Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tính tình Khánh Vũ vốn dĩ từ nhỏ đã không tốt đẹp gì: gia trưởng độc đoán lại lạnh lùng cô lãnh không khỏi khiến người khác cảm thấy anh thực xa cách. Cho dù buồn hay vui thì khuôn mặt anh luôn cố hữu một vẻ băng lãnh, quanh năm suốt tháng không đổi thay. Người trên thương trường hay nói rằng, người thành công là những người giỏi che giấu cảm xúc, tốt nhất vẫn là kẻ bạc tình bạc nghĩa, sắt đá tuyệt tình. Thế nên, ứng cử viên sáng giá nhất xứng danh kẻ máu lạnh vô cảm nhất chỉ có thể là Khánh Vũ. Đến cả bạn bè chơi chung với người đàn ông tuyệt tình này cũng nhận xét rằng, bất kể ai cũng có thể trêu chọc nhưng mà to gan động vào quả bom nổ chậm này thì quả thật đã chán sống rồi, hoặc cũng có thể là họ đang chê mạng sống của mình quá dài.

Khánh Vũ duy trì sắc mặt không cảm xúc, chiếu tầm mắt lên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của cô một lúc rồi liếc nhìn bộ váy ngắn trên đầu gối, lập tức gằn giọng tra vấn.

"Còn bộ lễ phục này nữa, em dám ăn mặc như vậy đến đây sao?"

Tường Vi giật mình, bất giác ngước đầu nhìn anh rồi lại cúi thấp nhìn vạt váy trên người, biểu hiện tràn ngập khó hiểu. Bộ váy không hở hang, màu sắc tươi sáng phù hợp cho các bữa tiệc mừng, đủ trang nhã lịch sự, rốt cuộc là anh không vừa lòng ở điểm nào? Hơn nữa, ngày hôm qua anh cũng khen bộ váy này rất hợp với cô.

"Là chính anh chọn lễ phục này cho em mà, với lại em cũng thấy nó rất đẹp!"

Khánh Vũ đương nhiên không hề hài lòng với câu trả lời này, sắc mặt anh lập tức sa sầm lại.

Cô cố tình lờ đi thần thái quá mức lạnh lẽo hiện giờ của Khánh Vũ, sau đó hưng phấn xoay tròn một vòng, tà váy xếp li xòe bung ra. Dáng vẻ này đúng là có bao nhiêu là quyến rũ, ma mị khiến anh không khỏi đờ người ra.

"Đẹp không, đẹp không anh?" Tường Vi bỏ qua biểu cảm mờ mịt của anh hiện giờ, tiếp tục muốn xoay thêm một vòng nữa. Cô cũng không ngờ đến việc bản thân lóng ngóng vụng về quá mức mà tự mình vấp chân, cả cơ thể mất đà liền chao đảo, ngả nghiêng.

Khánh Vũ hồi tỉnh trong nháy mắt, phản ứng nhanh giơ cánh tay ra đỡ. Nhưng đồng thời, ngay lúc ấy cũng có một cánh tay khác vươn ra nhanh hơn, chưa đầy một giây sau liền đỡ được vòng eo mảnh mai của cô. Tường Vi bị vị khách qua đường đó kéo lại gần, cả cơ thể gần như ép chặt vào anh ta.

Người đàn ông trong bộ vest màu xám sang trọng, với cánh tay vững chãi cùng những đốt ngón tay thon dài tinh tế cất giọng trầm thấp, mang một chút sủng nịnh khó tìm. Người tinh tế, tao nhã như vậy nếu không phải Khánh Vũ thì sẽ là Hoàng Thiên.

"Bé con, em phải cẩn thận."

Tường Vi vùi cả khuôn mặt vào trong ngực Hoàng Thiên, bờ vai trần bị ôm lấy, cả có thể nhỏ bé dính sát vào người Hoàng Thiên, cục diện toát lên một mùi mờ ám nồng đậm.

Tư thế này làm cô nhất thời lúng túng trong giây lát, qua một lúc mới đủ khả năng tách khỏi Hoàng Thiên, lí nhí nói "cảm ơn".

"Không bị đau chứ?" Hoàng Thiên lịch thiệp nghiêng đầu hỏi thăm, đây đúng là lực sát thương nhất cho các cô gái mới lớn.

Khánh Vũ đứng phía sau chứng kiến một màn tình tứ như vậy, tâm tình thất thường nhất thời lại nổi giận, động tác có chút mạnh bạo kéo cô ngã ngược vào người mình.

Như những lần đụng mặt trước, Khánh Vũ nói chuyện với Hoàng Thiên chẳng kiêng nể hay khách khí chút nào.

"Dương Hoàng Thiên, tôi nghĩ người đã có hôn ước như anh tốt nhất là nên tránh xa em gái tôi một chút. Danh dự của anh, anh có thể không cần nhưng Trịnh gia chúng tôi cùng Tường Vi..." Khánh Vũ ngừng một lúc, tranh thủ đặt bàn tay lên đầu cô, làm như vô tình nghịch ngợm mấy ngọn tóc xoăn dài, sau đó mới chậm rãi nhả từng chữ. "...Không phải là loại người tùy tiện như anh."

"Trịnh Khánh Vũ, tôi cũng nên nhắc nhở anh một điều rằng: nhà họ Dương và họ Trịnh trước nay không có hiềm khích, đừng có vì những lời nói cùng hành động thiếu suy nghĩ của anh làm tôi trở mặt. Hơn nữa nước sông không phạm nước giếng, phàm là việc của anh tôi không thèm nhúng tay vào, cho nên anh cũng đừng xen vào chuyện của tôi."

"Vậy anh cũng nên chú ý..." Khánh Vũ nhếch miệng cười mỉa mai, "Trước khi có ý định bất chính với bất kì một cô gái, anh nên xem xét giấu kín chuyện đó với ba vợ tương lai như thế nào. Kẻo một ngày nào đó, hôn ước mà anh mong đợi sẽ chẳng tồn tại nữa."

"Nhìn lại mình đi Trịnh Khánh Vũ, anh hẳn là nên biết quan hệ yêu đương của mình cần chấn chỉnh đấy chứ?" Hoàng Thiên liếc qua Tường Vi trong một giây ngắn ngủi, không để cô bé phát hiện ra mờ ám rồi chuyển tầm mắt sang Khánh Vũ, giọng nói sắc bén không hề thua kém. "Để phóng viên biết chuyện tình yêu ngang trái của anh, đảm bảo anh sẽ lên trang đầu các tờ báo." Hoàng Thiên đắc ý nhướng khóe mắt, cuối cùng là cười mỉa một chút rồi rời đi.

"Anh nói vậy lại khiến tôi quả thực rất tò mò một chuyện..." Qua vài giây biến sắc, Khánh Vũ khôi phục thần thái sắc lạnh như ban đầu, giọng nói càng thêm khiêu khích. "...qua vài năm hay vài chục năm nữa, anh vẫn không tìm kiếm được vị hôn thê thất lạc kia, báo chí lại có dịp soi mói đời tư cuộc sống cô độc đến cuối đời của anh. Dương Hoàng Thiên, có khi nào tôi nên thuê riêng một tiểu thuyết gia viết về cuộc đời đi tìm vợ chưa cưới thất lạc, ngập trong tuyệt vọng, kết quả là chết già trong cô đơn. Tôi nghĩ, chắc chắn cuốn sách đó bán rất chạy."

Bóng lưng Hoàng Thiên hơi sững lại, cứng đờ trong giây lát. Khánh Vũ biết mình đã thắng, môi cong lên thành một đường mờ nhạt.

Cho đến khi không còn thấy bóng dáng Hoàng Thiên đâu nữa, Khánh Vũ mới quay sang tính sổ với cô. Chiều cao của cô khi bình thường thì cho dù có đứng trên anh hai bậc cầu thang thì vẫn thấp hơn anh một chút, vậy mà giờ đỉnh đầu cô lại vừa khít chạm vào cằm anh. Nhíu mày nhìn xuống chân cô mới biết, con nhóc này hôm nay tạo phản, dám đi giày cao gót.

"Lần sau cấm em được phép đi giày cao, nhớ chưa?"

Đề nghị của anh tuy hơi quá đáng nhưng Tường Vi cũng nhu nhược gật đầu. Khánh Vũ thấy thái độ yếu ớt như vậy nên cũng thôi trách mắng cô, chuyển hướng đề tài.

"Em đi cùng ai tới đây?"

"Là Duy Phong, hôm nay là sinh nhật của anh ấy." Tường Vi luôn là một đứa bé ngoan, không hề biết nói dối. "Anh ấy có vẻ đang tìm em, nếu không có gì nữa thì em đi đây."

Được Khánh Vũ gật đầu cho phép, cô nhanh chóng chạy đi.

"Tường Vi..." Khánh Vũ bất ngờ gọi lại, giọng nói mang một chút cưng chiều. "Khi nào tan tiệc đợi tôi, chúng ta cùng về."

Tường Vi ngoan ngoãn gật đầu.

Anh đứng im một chỗ, quan sát Tường Vi chạy đến bên Duy Phong ở cách đó không xa. Cô ôm lấy cánh tay Duy Phong, cười cười nịnh nọt.

Khánh Vũ không thích ồn ào, cho nên thay vì đi chào hỏi người ta, anh chọn cho mình một nơi yên tĩnh. Nhạc cũng vừa đúng lúc nổi lên, Duy Phong kéo tay Tường Vi đến chính giữa sảnh khiêu vũ, từng hành động thân mật lọt hoàn toàn vào đáy mắt Khánh Vũ. Đứng trên cao nhìn xuống, môi mỏng mím lại thành một đường, hiển nhiên đây là biểu hiện ghen tuông.

"Cô ta và anh không hề hợp nhau đâu, Vincent." Anna lặng im đứng sau lưng Khánh Vũ, tầm mắt cũng chú ý đến một cặp đang khiêu vũ dưới sân.

"Em cũng từng thấy bức ảnh mà anh kẹp trong cuốn sách anh yêu thích nhất..." Giọng nói của cô ta y hệt như bản thân đang nắm nhược điểm chí mạng của người khác, đắc thắng và kiêu ngạo. "Nhưng anh cũng nên nghĩ đến việc, anh và cô ấy vĩnh viễn không thuộc về nhau, cho dù anh yêu cô ấy thì cục diện vĩnh viễn chẳng thể đổi thay."

Khánh Vũ chưa một giây nào rời mắt khỏi thân ảnh bé nhỏ dưới kia, cô và Duy Phong có vẻ như rất ăn ý, thi thoảng cô sẽ kề sát miệng vào tai Duy Phong, thì thầm gì đó. Sau đó, nụ cười ngây ngô trên môi cô càng nồng đậm.

"Vincent, anh có nghe em nói không? Anh và cô ta không thể đến với nhau, dù cho mơ tưởng cũng đừng nghĩ đến."

Khánh Vũ tỏ ra lạnh lùng, trong một lúc không để ý mà bất giác đưa ly champagne lên miệng uống. Anh đã quên mất một chuyện, cô gái mưu mô đứng bên cạnh từng có ý định tìm cách lên giường với anh, ly champagne cũng là của cô ta đưa cho anh. Không gian mờ ảo huyền huyễn khiến anh cũng không để ý đến nụ cười mãn nguyện của cô ta.

"Vincent, anh và em mới là dành cho nhau."

"Cô, biến đi khỏi tầm mắt tôi."

Thời gian trôi qua, dấu hiệu tác dụng của thuốc càng lúc càng rõ, đương nhiên Khánh Vũ đã nhận ra được sự khác thường. Anh lạnh lùng gạt cánh tay đang bám chắc lấy mình, cố gắng giữ lại chút tỉnh táo cuối cùng xoay người bỏ đi. Anna chưa chịu bỏ cuộc, cô ta lao đến, vòng tay ôm chặt lấy anh từ sau lưng, cố ý hà hơi lên cổ anh.

"Em nói cho anh biết, người mà anh yêu, chính là hôn thê của kẻ khác, là hôn thê của người đã gián tiếp giết hại chị gái em. Anh có thể yêu bất kì một ai, nhưng anh tuyệt đối không thể yêu cô ta. Chị gái em biết, sẽ không vui."

"Cô ta và Dylan chính là đã có hôn ước từ bé, anh đừng vì một cô gái mà hủy hoại danh dự cả dòng họ của mình."

Anna biết Khánh Vũ đã không còn giữ được phòng tuyến, cô ta tung chiêu cuối cùng.

"Anh nói xem, đến cái tên Tường Vi mỹ miều của cô ta cũng là do dựa vào tên Hoàng Thiên mà đặt theo, anh còn cơ hội chen chân vào hay sao?"

P/s: dạo này mình đang bận ôn thi kết thúc học phần nên ra chương hơi chậm chễ, mong mọi người thông cảm. Thời gian quay cuồng học thi còn kéo dài khoảng 1 tháng nữa...hiu hiu...thật mệt.

Còn nữa, mình đangdự định muốn viết truyện học đường (tự dưng thấy nhớ thời học cấp 3 quá à), mọi người ủng hộ nha...hiu hiu.

Cuối cùng, chúc mọi người một ngày thật tốt đẹp... .

#thân ái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro