình, nên đã để em ra ngoài và thư giãn."

Tiêu Chiến nghi hoặc nhìn Vương Nhất Bác, anh nhùn cậu như vậy khiến cậu có phần chột dạ.

Bộ Ngoại giao là một nơi bận rộn như vậy, trong những ngày nghỉ bình thường có thể không được nghỉ, liệu ly hôn có cho bạn được nghỉ không? Dù sao thì Vương Nhất Bác có nghỉ hay không cũng không liên quan gì đến anh.

"Chúc cậu nghỉ phép vui vẻ, tôi đi trước."

Tiêu Chiến nói xong liền rời đi mà không quay đầu lại, Vương Nhất Bác vẫn ở đó đợi một lúc, đợi mình và Tiêu Chiến cách xa một chút, sau đó rời sân bay bằng lối ra gần đó.

Vương Nhất Bác rất mừng vì không phải mùa du lịch cao điểm nên rất dễ biết Tiêu Chiến sẽ đi đâu.

Tiêu Chiến đã đặt trước nhà nghỉ B&B trên mạng, giờ anh phải bắt taxi đến nhà nghỉ B&B.

Bên trong xe.  Người lái xe taxi là người Colma, trông khoảng năm mươi tuổi, Tiêu Chiến giao tiếp với tài xế bằng tiếng Anh lưu loát, nhưng tài xế taxi lại không nói được tiếng Anh.  Một trong hai người nói tiếng Anh và người kia nói tiếng Pháp, họ hiểu nhau mới lạ.

Vương Nhất Bác thấy vậy, vội vàng bước tới, người hiện tại đang tiếp cận Tiêu Chiến không phải là cậu sao?

Thời cơ thật tuyệt vời?

"Sao anh không rời đi?" Vương Nhất Bác đi về phía Tiêu Chiến với nụ cười trên môi, "Có rào cản ngôn ngữ không? Đừng lo lắng, hãy giao việc đó cho em."

Tiêu Chiến liếc nhìn Vương Nhất Bác, mở điện thoại ra, tìm phần mềm dịch thuật, những ngón tay mảnh khảnh bay ra gõ trên bàn phím, một lúc sau, trong điện thoại của anh vang lên một giọng nữ máy móc: "Xin chào ngài, tôi muốn đi đến nhà nghỉ B&B ở Sanfikel."

Vẻ mặt Vương Nhất Bác lúc đó gần như có thể miêu tả là như hóa đá, cậu ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến lên xe, rồi lại nhìn chiếc xe taxi chạy đi, để lại cậu một mình.

Mùi khói xe ô tô nồng nặc.

Sanfikel... Vương Nhất Bác viết ra cái tên này, gọi taxi rồi đi đến nơi này.  Dù sao thì cậu cũng không có nơi nào để ở.  Lúc đầu là vì bận quá nên thực sự quên mất, khi nhớ ra, cậu nghĩ bây giờ đã quá muộn để đặt hàng.

Trên đường đi, Vương Nhất Bác nhìn khung cảnh Colma ngoài cửa sổ xe, nghĩ rằng Tiêu Chiến thật biết chọn địa điểm.  Cậu đang nghĩ cách có thể theo đuổi lại Tiêu Chiến thành công và đồng thời giúp anh tìm lại con người thật của mình.

Thực ra... vừa rồi hình như cậuđã làm sai điều gì đó, lẽ ra cậu nên giả vờ như mình không nói được tiếng Pháp và gặp khó khăn trong giao tiếp.  Nhưng là đại sứ của đại sứ quán Trung Quốc ở Pháp, không nói tiếng Pháp thì ai có thể tin được, hơn nữa, Vương Nhất Bác thông thạo tổng cộng 13 ngôn ngữ, bao gồm cả ngôn ngữ làm việc của Liên Hợp Quốc, và Tiêu Chiến hiểu rõ cậu như thế nào.

Khi Tiêu Chiến đến nhà nghỉ, đầu tiên anh thu dọn hành lý rồi nhìn sơ qua xung quanh nhà nghỉ B&B. Vì ông chủ không nói được nhiều tiếng Anh nên Tiêu Chiến không thể trò chuyện với họ.

Vương Nhất Bác đến sau, lúc cậu đến thì nhà nghỉ đang chuẩn bị bắt đầu bữa tối, Tiêu Chiến ngồi vào bàn nhìn Vương Nhất Bác đang nhận phòng ở quầy lễ tân, anh còn đang suy nghĩ tại sao người này lại sợ hãi như vậy?

Vương Nhất Bác giao tiếp với người khác bằng tiếng Pháp, Tiêu Chiến nghe không hiểu, đương nhiên anh cũng không thèm quan tâm họ đang nói gì, họ thích nói gì cũng không liên quan đến anh! Điều mà Vương Nhất Bác nói với ông chủ là cậu và Tiêu Chiến biết nhau. Họ đều là người Trung Quốc, sống ở cạnh nhau và luôn quan tâm đến nhau. Ông chủ có vẻ chấp nhận lý lẽ của cậu nên xếp Vương Nhất Bác đối diện với Tiêu Chiến.

Ông chủ rất nhiệt tình, yêu cầu Vương Nhất Bác cất hành lý trong phòng, nhanh xuống ăn tối, Tiêu Chiến dường như không để ý đến Nhất Bác, cũng không nói chuyện với cậu, thậm chí cũng không nhìn cậu.

Vương Nhất Bác không quan tâm đến chuyện này, cậu biết Tiêu Chiến đang tức giận với cậu, hơn nữa, nếu Tiêu Chiến không tức giận và thất vọng với cậu thì họ đã không ly hôn! Ngồi xuống cạnh anh, cậu mỉm cười với Tiêu Chiến, nhưng thứ cậu nhận được lại là một cái trợn mắt to từ Tiêu Chiến.

Với Vương Nhất Bác, một người có thể nói tiếng Pháp, ông chủ cảm thấy thoải mái hơn và khá vui vẻ trò chuyện với Vương Nhất Bác bằng tiếng Pháp.  Tiêu Chiến không tham gia trò chuyện, im lặng ăn một mình, đột nhiên trên đĩa trước mặt có một đùi gà, ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương Nhất Bác.

"Friant nói món đùi gà này đặc biệt ngon, mời anh ăn thử.

Frion nhìn Tiêu Chiến nói gì đó, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt nghi ngờ, Vương Nhất Bác đưa khăn giấy cho Tiêu Chiến rồi nói: "Friant nói anh gầy quá, nên ăn nhiều một chút."

Dần dần, Vương Nhất Bác trở thành người phiên dịch cho Tiêu Chiến, ngay từ đầu, trò chuyện của Vương Nhất Bác và chủ nhà nghỉ Friant dần dần phát triển thành trò chuyện của Tiêu Chiến và Friant, trong khi Vương Nhất Bác chuyển đổi qua lại giữa tiếng Pháp và tiếng Trung.

Lúc này Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác khá đẹp trai, giọng nói của Vương Nhất Bác đặc biệt tốt, lại nói tiếng Pháp tốt đến mức đáng kinh ngạc.

Tiêu Chiến không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, trước khi ly hôn, anh không nghĩ Vương Nhất Bác rất nổi tiếng, nhưng bây giờ đã ly hôn, anh cảm thấy Vương Nhất Bác thực ra vẫn là một nhân vật nổi tiếng.

Khoan, vậy thì sao, nếu cậu muốn đề cập với anh việc tái hôn? Vậy thì việc ly hôn của họ chẳng phải là vô ích sao? Không được, anh nhất định không chịu thua trước Vương Nhất Bác.

7h26p p.m_23/10/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro