chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐỊNH MỆNH

Chương 3: Bí mật bị chôn vùi

12h p.m

Lâm thẫn thờ nhìn vào một khoảng vô định, " chị Hồng, tôi xin chị chị hãy ở lại chăm sóc Lâm giúp chũng tôi, nó còn quá nhỏ để tự lo lắng cho cuộc sống của mình, chị hãy giúp... " đó là những lời bố cô nói trước lúc lâm trung, đôi mắt đến khi chết cũng không đành lòng nhắm lại, bố cô đã để lại tình yêu của mình ở trên thế gian này rồi ra đi mãi mãi. Tất cả những gì ông có thể làm được là cầu xin người đàn bà đó. Vú Hồng , bà nhẫn tâm tới vậy sao? Tôi đã coi bà là người thân của tôi thậm chí nhiều đêm còn ôm bà nhưng một đứa con xà vào lòng mẹ, tôi đã hi vọng đã làm tất cả chỉ mong bà ở lại cùng tôi sống tại ngôi nhà này? Bà có nhẫn tâm quá không? 

Ánh mắt Lâm là cái nhìn lạnh lẽo mà chứa đầy uất hận. Anh lặng lẽ nhìn vào đôi mắt ấy, trong ánh mắt đang chứa vô vàn những suy nghĩ chồng chéo. Rốt cục Lâm là người như thế nào ? Anh thật sự không thể hiểu nổi.

Mỉm một nụ cười đầy chua xót, cô đứng dậy bước từng bước chậm chạp. Dừng trước một căn phòng nhỏ trên lầu 2 cô đẩy cửa bước vào, đúng như cô dự đoán, vú Hồng đã bỏ đi. Căn phòng trống trơn, chỉ vẻn vẹn trên bàn là một là thứ dài được viết cẩn thận " Hóa ra là vậy, Bà ta đã chông chờ ngày này lâu lắm rồi!" Dù đã biết ngày này sẽ đến nhưng lòng cô vẫn không khỏi hụt hẫng ghê gớm, cô bước đi từng bước nặng nề, đôi chân nhỏ nhắn đã không còn đủ sức để chống đỡ cả cơ thể mệt mỏi, khuỵu ngã, sống mũi đã cay cay, đôi mắt ậc nước đau , trái tim cô như xé ra từng mảnh vụn, nước mắt đọng lại trên khóe mắt rồi lại từ đó đâm thẳng vào tim, khóc? tại sao cô phải khóc vì một người đàn bà như thế?

Cô đang rất đau, dưới nền nhà lạnh lẽo, lạnh lẽo như tâm hồn cô vậy. Lâm cười, lại là cười. Anh bỗng ghét cái nụ cười ấy biết bao, Nụ cười của Lâm mà anh biết không phải vậy, nó trong sáng hồn nhiên và ngọt ngào, nó ấm áp bao trọn lấy cơ thể đang hèn nhát trốn tránh của anh, vậy mà chưa đầy 5h sau nó đã hoàn toàn thay đổi. Không anh không muốn, không muốn nhìn Lâm dày xé tim mình nữa, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, và cũng k muốn biết, anh chỉ cần Lâm của anh được hạnh phúc và sống đúng với con người với lứa tuổi của mình.

Anh bước tới, ngồi xuống trước mặt cô bé, ôm cơ thể gầy yếu đang run lên, " Nếu buồn em có thể khóc, Nếu ghét ai em có thể hét tên người đó cho hả giận, Nếu hận ai đó em hãy sống thật tốt đó là cách em nên làm để trả thù và cũng là cách em làm để không dày vò bản thân. Dù có chuyện gì , anh cũng ở bên cạnh em, nhóc ạ" 

Lâm nép mình vào ngực anh, một nơi thật rộng và ấm áp, cô khóc khóc thật to, cô sẽ nghe theo anh, sẽ thôi không hận người đàn bà ấy nữa, níu kéo những gì không thuộc về mình thật sự quá mệt mỏi, cô sẽ dừng lại, sẽ một mình sống và chăm sóc cho ngôi nhà này. Cô sẽ không dày vò bản thân nữa, cố gắng học tập để tiếp nhận công ty của bố. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, bức thư trên bàn vẫn được đặt ngay ngắn trong bao, Lâm đã ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ xen lẫn những cái nấc nhẹ, vào phòng tắm mang tới một chiếc khăn đã được thấm nước anh nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhỏ nhắn đang tèm nhem nước mắt, cô bé thật xinh đẹp cái đẹp non nớt như nụ hoa chớm nở, đôi mắt to tròn, cánh mũi nhỏ xinh đôi môi mỏng nhẹ nhàng thanh thoát, nước da trắng hồng. Khuôn mặt cô có bao nhiều thứ để anh yêu mến, anh muốn ôm trọn lấy cô, yêu thương che chở và giữ cô cho riêng mình.

Đồng hồ vẫn chầm chậm điểm từng giây đều đặn đã 3h sáng. Anh xoay người định bước về nhà mình, nhưng có gì đó không đành lòng, anh quay lại đẩy cửa bước vào, ngồi bên cạnh giường cô và lặng lẽ nhìn cô ngủ.

"Thật sự đã có chuyện gì xảy ra với em? Tại sao ánh mắt em lại tràn đầy đau khổ và thù hận như vậy? " Trong đầu anh là những câu hỏi mà chỉ lá thư kia là lời giải đáp, anh bước tới phía bàn trang điểm, nhanh chóng xé toạc phong thư, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế nữa. Anh thật sự là điên rồi.

Đôi mắt lạnh lùng liếc đọc từng dòng chữ trong bức thư dài ấy, anh đã tìm được đáp án. Cầm vội chiếc áo khoác ngoài, anh nhẹ nhàng đóng cửa,đôi chân dài nhanh bước tới chiếc lamborghini màu đen

4h a.m anh ra ngoài thật gấp gáp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro