Định Mệnh Anh Yêu Em Chương 42+43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Đến Nhất Tuyến Khuyên

Như đã nói trước, dạo gần đây Phó Kim Tử Long rất ít khi xuất hiện trước mặt của Vũ Ngọc Huyền , thế nhưng Ngọc Huyền liên tục bị ai đó khủng bố qua điện thoại, sáng sớm thì gọi một cuộc đánh thức cô dậy, trưa lại gọi một cuộc nhắc nhở cô ăn cơm, chiều cũng vậy, tối lại gọi một cuộc nhắc cô trước khi ngủ nhớ uống một ly sữa, ngoài ra còn nhiều nhiều các cuộc gọi khác.

Cuối tuần này, Ngọc Huyền cùng Vũ lão gia đến trường Đại Học A làm buổi lễ tốt nghiệp Đại Học của cô. Xét về thân phận, cha cô là người có tiếng tăm nhất, vì vậy vị trí của ông ngồi dãy đầu trong hội trường. Mặc dù vậy nhưng vẫn không ai biết ông đến dự lễ tốt nghiệp của con gái, chỉ ở danh nghĩa khách mời đặc biệt.

Kim Tiểu Long đột ngột xuất hiện từ phía sau, hôm nay anh ta cũng tốt nghiệp mà, trên đầu còn đội mũ vuông rất điển trai

"Chị dâu"

Ngọc Huyền đã đánh hơi được cậu ta xuất hiện từ sớm nên không có phản ứng "Hôm nay rất soái nha, chúc mừng cậu nha"

Kim Tiểu Long hí hửng "Chị dâu đúng là có mắt nhìn, thiếu niên tiêu soái anh tài như em đây, sau này nhất định là trụ cột quốc gia"

"Khụ Khụ...ừm, trụ cột, hy vọng là vậy. À hôm nay cậu tốt nghiệp, anh trai cậu có đến dự không?" Ngọc Huyền nhìn quanh một lượt rồi mới hỏi Kim Tiểu Long

Cô bắt đầu để ý đến sự tồn tại của anh ta từ bao giờ.

Kim Tiểu Long mặt đen như mực "Không, anh trai của em bận rồi, anh ấy không đến...nhưng không sao, có chị dâu dự thay là được"

"Ai nói anh không đến" Kim Tử Long từ đằng xa đi đến, trên tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ rực, mấy nữ sinh trong trường nháo nhào cả lên.

Kim Tiểu Long mừng quýnh lên, chạy đến chỗ Kim Tử Long làm bộ dạng hờn dỗi "Em cứ tưởng anh không đến dự sự kiện lớn nhất đời em, anh trai yêu dấu của em, hoa này nhất định tặng em rồi, yêu anh quá, cho em hôn cái nào" Kim Tiểu Long chu chu cái miệng ra, Kim Tử Long lạnh nhạt hất văng cậu em trai ngã bò càng ra đất

"Ai nói là anh đến dự lễ tốt nghiệp của em, anh đến dự lễ của vợ tương lai của anh"

Kim Tiểu Long ấm ức đứng thẳng dậy, bộ dạng thảm thương đến mức không thể thảm hơn được "Cái gì? Không phải đến vì em mà vì chị dâu à? Không công bằng"

Kim Tử Long không thèm nhìn đến Kim Tiểu Long đang làm lừng làm lẫy, anh nhanh chóng bước thẳng đến chỗ của Vũ Ngọc Huyền , việc đầu tiên anh làm chính là nở một nụ cười với cô. Sau đó, trịnh trọng tặng bó hoa hồng cho Vũ Ngọc Huyền "Ngọc Huyền , chúc mừng em tốt nghiệp"

Ngọc Huyền nhận lấy hoa từ tay Kim Tử Long "Cảm ơn anh"

Thấy bộ dạng không thể đáng thương hơn của Kim Tiểu Long , Vũ Ngọc Huyền vội vàng an ủi "Không sao, dự của ai cũng như nhau mà, Kim Tiểu Long , cậu không cần thiết phải làm rõ ràng đâu, mơ hồ một chút mà hưởng thụ giây phút này đi"

Mơ hồ là bảo anh ta mắt nhắm mắt mở, tự an ủi bản thân, như vậy sẽ đỡ tủi thân hơn.

Nghe được mấy lời này, tâm trạng Kim Tiểu Long có chút tốt hơn

"Được rồi, vậy chúng ta cùng chụp một tấm hình kỷ niệm đi" .

Dứt lời Kim Tiểu Long liền lấy điện thoại ra. Vũ Ngọc Huyền với Kim Tiểu Long liên tục tạo dáng, chỉ có Kim Tử Long trước sau không hề thay đổi, vẫn đứng nghiêm túc, hai tay để trong túi quần. Mặc dù vậy nhưng những tấm hình anh ta cười đều rất thu hút, không làm hỏng ảnh mà ngược lại còn khiến cho bức ảnh vô cùng hoàn mỹ. Một chữ thôi: Tuyệt

Kim Tiểu Long luôn tìm cách tạo cơ hội cho anh trai "Hai người đứng sát vào để em chụp cho một tấm"

Giỏi lắm em trai, chút về anh thưởng

"Sát lại một chút, gần một chút nữa" Kim Tiểu Long không ngừng miệng, tạo cơ hội tốt như vậy mong ông anh này biết nắm bắt

Mấy chục tấm ảnh lưu hết vào máy, Kim Tiểu Long nhìn vào luôn miệng tấm tắc khen ngợi "Đúng là cặp đôi nhan sắc nha, đỉnh cao quá mức"

...

Tại phòng làm việc ở biệt thự Hoàng Nhật Triều

"Anh hai, xem hình em rửa ra nè, có phải rất đẹp không?" Kim Tiểu Long hí hửng để một xấp hình chụp lên bàn làm việc của Kim Tử Long "Cầu được thưởng"

Kim Tử Long vẫn cúi mặt vào đống tài liệu, thấy anh trai không phản ứng gì, Kim Tiểu Long bí xị mặt, tự biết điều mà cuốn ra ngoài, vừa ăn bánh snack vừa xem phim.

Mãi đến nửa khuya, khi Kim Tử Long tạm xong một ít việc, ánh mắt vô tình lướt ngang qua đống ảnh  Kim Tiểu Long để trên bàn, anh mở ra xem từng tấm ảnh một, đến khi dừng lại một tấm ảnh cầm trên tay, bất giác cong môi cười

"Tiểu Long , giúp anh chút chuyện" Kim Tử Long gọi mãi không nghe Kim Tiểu Long trả lời, lúc này anh mới đứng lên ra bên ngoài tìm kím

"Tiểu Long ??? Tiểu Long ..."

Ra đến phòng khách, anh nhìn thấy Kim Tiểu Long nằm ngả nghiêng trên bộ sofa, màn hình ti vi vẫn bật sáng trưng, Kim Tử Long lắc đầu hết nói nổi

Kim Tử Long đi đến trước sofa, đạp Kim Tiểu Long một đạp làm cậu ta giật mình ngã lăn xuống đất

Tỉnh dậy bộ dạng càu nhàu "Anh làm gì vậy? Chỗ người ta đang ngủ, tưởng đâu trời sập"

Kim Tử Long cau mày nhìn cậu em trai còn đang mơ màng càu nhàu lảm nhảm, anh chỉ tay vào mấy bức ảnh "Rửa tấm ảnh này lớn ra bằng kích thước khung tường trong phòng anh, tự anh dán. Còn nữa, hai tấm hình này đặt khung gỗ cho anh, một bức để ở bàn làm việc công ty, một bức để ở phòng sách"

Kim Tử Long mở to mắt "Vậy em có phần không, bức hình chụp ba người chúng ta rất đẹp đó, em cũng muốn lấy làm dán tường"

Kim Tử Long lạnh nhạt "Được thôi"

Kim Tiểu Long hí hửng "Thật à anh, vậy mai em lấy đi làm luôn"

Không đợi Kim Tiểu Long nói xong, Kim Tử Long lại chen ngang cắt lời anh ta "Được...nếu em xóa Ngọc Huyền ra khỏi tấm ảnh đó thì được phép"

"Ơ...Thế thì còn ra thể thống gì nữa, anh không phải ghen với cả em đấy chứ...ba người cơ mà, có anh nữa mà anh cũng ghen được sao?" Kim Tiểu Long không phục, cố gắng cải lại để anh trai hiểu, thiếu mất chị dâu thì còn gì là gia đình hạnh phúc nữa.

"Hình như mấy bức ảnh chụp ba người bị anh lấy xông khói đuổi muỗi hết rồi" Kim Tử Long nói một cách rất hiên ngang, cứ như là chắc chắn rồi, không còn có thể lung lay

Kim Tiểu Long "..."

Muỗi ở đâu ra...

"Thôi Thôi, em không phóng to là được chứ gì, để lại cho em làm kỷ niệm, đốt hết rồi thì còn gì nữa" Kim Tiểu Long khá thông minh để hiểu anh trai đang uy hiếp mình, nếu cứ nhất quyết đem ảnh ba người phóng to ra làm dán tường, chắc chắn vật mẫu sẽ bị Kim Tử Long đốt trước khi đi phóng ảnh "Anh còn gì dặn không? Em làm luôn"

Kim Tử Long :"Còn...rửa ảnh cho đẹp, không được nhòe"

Kim Tiểu Long "..."

Kim Tử Long đi được vài bước, Kim Tiểu Long mới sực nhớ ra điều gì, anh nói lớn tiếng hơn "Anh, có phải dạo này công ty xảy ra chuyện không?"

Kim Tử Long không nói gì, cũng không quay lưng lại, chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, nhưng cũng đủ để Kim Tiểu Long hiểu việc này có vẻ nghiêm trọng vì cả tuần nay anh mình không ngừng giải quyết rất nhiều việc, chỉ có buổi sáng lễ tốt nghiệp Kim Tử Long mới ra ngoài, còn những lúc khác đều là làm việc ở công ty, hoặc là làm việc ở nhà.

...

Cùng lúc đó, tại Vũ trạch

Hà Tiên đã xuất viện trở về nhà, để bảo đảm an toàn, Vũ Ngọc Huyền không cho phép Vũ Phương Hồng Thuỷ chạm đến đồ ăn của Hà Tiên , dạo này Vũ lão gia không biết tại sao cũng khá bận nên ít về nhà. Hôm nay là một buổi tối hiếm dịp ông có mặt tại Vũ trạch nên muốn dặn dò vài điều

"Ngọc Huyền , mai con theo Phương Hồng Thuỷ đến Nhất Tuyến Khuyên theo dõi công việc đi, chị con quản lý cũng lâu rồi, có gì không biết cứ hỏi?"

Ngọc Huyền gật gật đầu "Dạ, mai con sẽ đến"

Vũ lão gia lại thở dài, mới mấy ngày không gặp mà trông ông có vẻ tiều tụy hơn hẳn "Còn chuyện tập đoàn Vũ gia nữa, con dự tính bao giờ sẽ lộ mặt đây. Cha không thể sống lâu để giữ công ty, con phải dần dần đảm nhiệm là vừa"

Ngọc Huyền lại gật gật đầu "Dạ...dạ, con sẽ làm tất, cha nên nghỉ ngơi nhiều hơn, con thấy cha có vẻ mệt mỏi quá"

Vũ lão gia nhếch miệng cười, mong Ngọc Huyền có thể an tâm "Cha già rồi, sức khỏe cũng không tốt, dạo này công ty có chút vấn đề nên cha muốn sớm giải quyết ổn thỏa"

Ngọc Huyền cố gắng khuyên ngăn nhưng không có tác dụng với ông, cả hai người đều có cùng tính cố chấp, cương quyết.

...

Hôm sau, tại Nhất Tuyến Khuyên

Vũ Ngọc Huyền đề nghị cho cô làm những việc nhỏ nhặt trước để tiếp cận công việc, vì vậy mà Vũ Phương Hồng Thủy dẫn cô đến gặp mấy đạo diễn để tìm việc phù hợp trước

Nhân viên trong Nhất Tuyến Khuyên gặp Vũ Phương Hồng Thuỷ đều có vẻ nhượng bộ, cúi đầu chào mọi nơi. Vũ Phương Hồng Thuỷ sau khi học xong cấp ba liền tiến thân vào showbiz, vì vậy cô không chỉ là quản lý chính của Nhất Tuyến Khuyên mà còn là một diễn viên vô cùng có tiếng tâm trong giới

"Chào chị Thuỷ " Một nhân viên đi ngang chào hỏi cô

"Ừm, chào em" Vũ Phương Hồng Thuỷ mỉm cười, Ngọc Huyền theo sau Vũ Phương Hồng Thuỷ quan sát

Lúc trước Ngọc Huyền có đến đây nhưng hầu hết là xem người ta đóng phim, xin chữ ký diễn viên, khi ấy còn vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường, còn lần này là nghiêm túc đến đây học hỏi. Vì vậy, cô cẩn thận quan sát xung quanh, xem người ta làm việc gì, làm thế nào.

Vũ Phương Hồng Thuỷ tận tình dẫn cô đi dạo quanh phim trường trước tiên, gặp vài đạo diễn lớn đầy tên tuổi, tất nhiên Ngọc Huyền vẫn yêu cầu giấu thân phận của cô.

"Ngọc Huyền , đây là đạo diễn Phương, những bộ phim hành động nổi tiếng dạo này đều do bàn tay vàng của ông ấy làm nên, chắc em biết mà" Vũ Phương Hồng Thuỷ dẫn Ngọc Huyền đến gặp đạo diễn Phương trước tiên bởi vì ông ấy là người khó tính nhất ở đây nhưng kinh nghiệm là phong phú nhất, có rất nhiều việc ngay cả Vũ Phương Hồng Thuỷ cũng phải thỉnh giáo ông ta. Ngọc Huyền có thể chịu được ông ta thì cả đoàn làm phim này không còn là khó khăn gì với cô.

Ngọc Huyền cúi người chào ông ấy đầy thành ý "Đạo diễn Phương, chào ông"

Ông ta nhìn Ngọc Huyền , không chào lại mà chỉ "hừ" một tiếng

Ông quay sang nhìn Vũ Phương Hồng Thuỷ "Là ai đây?"

Vũ Phương Hồng Thuỷ nở một nụ cười với ông ta "Đây là em gái của cháu, vừa tốt nghiệp Đại Học, cháu đưa em gái đến đây để làm việc"

"Cô tính tìm thêm cho tôi một đống rắc rối à? Đưa người không biết gì vào đây làm gì?" Đạo diễn Phương càu nhàu, ông ta không thích làm việc với những người vô dụng, thiếu kinh nghiệm trong công việc, bởi vì họ có thể làm chậm tiến độ của đoàn làm phim.

Vũ Phương Hồng Thuỷ chỉ có thể cười trừ, nhẫn nhịn ông ta "Đạo diễn Phương, em gái cháu thông minh lắm, học hỏi rất nhanh, không làm chậm tiến độ đâu mà, ông không cần lo"

Đạo diễn Phương vẫn nhăn nhó mặt mày, kiểu như không muốn chấp nhận nhưng vì nể mặt Vũ Phương Hồng Thuỷ là quản lý chính ở đây nên không thể làm lớn chuyện, chi bằng lùi một bước "Được thôi, nhưng mà nếu cô ta làm hỏng việc, tôi sẽ không ngại đuổi thẳng đâu"

Vũ Phương Hồng Thuỷ cười cười, gật gật đầu tỏ ý chấp thuận "Tôi hiểu, tôi hiểu, ông đừng lo nha" Dứt lời cô quay sang nói với Ngọc Huyền "Em sẽ làm việc ở đây trước, được hay không thì cứ nói chị có thể tìm công việc khác cho em"

Vũ Phương Hồng Thuỷ gật đầu qua loa "Được rồi, tôi làm được mà, không cần làm phiền chị"

Vũ Phương Hồng Thuỷ mỉm cười đặt tay lên vai Ngọc Huyền như muốn động viên. Rất tiếc, từ nhỏ  Ngọc Huyền đã rất cứng rắn, có khó khăn gì mà cô chưa từng trải qua, những việc làm thêm bên ngoài đôi khi còn cực khổ hơn gấp trăm lần nhưng cô đã quen rồi, mấy việc cỏn con này đừng mong làm khó được cô. Vũ Ngọc Huyền hất tay  Vũ Phương Hồng Thuỷ ra khỏi người cô, bộ dạng bất cần chị ta động viên.

"Thôi được rồi, vậy chị lên phòng làm việc, em cần gì cứ đi thẳng lên đó gặp chị" Nói xong Vũ Phương Hồng Thuỷ quay lưng đi

Ngọc Huyền chạy đến chỗ đạo diễn Phương, những từ cô dùng với ông hầu hết tất cả là kính ngữ, không hề tỏ vẻ chán ghét vì thái độ của ông ta

"Đạo diễn Phương, ông cần tôi giúp gì không?" Ngọc Huyền không hỏi ông ta là cô phải làm gì mà hỏi là cần giúp gì, cách dùng câu không khiến ông ta bắt bẻ được, bởi vì nếu hỏi tôi phải làm gì sẽ khiến ông ấy cho là cô không biết gì cả, nhưng nếu hỏi tôi giúp gì, sẽ khiến ông ấy biết được cô biết làm nhiều việc hơn ông ấy nghĩ

"Biết sử dụng máy quay không?" Đạo diễn Phương đang loay hoay làm điều chỉnh máy quay, vì vậy không nhìn Ngọc Huyền để nói chuyện

"Tôi biết, có xem qua vài lần" Ngọc Huyền rất tự tin bởi vì trước khi bắt đầu một công việc gì cô đều chuẩn bị, tìm hiểu rất kỹ lưỡng

"Vậy vào trong lấy cuộn phim lắp vào máy, chuẩn bị quay" Ông ta chỉ lạnh nhạt ra lệnh

Ngọc Huyền cũng ngoan ngoãn đi làm "Ồ, tôi sẽ quay lại ngay" Nhưng vấn đề ở đây là cô không biết chỗ cất giữ cuộn phim của đoàn

Nhưng cô có miệng, dùng miệng hỏi chắc không sao, Ngọc Huyền chạy đến hỏi bừa một nhân viên trong đoàn làm phim "Anh có biết chỗ cất giữ cuộn phim không?"

Người nhân viên trong đoàn lắc đầu, anh ta không biết

Ngọc Huyền lại chạy đến gặp một người khác, vẫn hỏi nhưng người đó cũng không biết

Cô hỏi rất nhiều người nhưng không ai biết hết. Ngọc Huyền chạy đến chỗ đạo diễn Phương "Đạo diễn Phương, cái loa này tạm thời ông có dùng không?"

Ông ta vẫn bận rộn công việc của mình nên không ngước lên nhìn cô, chỉ lắc đầu, tức là không dùng đến

Ngọc Huyền lặp tức hiểu ngay, cô chạy đến bật chiếc loa lên

"Loa Loa...chú ý...chú ý...Ở đây ai biết chỗ nào cất giữ mấy cuộn phim không? Đạo diễn Phương đang cần gấp"

Một người mặc áo thun xanh lam liền nói lớn tiếng "Cô...lại đây"

Vũ Ngọc Huyền vội đặt chiếc loa xuống, cô chạy đến người vừa gọi "Anh biết chỗ à"

Anh ta cốc lên đầu Ngọc Huyền , cô giật mình không hiểu, mở tôi đôi mắt nhìn anh ta

"Cô muốn lấy phim thì đến tìm phó đạo diễn, chỉ có phó đạo diễn với đạo diễn mới biết chỗ thôi" Anh ta giải thích khá cặn kẽ

"Đạo diễn bảo tôi đi lấy phim, vậy phó đạo diễn đang ở đâu" Ngọc Huyền hối thúc anh ta chỉ cho biết tìm đường gặp phó đạo diễn

"Cô nhìn theo hướng tôi chỉ, đi thẳng mười bước" Người đó chỉ thẳng tay về phía trước

"Ồ, đi thẳng, rồi sao nữa..."

"Rẽ trái mười bước"

Ngọc Huyền cố gắng ghi nhớ

"Lại rẽ trái mười bốn bước....Sau đó rẽ trái mười bước....rồi cuối cùng rẽ trái bốn bước"

Ngọc Huyền "..." Cô như hiểu ra cái quy luật rồi, cô gượng cười nhìn anh ta "Là anh sao", bẻ khớp tay rớp rớp

Người đó cũng ngơ ngác, vẻ mặt đầy ngạc nhiên "Cô đoán ra rồi à, tôi còn tưởng cô phải đi một vòng rồi quay lại đây mới phát hiện, xem ra không lừa được cô rồi"

Ngọc Huyền "..."

Vũ Ngọc Huyền cầm chìa khóa theo hướng dẫn của phó đạo diễn chạy nhanh vào tủ lấy cuộn phim, lúc trở ra cô nghe được chuyện trái tai

Hai cô nhân viên trong đoàn thuộc viện nịnh hót có trình độ đang bàn với nhau việc dạy dỗ Ngọc Huyền một bài học, chỉ vì lúc nãy cô hất tay  Vũ Phương Hồng Thuỷ nên họ nghĩ là việc này có thể khiến Vũ Phương Hồng Thủy không hài lòng, vì vậy họ sẽ tiền trảm hậu tấu, dạy dỗ cô một bài học rồi lên khoe chiến tích với Vũ Phương Hồng Thuỷ sau

Ngọc Huyền đứng phía sau bức tường nghe rõ toàn bộ kế hoạch, miệng cô cong lên nham hiểm, lắc đầu thở dài rồi sải bước đi ra

Sau khi đặt cuộn phim vào máy quay, kiểm tra một lượt, đạo diễn Phương cũng xem qua thấy không có vấn đề gì mới bảo mọi người chuẩn bị quay

Đến giữa trưa, trời nắng chói chang trên đỉnh đầu, mọi người trong đoàn được nghỉ ngơi, cơm hộp được người ta chuyển đến để ở trên bàn

Hai cô ả khi nảy lợi dụng lúc Ngọc Huyền vào nhà vệ sinh liền bày trò, một người chạy đến cửa nhà vệ sinh của cô, dùng dây buộc tay cầm phòng vệ sinh của Ngọc Huyền với tay cầm phòng vệ sinh bên cạnh, ngăn không cho cô đẩy cửa ra ngoài

Ngồi bên trong nhìn thấy bóng người lấp ló dưới sàn, Ngọc Huyền cười cười đứng lên bồn cầu lộn người nhảy ra bên ngoài, thân thủ võ đạo của cô khá tốt nên việc nhảy ra nhảy vào dễ như trở bàn tay. Vũ Ngọc Huyền đứng sau lưng nhanh như chớp đánh ngất cô ta

"Con mẹ nó, bà đây đang kiếm ăn mà mấy người cứ thích kiếm chuyện, yên ổn không muốn cứ muốn ăn đập"

Ngọc Huyền tháo dây ra rồi nhét cô ta ngược vào lại phòng vệ sinh, nhanh tay buộc dây khóa cửa lại

Rửa tay sạch sẽ,Ngọc Huyền chỉnh đốn quần áo rồi bình thản đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra

Đến bàn ăn cô nhìn vào hộp cơm liền biết có ai đó đã động tay động chân vào, Ngọc Huyền nhìn quanh thấy phó đạo diễn vẫn chưa ăn cơm, cô hí hửng tiến lại ngồi xuống bên cạnh anh ta "Phó đạo diễn, anh đang làm gì? Vẫn chưa ăn cơm à?"

"Gọi tôi là Hạ Nguyên được rồi, cô tên gì, mới vào làm sao?" Anh ta rất niềm nở, không khắc khe như Đạo diễn Phương, trong anh ta ước chừng ba mươi tuổi

"À, được, tôi tên Ngọc Huyền " Ngọc Huyền vừa nói chuyện để đánh lạc hướng anh ta, tay cô bắt trọn khoảnh khắc tráo đổi hộp cơm của mình với Hạ Nguyên "Anh Hạ Nguyên, nếu không còn việc gì vậy tôi đi nhé, anh ăn cơm đi, trưa rồi, kẻo không có sức làm việc sẽ bị đạo diễn mắng đó"

Gương mặt ngây ngô lương thiện quan tâm người khác này làm Hạ Nguyên cứ có cảm giác lạ lạ, đôi mắt tinh lanh rõ ràng có vấn đề nhưng anh không tìm được vấn đề nằm ở đâu

Sau đó, sau đó nữa...Hạ Nguyên ôm luôn trọn bộ nhà vệ sinh, không thể bước ra ngoài nổi, anh ta xin nghỉ cả buổi chiều để an dưỡng.

Ngọc Huyền "Thật xin lỗi, chỉ là bất đắc dĩ, ai bảo vừa gặp anh đã muốn troll tôi, tôi cũng chỉ chào hỏi lại anh thôi, có trách thì trách hai con nhỏ thích bày trò kia kìa, chứ đừng trách tôi"

Ngọc Huyền , cô cũng lương thiện quá mức đó. Cách chào hỏi cũng khá nhiệt tình.

Chương 43: Vợ ơi, theo anh về

Lần này đúng thật là thương Hạ Nguyên quá mức, vô tình lãnh hết hậu quả của Ngọc Huyền . Ngày hôm sau, anh ta ôm cái cơ thể kiệt sức đến phim trường, bộ dạng thê thảm đến đáng thương. Anh ta là nam nhân mà còn bị hại đến thê thảm như thế, đổi lại nếu Ngọc Huyền là người ăn hộp cơm đó thì sao, có phải là nhập viện luôn không. Hai cô ả này cũng quá xấu xa rồi, chơi cô một vố lớn như vậy.

Nhìn thấy Hạ Nguyên lê lếch tấm thân tàn để đi làm, Ngọc Huyền thấy có chút thương xót, là thương xót thật sự, cô chạy đến đỡ lấy Hạ Nguyên.

"Hạ Nguyên, anh đã...ổn...được...chút nào chưa? Hì"

Hạ Nguyên vốn không biết  Ngọc Huyền đã làm ra chuyện đó, hại anh sống dỡ chết dỡ, vì vậy không thấy được trong ngữ điệu của cô có chút ngại ngùng

"Tôi uống thuốc cầm lại rồi, có lẽ ổn hơn hôm qua một chút, không biết ăn phải thứ quỷ gì, hại tôi thê thảm như vậy"
Ngọc Huyền dìu Hạ Nguyên ngồi xuống ghế, cô cũng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh anh "Thật ra chuyện này là do tôi"

Hạ Nguyên trợn to mắt, nét mặt xanh xao lộ chút căm phẫn "Cái gì? Là cô"

Ngọc Huyền cắn cắn môi dưới, lộ vẻ ăn năn hối lỗi, cô nhanh miệng giải thích "Chuyện này đúng là do tôi, nhưng mà tất cả đều có nguyên nhân cả thôi, anh có muốn biết nguyên nhân không?"

Hạ Nguyên "Tôi không cần..."

Ngọc Huyền ngắt ngang lời của anh ta "Không muốn biết cũng không sao, tôi có thể nói cho anh biết mà" Không dừng lại, cô nói luôn một hơi dài "Hôm qua hộp cơm đó là của tôi, có người cố ý động tay động chân vào muốn hãm hại tôi nhưng bị tôi phát hiện, cũng trùng hợp là cả đoàn phim chỉ còn anh chưa ăn cơm, thế à tôi đã..."

Hạ Nguyên chăm chú nghe cô nói, mấy chữ ở sau này cô chỉ nói lí nhí trong miệng "tráo đổi cơm của tôi cho anh, mong anh tha lỗi cho tôi"

Hạ Nguyên không tin được vào tai của mình nữa "Cô nói là do cô tráo đổi...cô có âm mưu trước thì đúng hơn"

Ngọc Huyền nhăn mặt "Không phải, chỉ là trùng hợp thôi"

"Trùng hơp...cô tình cờ biết cơm của cô có vấn đề, rồi trùng hợp phát hiện tôi chưa ăn cơm, rồi trùng hợp đánh tráo cả hai phần cơm sao? Cũng nhiều cái trùng hợp ghê ha...tin cô mới lạ, rõ ràng cô cố tình hãm hại tôi" Hạ Nguyên giận dữ, đầu của anh ta sắp bốc hỏa tới nơi

"Hạ Nguyên tiên sinh, anh không biết là trên đời này có nhiều thứ nó trùng hợp vậy đó, lần này cũng không ngoại lễ, để tôi chứng minh cho anh xem" Ngọc Huyền mở điện thoại ra, phát lên một đoạn ghi âm

"Chu Tuyết, cô có thấy con nhỏ ban nãy, thái độ hóng hách quá không?"

"Ừm, nó rõ ràng là không coi chị Thủy ra gì, chị ấy có lòng tốt cho nó đến đây làm việc, vậy mà nó lại không biết điều, thiếu tôn trọng tiền bối. Hay là chúng ta dạy dỗ em nó một trận đi cho bỏ ghét"

"Bằng cách nào đây?"

"Cẩm Chi, sao cô lại ngốc đến mức này, dùng mấy cách nhẹ nhàng trước để hâm dọa, từ từ mới dạy dỗ nặng hơn. Nghe nè, một chút tôi sẽ viện cớ có việc xin ra ngoài mua một vài bột thuốc xổ, còn cô cứ canh lúc nó vào nhà vệ sinh tìm cách kéo dài thời gian, tôi tự có cách cho con ả không ra ngoài nổi"

"Được rồi, cứ làm theo ý của cô đi, tôi thấy thích rồi nha, nhất định chị Thủy sẽ thưởng cho chúng ta"

Tút...

Hạ Nguyên hiểu rõ mọi chuyện, nhưng anh vẫn không quên thù "Mặc dù là có người khác hãm hại cô, nhưng mà cô lại có âm mưu hại tôi, tội này không thể tha thứ"

Mặt ba vạch đen, Ngọc Huyền cố gắng năn nỉ, dù sao lần này cũng do cô liên lụy anh ta, thật phải xin lỗi thành ý mới được "Vậy Hạ Nguyên tiên sinh, tôi phải làm sao anh mới tha lỗi cho tôi đây, anh muốn gì cũng được"

Hạ Nguyên suy nghĩ một lúc mới thản nhiên nói ý nguyện của mình "Tối nay đi chơi với tôi không?"

Ngọc Huyền đang ngồi đứng bật dậy "Cái gì? Hẹn hò, không phải anh bị tôi mê hoặc rồi chứ, tôi nhớ tôi đâu có chày mồi anh đâu ta"

Hạ Nguyên lười biếng nhìn Ngọc Huyền , ánh mắt kiểu như đang xem một con hề múa may quay cuồng trước mặt mình "Cô đang ảo tưởng bản thân đó hả?"

Lúc này Ngọc Huyền mới ngồi xuống nghiêm túc lại "Ủa...vậy là không phải hẹn hò à, làm hú hồn"

"Tôi lạy cô, cô có thấy ai lại yêu một kẻ độc ác cho mình ăn thuốc xổ bao giờ chưa?"

Ngọc Huyền cười hì hì cho qua chuyện. Hạ Nguyên đanh mặt nói tiếp, cắt ngang suy nghĩ của anh làm anh ta quên mất mình đang nói gì "Đang nói cái gì tôi quên mất rồi"

"À, hẹn hò....à à không, đi chơi cái gì đó" Ngọc Huyền nhắc lại gợi nhớ cho Hạ Nguyên

"Ừm, phải rồi, tối nay đi chơi đi, hôm nay là sinh nhật của tôi, mấy năm nay không có bạn bè gì nên không kỷ niệm, hôm nay xem như cô may mắn, tôi cho phép cô cùng tôi ăn sinh nhật của tôi"

Ngọc Huyền mặt đần ra "Tôi may mắn? Được cho phép dự sinh nhật sao? Nghe giống bố thí vậy trời. Hạ Nguyên tiên sinh, anh đang mời sinh nhật đó hả?"

Hạ Nguyên cười cười ngại ngùng, thật ra anh không khéo ăn nói, lại rất thích chọc phá người khác, lần này Hạ Nguyên thật sự xem Ngọc Huyền là bạn mới muốn cùng cô ăn một sinh nhật, ngoài ra không có dụng ý gì khác

Ngọc Huyền muốn chuộc lỗi mà, dù sao cũng sinh nhật người ta, phải nể mặt chứ

"Ừm cũng được"

"Nhà cô ở đâu, cần tôi qua đón không?" Hạ Nguyên rất có thành ý mời nha

Ngọc Huyền liền từ chối ngay, đâu thể để người khác biết nhà của cô được "Không cần đâu, tôi tự đi được mà, nhà tôi khó tìm lắm"

Hạ Nguyên gật đầu, bởi vì khỏi phải phiền phức đi rước nữa, vì vậy mà trong lòng có chút vui vui "Thế tôi sẽ đợi cô ở rạp chiếu phim Nhất Tống, hôm trước thấy quảng cáo bộ phim kinh dị mới, tôi mê phim kinh dị lắm, cô xem không?"

Ngọc Huyền xanh mặt "Đệch, phim gì không xem sao lại xem phim kinh dị, đừng nói là bộ phim ma "Cô dâu không đầu" nha"

"Hửm....sao cô biết tôi sắp xem phim đó"

"Trời má....Đổi phim khác được không?" Ngọc Huyền trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ ma, lần này coi như lạy trời không khỏi nắng rồi

"Không đổi, sinh nhật ai người đó quyết định. Quyết định vậy đi, cô mời tôi nhé, coi như cô phải chuộc lỗi với tôi, nhớ mua bắp rang vị phô mai với nước ngọt luôn nhé, tôi là nhân vật chính nên mọi việc cô phải làm. Okey"

"Anh mặt dày thật, đúng biết cách lợi dụng.Thôi được rồi, coi như tôi rót trà nhận lỗi với anh, nhưng anh còn giở trò thì chết với tôi" Ngọc Huyền đứng dậy đanh đá giơ cú đấm trước mặt Hạ Nguyên, phải dọa cho anh ta sợ trước, kẻ lưu manh như anh ta cần được dạy dỗ nhiều hơn

...

Tối hôm đó, tại Vũ gia, Ngọc Huyền mặc một chiếc quần thun rách ở đầu gối, đừng hiểu nhầm vì đây là một phong cách bụi đời. Trang điểm có nét đậm hơn thường ngày cho bụi bặm.

...

Rạp chiếu phim Nhất Tống, 19 giờ

"Hú, Ngọc Huyền , tôi ở đây" Hạ Nguyên vừa vẫy vẫy tay vừa gọi lớn tên Ngọc Huyền , cô chạy về hướng của anh ta, chưa kịp chào nhau câu nào, Hạ Nguyên đã ngứa miệng mà trêu

"Chà chà...lần đầu thấy style này nha"

Ngọc Huyền bĩu môi "Còn nhiều style khác, chỉ là anh chưa có diễm phúc nhìn thấy thôi, hừm" Khốn kiếp, chưa gì đã muốn ăn đập.

"Nói nhiều vô ích, thực hiện bổn phận đi, mua bắp rang vị phô mai, pepsi nữa nhé" Hạ Nguyên ngồi lười biếng trên ghế đợi, đúng là muốn ngồi mát ăn bát vàng mà

"Đệch...Hừ, ngồi đây đợi một chút, tôi gọi thì đến lấy hộ tôi đồ lười biếng" Ngọc Huyền trước khi rời đi không quên mắng anh ta một trận

Cô đi lại quầy mua vé, gọi nhân viên lễ tân "Chị cho em hai phần bắp rang vị phô mai, hai pepsi"

Chị gái nhân viên vui vẻ giới thiệu cô vài phần compo "Hôm nay có khuyến mãi compo tình nhân, quý khách có muốn dùng thử không ạ?"

"Tình nhân?" Kim Tiểu Long đứng bên cạnh hét lên kinh ngạc "Cái what the...ông vừa nghe cái gì thế này?"

Ngọc Huyền quay sang nhìn Kim Tiểu Long , vẻ mặt có chút buồn cười "Kim, Tiểu Long đi xem phim à?"

Kim Tiểu Long cứng đờ người "Chị dâu, chị to gan lắm, dám lợi dụng lúc anh trai của em bận mà ngoại tình, chị...chị..."

Ngọc Huyền "..." "Nhóc thối, nói cái gì thế, bà đánh cho vỡ mồm bây giờ
Ngọc Huyền ngại ngùng nhìn nhìn chị nhân viên đứng mở to mắt nhìn cô trong quầy từ nãy đến giờ

Kim Tiểu Long bịt chặt kín hai lỗ tai "Chị đừng cố giải thích, chị làm em đau lòng quá, em không tin chị, chị im đi" Kim Tiểu Long bỏ chạy một mạch vào hướng nhà vệ sinh

Vũ Ngọc Huyền đứng ngây người, bị ngượng cơ

"Cái đệch, thằng nhóc này đầu óc có vấn đề rồi"

Chị nhân viên lúc này mới cười cười, hiểu lầm là cái chắc, thế mà Ngọc Huyền cũng chẳng buồn phải giải thích làm gì, chị ta hỏi rõ để xác định lần cuối "Vậy quý khách sẽ lấy compo tình nhân chứ"

"À không không, chị lấy em hai bắp hai pepsi bình thường là được rồi" Ngọc Huyền từ đầu đến cuối vẫn giữ ý định, nhưng khi chị nhân viên tư vấn compo thì cô chỉ có ý định kiên nhẫn đợi chị ta nói hết chứ không hề có ý mua

"Dạ được, xin quý khách đợi một chút" Chị nhân viên nở một nụ cười thân thiện sau khi hoàn thành đơn đặt hàng

Nhận được nước và bắp, Ngọc Huyền liền gọi lớn người đàn ông lười biếng đang há miệng chờ sung "Hạ Nguyên, lại đây lấy đồ phụ coi"

Ở một góc nào đó của hướng rẽ vào nhà vệ sinh, Kim Tiểu Long lúp ló dòm ngó với ánh mắt đầy lửa giận, nghiến răng nghiến lợi.

"Chị hay lắm, uổng công anh trai tôi thương chị như vậy, ấy thế mà còn đi ngoại tình, ngon hen...ngon lắm...tức thật mà"

Kim Tiểu Long lấy điện thoại ra, tức tốc gọi ngay cho Kim Tử Long

"Anh, có chuyện lớn rồi, chị dâu ngoại tình, bị em bắt quả tang"

"Hửm, em đang ở đâu?"  Kim Tử Long lập tức muốn xác nhận liền hỏi ngay chỗ Kim Tiểu Long đang đứng, không cần biết thế nào, chỉ cần chạy đến chính mắt anh xác nhận là được

"Em đang ở rạp phim Nhất Tống, anh mau đến đây bắt gian phu dâm phụ đi"

Kim Tiểu Long hối thúc nhưng trong lòng vẫn còn ngọn lửa giận đang cháy bừng bừng

"Em im miệng, anh sẽ đến ngay" Kim Tử Long không muốn nghe những câu nói không hay về Ngọc Huyền , anh quát Kim Tiểu Long một tiếng rồi dập máy ngay, anh rút vội chiếc áo khoác lông dài đến đầu gối của anh rồi nhanh chóng chạy xe rời khỏi nhà

Kim Tiểu Long bị quát nên mất hồn vài phút, sau đó anh ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ quầy bán vé

"Chị, cái cô lúc nãy mua vé xem phim gì?"

"Ý của quý khách hỏi là ai cơ?" Chị nhân viên không hiểu Kim Tiểu Long muốn hỏi ai

Chỉ là khi nãy vội quá nên không để ý hai người họ xem phim gì, đúng là sơ xuất "À, bây giờ chuẩn bị chiếu phim gì?"

Chị nhân viên mỉm cười đáp lại "Bây giờ chỉ có ba suất phim lúc 19 giờ, quý khách muốn mua vé xem phim nào?"

Kim Tiểu Long vội vội vàng vàng "Tôi lấy hết, mỗi bộ phim lấy hai vé, nhanh nhanh dùm"

"Dạ được" Chị nhân viên nhận xong order liền lấy đủ vé phim đưa cho Kim Tiểu Long

"Chết tiệt, chị đừng để ông đây bắt được tại trận, nếu không...nếu không...anh trai của tôi sẽ cho chị biết tay" Kim Tiểu Long hậm hực đấm một cú vào không khí

Nay Tiểu Long biết đi bắt ghen hộ anh trai cơ đấy

...

10 phút sau, Kim Tử Long kịp đến rạp phim gặp Kim Tiểu Long

"Người đâu?"

"Đã vào trong rồi, em mua vé rồi nhưng không biết họ xem phim nào thôi, chúng ta vào tìm" Kim Tiểu Long cau mày nói chuyện một cách nghiêm túc chứ không còn cà rỡn, lưng tưng như thường ngày

Qua cửa soát vé, Kim Tiểu Long cùng Phó Quân Hạo vào rạp số 1 tìm, đi hết dãy ghế cũng không thấy ai, xác định Ngọc Huyền không xem phim bộ tình cảm ướt át này

"Anh, rạp số 2 với rạp số 4" Kim Tiểu Long cằm vé trên tay

"Vào rạp số 4 đi" Kim Tử Long nhanh chóng đưa ra lựa chọn, Kim Tiểu Long ngơ ngác nhìn anh trai

"Làm sao anh biết" Kim Tử Long quay lưng đi rồi mới đáp "Đoán"

Kim Tiểu Long "..." Vẫn lót tót chạy theo sau anh trai

Đoán không sai, Ngọc Huyền đang ngồi xem phim chăm chú, một tay liên tục cho bắp rang vào miệng, một tay ôm ly nước pepsi, bên cạnh cô đúng thật là một người đàn ông

Mặt Kim Tử Long không cần nói cũng biết đen đến mức độ nào. Anh đứng nhìn một lúc rất lâu, Kim Tiểu Long đứng bên cạnh lòng nóng như lửa đốt, liên tục hối thúc anh

"Anh vào đi chứ"

Kim Tử Long quay sang nhìn  Kim Tiểu Long trầm mặc "Em về đi, lái xe anh về" Vừa nói xong Kim Tử Long vứt chìa khóa xe sang cho Kim Tiểu Long

Kim Tiểu Long không ưng thuận nhưng vẫn làm theo, tình huống này nói càng ít càng tốt, bão trong lòng của anh mình đang nổi lên rồi.

Kim Tử Long lẳng lặng bước đến ngồi cạnh ghế trống kế bên Ngọc Huyền . Trong rạp rất tối nên cô chẳng cần để ý người vừa vào là ai, cứ im lặng xem hết bộ phim đã

Đến đoạn rùng rợn,Ngọc Huyền co rúm người, hai chân co xếp luôn lên ghế

"Á...á...ghê quá"

Chóc chóc lại "Á...cứu mạng"  Ngọc Huyền che luôn cả mắt lại nhưng vẫn hé hé ngón tay ra nhìn

Hạ Nguyên ngồi bên cạnh cười hả hê "Sợ thì nắp vào người tôi này, tôi không ngại đâu, hahaha"

Kim Tử Long cau mày nhìn Hạ Nguyên, lúc này không còn nhịn nổi nữa "Sợ thì đừng xem nữa, theo anh về"

Ngọc Huyền nghe thấy giọng nói này liền thấy lạnh toát sống lưng, khốn kiếp, giọng nói này còn có sức sát thương hơn cả âm thanh trong phim ma "Kim Tử Long , sao anh lại ở đây?"

"Con khát sữa, đang quấy khóc, anh đến đón vợ về" Kim Tử Long nói một cách khăng khăng, không ai có thể hiểu lầm ý anh được, từng câu từng chữ rất rõ ràng

Hạ Nguyên nhướng đôi mắt lông lên sòng sọc "Cái gì? Cô có chồng rồi à, còn có con nữa, haha, trấn động thật"

Ngọc Huyền đưa tay bụm miệng Hạ Nguyên lại "Con bà nó, anh im mồm cho tôi"

Vừa dứt lời, cổ tay còn lại của Ngọc Huyền có cảm giác bị siết chặt, Kim Tử Long dùng một lực khá mạnh kéo cô ngã người về hướng anh ta, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên môi Ngọc Huyền

Hạ Nguyên lúc này cười không được mà khóc càng không xong, anh mở to cặp mắt ra nhìn hai người họ hôn nhau trước mặt dân FA chính hiệu như anh

Nụ hôn đánh dấu chủ quyền này mãnh liệt quá mức, miệng của Ngọc Huyền sưng lên hồng hồng, sắp chảy máu luôn rồi, đến khi môi của Kim Tử Long rời khỏi môi cô, Ngọc Huyền mới phát hiện lúc nãy khi bị hôn, anh ta cố tình cắn mạnh vào môi cô. Rõ ràng đây là nụ hôn cảnh báo của Kim Tử Long .

Ngọc Huyền cứng đờ người, cô lắp bắp từng chữ "Anh ghen sao"

Kim Tử Long mặt lạnh nhìn Ngọc Huyền , tay của anh áp vào mặt cô, ngón cái vuốt ve đôi môi đang ửng đỏ rỉ máu cô, đáy mắt sâu thẩm nhìn Ngọc Huyền

Hành động ghen tuông dịu dàng kiểu này khiến cho dân FA như Hạ Nguyên trào máu mồm, anh ta lắc đầu nhìn hai người bọn họ, đúng thật họ rất xứng đôi "Anh bạn, có lòng thì cùng tôi và cô ấy xem hết bộ phim đã"

Kim Tử Long nhếch miệng cười lạnh nhạt "Được thôi"

Ngọc Huyền ngoan ngoãn co rút ngồi trên ghế, máy điều hòa bật hơi thấp nên không khí rất lạnh

Kim Tử Long cởi áo khoác lông trên người khoác vào vai cô, sau đó cùng cô thưởng thức bộ phim

Những cảnh phim sau đó có chút kinh dị hơn,không biết vì thói quen hay sao mà hướng của Ngọc Huyền co rút vào luôn là hướngvề phía Kim Tử Long . Từ bao giờ anh dần biến thành thói quen của cô mất rồi.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro