chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương Ii: cám ơn anh thiên thần của em!

Thật xin lỗi. Anh ngập ngừng nghĩ ngợi chút " anh tên là Hà Mạnh Đông, anh sống ở cạnh nhà em. Nếu có khó khăn gì thì gọi anh anh sẽ giúp" anh vừa nói vừa xoay người chỉ vào ngôi nhà đối diện , ngôi biệt thự hoàn toàn trái ngược với nhà cô, nó to rộng nhưng u uất và lạnh lẽo, trong căn biệt thự ấy không có một ánh đèn. Anh sống một mình, anh là người hàng xóm mới chuyển tới hôm qua đó sao??

Đó là Định Mệnh, là con người mà bố mẹ yêu dấu của cô mang đến để chăm sóc cho cô, bố mẹ đã khiến cho một đứa con gái nhát gan như cô ra đường, đã nhắc nhở cô phải giúp đỡ người khác khi phiền muộn, người đó chẳng phải là anh sao??? ánh mắt cô hướng tới cái con người cao lớn kia, trong ánh mắt ấy phảng phất nỗi buồn ,phải rồi anh ấy cũng đang rất cô đơn. 

Lau hàng nước mắt đã nhạt nhòa trên gương mặt, cô kéo nhẹ tay anh hướng về phía nhà mình: " Anh à, anh vào nhà em uống nước nhé! vú chưa về, em......." cô cứ vậy mà kéo tay anh trong con đường vắng có 1 cô bé dồn sức kéo cho được một con người cao lớn về phía nhà mình. Cô muốn biết anh đang buồn chuyện gì, và hơn hết cô cần ai đó ở bên cạnh mình trong cái ngày cho cô niềm vui trong chốc lát và lấy đi người cô yêu nhất, 11/11.

Anh cứ thế theo cô vào trong nhà, cánh cửa nhà mở ra làm anh không khỏi ngạc nhiên. căn biệt thự nhỏ nhắn và mà ấm áp lạ thường, trước mặt anh là chiếc ban thờ nghi ngút khói hương, trên đó là bức ảnh cưới , một người phụ nữ khoảng 20 tuổi, ánh mắt hiền từ phúc hậu, cảnh mũi nhỏ nhắn bên cạnh là người đàn ông ngoài 30 tuổi , họ toát lên một nụ cười hạnh phúc. 

" Đó là cha mẹ em, họ thật đẹp đúng k? " không biết từ khi nào Lâm đã chạy vào tủ lạnh lấy ra 2 lon nước ngọt, cô nhìn vào tấm ảnh khóe miệng mỉm cười một cách gượng gạo, ánh mắt đã đỏ hoe.

Anh đón lấy lon nước từ tay cô " Nhà em đẹp thật đó, đây là em vẽ hả? " anh hướng anh mắt sang bức tranh một bình hoa thược dược, anh muốn kéo cô ra khỏi những đau thương và mất mát, cô bé đó thật tội nghiệp, Anh bỗng khự lại, tội nghiệp ư? anh có cái gì để nói người ta tội nghiệp chứ? ít ra cô ấy còn được mẹ nói lời yêu thương trước khi mất, còn anh?? anh có cái gì? anh vốn dĩ chỉ là một đứa con được người ta đem về để đóng vai Trịnh Khắc Ân, người con trai đã mất khi lọt lòng của gia đình họ Trịnh. Anh chẳng là gì cả, anh thậm chí còn chẳng biết bố mẹ mình là ai? và cái ngày biết sự thật đó, biết thân phận và tên thật của mình, anh đã ra đi, đã đến mảnh đất Đà Lạt này để tìm lại quá khử, tìm lại những gì thuộc về mình.

" Anh Đông, anh Đông ....." Lâm đứng bên cạnh xua xua tay trước mặt anh, anh thật là xấu quá, chẳng thèm nghe cô nói mà suy nghĩ lung tung.

" Hôm nay là sinh nhật em sao??" anh chẳng giải thích xoay người bước tới tấm ảnh cách đó không xa. 

11/11 ~ ngày con yêu chào đời. dòng chữ ngắn được đề sau tấm ảnh của một bé gái trắng trẻo bụ bậm đang toét miệng cười.

" vâng." Lâm lại cúi mặt xuống, trong lời nói tràn đầy đau khổ. Anh cũng hiểu cô đang nghĩ gì, kéo cô vào lòng mình xiết thật chặt. Im lặng.. anh chỉ biết im lặng, trong đầu anh là một mớ hỗn loạn k biết phải nói gì k biết phải đối diện với hàng nước mắt ấy, trái tim anh càng đau nhói, trong cái ôm ấy cả 2 người đều nghe thấy rõ tiếng nhịp đập trái tim mình, riêng cô đã tìm ra đáp án.

anh xoay người kéo cô ngồi cạnh chiếc đàn piano, đó là chiếc đàn cô và mẹ đã có những kỉ niệm ngọt ngào, anh nhè nhẹ mở nắp đàn, từng ngón tay thon dài lướt trên phím đàn

happy birthday to you

happy birthday to you

happy birthday . happy birthday 

Happy birthday to you

những nốt nhạc của bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên trong căn biệt thự nhỏ, cô thấy mình hạnh phúc biết bao, những giọt nước mắt lăn nhẹ trên má, đó không phải là nước mắt mặt chát đau khổ, đó là nước mắt của sự hạnh phúc của cảm giác được yêu thương che chở.

cám ơn anh! thiên thần của em

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro