Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng vậy! Cô ta cướp tiền của Thư Ý trước mặt mọi người "

***

"Không có gì thì tập trung vào học đi em". Cô Quách quở trách xong còn tặng cho cô một ánh mắt cảnh cáo rồi tiếp tục bài giảng của mình.

Nhớ lại câu nói vừa rồi của Tử Hy, Mộc Tinh cố gắng tiêu hóa đống tin tức đó, sắc mặt cô không khỏi xanh mét.

Mộc Tinh cười cười khó coi, nói nhỏ với Tử Hy: "Không ngờ thật anh ta bám theo tớ riết thì ra là ý đó. Làm tớ mỗi lần gặp anh ta liền cảm thấy phiền phức" .

Ha! Tuấn Minh mà nghe Mộc Tinh nói vậy chắc đau lòng lắm đây.

"Vậy mà cậu cũng không nhìn ra à? Ngốc thật đó!". Tử Hy trêu ghẹo cô nàng.

"Tớ đúng là ngốc thật, tớ phải tránh xa anh ta xa ra càng xa càng tốt" Mộc Tinh nói một cách dứt khoát. Xong cô lại nói thêm: "Tớ chưa muốn yêu sớm đâu!".

Tử Hy thở dài châm chọc cô nàng: "Cố lên! Tớ sẽ đợi kết quả".

Mộc Tinh lườm cô cảnh cáo.

Hai cô nàng nói chuyện loay hoay một hồi thì cũng đã hết tiết, tới giờ nghỉ giải lao.

"Tớ thấy hơi đói cậu đi cùng tớ xuống nhà ăn đi". Mộc Tinh làm nũng năn nỉ Tử Hy.

Tử Hy không chịu đựng được sự nũng nịu đó đành bất lực đi cùng, khi xuống nhà ăn Mộc Tinh tách Tử Hy ra, cô nàng thì đi mua đồ ăn còn Tử Hy thì ngồi tại bàn giữ chỗ ngồi.

Từ xa bóng người nhỏ nhắn mảnh khảnh đi tới ngồi đối diện với Tử Hy, cô vẫn bình tĩnh không hề ngạc nhiên khi thấy người nọ đến.

Thư Ý làm bộ dạng rầu rỉ buồn bực nói:"Tử Hy sao cậu lại chuyển tới lớp C? Cậu có biết cậu chuyển đến đó làm tớ buồn lắm không?"

Có người trong lớp mới biết, Tử Hy và Thư Ý ngồi chung bàn, cả lớp lẻ một người nhưng hôm nay Tử Hy chuyển đến lớp C, để chỗ ngồi ổn định người ngồi bàn lẻ kia phải lên ngồi chung với Thư Ý và ngặc nổi người đó lại là Tuấn Minh nữa chứ! Cô ta hạnh phúc tới nhanh quá hứng còn không kịp nửa là, quá hời cho cô ta rồi.

Cả hai tiếp tục nói nhỏ với nhau, không gian trong nhà ăn khá ồn ào nên ít ai để ý đến hai người ở bàn này.

Tử Hy thấy cô ta đã đến liền cười lạnh, Thư Ý lại không hề thấy nụ cười ấy.

── Nếu thích diễn thì tôi diễn cùng cô vậy, Tử Hy này không ngại a~

Tử Hy giả vờ buồn bực, lập tức mặt xụ xuống: "Tại lớp xa quá tớ lười tới lắm nên chuyển lớp thôi"

Thư Ý nghe vậy trong lòng sốt ruột liền hỏi: "Cậu không theo đuổi Tần học trưởng nữa thật sao? Không được nếu anh ấy thích ai thì cậu cũng phải thật cố gắng lên mới được chưa gì đã bỏ cuộc rồi!" .

Tử Hy buồn bực cáo kỉnh nói: "Tớ nói cậu rồi mà, tớ không theo đuổi cậu ta nữa anh ta thích ai thì là việc của anh ta, tớ không can thiệp!"

Thư Ý cắn móng tay, cô ta cố gắng tìm cách thuyết phục Tử Hy.

── Chết tiệt con ngốc này ai đã khai thông não nó rồi? Nó là đứa cuồng Tuấn Minh nhất, thế mà giờ nó lại không còn thích nữa, đùa chắc? nói thích là thích, nói không thích là không thích, nếu cứ như vậy thì làm sao mình mượn tay nó làm mình nổi bật trước mắt Tuấn Minh đây!

Tử Hy thấy cô ta đang mảy may bay bổng trên trời liền cố tình kéo cô ta xuống, cô nhếch môi cười khó thấy: "Cậu thích anh ấy nữa mà, thế thì cậu theo đuổi anh ấy đi. Tớ bỏ cuộc rồi còn cậu không được như tớ đấy".

Thư Ý nghe Tử Hy nói liền kinh ngạc trợn mắt nụ cười có chút gượng gạo: "Ai nói cho cậu biết tớ thích Tần học trưởng?".

Tử Hy nhướng mày khẩu khí bất mãn nói: "Không ai nói cả, là tớ tự nhận ra vậy thôi! Cậu nói xem"

Thư Ý trước giờ chưa nói tâm tư cho của mình Tử Hy nghe, chỉ Tử Hy mới nói với cô ta thôi bây giờ đột nhiên bị vạch trần khiến cho cô ta càng cảm thấy một cổ cảm giác bất an dần dần ập đến, cả người cô ta như rơi vào lò lửa.

Thư Ý tâm tình phức tạp nói. Nụ cười trên gương mặt càng gượng gạo đến khó coi: "M... Mình không có thích Tần học trưởng cậu nghĩ oan tớ rồi" .

Tử Hy cười lạnh, cô ta càng giải thích thì cô càng châm dầu vào lửa.

Tử Hy phản bác lại : "Rõ ràng là cậu có thích nếu không cậu sẽ không nói vấp như vậy!".

Thư Ý rối rít không biết nghĩ gì.

Tử Hy gắt gỏng nói: "Cậu nghĩ tớ ngu ngốc sao? Sau cuộc tỏ tình kia mình đã suy nghĩ thông suốt rồi và cũng nhờ nó tới mới biết cậu trước giờ luôn mượn tay tớ để cậu ta chú ý đến cậu thậm chí cậu còn là người rất thích cậu ta giống tớ trước kia, chính cậu cũng đã bày mưu, giăng bẫy tớ từ trước, cậu bắt tớ trang điểm xấu đi, mặt đồ hở hang không phù hợp với tớ làm cho Tuấn Minh càng thêm ghét tớ!"

Thư Ý rất kinh ngạc trước suy luận của Tử Hy, đáy lòng bất an dấy lên đến giới hạn, cuối cùng sau đó cô ta bật cười không giả vờ như trước nữa.

Cô ta cười chế giễu Tử Hy, nhà ăn rất đông người không ai chú ý đến nên cô ta mới dám nói: "Ha ha ha!!! Tới bây giờ mày mới nhận ra à con ngu này? Tiếc quá bây giờ muộn rồi con ngu à~ mày đi rồi Tuấn Minh được ngồi kế tao, an ủi tao khi có con bạn như mày, bây giờ mày thích thì cứ nói đi để coi người khác tin tao hay là tin mày? Dù sao mày cũng đã hết giá trị lợi dụng cho tao, cho nên bây giờ tao và mày không cần tình bạn plastic này nữa —— đúng thật là ông trời rất ưu ái tao, để tao dễ dàng lợi dụng mày, có được tài năng diễn xuất, gia thế cũng tốt hơn mày nhiều, mà để mày không bị thiệt tao cho mày năm ngàn tệ bù đắp nhá~". Nói xong cô nhét tiền vào tay Tử Hy cười khinh bỉ, đáy mắt là sự trào phúng mỉa mai khinh thường, cô ta còn coi bản thân là kẻ quyền quý đến nhường nào.

Má nó! Tự diễn tự cười làm hết hồn bà.

Hừ! Tử Hy thầm nhổ nước bọt, loại người này sống trong xã hội làm gì? Chỉ tốn đất được chim bẻ ná được cá quên nơm*

*(Khi đạt được mục đích rồi thì quên ngay người đã giúp đỡ mình.)

Sau đó phía sau Tử Hy là bóng dáng của Tuấn Minh, Thư Ý đáy mắt liền bừng sáng nở một nụ cười tự tin lên nhưng không che giấu sự chế giễu.

 "Há~ để tao coi ai tin ai nhé" Thư Ý cười rất có thâm ý.

Cô ta lấy tay của Tử Hy đặt lên ngực mình rồi tự ngã xuống đất đối người ngoài cuộc với góc nhìn này chắc chắn tin rằng Tử Hy cố ý đẩy ngã Thư Ý.

Thư Ý giả vờ như oan ức, cố ý nói to âm lượng đủ để mọi người trong nhà ăn nghe thấy, nhà ăn vừa rồi rất náo nhiệt nhờ có Thư Ý mà bây giờ im lặng, sự chú ý đồng loạt hướng về chỗ của Thư Ý: "Tử Hy! Tớ biết cậu vừa thất tình tâm tình không tốt dạo này tớ còn nghe nói nhà cậu đang kẹt tiền mặc dù tớ rất muốn giúp nhưng mà số tiền đó của tớ không thể cho cậu được vì tớ cần nó trả nợ tiền rượu hôm qua cậu uống!" .

Tử Hy vẫn im lặng đứng im thin thít xem bộ dạng tự biên tự diễn của cô ta, trong nội tâm cô thì cười trào phúng, ánh mắt cô nhìn cô ta như một bao rác biết nói không hơn không kém.

Đương nhiên kế hoạch thành công gây chú ý của người khác, đặc biệt là Tuấn Minh. Cậu ta thấy liền chạy tới đẩy Tử Hy sang một bên tuy lực khá nhẹ nhưng đủ để Tử Hy chao đảo, nhưng đó chỉ là diễn thôi.

Hắn đỡ Thư Ý đứng dậy hiện tại hai mắt cô ta úa nước mắt như hoa lê đái vũ, khoé mắt ửng đỏ có dấu hiệu xưng lên vì khóc. Tuấn Minh kéo Thư Ý ra sau lưng mình lấy bản thân che chắn cho cô ta.

Thư Ý cười đắc ý nhìn Tử Hy. Ai tin ai đã rõ rồi chứ?

Tử Hy cô thua rồi.

Khi quan sát Tử Hy hắn liền kinh diễm, hai mắt trợn tròn Khi nhìn thấy mặt mộc của Tử Hy. Cậu ta không ngờ cô để mặt mộc lại đẹp đến vậy! Còn đẹp hơn những diễn viên mà hắn từng gặp.

Nhưng tình huống này cậu ta không có ý muốn ngắm nhan sắc này, cậu ta thấy vô cùng tức giận trước hành động của Tử Hy đối xử với bạn thân của mình. Sắc mặt anh ta khó coi trông rất giận, cậu ta lớn giọng nói: "Cô như vậy mà đối sự với bạn của mình như vậy à? Cô có còn là người không? Bạn cô luôn ở phía sau dọn rác giúp cô còn không nói cảm ơn với người ta thế mà giờ lại đi lấy oán trả ơn, cô đúng là vong õn bôi nghĩa, tôi rất đúng khi không nhận lời tỏ tình của cô còn Thư Ý đúng là xui xẻo khi xem cô là bạn!" .

Nụ cười đắc ý của cô ta rất khó thấy nhưng cũng nhanh chóng biến mất thay vào đó là yếu đuối nhu nhược. Cô lay lay cánh tay của Tuấn Minh cất giọng nói ủy khuất: "Tuấn Minh cậu đừng nặng lời với cậu ấy như vậy tớ không sao rồi" .

Tử Hy cũng chỉ nhướn mày cười lạnh không hề có ý định đáp lời cậu ta.

Cậu ta thấy cô không nói gì liền cho rằng cô ngầm thừa nhận.

Tuấn Minh nhìn Tử Hy một cách khinh miệt: "Ngay cả cằm thú cô còn không bằng"

Bây giờ ở góc bên kia, có người đã chứng kiến toàn bộ tất cả sự việc đã xảy ra chính là Kim Mộc Tinh .

Mộc Tinh không nhịn cục tức khi Thư Ý dám ngang nhiên ăn hiếp Tử Hy bạn của cô nàng, Mộc Tinh mặc kệ trên tay cầm khay đầy ấp đồ ăn trực tiếp quăng lên bàn gần đó khiến cho mấy cô cậu học sinh giật thót, sải bước chân nhanh chóng đi tới.

"Cậu không sao chứ?" Mộc Tinh ôn nhu hỏi nhưng không biết là cô nàng nói với ai.

Thư Ý thấy Mộc Tinh tiến lại chỗ cô ta tưởng rằng Mộc Tinh an ủi cô ta liền trả lời.

"Mình không sao đâu bạn đừng lo!" Thư Ý vờ như đang sợ hãi nói.

Tuấn Minh thấy Mộc Tinh ở đây liền muốn ra oai trước mặt cô nàng để có điểm tốt trong mắt cô nàng.

Ánh mắt Mộc Tinh nhìn Thư Ý như một kẻ tâm thần vừa trốn trại, mỉa mai nói: "Tôi hỏi cô à?".

Thư Ý tuy rùng mình nhưng vẫn giả vờ yếu ớt nói: "Ý của cậu là sao?"

Mộc Tinh vô cùng chán ghét trước sự giả nai của ả ta, nhịn không được nên không chú ý ngôn ngữ văng tục một ít: "Ý trên mặt chữ! Tiếng người chứ đâu phải tiếng c.h.ó đâu mà không hiểu? Bớt giả nai lại đi cô gái à!".

Tuấn Minh vô cùng kinh ngạc lời nói độc miệng của Mộc Tinh.

Thư Ý ngoài là vẻ hốt hoảng bên trong là gió cuộn tức không chịu được. Cô ta dám nói mình là c.h.ó?

Nhưng vì có Tuấn Minh ở đây cô ta đành nhịn xuống đã diễn thì phải diễn cho chót.

"Bạn có hiểu nhầm gì không? " Thư Ý rũ mắt đong đầu nước mắt nhìn Mộc Tinh.

Mộc Tinh cười trào phúng: "Hiểu nhầm?".

Tần Tuấn Minh xen ngang nói: "Đúng vậy! Cô ta cướp tiền của Thư Ý trước mặt mọi người". Tuấn Minh đang rất khó hiểu trước hành động của Mộc Tinh nhưng vẫn nói tiếp cho Thư Ý.

Mộc Tinh nhíu mày nhìn Tuấn Minh, tức giận nói: "Tần học trưởng đóng vai hiệp sĩ bảo vệ công chúa đó hả? Được thôi nếu là Tử Hy lấy tiền cô ta, đã có vật chứng nhưng vẫn chưa chắc phải đưa nhân chứng ra nữa chứ?!" .

Đám học sinh ăn dưa hóng chuyện bên ngoài đều im lặng vì không ai chứng kiến Thư Ý bị Tử Hy cướp tiền.

Đồ Thư Ý : "..."

Lúc này bên ngoài đám đông hóng ăn dưa có vài người nói họ đã chứng kiến Tử Hy lấy tiền Thư Ý, đây chắc chắn là những người trước giờ muốn hạ bệ Tử Hy, nay lại gặp cơ hội tốt liền nói tiếp cho Thư Ý, không ai trong đám đông chứng kiến cảnh cướp tiền nhưng nếu có người nói thấy thì sẽ coi hoàn toàn là sự thật.

Mộc Tinh nghe nói vậy nụ cười khinh bỉ càng lộ rõ cười lạnh nói: "Thế vậy mà chính mắt tôi thấy chính tay cô nhét tiền vào tay Tử Hy mặc cho cậu ấy không chịu nhận, rồi lúc cô gặp Tuấn Minh liền giả vờ như mình Tử Hy bị đẩy ngã nhờ Tuấn Minh can thiệp, cô xem đây có giống tình tiết cẩu huyết trong phim thanh xuân vườn trường không?" .

Thư Ý tức giận như núi lửa phun trào nhưng hận không thể bộc tiết được.

Nước mắt cô ta chảy ra như vòi nước được mở, mở miệng nói giọng có hơi run rẩy, bộ dáng cô ta bây giờ nhu có nhu nhược có nhược khiến cho người ta động lòng, ham muốn bảo vệ của đàn ông trổi dậy trong từng người.

Cô ta lấy tay gạt nước mắt nói: "Bạn học à, bạn đừng đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người như vậy chứ?"

Mà người nảy giờ im lặng, đứng một góc xem kịch vui bây giờ thì đã có động tĩnh.

Ván cờ cần động rồi.

Rất nhanh chóng người người đều cảm thấy xung quanh đột nhiên lạnh xuống, ở đây vốn đông người như vậy sao lại lạnh chứ? Điều hoà trong căn tin căn bản là không hề bật.

Máy sưởi trong nhà ăn bị hư hết rồi à?

Trong áp suất thấp như vậy lại phát ra tiếng cười lạnh lẽo, bất giác người nghe điều rợn tóc gáy.

Tử Hy cười chảy nước mắt như bản thân đang xem một vở kịch hài: "Đổi trắng thay đen? Ngặm máu phun người? Cô nói hay thật đấy, nhưng mà lời này là tôi nói mới đúng? ". Câu cuối giọng nói của cô lạnh xuống .

Tử Hy lạnh lùng nhìn cô ta, chỉ bằng ánh mắt thể hiện rõ một cỗ áp bức vô hình: "Tôi thấy cô nên thôi học, đủ điều kiện làm diễn viên hơn rồi đấy" .

Thư Ý bỗng thấy lạnh gáy, người có chút run rẩy sợ hãi sắc mặt trở nên xanh mét: "C-cậu!"

Cô ta bề ngoài nước mắt tiếp tục chảy bên trong nội tâm vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi của Tử Hy .

Tử Hy xem kịch nãy giờ cũng chán, kịch nào cũng phải đến lúc hạ màn, cô không buồn vì phải hạ màn kịch này quá sớm. Vậy nên tới đây thôi cô nuốt không nổi nữa rồi.

Tử Hy cong môi cười, nụ cười đẹp đến phá lệ không biết câu hồn biết bao nhiêu người không phân biệt giới tính Tuấn Minh cũng không ngoại lệ.

Cô lấy tay móc từ trong túi ra chiếc điện thoại màn hình hiển thị đang ghi âm, quơ quơ trước mặt Thư Ý.

Thư Ý bỗng chốc mặt tái mét, tay miết góc váy đến nhăn nheo, cắn răng.

Cô thấy vẻ mặt của Thư Ý cực kì xanh xao, cô càng hứng thú.

"Thư Ý à~ tớ vừa lấy cái này ra sao mặt cậu xanh xao quá vậy kìa~ rất giống tâm lí khi làm việc xấu mà bị người khác bắt gặp. Ah! đừng nói là cậu chột dạ đó nha~ ". Tử Hy vừa nói xong Tuấn Minh, Mộc Tinh và đám học sinh ăn dưa bên ngoài đều chú ý nhìn vẻ mặt của Thư Ý.

Thư Ý tay nắm chặt run rẩy cười gượng gạo: "Đ-đâu có cậu nhìn lầm rồi . Cô ta chột dạ nói xua xua tay phản bát.

Tử Hy bất giác nhếch miệng cười ngón tay trắng nõn đẹp như ngọc bấm nghe đoạn ghi âm.

Đoạn ghi âm đã thu lại hết tất cả cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người.

"Tử Hy sao cậu lại không tới lớp? Cậu biết cậu không đến tớ buồn lắm không...─ Tại lớp xa quá tớ lười tới lắm, nên chuyển lớp thôi... ─ Cậu không theo đuổi Tần học trưởng nữa thật sao? Không đc nếu anh ấy thích ai thì cậu cũng phải thật cố gắng lên mới được chưa gì đã bỏ cuộc rồi ... ─ Tớ nói cậu rồi mà, tớ không theo đuổi cậu ta nữa, anh ta thích ai thì là việc của anh ta, tớ không can thiệp... ─ Cậu thích anh ấy nữa mà, thế thì cậu theo đuổi anh ấy đi, tớ bỏ cuộc rồi còn cậu không đc như tớ đấy...─ Ai nói cho cậu biết tớ thích Tần học trưởng?...không ai nói hết, tớ tự nhận ra, vậy thôi!- ...Ấ... Ấy m... Mình không có thích Tần học trưởng, cậu nghĩ sai tới rồi...─ Rõ ràng là cậu có thích, nếu không cậu sẽ không nói vấp như vậy...─ tớ...─ Cậu đừng nghĩ tớ ngu ngốc, sau cuộc tỏ tình kia mình đã suy nghĩ thông suốt rồi, và nhờ nó tới mới biết cậu trước giờ luôn mượn tay tớ để cậu ta chú ý đến cậu và cậu là người rất cuồng cậu ta giống tớ trước kia, chính cậu cũng đã bày mưu, giăng bẫy tớ từ trước, cậu bắt tớ trang điểm xấu đi, mặt đồ hở hang không phù hợp với tớ làm cho Tuấn Minh cậu ta càng thêm ghét tớ...!!!...─ hahaha!!! Tới bây giờ mày mới nhận ra à con ngu này? Tiếc quá bây giờ muộn rồi con ngu à~ mày đi rồi Tuấn Minh được ngồi kế tao, an ủi tao khi có con bạn như mày, bây giờ mày thích thì cứ nói đi để coi người khác tin tao hay là tin mày? Dù sao mày cũng đã hết giá trị lợi dụng cho tao, cho nên bây giờ tao và mày không cần tình bạn giả tạo này nữa, haizzz đúng thật là ông trời rất ưu ái tao, để tao dễ dàng lợi dụng mày, có được tài năng diễn xuất, gia thế cũng tốt hơn mày nhiều, mà để mày không bị thiệt tao cho mày 5000* tệ bù đắp nhá~ ...Há~ để tao coi ai tin ai nhé... ─ Tử Hy tớ biết cậu vừa thất tình tâm tình không tốt với dạo này tớ nghe nói nhà cậu đang kẹt tiền mặt dù tớ rất muốn giúp nhưng mà số tiền đó của tớ không thể cho cậu được vì tớ cần nó trả nợ tiền rượu hôm qua cậu uống...─ Cô như vậy mà đối sự với bạn của mình như vậy à? Cô có còn là người không? Bạn cô luôn ở phía sau dọn rác dùng cô còn không nói cảm ơn người ta mà giờ lại đi lấy oán báo ơn, cô đúng rác rưởi, tôi rất đúng khi không nhận lời tỏ tình của cô, Thư Ý đúng là xui xẻo khi xem cô là bạn..." .

*) 5000 tệ=hơn 17 triệu VN Đồng.

Tuấn Minh nghe xong mặt giăng đầy hắc tuyến, có thể nói còn đen hơn nhọ nồi, ánh mắt muốn đánh người nhìn sang Thư Ý, cô ta thì toàn thân run rẩy không ngừng, đám học sinh ăn dưa nhìn cô ta bằng ánh mắt ghê tởm, không ngờ sự việc thay đổi chiều gió nhanh đến chóng mặt.

Tử Hy thì cười lạnh, Mộc Tinh thì nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, ngưỡng mộ đủ loại ánh mắt, đủ sự kinh ngạc.

Thư ý tức giận đến đỉnh điểm, giơ tay định đánh Tử Hy nhưng động tác tuy nhanh với người thường nhưng nó cực kì chậm trước cô.

Tử Hy là sát thủ mà hành động này không ngăn cản được thì đúng là hữu danh vô thực. Cô bắt lấy nắm chặt tay ả .

Thư Ý bị Tử Hy giữ tay tát không được mà rút cũng không xong, tiếng xương gãy giòn tan, sau đó tay truyền đến một giác đau đớn,

Thư Ý đau đớn la lên như heo bị chọc tiết: "Aaaaaa!!! Tay của tôi tay của tôi gãy rồi" .

Cô ta nằm quần quại ôm lấy cánh tay gãy, thấy cô như vậy không biết cô ta đang diễn hay đang thật, nếu là thật thì hẳn là cảm thấy đau giùm cho cô ta, họ bất giác sợ hãi lấy tay cầm tay mình xoa.

Tử Hy nhìn Thư Ý rồi ném cục tiền ả ta đưa cho cô trả lại, cô ngồi xổm xuống trước mặt người nọ cười chế giễu cất giọng nói: "Xin lỗi! Thật ra gia đình tôi không có thiếu thốn như cậu nói nhưng mà tôi biết gia đình của cô sắp tan nát rồi nên bây giờ số tiền này cô nên giữ lại, vì tiểu thư Thư Ý đây à không mà cô gái này sau ngày hôm nay sẽ trở thành con gái nông thôn, gia đình cô sẽ không đủ tiền chữa cái tay đó đâu nên cứ giữ lấy mà dùng". Tử Hy dùng ánh mắt miệt thị nhìn cô, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng mang nét giễu cợt.

Tử Hy tư thế ngồi xổm một tay chóng cằm thở dài, nụ cười lạnh bén như dao gâm.

Thư Ý sợ hãi nhìn Tử Hy, cô ta thấy Tử Hy như đang cầm một con dao đầu nhọn lướt từ gương mặt xuống cổ.

Tử Hy ánh mắt lạnh bãng nhìn cô ta, giọng nhẹ nhàng nói: "Không biết bao nhiêu cô gái đã bị cô hại rồi nhỉ? 1 người thì tan nhà nát cửa, người thì bị cô làm cho cha mẹ của họ không nhận cô gái đó nữa, người bị cô hại chết, người thì bị xã hội đen luôn rình gập tìm đến nhà,... Cô nên biết bây giờ là lúc cô đã giống họ rồi đấy hãy thử cảm nhận cảm giác của những người đó đi, trước ta hại người sau người hại ta, ngày trước hả hê ngày sau người cười".

Mà học trưởng của chúng ta đơ như khúc gỗ nãy giờ, đã lên tiếng: "Tôi không ngờ cô là loại người bỉ ổi như vậy" Tuấn Minh tức giận gân xanh nổi lên nói với Thư Ý.

Hắn ghét nhất là bị lừa dối.

Mộc Tinh nhìn hắn, không giấu ánh mắt khinh bỉ chế giễu nói: "Cậu sao vậy vừa rồi bảo vệ cô ta lắm mà thế tại sao lại trở mặt thế? đúng là ngu ngốc khi để cô ta lừa, thật là tôi đã đánh giá cao cậu, học trưởng làm tôi quá thất vọng!"

Tuấn Minh nghe người mình thích nói như vậy trong lòng vô cùng đau nhói.

Tuấn Minh áy náy nhìn Tử Hy nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lùng từ cô lời nói 'xin lỗi'  bị ngẹn lại trong họng không thể nói ra.

Hắn nhớ đến trước đây hắn đã lơ đãng, ngó lơ cô, tránh né cô, cũng đáp lại cô bằng ánh mắt lạnh lùng và gần đây nhất là từ chối lời tỏ tình của cô, chà đạp tình yêu của cô, bây giờ hắn thấy câu nói của cô nói rất đúng 'ngày trước hả hê ngày sau người cười' quả thật không sai, khi hiện giờ hắn hiểu cảm giác của cô lúc đó...

Tử Hy chẳng thèm bố thí cho hai kẻ đó một cái mắt, cô đứng dậy xoay người, ngồi xổm khá lâu khi đứng dậy chân có một chút tê.

Cô nhìn sang cô nàng: "Mộc Tinh chúng ta đi thôi, ở đây cẩu nhiều quá tôi ăn uống không vô nữa rồi" .

Mộc Tinh nhanh chóng đáp lại: "Ừm! Cậu nuốt còn không nổi thì làm sao tớ có thể nuốt trôi đây?" .

Hết chuyện ai cũng về lớp, chẳng ai nhìn kẻ kia, bỗng chốc nhà ăn trở lại bình thường.

"Woa~ cậu thấy không! Cậu ấy ngầu ghê"

"Cô ấy là Tử Hy đấy. Không ngờ cậu ấy đẹp như vậy nào ngờ nhan sắc ấy lại bị con nhỏ Thư Ý che đi bực mình quá mà, không là tui ngắm đã luôn rồi" . Một học sinh nữ bất bình lên tiếng .

"Ôi mẹ ôi 2 nữ thần luôn kìa, họ là bạn của nhau nữa chứ"

"Ây dà!!! Xinh đẹp thế này ngắm tới già vẫn chưa đủ"

"Uầy! Một cặp đôi tương phản"

"Lớp 3C6 sướng thật có tận luôn 2 nữ thần"

"Tôi muốn chuyển lớp. Bây giờ cỏn kịp không?"

"Haizz! Tần học trưởng bỏ lỡ một cơ hội hiếm có rồi. Đáng lắm"

"Haha! Cho anh ta bỏ tật. Tần học trưởng tin người thật đấy"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro