Chương 20 - Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Vi trợn to mai mắt, há hốc miệng nói: "Ôi trời đất quỷ thần ơi, *beep* trơ trẽn, *beep* mất dạy. Không thể tin là có loại người này tồn tại trên đời nữa."

Minh Thành đau khổ ôm mặt: "Trái tim em không thể chịu được đau đớn này."

Đoạn ghi hình được chia sẻ với tốc độ chóng mặt, nhanh chóng trở thành điểm bàn luận mới trên mạng xã hội.

Cộng với vụ án mạng chưa được giải quyết, hàng trăm bình luận tỏ rõ sự ghê tởm đối với hai nhân vật chính bùng nổ. Cư dân mạng thay nhau chỉ trích sự hèn nhát của tên cặn bã, đồng thời lên án người thứ ba vô liêm sỉ.

Công kích trên mạng xã hội phát tán nhanh đến chóng mặt. Chẳng mấy chốc, mọi người đã thay nhau bình luận chửi rủa trên trang cá nhân của Vân Kiều, ép cô ta phải khóa trang cá nhân. Công ty quản lí và những thương hiệu mà Vân Kiều đại diện cũng không thoát nổi.

Vân Kiều nghiến răng, ném chiếc điện thoại ra xa. Nó lăn một vòng, nứt toác nằm im một góc trên sàn nhà. Cô ta siết chặt mái tóc, vừa la hét vừa mắng chửi: "Con khốn, là ai, là ai nữa. Sao mày không thể buông tha cho tao hả. Mày chết rồi cơ mà, mày chết rồi cơ mà Tịnh Miên."

Dường như không chịu nổi nữa, Vân Kiều lao như điên đến chiếc điện thoại vỡ tan, nhưng dù làm thế nào thì màn hình vẫn không sáng lên.

Vân Kiều gào thét trong tuyệt vọng, nước mắt dần chảy dài trên gương mặt vặn vẹo của cô ta. Cô ta ôm chặt chiếc điện thoại, vừa lắc đầu vừa khóc rống lên.

Cô ta chưa từng làm gì sai cả.

Cô ta mới là nạn nhân cơ mà?

Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?

Chợt nhớ đến điều gì đó, Vân Kiều vội vàng bò đến chiếc laptop trên bàn làm việc.

Mình phải nhờ bà ấy. Bà ấy vẫn luôn thương mình như vậy, bà ấy nhất định sẽ giúp mình.

Ngay khi màn hình vừa vụt sáng, đập vào mắt cô ta là một bài viết được chia sẻ.

[Vân Kiều là đồ vong ơn bội nghĩa. Khi còn đi học, Tịnh Miên luôn giúp đỡ cô ta mọi thứ. Cô ta không có đồng phục mới thì Tịnh Miên cho cô ta. Cô ta bị bắt nạt cũng là cô ấy đứng ra giúp đỡ.]

[Đúng vậy, tôi có học chung với hai người bọn họ nè. Vân Kiều là đồ xấu tính, cô ta luôn ganh tị với Tịnh Miên. Đúng là chỉ có Tịnh Miên mới đủ bao dung chơi chung được với cô ta.]

Dưới bài viết là hàng trăm bình luận công kích Vân Kiều. Cô ta run rẩy kéo xuống đọc từng bình luận, nước lại mắt từ từ chảy ra. Vân Kiều dùng hai tay che mặt, khẽ nức nở: "Tất cả những thứ đó vốn là của tôi cơ mà. Tại sao, tại sao cơ chứ."

Minh Tuấn cũng không khá hơn Vân Kiều là bao nhiêu. Anh ta đá cửa, ôm mặt bước ra khỏi phòng làm việc của bố. Người bố vẫn luôn đáng kính, nghiêm túc kia đã tuyên bố hủy toàn bộ phần thừa kế của anh ta.

Minh Tuấn cười khẩy: "Đúng, ông có bao nhiêu đứa con hoang ở ngoài cơ chứ. Một đứa như tôi thì có đáng là gì. Nhưng tại sao, tại sao ông lại ép tôi phải lấy cô ta. Chính ông biết cô ta dơ bẩn, đáng khinh như nào nhưng vẫn luôn ép tôi. Tịnh Miên, cô ta chết rồi. Lần này ai cũng đừng hòng thoát."

Một làn sóng mạnh mẽ quét thẳng qua cuộc đời của hai người. Vân Kiều chính thức bị công ty hủy bỏ hợp đồng, sự nghiệp của cô ta chính thức chấm dứt từ đây.

Những bình luận ác ý vẫn tràn ngập khắp nơi.

"Không trùng hợp đến vậy chứ, có khi nào hai người này thông đồng với nhau hay không?"

"Đúng đó, đúng là chuyện quái gì cũng có thể xảy ra."

"Đúng là bạn thân, mà là thân ai nấy lo. Vân Kiều cũng ghê gớm thật, cướp luôn bạn trai của cô kia."

Làn sóng tẩy chay vẫn đang lan rộng, những bình luận ác ý ngày càng xoáy thẳng vào Vân Kiều và Minh Tuấn, càng khẳng định họ liên quan đến cái chết của Tịnh Miên.

Lời đồn cũng có thể trở thành sự thật, chỉ cần có đủ nhiều người tin vào nó.

Vân Kiều và Minh Tuấn dần bị nhấn chìm dưới những sự thật được tạo ra như thế.

Lâm Dương cẩn thận đọc lại bài viết chấm dứt hợp đồng của công ty quản lí Vân Kiều. Cậu chợt nhớ đến bức thư của Tịnh Miên.

[Chúng muốn chị phải xuống địa ngục, chính chị sẽ tự tay kéo chúng xuống cùng.]

Vân Kiều và Minh Tuấn đã phản bội Tịnh Miên, phải chăng đây là lí do khiến cô ấy muốn kéo hai người này đi cùng mình?

Vậy còn những kẻ khác, Tịnh Miên sẽ làm gì? Hay cô ấy vẫy chưa kịp ra tay đã bị một kẻ khác sát hại? Kẻ mà chính cô ấy cũng không hề đề phòng?

Tại sao cái chết của Tịnh Miên lại tàn nhẫn đến như vậy?

Lý do cô ấy quyết định đón Nhật về nhà là gì? Chăm sóc? Không đơn giản như vậy. Chuyện này không khác nào việc cô ấy tự thú, nhưng... tại sao cô ấy vẫn thành công nhận nuôi Nhật?

Việc hai đứa trẻ bị tráo đổi năm đó có uẩn khúc gì?

Còn Hoàng Dũng, ông ta đóng vai trò gì trong chuyện này? Hung thủ? Không thể, việc giết Tịnh Miên trong nhà chỉ càng khiến ông ta trở thành đối tượng bị nghi ngờ. Ông ta chắc hẳn cùng biết Tịnh Miên hận mình, cũng chính vì thế mới cho người giúp việc theo dõi cô ấy sát sao như vậy.

Nói đến cái chết của Tịnh Miên, tại sao những bức ảnh ở hiện trường ở vụ án lại bị lộ ra ngoài. Hơn nữa, những phóng viên ở trước căn biệt thự sáng hôm đó rõ ràng nhận được thông tin trước cả đội điều tra? Tại sao?

Người bí ẩn đêm đó là ai? Tại sao lời khai của Nhật lại mâu thuẫn với hành vi của thằng bé?

Nếu họ không thể tìm ra kẻ cuối cùng đã gặp Tịnh Miên đêm hôm đó, vụ án này chắc chắn sẽ đi vào ngõ cụt. Tất cả những đối tượng tình nghi đều có đầy đủ bằng chứng ngoại phạm.

Thêm vào đó, họ chỉ có ba ngày.

Không hẳn, Lâm Dương thở dài. Họ chỉ còn lại hơn hai ngày một chút để phá án.

Bàn tay của cậu vẫn không ngừng vạch ra mối quan hệ của vụ án trên giấy, cố gắng tìm ra điểm liên hệ nào đó. Đột nhiên, Lâm Dương khựng lại, cây bút trên tay cậu dừng ở chỗ thời gian để họ giải quyết vụ án.

Ba ngày.

Ba ngày này là thời gian để họ giải quyết vụ án. Nhưng đây không hẳn là quyết định của lãnh đạo bên trên. Đây là áp lực của truyền thông, áp lực từ những bức ảnh được đăng tải trước đó.

Áp lực này khiến án mạng của Tịnh Miên được chú ý đến.

Nếu không, Hoàng Dũng chắc chắn sẽ ém mọi chuyện xuống. Mọi chuyện xảy ra đều đi ngược với tính toán của ông ta, khiến ông ta chỉ có thể nhờ bên phía cảnh sát mau chóng giải quyết án mạng của con gái mình. Cũng vì thế mà Hoàng Dũng đã mượn cái danh của đội điều tra đặc biệt, kết hợp với bên phía truyền thông tạo ra thời hạn ba ngày.

Ba ngày là giới hạn cuối cùng của ông ta. Người này có quá nhiều bí mật che dấu.

Nhật vốn không thể rời khỏi căn biệt thự đó trong thời gian ngắn, thằng bé chỉ có thể làm một con rối để kẻ đứng sau màn giật giây, tạo ra một vụ án không có lời giải.

Căn biệt thự ngập tràn ảnh của Hoàng Dũng, thiếu nữ bị giam cầm đến uất ức, đau đớn muốn trả thù.

Cậu dần hiểu ra sự trả thù của đóa hồng trong nhà kính.

Chu Viễn vỗ đầu đội phó lại đang ngẩn người. Lâm Dương giật mình, suýt chút nữa thì phun ra ngụm cà phê vừa uống. Cậu lườm người vừa thu bàn tay to lớn lại, khẽ hắng giọng: "Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Tịnh Miên chỉ có một: trả thù. Nếu suy luận theo hướng này, Vân Kiều và Minh Tuấn chính là những kẻ mà cô ấy muốn kéo xuống địa ngục cùng mình. Hơn nữa, tôi đoán... Tịnh Miên không hề thất bại."

"Cô ấy đã thành công."

"Kể cả khi đã bị chặt thành từng mảnh."

Ngay khi mọi người đang chậm rãi tiêu hóa câu nói vừa rồi của Lâm Dương, Minh Thành đang ngồi trước màn hình máy tính đột nhiên la lên: "Thành công rồi. Em đã tra được vị trí của kẻ đăng những bức ảnh kia. Địa chỉ đăng tải là một quán net nhỏ nằm trong phố cổ Thanh Liêm. Tài khoản kia là một kẻ mạo danh, không tra được thêm thông tin gì."

Chu Viễn gật đầu, nhìn chiếc đồng hồ bạc trên tay rồi nói: "Chuẩn bị xe đến địa chỉ đó. Chúng ta xuất phát thôi."

9 giờ tối ngày 21 tháng 6 năm 2022.

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, chạy dần về phía trung tâm thành phố S. Cảnh về đêm của thành phố vô cùng nhộn nhịp, lấp lánh những ánh đèn điện sáng rọi pha lẫn những màu sắc chói lóa của biển quảng cáo. Dòng người tấp nập ngược xuôi kết thúc một ngày làm việc vội vã. Thế nhưng đối với vài cá nhân mà nói, đây mới là thời gian bắt đầu ngày làm việc của họ.

Tiếng hàng rong vẫn vang vọng đâu đây, nhịp sống của thành phố S chưa bao giờ dừng lại.

Chiếc xe đi qua cây cầu bắc ngang con sông lớn chảy quanh thành phố, sau đó rẽ vào một ngõ nhỏ vắng tanh.

Đèn đường không thể chiếu sáng hết từng ngách tối nhỏ, cả con đường chỉ còn lại tiếng động cơ xe hơi và ánh đèn xe chói mắt.

Chu Viễn tập trung lái xe. Lâm Dương ngồi dựa vào ghế bên cạnh nhắm mắt tranh thủ nghỉ ngơi. Cậu khoanh hai tay ôm trước ngực, nhịp thở đều đều. Chu Viễn quay sang nhìn đội phó đang gật gù, gỡ cặp kính của cậu xuống rồi đắp chiếc áo khoác trên đùi của mình cho Lâm Dương rồi tiếp tục tăng tốc.

Chí Minh ngồi sau đang tranh thủ nhắn tin cho bố mẹ báo tăng ca. Tiểu Vi và Minh Thành dựa vào nhau thiếp đi, cậu phải trở tấm khiên bất đắc dĩ đỡ cho hai cái bị thịt gần cả trăm cân này.

Bách An vừa nhận được điện thoại thông báo đã tìm được đối tượng tình nghi từ tổ Giao thông. Anh được phân công qua đó giúp đỡ truy bắt kẻ gây tai nạn. Nhã Phong có em nhỏ ở nhà nên được cho phép tan ca, nhưng cô vẫn sẵn sàng làm việc bất cứ lúc nào họ cần đến nghiệp vụ pháp y.

Địa điểm định vị nơi những bức ảnh được đăng lên nằm trong một con ngõ nhỏ đơn sơ, khác biệt hoàn toàn với vẻ hào nhoáng của trung tâm thành phố. Nơi đây là ngỏ nhỏ thuộc phố cổ Thanh Liêm, một trong những ngõ xưa ít ỏi còn tồn tại sau dự án quy hoạch của thành phố S.

Hoạt động buôn bán khá vắng vẻ, chỉ còn lắt nhắt vài hàng cháo đêm cùng vài gánh hàng rong đang lục đục thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ ngơi. Trên đường chỉ còn sót lại vài người đang chạy bộ cùng những cụ già đang ngồi hóng mát dưới mái hiên khiến cho chiếc xe hơi của đội điều tra chạy qua trở nên thật khác biệt.

Chu Viễn dựa vào bản đồ chỉ dẫn trên màn hình, rẽ tiếp vào một ngõ khác. Lâm Dương đã tỉnh dậy từ lâu, mơ màng ôm lấy cái áo trên người rồi ngắm những bức tường loang lổ vết ố qua ô cửa kính.

Chiếc bảng hiệu của tiệm net "D4" với khung đèn led nhấp nháy trở nên nổi bật giữa bầu không khí yên tĩnh về đêm của khu phố cổ. Chiếc xe chạy thêm một lúc thì dừng lại trước bảng hiệu. Chu Viễn mở cửa xe xuống trước, mọi người lần lượt mở cửa ra sau.

Tiệm net được xây dựng hầu hết để nhằm phục vụ cho giới trẻ, đặc biệt là cuộc sống về đêm của một số người. D4 mang hơi thở tràn đầy sức sống của thanh thiếu niên, được trang trí bằng những tông màu rực rỡ cùng với logo của tựa game Liên Minh Huyền Thoại nổi tiếng.

Hoạt động làm ăn về đêm của tiệm net này khá khởi sắc, tiếng bàn phím lạch cạnh không ngừng vang lên, pha lẫn vào đó là những tiếng hò hét kêu gọi đồng đội đến khản cả giọng. Tiếng cười nói, tiếng chửi tục dường như xóa nhòa khung cảnh ảm đạm của con ngõ nhỏ.

Lâm Dương đột nhiên níu lấy vạt áo của đội trưởng, chỉ chỉ về phía máy ghi hình được treo trước cửa ra vào.

Chu Viễn gật đầu ra hiệu cho Chí Minh và Tiểu Vi đứng ngoài cửa, anh cùng hai người còn lại bước vào trong quán net.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro