Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới chân núi có một quán cà phê, Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến vào quán cà phê, mặc kệ Tiêu Chiến vùng vẫy. "Xin chào, vui lòng mang cho tôi một ly Americano nóng và một ly sữa nóng."

Một lúc sau, nhân viên bán hàng mang cà phê và sữa cho Vương Nhất Bác và những người khác, Tiêu Chiến vô thức đưa cà phê Mỹ đến trước mặt anh, nhưng Vương Nhất Bác đã giật mất. "Dạ dày khó chịu, uống ít cà phê đi." Tiêu Chiến giơ tay giật lại cà phê từ tay Vương Nhất Bác, "Tôi muốn uống nó!"

Tuy nhiên, Vương Nhất Bác nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Giận thì cứ giận, đừng giễu cợt thân thể của mình."

Tiêu Chiến lạnh lùng liếc nhìn cậu, rút ​​cổ tay anh ra khỏi tay Vương Nhất Bác nói: "Trước đây cậu cũng không quan tâm đến tôi, bây giờ chúng ta không liên quan gì nhau nữa, cậu không cần phải như thế này. Giống như câu nói đó. Có những thứ không thể nào cứu chữa được, như là việc cứu vớt tình cảm muộn màng của cậu còn mỏng manh hơn cây cỏ. Hơn nữa, cậu không cần đùa giỡn với tôi về tình cảm. Chúng ta vẫn là đồng hương ở nước ngoài. Khi về nước, cậu sẽ là nhà ngoại giao của cậu và tôi sẽ là bác sĩ phẫu thuật của tôi, chúng ta đừng nên đi ngược dòng sông."

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến nói xong cúi đầu xấu hổ, đúng vậy, sau 8 năm kết hôn, cậu đối xử với Tiêu Chiến không tốt một chút nào, đối với chuyện lớn như anh phẫu thuật dạ dày, cậu một chút cũng không có chút ấn tượng nào. Nếu cậu là Tiêu Chiến, có lẽ đời này cậu sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. Liệu cậu thực sự có thể cùng Tiêu Chiến trở lại cuộc sống chồng chồng đầy hạnh phúc như thuở hàn vi?

Vương Nhất Bác trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cậu biết muốn có lại được sự tin tưởng của Tiêu Chiến không dễ dàng, nhưng cậu vẫn luôn tin tưởng mình có thể khiến Tiêu Chiến tin tưởng bên cậu một lần nữa, nhưng vừa nghe lời nói của Tiêu Chiến, cậu đột nhiên mất đi tự tin. Tiêu Chiến là một người mạnh mẽ, như chính anh đã nói, không ai có thể thay đổi được những điều anh đã quyết định. Nếu Tiêu Chiến nhất quyết không ở bên cậu, thì cậu sẽ theo đuổi Tiêu Chiến đến chết đến hết cuộc đời, yêu cầu Tiêu Chiến tái hôn với cậu, e rằng cậu sẽ không thể theo đuổi lại anh.

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Vương Nhất Bác suốt đường đi đều không có hứng thú, Tiêu Chiến không biết mình bị làm sao, còn đang băn khoăn không biết lời mình vừa nói có nghiêm trọng đến mức nào không. Nhưng sau đó anh nghĩ lại, những gì anh nói đều là sự thật, cũng không có gì nghiêm trọng cả.

Nếu bạn không biết trân trọng một số thứ mình đang có thì sẽ quá muộn khi bạn muốn tìm kiếm lại những gì khi xưa bạn đã đánh mất.

Vương Nhất Bác nhốt mình trong phòng khi trở về nhà nghỉ. Frion khó hiểu không biết cậu bị gì và Vương Nhất Bác không ra ngoài ăn tối.

Không có Vương Nhất Bác làm người phiên dịch, Tiêu Chiến chỉ có thể sử dụng phần mềm dịch thuật trên điện thoại di động để trò chuyện với Frion. Mặc dù hai người giao tiếp có thể hơi chậm nhưng vẫn tốt hơn là hai người ngồi đối diện mà không ai nói gì.

"Chuyện gì đã xảy ra với YiBo?" Frion hỏi. (Không phải tôi edit sót mà là do bối cảnh đang ở nước ngoài nên sẽ có một số chỗ tôi để là YiBo (つ≧▽≦)つ )

Tiêu Chiến suy nghĩ một chút, anh không biết nên trả lời vấn đề này thế nào. Có nên nói cho Frion biết về mối quan hệ của anh với chồng cũ Vương Nhất Bác không, quên đi, mối quan hệ của anh với Vương Nhất Bác đã trở thành chuyện quá khứ, không cần thiết phải nhắc đến chuyện đó với người khác.

"Có lẽ hôm nay tâm trạng cậu ấy không tốt. Nhưng tôi nghĩ cậu ấy ổn. Cậu ấy là một người rất lạc quan."

Frion gật đầu, ăn xong đồ ăn trên đĩa rồi nói với Tiêu Chiến: "Tôi ăn xong rồi, anh ăn từ từ nhé. Tôi chuẩn bị một ít đồ ăn cho Nhất Bác, lát nữa tôi nhờ anh đem lên cho cậu ấy ấy."

"Ok."

Tiêu Chiến làm một cử chỉ đồng ý, bất kể giữa anh và Vương Nhất Bác xảy ra chuyện gì, anh cũng không thể bỏ đói bất cứ ai. Đúng như Vương Nhất Bác đã nói, giờ họ là đồng hương của nhau. Ban ngày Vương Nhất Bác đưa áo khoác cho anh, một lát anh cũng phải mang thức ăn lên cho Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nằm trên giường trong phòng, suy nghĩ rất nhiều. Cậu đang nghĩ về việc tại sao cuối cùng cậu lại sống như thế này.

Trong những năm chung sống này, cậu thực sự quan tâm quá ít đến gia đình. Chưa kể đến việc Tiêu Chiến phẫu thuật dạ dày, Vương Nhất Bác đối với bố mẹ, bố Tiêu và mẹ Tiêu đều không tốt. Đúng là những năm này cậu bận rộn với công việc nhưng suy cho cùng, cậu vẫn chưa quan tâm đủ đến gia đình.

Khi kết hôn với Tiêu Chiến, cậu mới 22 tuổi, Tiêu Chiến cũng vậy. Lúc đó cậu mới vào Bộ Ngoại giao, có công việc ổn định, chính vì điều này mà cậu mới có dũng khí kết hôn với Tiêu Chiến ở quê nhà. Sau ngày kết hôn, cậu nhận được nhiệm vụ khẩn cấp điều động ra nước ngoài, từ đó phần lớn cuộc đời cậu ở nước ngoài một mình. Bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn chưa cùng Tiêu Chiến trải nghiệm hết cảm giác hai người cùng nhau điều hành một gia đình là như thế nào.

Chính vì chưa trải qua nên cậu không biết lo liệu hôn nhân và chăm sóc gia đình như thế nào. Nói trắng ra, nhiều năm như vậy có nghĩa là cậu đã không làm tròn trách nhiệm của một trụ cột trong gia đình. Cứ như vậy, tám năm trôi qua, cậu ngày càng ít quan tâm đến gia đình, Tiêu Chiến và bố mẹ mình.

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác cảm thấy mình thực sự vô trách nhiệm. Trước ngày hôm nay, trước khi Tiêu Chiến nói ra những lời đó, cậu luôn cho rằng mình không quan tâm đến Tiêu Chiến. Đó là vì cậu bận đi làm, giờ nghĩ lại, đó chỉ là những lời bào chữa. Nếu một người thực sự quan tâm đến hoàn cảnh gia đình thì không thể không coi trọng việc lớn hay việc nhỏ.

Cậu không phải là một người chồng tốt và không xứng đáng được anh cho sắc mặt tốt.

Bây giờ chuyện đã xảy ra, cậu cảm thấy khó có thể theo đuổi lại được Tiêu Chiến, cậu không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến và nói với anh: "Chiến Chiến, chúng ta kết hôn lần nữa đi."

Nếu Tiêu Chiến không ở bên cậu, Tiêu Chiến bây giờ nhất định đã có một người chồng yêu thương anh, một người chồng biết chăm lo cho gia đình.

Nói thế nào nhỉ, chỉ trong chốc lát, Vương Nhất Bác đã không còn muốn theo đuổi Tiêu Chiến nữa. Không phải cậu hèn nhát sợ không theo đuổi được Tiêu Chiến, mà là cậu cảm thấy mình nên để Tiêu Chiến đi. Hãy để Tiêu Chiến tìm một người tốt hơn, một người hiểu gia đình anh, quan tâm đến anh và không quá bận rộn trong công việc. Tìm ai đó tốt hơn cậu.

Đối với cậu tình yêu và công việc đều quan trọng, nhưng giờ cậu cảm thấy nếu từ bỏ công việc, giữa Tiêu Chiến và cậu có lẽ sẽ không còn chỗ cho sự quay lại.

Tiêu Chiến không thể dễ dàng tha thứ cho cậu như vậy, và cậu không chắc liệu mình có lại khiến Tiêu Chiến buồn bã ngay cả sau khi họ quay lại với nhau hay không. Thay vì tình yêu và công việc, cậu muốn Tiêu Chiến được hạnh phúc và vui vẻ.

Cuộc đời có bao nhiêu tám năm, có bao nhiêu 12 năm? Cậu đã trì hoãn Tiêu Chiến lâu như vậy, thật sự không thể tiếp tục trì hoãn như thế này nữa.

Nghĩ đến đây, khóe mắt Vương Nhất Bác hiện lên một giọt nước mắt, bình thường khi xử lý vấn đề ngoại giao của các nước lớn ở bên ngoài, cậu sẽ nhìn những thứ tươi đẹp ở bề ngoài, sẽ hùng hồn nói về những chủ đề chính trị đó. Tuy nhiên, trong cuộc sống, những ngày tháng hiện tại là một mớ hỗn độn. Nghĩ như vậy, cậu thật sự là một kẻ thất bại.

Mn thấy ngược nhiều không? Tui là tui cảm nhận không ngược mấy ಡ ͜ ʖ ಡ
23:20p_10/11/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro