Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không mấy khả quan?" Khánh Vũ nghiến răng lặp lại lời Ái Liên vừa nói, từ trên ghế bật dậy đứng lên.

Ái Liên nghiêm mặt gật đầu, nghĩ ngợi giây lát rồi bổ sung thêm một câu: "Có vẻ cô bé đã không nhớ những chuyện gì đã xảy ra trước đó, nhưng vẫn có thể nhận diện được mọi người. Còn anh, tôi không chắc chắn lắm."

Đúng như lời Ái Liên nói, Tường Vi quả thực vô cùng nhu thuận ngồi yên trên giường, để cho giúp việc chải lại mái tóc rối bù. Khoảnh khắc thấy mọi người bước vào, cô còn ngạc nhiên hỏi một câu.

"Đã có chuyện gì xảy ra hay sao ạ?"

Người đi bên cạnh anh ái ngại quan sát, mở miệng thì thầm nói nhỏ: "Tôi nghĩ việc Tường Vi quên đi chuyện xảy ra ngày hôm qua là dấu hiệu tốt cho anh, nhưng với Tường Vi lại là một thách thức lớn, ký ức vốn không toàn vẹn hiện giờ lại thêm một lỗ hổng mới. Nếu anh thực sự yêu thương cô ấy như những gì tôi cảm nhận được, anh tốt nhất hãy dọn dẹp tàn cuộc trong căn phòng kia đi."

Khánh Vũ không đáp lời Ái Liên, thay vào đó anh tiến đến gần chỗ cô, tỉ mỉ quan sát những vết thương lớn nhỏ và cả những dấu bầm tím mờ nhạt trên người cô, trắng trợn đối mặt nói dối cô.

"Em bị ốm nặng, hôm mê từ đêm qua tới giờ mới chịu tỉnh lại." Và như để kiểm chứng lời bản thân vừa nói ra, Khánh Vũ đưa bàn tay chạm lên trán cô, đồng thời vô tình cảm nhận được một trận run rẩy nhẹ của cô, song anh cũng không hề hoài nghi mà nói: "Ừ, hiện tại có vẻ đã hết sốt rồi."

"Sốt cao?"

"Phải..." Anh cười nhẹ, hình ảnh người đàn ông dịu dàng lúc này và kẻ điên cuồng ngày hôm qua trái ngược hoàn toàn. "Tôi rất lo em sẽ không tỉnh lại."

Quan sát một chuỗi hành động dịu dàng như vậy, Ái Liên đứng một bên không khỏi cười thành tiếng, suýt chút nữa lỡ miệng mắng Khánh Vũ "giả tạo". Trước khi ra về, cô có đưa thêm một ít hương liệu, dặn dò người giúp việc thường xuyên xông ở phòng ngủ Tường Vi, đồng thời cũng không quên dặn dò lại với Khánh Vũ nên dọn dẹp sạch sẽ cái phòng cấm kia.

Mấy ngày sau cô ấy đến tái khám cho Tường Vi, phát hiện căn phòng kia đã được thay đổi, không còn bể thủy tinh chứa đầy rắn rết nữa, cả nội thất trong phòng và sơn tường cũng khác hoàn toàn.

Tường Vi cũng không còn cãi lời anh, cô đã trở về là một cô nhóc như trước kia, tuy vậy cô không còn thích bám lấy anh như ngày trước.

Nhưng cũng từ ngày đó, anh thấy cô có rất nhiều biểu hiện khác lạ. Giả như buổi sáng ngày hôm nay anh đưa cô đến trường, lúc ở trên xe anh làm như vô tình đề cập đến việc đưa cô ra nước ngoài sinh sống. Anh nói dự án bên đó cần anh chỉ đạo trực tiếp để hoàn thiện, cô cũng có thể hoàn thành nốt việc học ở bên đó mà không cần phải bắt buộc ở lại trong nước.

Phản ứng của cô khi ấy y hệt như một con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên kịch liệt phản đối: "Không được."

Khánh Vũ suýt nữa lạc tay lái mà đâm vào gốc cây, đôi mắt hoài nghi nhìn cô qua gương chiếu hậu. Sắc mặt cô từ hoảng loạn, bất mãn sang cụp mắt, nhu nhược chỉ trọn vẹn có một giây đồng hồ. Ngẫm lại thì cách thay đổi cảm xúc nhanh đến chóng mặt thế này, cô càng ngày càng giống anh. "Hài cốt ba mẹ còn ở đây, em không thể đi."

"Chỉ ở bên đó một thời gian thôi, về sau chúng ta cũng có thể trở lại đây."

Xe đúng lúc dừng trong sân trường, Tường Vi không vội xuống xe ngay, cô lảng câu chuyện sang một hướng khác.

"Hôm qua em thấy anh với luật sư nói chuyện trong thư phòng về hôn lễ khi em tròn mười tám tuổi?"

"Em có ý kiến gì sao?"

"Chúng ta là anh em mà?" Tường Vi nhìn thẳng về phía trước, ngón tay dư thừa nghịch ngợm chú mèo thần tài ở trong xe, từ đầu đến cuối không hề nhìn lấy anh một lần nhưng lại có thể cảm nhận được cỗ áp lực vô hình tỏa ra từ anh ngay khi cô lên tiếng.

"Cũng chỉ là danh nghĩa, đến quan hệ huyết thống cũng không có, hơn nữa chỉ là người giám hộ trên pháp luật, không có chính thức công khai em là con gái Trịnh gia với người ngoài, em lo lắng điều gì? Hay là em không muốn, à...phải là chán ghét ở bên tôi mới đúng?"

"Không có." Tường Vi chột dạ, đáp lời anh có chút to tiếng. Cuối cùng vì cảm xúc hỗn loạn, cô bối rối mở cửa xe muốn đi xuống. Nhưng bàn tay mới đặt trên cánh cửa chưa kịp đẩy ra đã bị Khánh Vũ kéo lại, trong một giây ngắn ngủi cả cơ thể đã bị anh bao vây giữa hai cánh tay.

Tường Vi ngồi bất động trên ghế, bất an nắm chặt khóa an toàn, đến hơi thở cũng rất khe khẽ, mồ hôi chảy đầy lòng bàn tay. Khuôn mặt Khánh Vũ kề sát cận kề, dường như chỉ cần hạ thấp trọng tâm thêm một chút nữa thì khoảng cách giữa anh và cô liền có thể rút về không.

"Em...đang suy tính chuyện gì?" Khánh Vũ nhặt một cánh hoa vương trên mái tóc của cô, thả vào lòng bàn tay cô, không nhanh không chậm nói tiếp. "Trong cái đầu của em đang tồn tại âm mưu gì vậy?"

Tường Vi cắn chặt hàm răng kìm nén cơn run sợ, hai bàn tay chống lên ngực anh, nhè nhẹ đẩy ra giữ khoảng cách giữa hai người, bình tĩnh nói: "Em sắp muộn học rồi." Sau đó không chần thừ thêm một giây nào nữa, cô trực tiếp đẩy cửa xe bước xuống.

Khánh Vũ thả lỏng người tựa vào ghế lái, đôi mắt sắc bén hẹp dài dõi theo hình bóng nhỏ nhắn đang dần xa, tay phải đưa lên túi áo ngực, móc một cái hộp nhung màu đỏ thẫm từ áo vest ra, chiếc nhẫn bên trong ánh lên tia sáng mê hoặc, viên đá quý trong suốt, rực rỡ phô bày dưới ánh sáng ban mai. Sau cùng, như không hài lòng điều gì đó, anh thở dài đóng chiếc hộp lại, đánh vô lăng lái xe vòng đi.

Khi chiếc xe lao ra phía cổng trường, Tường Vi chợt dừng cước bộ, chậm rãi quay người lại nhìn đuôi xe dần khuất dạng, nắm đấm bàn tay vô tình xiết chặt.

Khi anh nhận thức được vấn đề ở đây chính là nếu chỉ đơn giản khuyên cô bằng lời nói mà không có một kế hoạch tỉ mỉ, chắc chắn anh sẽ không thể đạt được mục đích. Edward chứng kiến bạn thân suy nghĩ cũng chẳng được yên, hắn nháy mắt bày ra kế hoạch.

"Điều cậu cần làm là một tờ giấy báo tử, chỉ cần có chữ ký xác nhận tử vong của bệnh viện là mọi thứ đã hoàn thành một nửa. Thực hiện điều này cũng không khó, ví dụ như cậu có thể sắp xếp một vụ tai nạn giả, đưa cô nhóc kia vào vụ tai nạn đó và trở thành nạn nhân, sau đó làm giả một hồ sơ bệnh án, cuối cùng là đem tờ giấy chứng tử cho luật sư."

Khánh Vũ bước đến bên cửa sổ, ngón tay thon dài vén tấm rèm ra, quan sát cô gái đang an tĩnh ngồi trong vườn hoa, qua một lúc lâu vẫn chưa trả lời đối phương. Edward theo hướng nhìn của Khánh Vũ, nhạt nhẽo nói ý kiến của mình.

"Tôi thấy cô nhóc dạo này khá là nhu thuận, cậu còn lo cô bé phản đối ý kiến của cậu hay sao?"

"Cậu nhìn được điều đó à?" Khánh Vũ buông tay thả tấm rèm xuống rồi quay lại hỏi đối phương.

"Rõ ràng là vậy, tôi thấy hai người như hiện tại cũng rất tốt. Cô bé chịu nghe lời, những cái gì cần quên thìcô bé cũng quên rồi, cậu cũng đâu có gì cần bận tâm."

Anh nhướn mi cười nhạt, đôi mắt sâu như đáy vực dán vào thân ảnh đang ở dưới sân. "Cậu không thấy cô ấy có điều gì khác lạ sao, giống như đang có chuyện che giấu tôi."

"Cậu vì yêu mà trở nên đa nghi mù quáng như vậy từ bao giờ?"

Khánh Vũ lại tiếp tục từ chối cho hắn ta đán án, anh ngửa lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ ngoài trời, tiếp theo là nhìn bầu trời nắng hơi gắt, mi tâm đột nhiên nhíu chặt. Sau đó, Khánh Vũ mở tung cánh cửa sổ trong thư phòng, gọi cô nhóc đang ngồi ở dưới.

"Tường Vi... Trời nắng gắt rồi, em vào nhà đi."

Tường Vi bị giọng nói làm cho giật mình, theo phản xạ tự nhiên ngước lên, đôi mắt to tròn hơi nheo lại vì nắng, tia sáng chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn một màu vàng nhạt càng khiến khuôn mặt thêm mờ ảo. Khánh Vũ khẽ cười, nhìn biểu hiện tràn đầy ngốc nghếch kia, ngón trỏ chỉ vào phòng khách.

"Ngoan... đi vào nhà đi."

Edward đứng một bên chứng kiến, bĩu môi khinh thường. "Thảo nào vị bác sĩ kia nói cậu giả tạo." Kiểu phân biệt đối xử giữa người với người, cả cách thay đổi cảm xúc còn nhanh hơn trở bàn tay, cả đời này Edward vĩnh viễn không thể sánh bằng.

Nhưng có lẽ Edward chẳng dám nghĩ đến khả năng khác: Khánh Vũ không hề giả tạo như lời bọn họ nói, nhưng là anh đối với ai cũng không thể dịu dàng được, ngoại trừ cô.

Những yên ắng này là biểu hiện của một trận bão sắp quét qua. Khánh Vũ không đoán được điều gì, nhưng Tường Vi lại dám chắc chắn. Chỉ có điều ngày đó lại đến sớm hơn so với dự định của cô, và dường như kế hoạch ban đầu đã đi lệch khỏi quỹ đạo mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro